Nương Tử, Xin Nhẹ Chút

Chương 17: Dạ Ngu Ngốc bị thương

Nhìn mặt Lam Anh đầy nhu tình và cưng chìu, Đường Thải Nhi có chút không biết làm sao.

Trước Vân Thiên lâu đều là giang hồ hào kiệt lui tới để tham gia đại hội giám bảo, nhìn thấy đoàn xe cuồn cuộn như thế cũng có chút tò mò là vị công tử bột nhà nào lại bạo tay như vậy.

Đường Thải Nhi thấy người ta vây lại xem đông đúc, vội vàng cúi đầu che mặt, "Lên xe trước rồi hẵng nói."

Lam Anh cười cười, vừa muốn kéo Đường Thải Nhi lên chiếc xe ngựa đầu tiên, đã thấy nàng chạy tới bên canh Dạ Ngu Ngốc, cầm tay Dạ Nhi nhảy lên chiếc xe ngựa thứ hai.

Tay đưa ra cứ như vậy cứng ở không trung.

Tịch Thanh ôm kiếm đi tới bên cạnh Lam Anh, nhìn đôi mắt sắc bén của hắn hơi tức giận, khẽ mỉm cười, tính vỗ vai hắn an ủi, "Cố gắng lên, ta ủng hộ ngươi."

"Đa tạ." Lam Anh cười cười, "Tịch công tử, mời."

Đoàn xe chia thành hai hàng đi trên đường lớn, rốt cuộc khi trời nhá nhem tối, sau giờ ngọ đã trở về Giang thành. Binh sĩ thủ vệ nhìn thấy cờ hiệu đoàn xe có chữ Lam cách thật xa, liền vội vàng chạy ra đứng thành hai hàng mở cổng thành. hai bên đều nhao nhao mắt nhìn mũi lỗ mũi nhìn tim, nghênh đón thành chủ phu nhân trong tin đồn.

Đường Thải Nhi vén rèm xe nhìn cảnh tượng vô cùng náo nhiệt bên ngoài có chút phát mộng, quẳng rèm xuống ở trong xe ngựa ngồi vững vàng, vẻ mặt thâm trầm.

Dạ Ngu Ngốc đang chơi với tượng đất nhỏ ở một bên thấy sắc mặt của Đường Thải Nhi cực kỳ khó coi, vội vàng lại gần, lấy bàn tay của mình đặt ở trên trán của nàng, nhìn chằm chằm vào mắt hỏi: "Thải Nhi là đói bụng sao? !"

Thân thể Đường Thải Nhi run lên.

"Ngu ngốc, có đói bụng hay không ngươi sờ trên trán ta là có thể biết sao." Đường Thải Nhi liếc Dạ Ngu Ngốc một cái, sau đó bất đắc dĩ tiếp tục suy nghĩ chuyện của Lam Anh.

Tặng dây chuyện đính ước đúng là phát sinh khi nàng sáu tuổi, bây giờ đã mười tám, cũng được coi là chuyện của mười hai năm trước. Vì sao Lam Anh đến bây giờ vẫn còn nhớ đến nàng? Coi như vẫn còn nhớ, nhưng sau mười năm gặp lại, hắn tại sao không chờ nữa mà muốn thành thân vậy?

Bởi vì thân phận của mình sao?

“Đúng vậy, Đường Thải Nhi là chi nữ của ‘Thần y’ Đường Ngân Tử biến mất đã lâu, mà Thải Nhi ngươi lại là thân nam tử, như thế nào là một người đây?”

Lời Lam Anh đã từng nói chợt hiện lên trong đầu Đường Thải Nhi, nàng thở sâu một hơi, híp mắt, tự nhủ: "Lam đại ca, huynh rốt cuộc có đáng để Thải Nhi tin tưởng hay không. . . . . ."

Đường Thải Nhi cắn cắn môi dưới của mình, ngửa đầu nhìn đỉnh xe ngựa, trong đầu suy nghĩ tùm la tùm lum.

"Thải Nhi, Dạ Nhi không muốn trở lại."

Nghe giọng nói mất mát, ủy khuất của Dạ Ngu Ngốc. Đường Thải Nhi sửng sốt, quay đầu nhìn, thấy hắn đang cúi đầu hý hoáy nghịch tượng đất trong tay. Sợi tóc rủ xuống che lại hơn phân nửa một bên gương mặt của hắn.

"Tại sao Dạ Nhi không muốn trở lại?"

Dạ Ngu Ngốc mím môi, lắc đầu một cái không có mở miệng.

"Dạ Nhi. . . . . ."

"Thải Nhi, đến rồi." Lam Anh vén rèm cửa, nhìn Đường Thải Nhi dịu dàng cười nói.

Dạ Ngu Ngốc ngẩng đầu nhìn Lam Anh một cái, bĩu môi không để ý tới hai người, một mình dẫn đầu nhảy xuống. Tịch Thanh sớm đã chờ ở bên cạnh, nhìn thấy Dạ Ngu Ngốc vội vàng cong miệng ân cần mỉm cười.

Đường Thải Nhi thở dài, nhìn Lam Anh vươn ra tay cười cười, "Ta tự mình xuống là được rồi."

"Cũng được, chúng ta vào thôi." Lam Anh nhìn Đường Thải Nhi chậm rãi xuống xe từ phía bên kia, lại một lần nữa đem gác lại một bên, nhưng cũng không buồn bực, cười cười, chắp tay dẫn đầu đi vào cổng Giang phủ.

Tịch Thanh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Thải Nhi và Lam Anh khẽ cảm khái, "Mặc dù đều là nam nhân, nhưng cũng xứng đôi."

Dạ Ngu Ngốc bĩu môi liếc Tịch Thanh một cái, đem tượng đất dứt khoát cắm vào trong búi tóc của Tịch Thanh. Sau đó hướng về phía hắn hừ một tiếng, xoay người đuổi theo Đường Thải Nhi.

Tịch Thanh rất thương tâm rút tượng đất ra, ủy khuất nói: "Bực gì ta chứ. . . . . ."

Đoàn người ăn cơm tối xong, đêm cũng đã khuya. Lam Anh vừa muốn mời Đường Thải Nhi cùng nhau đi Tây đình để ngắm trăng. Người sau lại ngáp suốt cả buổi, tuyên bố rất mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.

Biết rõ nàng đang nói dối, nhưng Lam Anh cũng bất đắc dĩ đành phải cười khan để cho nàng nghỉ ngơi sớm một chút. Dạ Ngu Ngốc đứng ở một góc trong phòng khách, nhìn Đường Thải Nhi và Lam Anh quan tâm lẫn nhau. Đôi mắt sáng rỡ dần dần thất thần, thân thể lại không thể khống chế tiến lên một bả nắm lấy cổ tay Đường Thải Nhi.

"Dạ Nhi?" Cổ tay Đường Thải Nhi bị túm lấy một cách hung hăng, mơ hồ có chút đau đau, điểm đau này nàng cũng không ngại, chẳng qua là kinh ngạc tại sao Dạ Nhi lại làm vậy.

Dạ Ngu Ngốc hiển nhiên cũng sửng sốt, chớp chớp hai mắt, từ từ thả lỏng cổ tay của nàng đang bị mình nắm chặt ra, hơi lui về phía sau mấy bước, quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Dạ Nhi buồn ngủ."

Trong mắt Lam Anh thoáng qua một tia sắc bén, nhìn chăm chú Dạ Ngu Ngốc hồi lâu. Sau đó giơ tay lên phân phó nô bộc, "Dọn một phòng khách cho Bạch công tử."

"Dạ Nhi muốn ngủ cùng Thải Nhi! !" Lam Anh vừa dứt lời. Dạ Ngu Ngốc liền ngẩng đầu nhìn hắn hô lên.

Đường Thải Nhi cau mày đi tới. Một tay lặng lẽ cầm tay Dạ Ngu Ngốc để bắt mạch, nhưng không phát hiện cái gì khác thường. Ngẩng đầu nhìn Dạ Ngu Ngốc, giọng nói có chút nghiêm túc, "Dạ Nhi, tối nay ngươi ngủ một mình."

Bộ dạng của Dạ Ngu Ngốc như muốn khóc, cúi đầu nhìn Đường Thải Nhi một chút rồi lại xem xét Lam Anh. Ngay sau đó xoay người chạy ra ngoài.

"Nè! Dạ Nhi!" Tịch Thanh lo lắng gọi, liếc mắt nhìn hai người Đường Thải Nhi, liền vội vàng đuổi theo.

Đường Thải Nhi bị làm cho mơ mơ màng màng, thật sự không hiểu tên Dạ Ngu Ngốc này tối nay bị làm sao. Chẳng lẽ là thức ăn vừa rồi có vấn đề, nhưng mọi người cùng ăn a, tại sao chỉ có một mình hắn bị động kinh.

Nhìn hướng Dạ Ngu Ngốc biến mất hồi lâu, ý thức được sau lưng còn có Lam Anh, quay đầu lại lúng túng cười một tiếng, "Lam đại ca thật ngại."

"Thải Nhi, ta hi vọng nàng cùng Đại ca ta nói thật với nhau. Dạ Nhi rốt cuộc có lai lịch ra sao."

"Nào có lai lịch gì, chỉ là một hài tử bị bệnh mà thôi."

"Mang một nam nhân ở bên người, cùng ăn cùng ngủ, sợ rằng. . . . . ."

Đường Thải Nhi cười cười đánh gãy lời nói của Lam Anh, "Điểm này không cần Lam đại ca lo lắng, Thải Nhi tự có chừng mực."

Lam Anh thấy Đường Thải Nhi vô ý nói ra lời này, đành phải thôi, "Được rồi, tùy nàng."

Đường Thải Nhi nhìn phòng khách không còn người nào, ho nhẹ hai cái, "Vậy, Lam đại ca, ta trở về phòng."

"Cái đó, Thải Nhi." Trong mắt Lam Anh đầy vẻ dịu dàng, đi tới bên cạnh Đường Thải Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, "Hôn sự của chúng ta, nói cho ta biết, nàng nghĩ như thế nào."

"Nghĩ như thế nào?"

"Là đồng ý hay chưa thể đồng ý?"

Đường Thải Nhi do dự không biết mở miệng như thế nào. Đôi mắt trong veo nhìn chăm chú vào Lam Anh, môi mỏng nhẹ nâng, "Vậy huynh nói cho ta biết trước. Nếu như ta muốn huynh buông tha mọi thứ, cùng ta quy ẩn rừng núi. Huynh có bằng lòng hay không?"

Lam Anh mỉm cười, "Đương nhiên sẵn long. Quyền lợi phú quý đối với ta mà nói đều là phù du, Lam Anh ta chưa bao giờ để ý qua."

Đường Thải Nhi tâm niệm vừa động, khóe miệng hàm chứa nụ cười, "Lam đại ca nói thật chứ?"

"Thật."

Đường Thải Nhi cười, "Nếu Lam đại ca nguyện ý vứt bỏ quyền thế, cùng Thải Nhi quy ẩn. Như vậy, Thải Nhi sẽ nguyện ý gả cho Lam đại ca."

Đôi mắt Lam Anh lóe sáng, vui mừng ôm Đường Thải Nhi vào lòng, "Ta nguyện ý, ta nguyện ý, từ nay về sau ta với nàng quy ẩn rừng núi, làm một đôi thần tiên quyến lữ. Mặt trời mọc thì làm việc mặt trời lặn thì về, rảnh rỗi sẽ tản bộ bên dòng suối, cười nhìn mặt trời lặn, từ đó không hỏi chuyện giang hồ."

Đường Thải Nhi quả thật không thể tin được tất cả lời nói của Lam Anh. Một người đàn ông thật sự nguyện ý vì một nữ nhân mà hy sinh đến như thế sao? Cũng giống như cha ban đầu nghe theo ý mẹ đúng không? Nếu như vậy, Lam Anh thật sự là phu quân của mình sao?

"Lam đại ca. . . . . ."

"Thải Nhi, ba ngày sau chúng ta sẽ cử hành hôn sự, được không?"

Đường Thải Nhi nhắm hai mắt lại, mặc cho Lam Anh ôm vào trong ngực, "Ừ, nghe lời huynh."

Lam Anh đưa Đường Thải Nhi về phòng, thổi tắt cây đèn cầy trong phòng nàng, mới chậm rãi rời đi. Đi tới đình, trước mặt xuất hiên nhân ảnh màu trắng càng ngày càng gần. Lam Anh dừng bước, nhìn Bạch Si Dạ trước mặt, khóe miệng nhếch lên, "Dạ Nhi đã muộn thế này còn chưa ngủ sao? Không phải là mệt hả?"

Bạch Si Dạ cắn môi, mặt cố chấp nhìn Lam Anh, "Người xấu."

Lam Anh sửng sốt, nhìn Bạch Si Dạ một chút, phút chốc cười to nói: "Dạ Nhi, ta biết ngươi ở đây tức cái gì, giận ta đoạt Thải Nhi của ngươi phải không?"

"Ngươi là người xấu! Ngươi giành nương tử của ta!"

Lam Anh lạnh nhạt mỉm cười, hiển nhiên không hề để ý Bạch Si Dạ gọi Đường Thải Nhi là nương tử nữa, "Dạ Nhi, về sau không được gọi Thải Nhi là nương tử nữa. Nàng sắp là phu nhân của ta."

Ánh mắt Bạch Si Dạ thoáng qua một tia thị huyết, giây kế tiếp thân thể lại không thể khống chế, xuất chưởng cực nhanh, khiến cho Lam Anh gần như còn chưa thấy rõ hắn xuất chưởng thế nào, cổ của mình đã bị hắn bóp ở trong tay.

"Dạ Nhi!" Lam Anh kinh hãi, vừa cáu kỉnh vừa quát.

Bọn hộ vệ trong Giang phủ nghe chủ tử la lên, gần như trong nháy mắt nhảy ra mấy tên, nhất tề hướng trường kiếm đến Bạch Si Dạ.

"Lớn mật! Buông thành chủ ra!"

Cặp mắt Bạch Si Dạ lúc này đã trở về đơn thuần, nhìn tay mình đang để ở cổ Lam Anh, dọa cho sợ đến nổi vội vàng thu hồi, lui về phía sau mấy bước.

Nhưng không ngờ, một thanh trường kiếm sắc bén đang để phía sau hắn.

"Dạ Nhi! Đừng!" Cặp mắt Lam Anh tràn đầy kinh hoảng, muốn đưa tay túm Bạch Si Dạ trở về, thế nhưng hắn lại cho là Lam Anh muốn bắt mình mới lui lại nhanh hơn. Chỉ trong nháy mắt, một thanh trường kiếm liền xuyên qua lồng ngực của mình.

Đường Thải Nhi nghe tiếng động liền mở cửa chạy tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng Lam Anh đưa tay đẩy Bạch Si Dạ hướng mũi kiếm. Đầu óc trong nháy mắt mất đi lý trí, "Không! ! !"

Bạch Si Dạ chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, một ngụm máu tươi dâng lên, cúi đầu nhìn, mũi kiếm màu trắng từ bụng lòi ra. Một ít máu nhỏ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Đường Thải Nhi, giọng nói rất nhỏ không thể nghe được, "Không muốn. . . . . . Không được gả cho hắn. . . . . ."