Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Chương 44: Cố ý

Mọi người giật mình nhìn quận chúa Vân An.

Trên mặt Quận chúa Vân An chưa từng có nhiều biểu cảm, chỉ là thản nhiên nói: “Có lẽ các vị đều rất kỳ quái, vì sao ngày ấy Phùng đại nhân chỉ uống một chén rượu thì thái độ sẽ khác thường say rượu thất đức…… Thật ra cũng không kỳ quái chút nào, là Vân An động tay động chân vào trong rượu.”

Nàng ấy vừa dứt lời, Phùng Bắc đã xông về phía trước một bước: “Quận chúa?”

Tuy Tô Hoài Cẩn có hơi kinh ngạc nhưng nàng cảm thấy chuyện này cũng có lý. Dù sao ngày ấy Phùng Bắc chỉ uống lên một chén rượu, nếu nói ai có thể thao tác nhanh gọn trong rượu, vậy khẳng định là chính quận chúa Vân An.

Chỉ tiếc, quận chúa Vân An vẫn luôn lấy thân phận người bị hại xuất hiện, cho nên mọi người không dám tưởng tượng.

Có vẻ như ngày ấy Kỳ lão cửu nói quả nhiên là đúng, nhưng mọi người đều có một suy nghĩ cố định, cảm thấy quận chúa Vân An là người bị hại, danh tiết đối với một cô gái mà nói là vô cùng quan trọng, càng đừng nói là quận chúa một nước. Cho nên tất cả mọi người đều không nghĩ tới khả năng này nữa.

Quận chúa Vân An vẫn cứ thản nhiên nói: “Các vị cũng biết thân phận của Vân An ở nước Hình vô cùng xấu hổ. Vân An chính là con gái của phế Thái tử trước nước Hình. Lúc trong nhà biến đổi lớn, bởi vì được nuôi bên cạnh Thái Hậu cho nên có thể chạy thoát. Mấy năm trước Thái Hậu đã bệnhchết, tình cảnh của Vân An càng ngày càng nguy hiểm. Thái độ của Đại hoàng tử, nói vậy mọi người cũng thấy rõ……”

Quận chúa Vân An cười cười, tiếp tục nói: “Vân An có thể đi sứ nước Tiết, một đường đã suy nghĩ biện pháp thoát thân. Nếu ở lại nước Hình nữa, có thể khó bảo toàn tính mạng…… Sau khi vào nước Tiết, không nghĩ tới lại gặp Phùng đại nhân. Tuy rằng Phùng đại nhân chỉ là thị vệ nhưng lại là thị vệ của Thân Vương. Vân An thấy rõ, cảm thấy tương lai Phùng đại nhân không thể đo lường bởi vậy đã bày mưu tính kế tất cả, chuẩn bị thuận nước đẩy thuyền khiến lòng Phùng đại nhân sinh ra áy náy, sau đó miễn cưỡng đáp ứng hôn sự này…… Cứ như vậy, Vân An đã có thể thoát khỏi nước Hình, lại có thể không vào cung lấp đầy hậu cung, chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao?”

Nàng ấy nói tới đây, ánh mắt của Phùng Bắc đã cực kỳ ảm đạm, không nói một câu nào mà nhìn chằm chằm quận chúa Vân An.

Tô Hoài Cẩn nói: “Hiện giờ chuyện đã thành, vì sao phải đột nhiên nói ra?”

Quận chúa Vân An cười một tiếng: “Phùng đại nhân là người hiền lành, dễ dàng lừa gạt, Vân An vốn chuyện này dễ như trở bàn tay, chỉ là…… Hiện giờ Tô cô nương cứu ta một mạng, Vân An thật sự không đành lòng, bởi vậy nói thẳng chuyện này ra.”

Phùng Bắc vẫn luôn không nói gì, bình tĩnh đứng im ở đó, trong đầu  đều là “người hiền lành” “dễ dàng lừa gạt”… theo như lời quận chúa Vân An.

Thì ra cho tới nay đều là quỷ kế của quận chúa Vân An, chỉ là Phùng Bắc vốn chưa từng nghi ngờ qua cái gì, cảm thấy bản thân không tốt, bản thân say rượu thất đức.

Tiết Trường Du lạnh lùng nhìn thoáng qua quận chúa Vân An, ngay sau đó rất hờ hững mà nói: “Nếu quận chúa muốn từ hôn, vậy bổn vương sẽ thành toàn cho người, đợi sau khi về kinh, bổn vương sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng, quận chúa sẽ cùng sứ đoàn về nước Hình.”

Quận chúa Vân An gật đầu: “Đa tạ Yến Vương điện hạ.”

Nàng ấy nói xong, cũng không dừng lại, chuẩn bị xoay người rời đi.

Tô Hoài Cẩn có hơi nghi ngờ về tình cảnh này. Nếu quận chúa Vân An đã nói thẳng ra, vẻ mặt lại ngoài ý muốn có hơi bi thương, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì……

Trong đầu Tô Hoài Cẩn lóe lên, nhanh chóng mở tâm hồn cấp một ra.

 Hệ thống: Tâm hồn cấp một, có hiệu lực 

Mới vừa rồi tâm tư của quận chúa Vân An như rối ren, mà hiện giờ chỉ còn lại có tràn ngập bi thương và tuyệt vọng……

Không đúng.

Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, bởi vì từ trong sương mù bi thương và tuyệt vọng, thế nhưng nàng thấy được một thứ khác lẫn trong đó……

Là mến mộ!

Tô Hoài Cẩn càng khiếp sợ không thôi, quận chúa Vân An mến mộ Phùng Bắc nhưng vừa rồi cũng không biểu đạt ra chút nào, chỉ nói là nhờ Phùng Bắc thoát khỏi nước Hình thôi.

Không đợi Tô Hoài Cẩn xem xong, quận chúa Vân An đã vén ràm lên, “cạch” một tiếng, tbức rèm khẽ đong đưa, quận chúa đã đi ra ngoài, bóng dáng biến mất.

Bộ dạng Phùng Bắc hơi ngây ngốc, đứng tại chỗ, nhìn tấm rèm đang nhẹ nhàng đung đưa đến mất hồn.

Tiết Trường Du không nói chuyện, vỗ hai phát lên bả vai Phùng Bắc, ngay sau đó nói với Tô Hoài Cẩn: “Nàng trước tiên nghỉ ngơi cho tốt, đừng để cho này kia quấy rầy thanh tịnh, bây giờ ta đi nấu canh, bữa tối mang lại đây cho nàng.”

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ, Vương gia khăng khăng phải tự tay nấu canh cho nàng, Tô Hoài Cẩn muốn khuyên cũng khuyên không được.

Tiết Trường Du rất nhanh đã mang theo Phùng Bắc đi ra ngoài.

Màn lưu lại Tô Hoài Cẩn còn có Lục Y hầu hạ.

Lục Y nhanh chóng lại đây, sửa sang lại chăn gấm cho Tô Hoài Cẩn, che kín mít để Tô Hoài Cẩn nghỉ ngơi, sau đó hơi đau khổ nói: “Tiểu thư, người đây là đắc tội với thần linh gì thế? Luôn bị thương! Lục Y nhìn trong lòng cũng khổ sở. Nếu không sau khi trở về kinh thành, Lục Y đến miếu bái lạy cho tiểu thư, nói không chừng có thể xua đi đen đủi.”

Tô Hoài Cẩn không nói chuyện chỉ là nhướng mày, ở trong lòng nghĩ, bái lạy cũng vô dụcng. Dù sao đen đủi là có thể đi nhưng cũng không chịu nổi bản thân vội vàng tìm đường chết á……

Nói tới tìm đường chết, Tô Hoài Cẩn có thể nói là dùng hết toàn lực, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần. May mà Tô Hoài Cẩn còn chưa cảm nhận được càng nhiều lần……

Lục Y hầu hạ Tô Hoài Cẩn nghỉ ngơi.

Thật ra Tô Hoài Cẩn cũng chưa muốn nghỉ ngơi, bởi vì vốn dĩ nàng không sao, nhưng ai cũng sẽ không tin tưởng.

Tô Hoài Cẩn nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa lúc tùy ý thêm chút điểm.

Hệ thống thăng lên việc hệ trọng thứ tám, cứ như vậy, lại có sáu điểm tuỳ ý thêm vào, hơn nữa nhiều thêm một thuộc tính tâm hồn cấp một.

Tô Hoài Cẩn đã dùng rất nhiều lần cái thuộc tính này, cảm giác thuộc tính này cũng đặc biệt nhanh và tiện, người khác nghĩ cái gì, quả thực rõ ràng.

Tô Hoài Cẩn khẳng định muốn thêm hơn một cấp  ở thuộc tính tâm hồn này.

Mặt khác tai thính và mắt sáng cũng vô cùng hữu ích, Tô Hoài Cẩn tính toán thêm một lượt vào hai thuộc tính này.

Tâm hồn rất nhanh đã lên một cấp, biến thành tâm hồn cấp hai. Tô Hoài Cẩn lại thêm ba cấp ở tai thính, trực tiếp biến thành tai thính cấp năm, trước mắt mắt sáng cũng lên ba cấp.

Kết quả mắt sáng chưa biến thành cấp năm đã dừng lại ở cấp bốn, thế nhưng có một cấp thất bại tăng lên.

Tô Hoài Cẩn nhìn hệ thống  nhắc nhở thất bại, bất đắc dĩ tính toán một chút, tổng cộng sáu điểm tự do thêm vào, thất bại một chút, may mà còn có một chút.

Tô Hoài Cẩn thử thăm dò lại mắt sáng thêm một chút.

 Hệ thống: Mắt sáng cấp năm, đạt thành 

Tô Hoài Cẩn nhẹ nhàng thở ra, cứ như vậy, tất cả điểm số đều thêm vào sạch sẽ, vì thế tâm hồn cấp hai, tai thính cấp năm, mắt sáng cấp năm.

Tô Hoài Cẩn lại nhìn lướt qua tất cả các thuộc tính của mình, không có gì thay đổi cả. Dù sao, Tô Hoài Cẩn không cộng điểm cho các thuộc tính khác nhưng độc nhất thuộc tính phúc khí này, vẫn cứ tự động thăng cấp.

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc không thôi, phúc khí đã biến thành cấp năm!

Mỗi lần thuộc tính phúc khí đều sẽ đi theo việc hệ trọng của hệ thống mà thăng cấp, nhưng rốt cuộc dùng làm gì, đến nay đều chưa có hiệu lực qua một lần.

Tô Hoài Cẩn hơi nghi hoặc nhưng cũng không thể nào cân nhắc.

Tô Hoài Cẩn bận rộn thêm điểm cho hệ thống, bất tri bất giác sắc trời đã tối đen, Lục Y cười tủm tỉm nói: “Tiểu thư, Vương gia tới.”

Ngay sau đó có người vén rèm lên, Tiết Trường Du quả nhiên đã trở lại, trong tay hắn bưng một cái mâm. Từ bên ngoài đi vào, trên mâm tất nhiên chính là bữa tối, một cmùi thơm thoang thoảng bay vào.

Khỏi phải nói, tay nghề xuống bếp của Tiết Trường Du thật tuyệt.

Không biết có phải bởi vì Tiết Trường Du hiểu biết khẩu vị của nàng hay không, dù sao Tô Hoài Cẩn cảm thấy tay nghề của Vương gia chỉ e còn tuyệt hơn đầu bếp nhà mình.

Tiết Trường Du đi vào, cười tủm tỉm nói: “Cẩn Nhi, khoẻ hơn chút nào chưa?”

Lục Y cười nói: “Tiểu thư nghỉ ngơi buổi chiều đã lâu, hiện giờ sắc mặt đều khá hơn nhiều ạ!”

Tiết Trường Du vô cùng thân thiện, cũng không có chút nào Vương gia làm giá, còn cười nói chuyện phiếm với Lục Y: “Cũng phải, ta thấy cũng khoẻ hơn một chút, làm phiển Lục Y cô nương dốc lòng chăm sóc.”

Lục Y lập tức vô cùng ngượng ngùng, dù sao mỗi người đều truyền nhau rằng Yến Thân Vương lãnh khốc vô tình, nhưng mà hiện giờ Yến Thân Vương ở trước mặt nàng ấy lại đặc biệt dịu dàng, nói chuyện cũng nho nhã lễ độ. Lục Y lại được khích lệ, tất nhiên không phải rất không biết xấu hổ.

Lục Y xấu hổ quá mà mí mắt Tô Hoài Cẩn nhảy loạn xạ. Sau khi  Yến Thân Vương lấy kế dùng bánh bao thịt lấy lòng Bánh Bao Thịt lúc lại bắt đầu dùng lời ngon tiếng ngọt lấy lòng nha hoàn của mình!

Tô Hoài Cẩn này nhịn không nổi, Lục Y là nha hoàn của mình, đều đã bị Tiết Trường Du thu mua rồi sao?

Tô Hoài Cẩn ho khan một tiếng, Lục Y nhanh chóng thối lui đến một bên.

Tiết Trường Du bưng mâm đi tới, đặt ở bên cạnh giường, cười nói: “Cẩn Nhi, đói bụng sao? Đoán xem bữa tối đều có cái gì?”

Bởi vì sợ lạnh, Tiết Trường Du đều bỏ thêm nắp giữ ấm cho mỗi đĩa ăn tối, cho nên nkhông thể nhìn thấy thức ăn trông như thế nào.

Thế nhưng chẳng lẽ thứ này có thể làm khó Tô Hoài Cẩn?

Tô Hoài Cẩn chỉ nghe “Đinh ——” một tiếng, hệ thống đã vô cùng tri kỷ có hiệu lực.

 Hệ thống: Mắt sáng cấp năm, có hiệu lực 

Các món Tiết Trường Du làm có thể nói là nhìn không sót thứ gì, cà hấp, canh gà ác, chè táo đỏ, còn có một ít món ăn thanh đạm lại bổ máu.

Mí mắt Tô Hoài Cẩn hơi nhảy loạn, không nghĩ tới Vương gia làm nhiều như vậy, hơn nữa hệ thống dùng mắt sáng cấp năm tới nhìn thấu mấy món ăn này đó, chẳng lẽ không cảm thấy quá mức cần thiết sao?

Giống như là giết gà dùng dao mổ trâu……

Tô Hoài Cẩn ho khan một tiếng, không nói gì, Tiết Trường Du còn “tự tiêu khiển” cười nói: “Đều là món Cẩn Nhi thích ăn, mau nhìn một cái.”

Quả nhiên, Tiết Trường Du xốc lên món thứ nhất —— cá hấp.

Món thứ hai —— canh gà ác……

Tô Hoài Cẩn vô cùng bình tĩnh nhìn những món ăn đó,  cũng không chênh lệch chút nào. Tuy rằng thật là giết gà dùng dao mổ trâu nhưng cũng coi như là rèn luyện một chút thuộc tính mắt sáng của bản thân, không có gì lệch lạc với sự thật.

Tiết Trường Du đều dọn xong món ăn, cũng không cho Tô Hoài Cẩn làm bất cứ gì mà ngồi ở bên cạnh giường, cần cù chăm chỉ đút Tô Hoài Cẩn ăn.

Tô Hoài Cẩn bị làm cho mí mắt nhảy loạn, động tác kia của Tiết Trường Du và khẩu vị quá nhão dính dính khiếnTô Hoài Cẩn hơi ăn không tiêu, luôn cảm thấy bản thân ăn xong đều tiêu hóa không được, vội vàng nói: “Không nhọc phiền Vương gia, vẫn là để Lục Y tới.”

Tiết Trường Du muốn từ chối nhưng cảm thấy Tô Hoài Cẩn có thể không thoải mái khi ăn,nên gật đầu, nói: “Vậy làm phiền Lục Y cô nương.”

Lục Y nhanh chóng lại đây chia thức ăn cho Tô Hoài Cẩn, Tiết Trường Du thối lui đến một bên, lại không rời đi, vẫn cứ đứng cười tủm tỉm nhìn Tô Hoài Cẩn dùng bữa.

Tô Hoài Cẩn càng cảm thấy áp lực rất lớn, phảng phất đè ở trên lưng mình, da đầu tê dại.

Tô Hoài Cẩn liếc mắt nhìn Tiết Trường Du, môi Tiết Trường Du đang cười, mặt mày cũng suýt nữa bay lên cao. Tô Hoài Cẩn hơi nghi ngờ, đột nhiên nhớ tới thuộc tính tâm hồn, muốn nhìn một chút xem Tiết Trường Du giờ này khắc này trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Tiết Trường Du hành động là vì mượn sức phủ Thừa tướng hay là mặt khác?

Tô Hoài Cẩn nghĩ như vậy, “Đinh ——” một tiếng, hệ thống quả nhiên có hiệu lực.

 Hệ thống: Tâm hồn cấp hai, có hiệu lực 

Tô Hoài Cẩn cũng không nhìn đến suy nghĩ quá trực tiếp, có thể là Tiết Trường Du giờ này khắc này không nghĩ cái gì cụ thể. Không giống Đại hoàng tử nước Hình, bản thân suy nghĩ nhiền lần về bọn thích khách ở torng lòng, bởi vậy Tô Hoài Cẩn xem rõ.

Trong lòng Tiết Trường Du không có suy nghĩ gì quá cụ thể, nhưng có một loại cảm xúc giống như thủy triều lao thẳng về phía Tô Hoài Cẩn mà đến, quả thực đổ ập xuống, đánh vào trên mặt Tô Hoài Cẩn, đánh đến Tô Hoài Cẩn đều sửng sốt!

Đó là…… Cưng chiều!

Tràn đầy mến mộ và cưng chiều, đổ ập xuống lại đây, giống như thủy triều dâng lên, Tô Hoài Cẩn vô ý, không phòng bị một cái, thiếu chút nữa đã “chết chìm”……

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, nàng không thể ngờ rằng thế nhưng là cưng chiều và mến mộ?

Tô Hoài Cẩn vốn cho rằng bản thân đều không khách khí từ hôn với Tiết Trường Du. Theo lý mà nói, cho dù Tiết Trường Du lại dính lấy cũng là vì địa vị và thế lực của phủ Thừa Tướng, hoặc là vì mượn sức binh quyền của anh trai mình.

Còn có thể vì cái gì?

Tô Hoài Cẩn quyết định không nghĩ tới thế nhưng là vì mến mộ?

Mến mộ rõ ràng trong nháy mắt suýt nữa nuốt sống Tô Hoài Cẩn, ở giữa những mến mộ và cưng chiều đó, Tô Hoài Cẩn còn đọc ra một ít……

Một chút tự trách và bi thương, không biết là có ý gì.

Chuyện này quả thực còn khiến Tô Hoài Cẩn khiếp sợ hơn chuyện quận chúa Vân hạ thuốc, Tô Hoài Cẩn nghi ngờ không thôi. Nàng vẫn luôn cảm thấy Tiết Trường Du là người vô tình, cái gì cũng không thể lay chuyển được Tiết Trường Du.

Mà hiện giờ……

Đời này Tiết Trường Du, chẳng lẽ thật sự khác biệt?

Tô Hoài Cẩn ở lại khu vực săn bắn ba ngày, nàcác bữa ăn trong ba ngày này, dù là bữa sáng, bữa trưa, bữa tối hay đồ ăn nhẹ, tất cả đều từ Yến Vương Tiết Trường Du tự tay làm lấy, một mình ôm lấy mọi việc.

Thế cho nên phòng ăn ở khu vực săn bắn, tất cả mọi người đều quen Yến Thân Vương.

Hơn nữa tất cả mọi người biết Yến Thân Vương xuống nhà bếp là vì nấu thức ăn cho con gái Thừa Tướng.

Tô Hoài Cẩn vốn không có chuyện gì, miệng vết thương lấy tốc độ kinh người khép lại. Đặc biệt còn bị Tiết Trường Du cho ăn mỗi ngày, cảm giác bản thân đều béo lên vài vòng.

Lục Y cười nói: “Tiểu thư, một hồi sẽ phải khởi hành, cơ thể người chịu được không?”

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nói: “Miệng vết thương đã ổn, ổn hết không nói, ta cảm thấy bản thân đã béo không ít.”

Lục Y cười hai tiếng, nói: “Mới không phải đâu, tiểu thư đây là hấp dẫn một chút, thoạt nhìn càng ung dung.”

Tô Hoài Cẩn: “……” Quả nhiên vẫn là béo……

Các nàng đang nói chuyện thì Tiết Trường Du đã nói ở ngoài lều: “Cẩn Nhi, lát nữa phải xuất phát, nàng vẫn ổn chứ?”

Tô Hoài Cẩn nhìn thoáng qua Lục Y để Lục Y đi ra ngoài đáp lời, Lục Y đi ra ngoài một hồi lâu, lúc này mới trở về.

Lúc trở về cười không thấy tổ quốc đâu, trong tay xách theo một cái hộp, nói: “Tiểu thư, đây! Vương gia cho người, nói là sợ trên đường tiểu thư buồn chán, bởi vậy làm một ít điểm tâm. Chao ôi, Lục Y còn chưa mở hộp đồ ăn ra đã ngửi được vị ngọt! Thật là ngọt ngào, răng Lục Y nsắp rụng cả rồi.”

Tô Hoài Cẩn liếc Lục Y một cái mới nói: “Thu dọn đồ đạc, một hồi khởi hành về kinh thôi.”

“Dạ dạ dạ, tiểu thư, Lục Y đi liền!”

Săn thú mùa đông kết thúc,phần lớn phải lên đường về, sứ đoàn nước Hình cũng sẽ đi theo về kinh, sau đó sẽ từ nước nước Tiết xuất phát về lại nước Hình.

Nhưng Đại hoàng tử nước Hình không trở về được, đã bị Hình Bộ giam giữ. Chờ sau khi sứ đoàn nước Hình trở về bẩm báo cho hoàng đế nước Hình, yêu cầu hoàng đế nước Hình cho lời giải thích rõ ràng.

Đàm phán là không thiếu được, Hoàng Thượng đã đặt ra hai điều kiện. Thứ nhất là nước Hình không được tham dự vào chuyện nước Tiết thảo phạt nước Thương Dương, nói cách khác, nước Hình muốn chia một phần bánh đó là không có khả năng.

Thứ hai nước Hình không được trợ giúp hoặc là mượn binh Thương Dương. Cứ như vậy, nước Hình chắc chắn phải đứng ngoài cuộc thập tự chinh này, hết thảy mộng đẹp đều tan thành mây khói.

Nhưng ai biểu Đại hoàng tử nước Hình thua trên tay Tô Hoài Cẩn chi? Chuyện giá hoạ bị phát hiện, nước Hình cũng coi như là chịu không nổi, khẳng định không thể cò kè mặc cả.

Lục Y vừa thu dọn đồ đạc, vừa kể chuyện nước Hình cho Tô Hoài Cẩn, cười nói: “Nước Hình cũng  đáng đời lắm! Đáng đời không được chia thứ tốt chỗ nước Thương Dương.”

Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: “Em cho rằng…… Thiếu nước Hình quấy rối, nước Thương Dương dễ đánh sao?”

Lục Y không hiểu này kia, kinh ngạc nhìn Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn biết đến một trận chiến với nước Thương Dương, ở đời trước chính là chuyện vô cùng gian nan. Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc chờ lệnh xuất chinh, kết quả thất bại tan tác mà trở về, bị đánh cho hoa rơi nước chảy.

Đời này Kỳ lão cửu còn không phải người Thương Dương, hơn nữa làm môn khách của Tiết Trường Du, cũng không biết có thể xuất hiện biến cố gì khác hay không, nước Thương Dương còn có đại tướng khác hay không.

Nhưng chỉ cần địa thế nước Thương Dương chính là kiểu dễ thủ khó công.

Tuy Tô Hoài Cẩn chỉ là con gái nhưng đã đi theo anh trai chơi đùa đến lớn, cũng xem qua rất nhiều binh thư. Nước Thương Dương là  thủy quốc, hơn nữa nhiều đầm lầy với chỗ nước cạn, hoàn toàn khác với địa thế nước Tiết.

Nước Tiết hiện giờ chỉ có thuyền lớn, muốn một trận chiến với Thương Dương, tuyệt đối sẽ mắc cạn ở Thương Dương. Nếu không lấy ra một sách lược hoàn chỉnh, tuyệt đối bắt không được Thương Dương.

Nhưng trước mắt chuyện này đó không phải Tô Hoài Cẩn nên buồn rầu, đội ngũ giữa trưa sẽ bắt đầu lên đường về kinh. Tô Hoài Cẩn được đỡ lên xe ngựa, ở trên xe ngựa nghỉ tạm một lát.

Bởi vì trên người Tô Hoài Cẩn còn có thương tích, lần này cũng lập công lớn cho nên Hoàng Thượng vô cùng quan tâm Tô Hoài Cẩn, thả chậm hành trình, hai canh giờ nghỉ tạm một lần.

Giữa trưa lúc dùng cơm trưa, đội ngũ cũng nghỉ tạm, Tô Hoài Cẩn xuống xe ngựa, chuẩn bị hoạt động gân cốt. Nói thật ra, bụng nàng còn chưa đói, dù sao dọc theo đường đi có đồ ăn vặt của Tiết Trường Du đi cùng.

Không nói cái khác, tay nghề của Yến Vương thật là giỏi, hơn nữa nấu món gì cũng đều là Tô Hoài Cẩn thích. Tô Hoài Cẩn một đường không có việc gì, vẫn luôn ăn điểm tâm, lúc này tất nhiên là không đói bụng.

Tô Hoài Cẩn xuống xe ngựa được Lục Y đỡ lấy, ở bốn phía đi lại, liếc mắt một cái đã thấy được Phùng Bắc. Phùng Bắc mặc quân phục đang làm nhiệm vụ.

Nhưng dáng vẻ của Phùng Bắc hơi “mất hồn mất vía”, híp mắt, tựa như suy nghĩ cái gì, suy nghĩ đã phiêu xa.

Tô Hoài Cẩn đều không cần mở ra tâm hồn đã hiểu, Phùng Bắc tuyệt đối suy nghĩ về quận chúa Vân An.

Nói vậy chuyện quận chúa Vân An cho Phùng Bắc một cái đả kích không nhỏ.

Tô Hoài Cẩn lại quay đầu đi, tìm kiếm ở xung quanh một chút, đội ngũ trong góc chính là sứ đoàn nước Hình. Vị trí hiện tại của sứ đoàn nước Hình rất là xấu hổ, cho nên chỉ có thể ở trong góc.

Quận chúa Vân An ngồi ở một bên, cũng không biết suy nghĩ cái gì, cúi đầu, không nói một lời.

Tô Hoài Cẩn chọn lựa, quyết đoán mở ra thuộc tính tâm hồn.

 Hệ thống: Tâm hồn cấp hai, có hiệu lực 

Tô Hoài Cẩn chỉ muốn biết quận chúa Vân An rốt cuộc có tình cảm với Phùng Bắc hay không hay chỉ là một mặt lợi dụng? Hay là……

Quận chúa Vân An cũng không phát hiện suy nghĩ của bản thân bị người ta coi lén.

Lúc này đội ngũ phải khởi hành một lần nữa, lại thấy một nha hoàn chạy tới nói: “Quận chúa nước Hình, tiểu thư nhà nô tỳ mời ngài qua đó, có việc thương lượng.”

Quận chúa Vân An biết nha hoàn hoạt bát này chính là nha hoàn Lục Y bên cạnh Tô Hoài Cẩn.

Quận chúa Vân An hơi hoài nghi nhưng vẫn gật đầu.

Quận chúa Vân An đi đến cạnh xe ngựa của Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn để Lục Y đỡ quận chúa Vân An lên xe, cùng nhau ngồi chung.

Ngay sau đó xe ngựa lại chạy “nhanh như chớp”.

Quận chúa Vân An lên xe rồi làm lễ với Tô Hoài Cẩn, yên lặng ngồi ở một bên, tựa như lại muốn ngồi thiền.

Tô Hoài Cẩn cười cười, nàng đã đọc thấu tâm tư của quận chúa Vân An, tất cả đều không trốn khỏi “pháp nhãn” của Tô Hoài Cẩn.

Cứ như vậy, thật ra Phùng Bắc và quận chúa Vân An cũng coi như là lưỡng tình tương duyệt, chẳng qua ban đầu quận chúa Vân An dùng thủ đoạn lừa gạt mà hiện tại mọi chuyện bại lộ, trong lòng Phùng Bắc không thể chấp nhận được. Hơn nữa Phùng Bắc cho rằng chẳng qua quận chúa Vân An muốn dựa vào mình thoát khỏi nước Hình, không hề có tình cản đáng nói với mình.

Tô Hoài Cẩn nhướng mày, xem ra bản thân phải làm Nguyệt Lão một lần rồi.

Tuy chuyện của Phùng Bắc và quận chúa Vân không liên quan đến mình nhưng Tô Hoài Cẩn cảm thấy vấn đề này cần được lưu tâm một chút.

Thứ nhất, Phùng Bắc thật sự là người tốt, đời trước Tô Hoài Cẩn đã biết Phùng Bắc trung thành và tận tâm, hơn nữa làm việc nhanh nhẹn, đã giúp Tô Hoài Cẩn không ít. Về tư, Tô Hoài Cẩn cũng muốn báo đáp Phùng Bắc chút ít.

Thứ hai, tuy quận chúa Vân An chỉ quận chúa nước Hình nhưng hiện giờ Đại hoàng tử nước Hình đã rơi đài, hoàng đế đời kế tiếp của nước Hình tuyệt đối không thể là Đại hoàng tử nước Hình. Quỹ đạo nước Hình sau này đã bị Tô Hoài Cẩn làm xáo trộn, cho nên tương lai nước Hình, rốt cuộc là ai cầm quyền, hãy còn chưa biết.

Tô Hoài Cẩn cũng biết rõ bên cạnh mình có một Ngọa Long, đó chính là Lữ Ngạn!

Lữ Ngạn và quận chúa Vân An chính là quan hệ anh em ruột. Nếu Tô Hoài Cẩn trợ giúp em gái Ngọa Long này, thúc đẩy một đoạn lương duyên thì Lữ Ngạn cũng không phải người không biết tốt xấu, ngày sau nói vậy chắc chắn tri ân báo đáp.

Tô Hoài Cẩn nghĩ như vậy thì lập tức cười cười, cảm giác đây là một đơn hàng mua bán vô cùng có lợi, sau này nói không chừng còn sẽ có lãi, càng ngày càng lớn……

Tô Hoài Cẩn cười cười, nhìn về phía quận chúa Vân An, mở miệng nói: “Quận chúa và Phùng Bắc, là quen biết cũ sao?”

Quận chúa Vân An không nghĩ tới nàng sẽ nhắc tới Phùng Bắc nên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn đã sớm dùng tâm hồn đọc rõ ràng một số thứ, quận chúa Vân An giật mình còn có sự  phức tạp trong lòng, thật là vô cùng cặn kẽ khiến Tô Hoài Cẩn lại một lần cảm thán, tâm hồn thực sự rất hữu dụng.

Vô luận nhân tâm có bao nhiêu phức tạp, tại thuộc tính tâm hồn này đều đã quên nói dối như thế nào……

Tô Hoài Cẩn hiểu rõ cười, nói: “Quận chúa, không ngại kể nghe một chút, một người buồn ở trong lòng cũng sẽ không có kết quả gì.”

Quận chúa Vân An gật đầu, tự giễu cười nói: “Đúng rồi, tất nhiên sẽ không kết quả gì, đã sớm không có kết quả gì.”

Quận chúa Vân An nói như vậy nhưng vẫn cứ mở miệng nói: “Đó là chuyện rất nhiều năm trước, lúc ấy Thái Hậu qua đời, ta từ trong cung dọn ra, tất cả mọi người cười nhạo ta, châm chọc ta, thậm chí ngược đãi ta. Năm đó phủ Thái Tử đã sớm không còn, bị Đại hoàng tử bá chiếm, ta không chỗ để đi, tất nhiên sẽ ở tại phủ Thái Tử, ăn nhờ ở đậu……”

Chuyện sau đó, Tô Hoài Cẩn đã có thể tưởng tượng, Đại hoàng tử nước Hình bạo ngược thành tánh, vẫn luôn ngược đãi quận chúa Vân An. Nàng ấy trên danh nghĩa là quận chúa, hoàng đế nước Hình muốn cho dân chúng thấy được lòng tốt của mình nên không phế bỏ danh hiệu quận chúa quận chúa, nhưng sau lưng, quận chúa Vân An còn không bằng một nha hoàn, một  hạ nhân sai sử.

“Ngày ấy…… Yến Vương điện hạ đi sứ nước Hình, Phùng Bắc đi theo bên cạnh ngài ấy……”

Quận chúa Vân An nhớ lại, đó là lần đầu tiên nàng ấy gặp mặt Phùng Bắc.

Đại hoàng tử nước Hình trong bữa tiệc chiêu đãi uống say như chết, lại bắt đầu mượn rượu làm càn, làm trò trước mặt khách khứa quất đánh quận chúa Vân An, không chỉ như vậy, còn mượn rượu điên, ý đồ vũ nhục quận chúa Vân An.

Lúc ấy quận chúa Vân An vô cùng bất lực, tất cả mọi người đang xem náo nhiệt, nhìn con gái của phế Thái Tử trước như nàng ấy làm sao trở thành một trò tiêu khiển.

Không nghĩ tới Phùng Bắc đứng ra, cứu quận chúa Vân An xuống.

Khi đó Phùng Bắc chẳng qua là thị vệ……

Quận chúa Vân An nhớ lại chuyện khi đó, khóe miệng lại có chút ý cười: “Nhưng Phùng đại nhân chắc chắn không nhớ rõ ta, khi đó có lẽ hắn cho rằng ta là cung nữ nhỏ bé cũng không chừng, dù sao có quận chúa nào uất ức giống như ta đây?”

Đại hoàng tử đùa giỡn gièm pha quận chúa Vân An khiến hoàng đế nước Hình biết được. Dù sao quận chúa Vân An và bọn họ là đồng tông cùng tộc. Nếu việc này truyền ra ngoài thì làm sao có thể giữ thể diện hoàng gia đây?

Bởi vậy Hoàng đế nước Hình nổi trận lôi đình, dạy dỗ Đại hoàng tử một trận. Sau đó, Đại hoàng tử bớt phóng túng không ít, quận chúa Vân An mới miễn cưỡng sống sót qua mấy năm nay.

Tô Hoài Cẩn cười cười, đi thẳng vào vấn đề nói: “Quận chúa, Hoài Cẩn có thể giúp quận chúa và Phùng đại nhân nối lại tình xưa.”

Quận chúa Vân An sửng sốt một chút, muốn nói cái gì đó nhưng còn chưa mở miệng, Tô Hoài Cẩn đã ngăn lcâu chuyện của nàng ấy lại, cười nói: “Tất nhiên, một phương diện là vì Phùng đại nhân, Hoài Cẩn nhìn ra được Phùng đại nhân vô cùng để ý quận chúa. Chẳng qua việc quận chúa làm hơi đả thương người ta. Nhưng nếu Phùng đại nhân thật sự bỏ lỡ quận chúa, đau lòng có lẽ không phải nhất thời, mà là một đời. Về phương diện khác……”

Tô Hoài Cẩn nhìn thoáng qua quận chúa Vân An, có thâm ý khác nói: “Hoài Cẩn và huynh trưởng Lữ tiên sinh của quận chúa cũng coi như là bạn tốt.”

Quận chúa Vân An lắp bắp kinh hãi, vội vàng che giấu nói: “Không…… Vân An không biết Tô cô nương đang nói cái gì……”

Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: “Quận chúa, người sáng mắt trước mặt không nói tiếng lóng, hà tất che dấu làm chi? Huống chi trong lòng Hoài Cẩn giống như gương sáng.”

Quận chúa Vân An nghe đến đó, sáng suốt ngậm lại miệng, cũng không nói nữa, tựa như muốn tiêu cực chống cự.

Rốt cuộc ở trước mặt Tô Hoài Cẩn, tựa như nói nhiều thì sai nhiều……

Tô Hoài Cẩn cười cười: “Chẳng lẽ quận chúa dám nói không có ý gì với Phùng đại nhân sao?”

Quận chúa Vân An ngẩng đầu lên, nhìn Tô Hoài Cẩn một cái, thản nhiên nói: “Có hay không, dù sao sau khi hồi kinh, sứ đoàn phải quay về nước Hình, đến lúc đó ta cũng sẽ trở về cùng, còn có thể lưu luyến cái gì đây? Đều giống nhau thôi.”

Tô Hoài Cẩn nói: “Vậy cũng không nhất định.”

Quận chúa Vân An kinh ngạc nhìn nàng, chỉ là Tô Hoài Cẩn tựa như không muốn nói cái này, ngược lại cười nói: “Nếu không có nhiều thời gian thì có rảnh thì cô đi xem Lữ tiên sinh. Huynh muội hai người rất nhiều năm không gặp như vậy, hiện giờ lại phải chia lìa, nên bớt thời gian trò chuyện nhiều hơn, kể lể ấm ức mới phải.”

Quận chúa Vân An lại im lặng, không tỏ thái độ nhưng ánh mắt kia lắc lư hai lần, Tô Hoài Cẩn nhướng mày……

Bởi vì dọc theo đường đi phải chăm sóc vết thương cho Tô Hoài Cẩn, cho nên cước trình cũng không nhanh, cần phải cắm trại ở nơi hoang dã vào lúc hoàng hôn.

Sau khi dựng trại, Tô Hoài Cẩn cũng không lập tức nghỉ ngơi mà là lệnh Lục Y tìm bàn cờ cvà bình cờ.

Lục Y kinh ngạc không thôi: “Tiểu thư, người định làm cái gì vậy? Chơi cờ sao? Chơi cờ hao tâm tổn sức nhiều đấy ạ, người trọng thương mới khỏi, vẫn là mau nằm xuống nghỉ ngơi chút ạ.”

Tô Hoài Cẩn cười nói: “Không, ta muốn chơi một bàn cờ lớn.”

Lục Y nghe không hiểu nhưng nhìn tiểu thư tươi cười, luôn cảm thấy da đầu tê dại, nụ cười này giống như…… dường như không có ý tốt?

Lục Y không còn cách nào khác đành dựa theo Tô Hoài Cẩn yêu cầu, tìm bàn cờ và bình cờ, Tô Hoài Cẩn ra khỏi trại tìm được Kỳ lão cửu.

Cười nói: “Cửu gia, chơi cờ không?”

Kỳ lão cửu vừa nghe, đôi mắt đều sáng lên: “Chơi! Chơi! Chơi chơi chơi!”

Tô Hoài Cẩn cười, nói: “Vừa lúc, vậy chúng ta cùng hẹn Vương gia nhé?”

Kỳ lão cửu thích náo nhiệt, người càng nhiều càng vui, vội vàng nói: “Đi đi đi! Đi thôi!”

Nhưng nghĩ lại mới nói: “Tô cô nương, thương thế của cô khôngsao chứ? Chơi cờ như vậy hao tâm tổn sức……”

Tô Hoài Cẩn nói: “Cửu gia còn chưa tin ta sao? Hoài Cẩn cũng không lấy này đó chơi đùa, tất nhiên là không sao rồi mới có thể tới tìm Cửu gia chơi cờ.”

Kỳ lão cửu vỗ lòng bàn tay, nói: “Được! Vậy đi thôi!”

Hai người hẹn xong rồi cùng đi tìm Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du đang nghỉ ngơi trong trại, có người truyền lời nói Tô cô nương tới, Tiết Trường Du thụ sủng nhược kinh, hận không thể nhảy dựng lên, lao nhanh tới để vén rèm lên cho Tô Hoài Cẩn.

Chỉ là vừa vén tầm rèm lên thì Tiết Trường Du suýt nữa bị dọa nhảy dựng, bởi vì người đầu tiên tiến vào không phải là là Tô Hoài Cẩn, dáng người cũng không nhỏ xinh, khổ người to lớn, lưng hùm vai gấu, cơ bắp đầy người, còn cười tủm tỉm.

Mí mắt của Tiết Trường Du lập tức nhảy dựng……

Là Kỳ lão cửu!

Kỳ lão cửu kẹp bàn cờ, nâng bình cờ, Tô Hoài Cẩn phía sau mới theo vào.

Tiết Trường Du nhìn đến bàn cờ và bình cờ thì mí mắt nhảy mạnh hơn. Bởi vì lần trước chơi cờ thật sự quá dày vò, Tiết Trường Du chỉ sợ đời này hận nhất chính là chơi cờ.

Kỳ lão cửu cười nói: “Vương gia! Tô cô nương hẹn ta tới, chúng ta cùng nhau chơi cờ ha?”

Tiết Trường Du cười gượng một tiếng, nói: “Được thôi.”

Dù sao cũng là Tô Hoài Cẩn tự mình lại đây, cũng coi như là hiếm thấy. Tiết Trường Du thụ sủng nhược kinh, đừng nói là chơi cờ, cho dù là cắt thịt, Tiết Trường Du cũng phụng bồi đến cùng.

Lúc này Tô Hoài Cẩn nhìn thấy sắc mặt xấu hổ của Tiết Trường Du thì hơi tò mò hắn suy nghĩ cái gì, nên mở ra thuộc tính tâm hồn.

“Đinh ——”

 Hệ thống: Tâm hồn cấp hai, có hiệu lực 

“Ha…..”

Trong nháy mắt, Tô Hoài Cẩn thật sự không nhịn xuống nên bật cười, vội vàng che lại, thật sự là tâm tư của Tiết Trường Du quá mức khôi hài,. Giờ này khắc này, tâm tư của Tiết Trường Du lại  có thể dùng bốn chữ tới hình dung.

Đó chính là: hãi hùng khiếp vía!

Chẳng qua chơi cờ mà thôi lại hãi hùng khiếp vía, hận không thể đuổi kịp đoạn đầu đài.

Tuy Tiết Trường Du không rõ nguyên do, nhưng Tô Hoài Cẩn cười xinh đẹp, sững sờ nhìn hắn ngây ngốc, mặt ngơ ngác.

Tô Hoài Cẩn còn chưa cười xong, tâm hồn còn chưa kịp rút về thì kết quả một lòng mến mộ che trời lấp đất, giống như cơn lũ đánh úp lại, suýt nữa nhấn chìm Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn hoảng sợ, nhanh chóng rút tâm hồn về, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Không tnghĩ tới Yến Vương điện hạ suy nghĩ “sóng gió mãnh liệt” như vậy, thật đúng là không phải người bình thường có thể chịu nổi.

Kỳ lão cửu tương đối khiêm tốn, khiêm nhượng Tiết Trường Du để hắn và Tô Hoài Cẩn chơi ván đầu, Tiết Trường Du đầy mặt giả cười, nói: “Không cần, tiểu vương biết Cửu gia ngứa nghề khó nhịn, vẫn là Cửu gia tới chơi đi.”

Kỳ lão cửu lập tức vui mừng khôn xiết, cũng không chối từ,  mặt đối mặt với Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, chuẩn bị chơi cờ.

Lục Y nhìn ở phía sau, Phùng Bắc cũng đứng ở phía sau, một người cảm thấy không thú vị, chơi cờ vô cùng buồn tẻ vô vị, bởi vậy ăn không ngồi rồi, vẻ mặt chán đến chết.

Mà một người khác lại đầy bụng tâm sự, tâm tư sớm đã bay tới phương xa, bởi vậy vẻ mặt “dại ra”, căn bản không có xem bàn cờ.

Tiết Trường Du thì sao?

Tiết Trường Du nói là xem cờ, thật ra chính là nhìn trộm Tô Hoài Cẩn, khóe miệng ngậm ý cười, tựa như xem hoài không chán.

Tô Hoài Cẩn hạ vài nước cờ, nàng lại đây cũng không phải là vì chơi cờ mà là vì “kế hoạch” của riêng mình, vì thế cười tủm tỉm, phảng phất giống như lơ đãng: “Cửu gia, sao không thấy Lữ tiên sinh?”

Kỳ lão cửu không nghĩ nhiều, “haizzz” thở dài: “Mất hồn mất vía, cũng không biết như thế nào, mới vừa nói là đi tản bộ, muốn đi ra ngoài hít thở không khí nên đi đến gò đất cao phía trước.”

Tô Hoài Cẩn gật đầu, liếc mắt nhìn Phùng Bắc, cố ý cao giọng, nói: “Thật trùng hợp, quận chúa Vân An mới vừa rồi cũng đi tản bộ, nói không chừng…… Cùng đi á.”

Phùng Bắc còn đang sững sờ, lần này thu ánh mắt trở về, hơi kinh ngạc nghe Tô Hoài Cẩn nói, ánh mắt lắc lư một chút.

Kỳ lão cửu không biết Tô Hoài Cẩn là cố ý, còn kinh ngạc nói: “Cùng đi? Lữ Ngạn sẽ không thật sự …..”

Hắn nói tới đây mới ý thức được bản thân nói nhiều. Dù sao Phùng Bắc còn ở đây nên nhanh chóng xấu hổ ngậm miệng lại, vội vàng cúi đầu, chuyên chú nhìn bàn cờ, nói: “Ôi…… Một nước này nên đi như thế nào ta?”

Tuy rằng Kỳ lão cửu đã cố ý chuyển đề tài nhưng thật sự quá cứng ngắc, hơn nữa Kỳ lão cửu muốn nói cái gì, Phùng Bắc có thể không biết sao?

Kỳ lão cửu nhất định muốn nói, Lữ Ngạn sẽ không thật sự thích quận chúa đó chứ?

Sắc mặt của Phùng Bắc lập tức hơi khó coi, u ám lên, mím môi tựa như đang giãy giụa, cuối cùng vẫn chắp tay nói: “Vương gia, ti chức lui xuống trước.”

Tiết Trường Du gật đầu, ra hiệu ý bảo Phùng Bắc lui ra ngoài trước.

Phùng Bắcvén rèm lên, “cạch” một tiếng, sau đó sải bước đi ra, còn phương hướng……

Hình như là đi đến gò đất cao phía trước.

Tô Hoài Cẩn vươn cổ ra nhìn rồi lập tức cười một tiếng.

Vẻ mặt Kỳ lão cửu mê mang, nói: “Sao vậy?”

Tiết Trường Du thì xoa trán, bất đắc dĩ thở dài, nói với Tô Hoài Cẩn: “Đây không phải là nàng cố ý đó chứ?”

Tô Hoài Cẩn nhướng mày, cười mà không nói, vẻ mặt giảo hoạt. Vẻ mặt này thật sự động lòng người, trong nháy mắt Tiết Trường Du cảm giác ngực bị va đập mạnh, bất đắc dĩ kia cũng chuyển biến thành chiều chuộng, thật là càng xem càng vui.

Kỳ lão cửu càng mê mang hơn mới nói: “Hả? Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Tiết Trường Du lúc này mới phản ứng lại, vội vàng hồi thần, đứng dậy nói: “Đi mau, tính tình Phùng Bắc kia, ngày thường còn đỡ, nếu thật sự nổi cơn giận…… Ta sợ Lữ tiên sinh ít nhất phải thành tàn phế.”

Kỳ lão cửu kinh ngạc nói: “Hả? Có liên quan gì tới Lữ Tiên Sinh?”

Tô Hoài Cẩn không nhanh không chậm đứng lên, nói: “Đúng rồi, nên đi nhìntrò hay một cái.”

Nàng nói xong thì từ từ bước ra ngoài, Tiết Trường Du vội vàng theo ở phía sau. Tuy rằng Kỳ lão cửu cũng không rõ tình huống nhưng trông có vẻ  “nghiêm trọng”, bởi vậy cũng nhanh chóng đuổi theo.

Phùng Bắc ra khỏi lều, ở bên ngoài xoay hai vòng, cuối cùng thật sự nhịn không được, sắc mặt càng ngày càng u ám, ngay sau đó nâng bước đi tới gò đất cao phía trước.

Gò đất cao có vài cây, đã vào đêm, trông tối tăm một vùng, bóng cây cũng lờ mờ, không phải vô cùng rõ ràng.

Nhưng rốt cuộc còn có ánh trăng, cũng không phải vươn tay không thấy năm ngón tay.

Phùng Bắc nhanh chóng đi qua, quả nhiên nhìn thấy trên gò cao có người, lại còn không phải một người, đúng là quận chúa Vân An và Lữ Ngạn đấy!

Phùng Bắc nhìn thấy hai người kia thì trong lòng nhất thời trầm xuống, hơi nản lòng thoái chí, cảm thấy quận chúa thản nhiên từ hôn như vậy có lẽ là trong lòng cũng không có mình, ngược lại chưa đựng Lữ tiên sinh Lữ Ngạn kia.

Phùng Bắc nhìn ở trong mắt, do dự hai lần thì chuẩn bị xoay người rời đi. Chỉ là lúc này, không biết như thế nào, quận chúa Vân An lại đột nhiên bật khóc.

Tiếng khóc thút thít loáng thoáng nhưng chung quanh không ai, vô cùng yên tĩnh, bởi vậy tiếng khóc thút thít lại rất rõ ràng, tuyệt đối không phải nghe lầm.

Trong lòng Phùng Bắc vốn không bỏ xuống được, vội vàng quay đầu lại xem. Quận chúa Vân An thật sự đang khóc, giống như vô cùng khổ sở, mà Lữ Ngạn lại ôm quận chúa Vân An vào lòng, quận chúa Vân An còn giãy giụa hơn hai cái.

“Ầm!!” một tiếng, trong đầu Phùng Bắc lập tức nổ tung, lập tức cho rằng là Lữ Ngạn ức hiếp quận chúa Vân An, bằng không sao quận chúa sẽ khóc thút thít mà không có lý do chứ?

Tính tình Phùng Bắc lập tức bốc hỏa, đột nhiên nhanh chóng tiến lên, không đợi Lữ Ngạn phản ứng, “bụp!!” một tiếng, một đấm đánh Lữ Ngạn ngã xuống đất.

“A!”

Quận chúa Vân An không phòng bị, hoảng sợ, đã bị Phùng Bắc túm chặt bảo vệ ở sau người.

Quận chúa Vân An nhìn thấy Phùng Bắc đã giật mình, nào biết Phùng Bắc còn mang vẻ mặt “hung ác”, tựa như dã thú đổ máu tanh. Sau khi đấm Lữ Ngạn một cú, còn chưa xong lại muốn tiến lên.

Ngày mai phải hồi kinh, đợi cho khi đó, duyên phận giữa quận chúa Vân An và Phùng Bắc được tính là hết. Trong lòng quận chúa Vân An đã sớm mến mộ Phùng Bắc, tất nhiên không thế nào dễ chịu. Hơn nữa Tô Hoài Cẩn nhiều lần nhắc tới Lữ Ngạn ở trên xe ngựa, còn cố ý ám chỉ quận chúa Vân An đi tìm Lữ Ngạn nói chuyện, từ từ kể lại ấm ức, bởi vậy quận chúa Vân An thậtsự đi tìm Lữ Ngạn.

Ngần ấy năm trời, trong bụng quận chúa Vân An có bao nhiêu ấm ức, nhìn thấy người thân ở trước mắt, lại lập tức phải ly biệt, tất nhiên quận chúa Vân An không nói ra sẽ không thoải mái.

Lữ Ngạn thấy em gái tủi thân như thế, tất nhiên cũng không chịu nổi, bởi vậy chỉ trấn an một chút, bảo nàng ấy đừng nghĩ nhiều nữa.

Không nghĩ tới, ngay tại thời khắc mấu chốt thì Phùng Bắc lại tới. Phùng Bắc cũng không biết quận chúa Vân An và Lữ Ngạn là anh em muội, còn tưởng rằng Lữ Ngạn mến mộ quận chúa Vân An, lại nhìn thấy quận chúa Vân An khóc thút thít, tất nhiên hiểu lầm cho rằng Lữ Ngạn nhân cơ hội bắt nạt quận chúa Vân An.

Phùng Bắc một đấm đánh Lữ Ngạn, còn muốn tiếp tục đuổi theo. Quận chúa Vân An sợ hãi, nhanh chóng nâng Phùng Bắc, nói: “Đừng đánh! Đừng đánh!”

Trên gò cao truyền đến tiếng hô to, Tiết Trường Du bất đắc dĩ đến cực điểm, cảm thấy vẫn là bản thân đã tới chậm.

Tiết Trường Du nhanh chóng sải bước tới ngăn Phùng Bắc lại rồi nói: “Phùng Bắc, trước đừng động thủ, khả năng có hiểu lầm gì đó.”

Phùng Bắc thấy đám người Vương gia và Tô cô nương lại đây, cũng không tiện động thủ nữa. Đôi tay nắm chặt quyền, khớp xương kêu rắc một tiếng, vẻ mặt mù mịt nhìn chằm chằm Lữ Ngạn té ngã trên mặt đất.

Kỳ lão cửu lắp bắp kinh hãi: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!”

Quận chúa Vân An nhanh chóng tiến lên đỡ Lữ Ngạn dậy. Khóe môi của Lữ Ngạn đã rách, chảy không ít máu. Một đấm vừa rồi tuyệt đối thật, một chút cũng  không mơ hồ, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Quận chúa Vân An nhanh chóng lấy ra khăn tay, băng miệng vết thương cho Lữ Ngạn, lau máu nơi khóe miệng, quan tâm lạ thường.

Phùng Bắc thấy quận chúa Vân An quan tâm đến Lữ Ngạn thì trong lòng nhất thời lại đánh nát ngũ vị, hít sâu một hơi, ngăn chặn lửa giận của bản thân

Tiết Trường Du bất đắc dĩ cực kỳ, dùng sức xoa trán của mình, nói: “Phùng Bắc, ngươi hiểu lầm……”

Tiết Trường Du nhất thời chưa nghĩ ra giải thích như thế nào, kết quả Tô Hoài Cẩn lại tới một câu tàn nhẫn.

Tô Hoài Cẩn cười nói: “Phùng Bắc, ngàn vạn đừng động thủ, có chuyện thì nói, đừng đánh bị thương anh vợ tương lai của mình chứ.”

Lữ Ngạn vừa nghe xong thì nheo mắt lại, nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du, vẻ mặt của hai người đều rất thản nhiên, tựa như đã sớm biết.

Kỳ lão cửu vốn phản ứng không kịp, vẻ mặt suy tư “anh vợ” là có ý tứ gì.

Quận chúa Vân An nghe Tô Hoài Cẩn một lời nói toạc ra thân phận của Lữ Ngạn thì hơi khẩn trương.

Mà Phùng Bắc thì mang vẻ mặt sững sờ, kinh ngạc nói: “Cái, cái gì?”