Nương Tử Lại Kiếm Tiền

Chương 8: Ngươi Quá Phô Trương Rồi



Lộ Tiểu Vân lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được đầm nước mà Lý Đại Ngưu nói, tất cả đều bị bao phủ bởi cành lá cây khô, dọn dẹp xong cành lá khô, nàng phát hiện chất lượng nước còn thật trong suốt, có mạch nước ngầm luôn chảy ra, nước không nhiều lắm, nhưng cũng đủ mấy người dùng.

Lộ Tiểu Vân cảm thấy may mắn nơi này có dòng nước chảy, nếu không mẹ con bọn họ đi nơi đâu lấy nước.

Tay chân lanh lẹ bưng về một thùng nước, cùng Tĩnh nương quét dọn sạch sẽ nhà lá, Lý Đại Ngưu đưa tới mười mấy cân khoai lang, hắn mặt đỏ bừng nói: “Tẩu tử, nhà ta tình huống cũng không tốt, những thứ này các ngươi ăn trước, phía sau nghĩ một chút biện pháp."
Nhà Lý Đại Ngưu có hai cái tiểu tử, một khuê nữ, còn có hai lão nhân.

Mẹ của ốm yếu bệnh tật quanh năm, cha mấy năm trước lên núi đốn củi, té bị thương eo nằm liệt giường.

Diêu Thúy Hoa cả ngày phục vụ nhà già trẻ lớn bé, sinh kế hoàn toàn dựa vào lý đại ngưu làm ruộng cùng làm việc lặt vặt, cuộc sống qua khó khăn.

“Đại Ngưu thúc, ngươi thật là giúp chúng ta quá nhiều, thật cám ơn ngươi, chờ chúng ta phát đạt, nhất định sẽ báo đáp ngươi." Lộ Tiểu Vân khom người thật sâu, đều nói thêm hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại khó, phần ân tình này đáng giá nàng nhớ cả đời.

"Đứa bé ngoan, chiếu cố thật tốt nương ngươi, có chuyện thì tới tìm Đại Ngưu thúc." Lý Đại Ngưu nói xong, thở dài, đi xuống núi.

Lộ Tiểu Vân đem nồi chà rửa sạch sẽ, nấu một nồi khoai lang hương vị ngọt ngào, không có gạo nấu cháo, chỉ có thể trước ăn tạm cho no bụng.

Trong nhà cần quá nhiều thứ, hết thảy các thứ này đều cần bạc mua, nơi nào có thể có bạc a!
Lộ Tiểu Linh ngơ ngác ngây ngốc, còn không có hồi hồn lại, ăn cơm đều là Tĩnh nương từng miếng từng miếng đút cho, thấy nàng cặp mắt vô thần, biểu tình đờ đẫn, xem ra bị dọa sợ không nhẹ, phải tìm đại phu nhìn một chút mới được.


Tĩnh nương cũng là sắc mặt tái nhợt, bước chân lâng lâng, khiến cho người ta nhìn mà lo lắng không thôi.

Lộ Tiểu Vân khuyên can mãi mới đưa được Tĩnh nương đến trên giường gỗ nằm nghỉ ngơi, mặc dù không có chăn, nhưng vẫn tốt hơn nằm trên đất, sau đó cũng đem Lộ Tiểu Linh dỗ ngủ.

Ở trong nhà lá tìm được một đoạn dây gai, mang dây gai lên trên núi đi một vòng, vận khí tốt còn có thể tìm chút đồ ăn, nếu không tốt cũng có thể buộc chút củi trở về, buổi tối dùng chống lạnh.

Ngọn núi này có tên là Đông Sơn, nằm ở phía đông thôn Hạ Hà.

Hạ Hà thôn ba mặt đều là núi, phía bắc là đường lớn dẫn lên trấn Lâm Hà, đại đa số ruộng của người dân đều nằm ở hai bên đường.

Đông Sơn là một ngọn đồi thấp, so với Nam Sơn và Tây Sơn thì không thể coi là núi, giữa sườn núi trở xuống bị các thôn dân khai thác để trồng trọt, giữa sườn núi trở lên có rừng trúc sinh trưởng, coi như là một vùng tương đối an toàn, sẽ không có dã thú hung mãnh xuất hiện.

Lộ Tiểu Vân lúc mới xuyên qua nằm ở nơi thuộc về núi Nam Sơn, cây cối trên núi Nam Sơn cao lớn, nhiều dã thú, có nhiều thôn dân ở chỗ này núi săn thú.

Theo đường mòn một hơi leo đến đỉnh núi, nhìn những rặng tre cao vút trong gió lạnh, một khung cảnh thật khác.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy con sóc ở trong rừng cây nhảy nhót, Lộ Tiểu Vân chỉ có thể đưa mắt nhìn, nàng cũng sẽ không bắt con sóc, chấp nhận bắt đầu nhặt cành tre khô trên mặt đất.


Chỉ chốc lát sau, liền lượm được một bó rất lớn cành khô, dùng sợi dây gai buộc chắc, vác trên vai hướng phía nhà lá giữa sườn núi đi tới.

Cô nương tám tuổi, gầy yếu giống như một đứa trẻ năm sáu tuổi, cật lực vác đám cành khô so với mình còn lớn hơn, cao hơn, chỉ chốc lát sau liền thở hồng hộc, mồ hôi chảy ướt lưng ngược lại không cảm thấy lạnh.

Lộ Tiểu Vân vừa đi vừa suy nghĩ làm sao tìm được ít bạc cho Tĩnh nương cùng Tiểu Linh mời đại phu, bất thình lình đụng vào thứ gì đó, lập tức trọng tâm không vững, té cắm mặt xuống đất, xoa xoa cái mông bị té đau, bò dậy mới phát hiện nàng đụng phải người, hơn nữa đối phương cũng té ngã trên đất.

"Này, ngươi thế nào rồi, có sao không?" Lộ Tiểu Vân vừa kêu vừa bên hướng đối phương đi tới.

"Tiểu gia ta sao có thể có chuyện, ai, ngươi mau đỡ ta đứng lên." Tiểu Thất dưới sự giúp đỡ của Lộ Tiểu Vân thật vất vả mới bò dậy, chẳng qua là cẩm y đắt tiền cùng mái tóc đen thui bị dính đầy cành khô lá nát, hết sức chật vật.

"Tiểu Thất, là ngươi a! Như thế nào, có bị té đau không?" Lộ Tiểu Vân thấy Tiểu Thất thì rất vui vẻ, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng trên danh nghĩa của nàng, hơn nữa người ta dáng dấp tư tư văn văn, bạch bạch tịnh tịnh, để cho người không nhịn được nghĩ thân cận.

Tiểu Thất trên dưới quan sát đường tiểu Vân, tựa hồ muốn nhìn xuyên nàng, từ trái qua phải, từ trên xuống dưới nhìn một lần, nhìn nàng mặt đỏ bừng, trán nhiễu mồ hôi, một bộ dạng sinh long hoạt hổ, không bệnh tật như ngày hôm qua, thật là yên tâm.

“Tiểu nha đầu, vết thương của ngươi lành rồi, Lạc lão đầu nói bị thương phải nằm trên giường nghỉ ngơi, ngươi thế nào lại đi ra ngoài leo núi."
Lộ Tiểu Vân liếc mắt, nàng cũng muốn nghỉ ngơi a! Nhưng thực tế không cho phép.

"Tiểu Thất, ngươi tại sao lại ở chỗ này."

"Tiểu gia ta tới săn thú" Tiểu Thất lắc lắc cung tên nhỏ trong tay, một bộ dáng vẻ đầy đắc ý.

Phốc một tiếng, Lộ Tiểu Vân không nhịn được cười: “"Ngươi tới Đông Sơn săn thú, Đông Sơn đến thỏ đều có rất ít, hơn nữa ngươi còn ăn mặc sặc sỡ như vậy, quá phô trương."
“Phô trương, bổn thiếu gia rất phô trương sao?” Tiểu Thất nhìn một chút y phục đắt tiền của mình, đây là y phục hắn bình thường vẫn mặc, nơi nào phô trương.

"Hài tử trong thôn đều mặc vải thô áo gai, ngươi đây cả người cẩm y còn không phô trương sao? Ngươi là công tử ca từ đâu tới?"
"Tiểu gia ta ở trong cái tòa nhà lớn ở thôn tây đó, không phải cái gì công tử ca, đúng rồi, ngươi làm sao biết ta kêu Tiểu Thất."
Lộ Tiểu Vân cười một tiếng, xoay người đi sửa sang lại bó củi.

Thôn tây đầu năm xây dựng một tòa nhà mới, tam tiến tam xuất rất là khí phái, khiến rất nhiều nhà phú hộ ở trấn Hạ Hà cũng so không bằng, nhưng chủ nhà là ai, làm sinh kế gì, người trong thôn cũng không biết.

Chẳng qua là thỉnh thoảng có thể thấy trong nhà có người ra vào.

Lộ Tiểu Vân cõng bó củi hướng nhà lá đi tới, Tiểu Thất đi theo phía sau hỏi không ngừng, Lộ Tiểu Vân có chuyện trong lòng, trả lời rất là qua loa lấy lệ, Tiểu Thất một chút cũng không để ý, ngược lại giống như một đứa bé tò mò, một chút cũng không giống như công tử ca mười tuổi nhìn qua sự đời.

"Đến nhà ta rồi, ngươi mau trở về nhà đi!"
Lộ Tiểu Vân đem bó củi buông xuống, xoa xoa mồ hôi trên trán, thấy Tiểu Thất cũng là mặt đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, hô hấp có chút gấp rút, không khỏi có chút lo âu.

Không thể làm gì khác hơn là hạ lệnh trục khách, để cho hắn mau về nhà.

"Đây chính là nhà ngươi a! Thật tồi tàn, thật cũ." Tiểu Thất chê bai nhìn một chút nhà lá, ngay cả chuồng ngựa nhà hắn ở cũng so với cái này tốt hơn nhiều.


Đúng vậy! Nơi này sau này sẽ là nhà của mấy mẹ con các nàng, mặc dù rách rưới, nhưng cũng coi là một cái khởi đầu, sau này càng ngày sẽ càng tốt.

Lộ Tiểu Vân nổi lửa lên, chuẩn bị dùng cái nồi hỏng đun một chút nước nóng, trong nhà lá không có tìm được lọ sành, nên chỉ có thể dùng tạm nồi sắt để đun nước, chờ nàng kiếm bạc rồi hãy đòi hỏi thêm mấy thứ tốt.

Bưng nước nóng đun xong vào trong phòng, tình cảnh trước mắt làm nàng sợ hết hồn, chỉ thấy Tĩnh nương nằm ở trên giường rơm ôm bụng rên rỉ, đầy đầu đầy mặt mồ hôi, Lộ Tiểu Linh ở một bên ngây ngốc ngơ ngác như cũ, thờ ơ với sự thống khổ của mẹ mình.

“Nương, nương, người làm sao vậy?” Lộ Tiểu Vân chạy nhanh tới mép giường, nắm tĩnh tay mẹ, phát hiện tay nàng cũng là ướt nhẹp.

“Vân nhi, nương, nương đau bụng quá, đứa bé, đứa bé...” Vừa nói nước mắt vừa chảy dài.

Lộ Tiểu Vân kiếp trước không tiếp xúc nhiều với phụ nữ có thai, không biết tình huống trước mắt là làm sao, coi như tiếp thu qua giáo dục đại học, biết tình huống trước mắt hung hiểm vô cùng, phải nhanh tìm đại phu mới được.

“Nương, con đi tìm đại phu, người phải cố gắng lên.”
Nói xong cũng hướng ngoài nhà chạy đi, thôn Hạ Hà không có đại phu chân chính, chỉ có đại phu bán thảo dược cùng đại phu xem bệnh cho gia súc, muốn tìm đại phu tốt phải đi hơn bảy tám dặm đến Lâm Hà trấn, qua lại phải hơn một giờ.

" Này, ngươi chờ ta một chút, ngươi đi đâu vậy."
Tiểu Thất thấy Lộ Tiểu Vân hoảng hốt hướng dưới núi chạy, vội vàng giữ nàng lại.

"Ta phải đi trấn trên mời đại phu cho nương." Lộ Tiểu Vân nước mắt lưng tròng, mặc dù chỉ tiếp xúc ngắn ngủi một ngày, nhưng Tĩnh nương cho nàng vậy ấm áp giống như mẹ của mình, kiếp trước từ nhỏ đi theo cha lớn lên, chưa từng thấy qua hình dáng của mẹ, không có cảm thụ qua hơi ấm của mẹ, nàng không hy vọng Tĩnh nương xảy ra chuyện.

"Nhà ta có đại phu, tiểu gia ta đi gọi đại phu, ngươi mau trở về chiếu cố nương ngươi.".