Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Chương 25-2: Thâm tình cưng chiều

Tiết Trường Du nhanh chóng bước ra, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm ban cho Tô Cẩm Nhi.

Tô Cẩm Nhi tựa hồ như không cam lòng, vẫn muốn cho Tiết Trường Du chú ý đến, lớn tiếng nói: "Cung tiễn Vương gia......"

Chỉ là nàng nói xong, Tiết Trường Du cũng không có quay đầu lại, trực tiếp nghênh ngang mà đi, lập tức ra đến cửa lớn phủ đệ.

Tô Cẩm Nhi nhất thời tức muốn chết, nhưng cũng không thể phát tác, đành phải xé khăn tay chính mình.

Tô Hoài Cẩn thấy Tiết Trường Du đi rồi thì tự mình ngồi xuống, chuẩn bị dùng cơm trưa.

Tô phu nhân vẫn còn đang đắm chìm trong mạch ngọc, tự nhiên liền mặc kệ Tô Cẩm Nhi thế nào, vội vàng cũng ngồi lại đây, dựa gần Tô Hoài Cẩn ngồi, cười nói: "Chao ôi, mấy giờ rồi? Còn chưa dùng cơm trưa? Mau mau, nương thấy vậy đều đau lòng, dạ dày con vốn không tốt, nên đúng hạn dùng bữa mới phải!"

Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng: "Hoài Cẩn thân thể chắc nịch, đâu giống Cẩm Nhi muội muội yếu đuối như vậy? Sợ là phu nhân nhớ lầm rồi hay chăng?"

Tô Hoài Cẩn một chút thể diện cũng không cho Tô phu nhân.

Tô phu nhân sửng sốt, ăn một miệng đắng ngắt, trên mặt khó coi nhưng như cũ không phát tác, hôm nay công lực ẩn nhẫn của bà ta cực kỳ đúng chỗ.

Tô phu nhân cười rộ lên, giống như gà mái đẻ trứng, lại nói: "Con một mình đến đây, nương cùng lão gia đều cực kỳ lo lắng, nghĩ con ăn có ngon không? Ngủ có được không? Còn nghe nói con ban ngày ăn không ngon, trong đêm tối ngủ không yên......Không phải sao? Nghe nói con bị đâm, lão gia cũng gấp đến độ không được, nhưng con gái ngoan cũng biết kinh thành không có lão gia, triều đình không sập sao? Bởi vậy lão gia mới không tới, đành phải sai ta đến đây nhìn xem con như thế nào."

Tô Hoài Cẩn cười một tiếng, thản nhiên nói: "Đúng rồi, Hoài Cẩn không có việc gì, ban ngày ăn ngon, trong đêm tối ngủ ngon, bị ám sát cũng không chết được, trầm trồ khen ngợi những người này trong lòng thất vọng đến cực điểm, hiện giờ phu nhân xem cũng xem qua, vậy thỉnh ngài quay về đi thôi? Địa phương nhỏ này muốn cái gì cũng không có, còn mới vừa trải qua lũ lụt, khủng hoảng đến mức không dám giữ phu nhân lại làm khách."

Tô phu nhân tức đến độ đôi mắt trừng to, thiếu chút nữa vỗ bàn, chẳng qua vẫn nỗ lực áp chế lửa giận chính mình, nhìn ra được Tô phu nhân cực kỳ yêu thích mạch ngọc kia cho nên không thể cùng Tô Hoài Cẩn trở mặt.

Thời điểm Tô Cẩm Nhi nghe các nàng nói chuyện thì nhìn chằm chằm vào canh gà trên bàn, mới vừa nghe nói chén canh gà kia chính là do đích thân Tứ hoàng tử Tiết Trường Du hầm.

Nàng ta chưa từng nghe nói đường đường Yến Vương còn sẽ xuống bếp, hơn nữa lại còn vì Tô Hoài Cẩn thế nhưng không tiếc uy nghiêm chính mình xuống bếp nấu cơm.

Trong lòng Tô Cẩm Nhi cực kỳ hận, mắt thấy canh gà kia, đôi mắt kia thiếu chút nữa không dứt ra được, lập tức chậm rãi tiến lên, cũng ngồi xuống, cười nói: "Mẫu thân, đại tỷ tỷ, thật vất vả mới gặp được nhau, thật là vui, nhưng vẫn nên dùng bữa!"

Tô phu nhân còn tưởng rằng Tô Cẩm Nhi là đang hạ bậc thang cho bà ta leo xuống, vội vàng nghe theo: "Phải phải phải, thân thể con gái ngoan ốm yếu, đặc biệt bây giờ phải dưỡng thân mình, tới, dùng bữa đi."

Tô Cẩm Nhi nghe bà ta nói như vậy, lập tức gấp không chờ nổi, đều đứng lên, trực tiếp mang thân mình đi múc canh gà Tiết Trường Du nấu.

Tô Hoài Cẩn vừa thấy, trong lòng cười lạnh một tiếng, thoạt nhìn Tô Cẩm Nhi ở kinh thành rất là dễ chịụ. Trước đó vì chuyện của nha hoàn Tử Kiều, bởi vì ở trong ngục tự sát nên cũng theo đó không giải quyết được gì, Tô Cẩm Nhi được thả ra, tất nhiên miệng vết thương trên mặt cũng lành một nửa, sợ là vết sẹo lành đã quên đi đau đớn rồi.

Nhưng canh Tiết Trường Du hầm, Tô Hoài Cẩn không nghĩ sẽ uống, cũng không có lý do gì nhường cho Tô Cẩm Nhi uống.

Đặc biệt là vẻ mặt nhảy nhót ngượng ngùng của Tô Cẩm Nhi, Tô Hoài Cẩn nhìn thì cực kỳ chán ghét.

Tô Cẩm Nhi tự múc cho chính mình một chén canh, một chén lớn tràn đầy, hận không thể tràn ra bên ngoài, lại ngại mặt mũi nên cũng múc cho Tô phu nhân một chén, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ là nửa chén, cuối cùng đến phiên múc canh cho Tô Hoài Cẩn, dứt khoát chỉ một chén nhỏ cho có lệ, phảng phất chính là làm bộ.

Tô Cẩm Nhi bưng canh, cười tủm tỉm nói với Tô Hoài Cẩn: "Đại tỷ tỷ, ăn canh nào! Nghe nói này canh gà vẫn là Tứ hoàng tử đích thân hầm cho đại tỷ tỷ! Đại tỷ tỷ thật đúng là may mắn......"

Ả ta vừa nói, một tay cầm, một tay đỡ lấy đáy bát canh, thế nhưng còn muốn hất lên mặt Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn nhìn ra được, quyết định của ả ta là cố ý.

Thế nhưng Tô Hoài Cẩn ngồi không nhúc nhích, chỉ là cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, đúng rồi, chính mình thật đúng là may mắn.

Liền nghe "Đinh ——" một tiếng, quả nhiên hệ thống thực hiện thứ mình muốn, đã có hiệu lực.

【 hệ thống: May mắn cấp tám, có hiệu lực 】

Tô Cẩm Nhi làm bộ không cẩn thận, muốn hất canh gà nóng lên mặt Tô Hoài Cẩn, kết quả trong nháy mắt, chân ghế dựa bị trượt qua.

Theo sát là Tô Cẩm Nhi "A!" một tiếng kinh ngạc, sau đó là Tô phu nhân "A ——!!"kêu thảm thiết.

Tô Cẩm Nhi nghiêng tay, không có hắt ở trên mặt Tô Hoài Cẩn, ngược lại lập tức hắt trên mặt Tô Phu Nhân bên cạnh xem náo nhiệt.

Giội xuống thật tự nhiên, không chút nào làm ra vẻ, tuy chỉ là một cái chén nhỏ nhưng là mới vừa hầm ra, đang mới mẻ, "rầm" một tiếng, đổ toàn bộ!

Còn không chỉ như vậy, Tô phu nhân thét chói tai, nóng đến giật mình, lập tức nhảy dựng lên. Còn Tô Cẩm Nhi sợ hãi, cũng lập tức nhảy dựng lên, chạy tới lau mặt cho Tô phu nhân.

Nào biết hai người luống cuống tay chân, liền nghe được "xoảng!!" một tiếng, tay áo Tô Cẩm Nhi vướng phải khăn trải bàn, một tiếng vang lớn, một mâm đồ ăn không nghiêng không lệch, tất cả đều đổ ở trên người Tô phu nhân.

"A ——!!!"

Tô phu nhân lại kêu thảm thiết một tiếng, không phải bởi vì nóng, mà là bởi vì xiêm y của bà ta.

Đây chính là kiện xiêm y bà ta yêu nhất, trả giá cao, năn nỉ lão gia vài ngày mới mua cho bà ta. Đồ ăn đổ nhiều như vậy, dính ở trên váy, sao có thể giặt sạch sẽ?

Tô Cẩm Nhi lập tức đều trợn tròn mắt, không nghĩ lại xui xẻo như vậy.

Mà Tô Hoài Cẩn thì sao?

Chỉ ung dung ngồi bên cạnh các ả, không biết như thế nào, thế nhưng một chút đồ ăn cũng chưa dính vào, váy áo sạch sẽ chỉnh tề.

Tô Cẩm Nhi còn chưa kịp hoài nghi cái gì, "chát!" một tiếng, Tô phu nhân đã giận không thể át, trực tiếp vung tay lên, một cái tát lên trên mặt Tô Cẩm Nhi.

"A!"

Tô Cẩm Nhi kêu to một tiếng, một bên gương mặt lập tức sưng to, ngã gục trên mặt đất, trực tiếp nhào vào đống đồ ăn trên mặt đất.

Tô Cẩm Nhi chật vật cực kỳ, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Tô phu nhân.

Đầu óc của Tô phu nhân cực dị thường, hận không thể nhảy lên mắng to, chỉ vào mũi Tô Cẩm Nhi: "Ngươi, đồ không biết xấu hổ này! Ngày thường là lão gia dung túng ngươi nhiều rồi phải không? Nên hành động như không được dạy dỗ vậy! Nhìn xem ngươi làm chuyện tốt gì đi, ngươi biết xiêm y này của ta này tốn bao nhiêu bạc không? Bán cái móng heo nhà ngươi cũng không đáng giá nhiều như vậy! Đúng là loại đê tiện tìm đường chết! Xem ta hôm nay có đánh chết ngươi hay không!"

Mọi thứ ngay lập tức trở nên hộn loạn, Tô phu nhân đổ ập xuống, tự mình ra trận, vừa đấm lại đá, Tô Cẩm Nhi sợ tới mức kinh hoảng thất thố, vội vàng bảo vệ mặt mình, nhưng Tô phu nhân lại đá đến mặt ả ta.

Lục Y cùng Tô Thần Tô Ngọ sợ tới mức ngây người, nhanh chóng kéo Tô Hoài Cẩn đến một bên, để tránh bị tai ương ập tới, Lục Y vội vàng nói: "Tiểu thư, có nóng không? Có bị bắn thức ăn vào người không? Có bị thương không?"

Tô Hoài Cẩn lắc lắc đầu, cười tủm tỉm nói: "Không có, một chút cũng không bị thương."

Nàng nhìn Tô phu nhân giận không thể đánh chết Tô Cẩm Nhi, thản nhiên nói: "Thật là một trò hay."

Nàng dứt lời thì phất phất tay, ý bảo trở về phòng.

Mọi người ra khỏi nhà ăn, Lục Y còn sợ hãi trong lòng mới nói: "Tiểu thư, thật là may mắn, mới vừa rồi người còn ngồi ở bên cạnh, hù chết Lục Y, Lục Y còn tưởng rằng tiểu thư đã bị canh gà hất phải!"

Nàng ấy lại nói: "Tô Cẩm Nhi kia thật là khiến người ghét, Vương gia hầm canh gà, êm đẹp đều bị nàng ta làm bắn tung tóe!Lục Y nói, nàng ta chính là cố ý muốn hất vào người tiểu thư, nào biết tự làm tự chịu, thế nhưng lại đổ hết lên người phu nhân, cho nàng ta chịu!"

Tô Thần cùng Tô Ngọ cảm thán: "Đó chính là nhị tiểu thư? Trăm nghe không bằng một thấy."

Lục Y nói: "Như thế nào?"

Tô Thần nói: "Thường xuyên nghe nói tướng phủ nhị tiểu thư cái gì mà dịu dàng hiền thục, không nghĩ tới cũng như vậy."

Tô ngọ gật đầu nói: "Không bằng tiểu thư của chúng ta, một điểm cũng đều không đuổi kịp."

Lục Y cực kỳ tự hào: "Đó là tất nhiên."

Mọi người vừa đi, một bên vây quanh Tô Hoài Cẩn trở về phòng, Tô Thần cùng Tô Ngọ đi phân phó sau bếp làm lại một ít cơm trưa mang đến đây, dù sao Tô Hoài Cẩn còn chưa kịp dùng bữa.

Lục Y nhanh chóng đi vào, trong tay bưng một chén canh nhỏ, bên trong thế nhưng lại là đầy canh gà.

Lục Y cười như bắt được vàng, đặt canh gà lên bàn mới nói: "Tiểu thư, canh gà! Lục Y cố ý đi một chuyến đến nhà ăn lấy tới cho người, phu nhân cùng Tô Cẩm Nhi vẫn còn đang đánh nhau kêu gào thảm thiết, căn bản không chú ý tới Lục Y! Tiểu thư, mau uống, Vương gia thật vất vả mới hầm được, người phải nếm thử."

Tô Hoài Cẩn nhìn canh gà trên bàn, cũng không biết suy nghĩ đến cái gì, nhìn chằm chằm thật lâu sau, cuối cùng mới chậm rãi duỗi tay qua, múc một muỗng tới, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Tư vị kia giống hệt với đời trước đã uống qua......

Lục Y không biết tiểu thư làm sao vậy, uống cái canh gà sao lại trở nên ưu sầu như thế?

Chẳng lẽ là uống không ngon?

Hương vị tốt như vậy mà, sao có thể uống không ngon?

Tứ hoàng tử Tiết Trường Du vì sắm vai công tử thân thiện đã hạ sức của chín trâu hai hổ, không ngừng là lì lợm la liếm với Tô Hoài Cẩn, còn cố sức lấy lòng một đám hạ nhân của Tô Hoài Cẩn, tất nhiên bao gồm Lục Y Tô Thần Tô Ngọ vâng vâng.

Lục Y lần trước đã ăn qua một miếng điểm tâm Tiết Trường Du làm, ăn rất ngon, bởi vậy Lục Y cảm thấy canh gà này hẳn là cũng không kém chứ nhỉ?

Tô Hoài Cẩn ăn cơm trưa, vốn tính toán muốn thanh nhàn một hồi, nào biết có người lại tới, không phải ai khác mà là Tô phu nhân.

Tô phu nhân đã nhanh chóng thay đổi một thân trang phục, đầy mặt tươi cười, trong miệng một tá lời "con gái ngoan" đi vào tới, ngồi ở đối diện Tô Hoài Cẩn, lúc này mới cười nói: "Con gái ngoan, vi nương nghe nói......Nhà cũ Tô gia chúng ta, hình như đào ra một cái mạch ngọc?"

Tô Hoài Cẩn hiểu rõ trong lòng, quả nhiên tới, mới vừa rồi những cái đó đều là trải chăn, lúc này mới là nói thẳng.

Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Đúng rồi."

Tô phu nhân nghe nàng thừa nhận, lập tức mừng rỡ như điên: "Mạch ngọc ở nơi nào? Giá trị bao nhiêu? Đã đào chưa? Bạc ở đâu?"

Tô Hoài Cẩn thấy vẻ mặt tham lam của bà ta lại cười cười, nói: "Phu nhân không cần lo lắng chuyện này, dù sao phụ thân đưa Hoài Cẩn tới nhà cũ, Hoài Cẩn sẽ tự xử lý tất cả chuyện ở nhà cũ, sao mà làm cho phu nhân lo lắng hao tâm tốn sức được? Người nói có phải hay không?"

Tô phu nhân nghe xong, sắc mặt trầm xuống, nói với giọng quái gở: "Ái chà —— đây là con muốn độc chiếm mạch ngọc sao? Ta nhnói rõ với con, mạch ngọc này là của nhà họ Tô, không phải của một mình Tô Hoài Cẩn con!"

Tô Hoài Cẩn cười cười, lại nói: "Đúng rồi, thật là của nhà họ Tô, nhưng mạch ngọc này phát hiện ở nhà cũ, quản gia thân tín của phu nhân ở tại đây cũng có mấy năm, vì sao không phát hiện được? Hiện giờ Hoài Cẩn trăm cay ngàn đắng đào ra mạch ngọc, phu nhân chẳng lẽ muốn không làm mà hưởng?"

Tô phu nhân bị nàng nói đến tức nghẹn, trừng mắt, vừa muốn nói chuyện, Tô Hoài Cẩn lại nói: "Nói đến quản gia, vừa vặn có một chuyện, không thể không mất công phu nhân đại giá, chính là thân tín của ngài Mã quản gia, cho dù con nuôi phóng hỏa, thiếu chút nữa thiêu Hoài Cẩn chết, không biết chuyện này, có phải phu nhân bày mưu đặt kế hay không?"

Tô phu nhân hoảng sợ, vội vàng nói: "Không không không, tuyệt đối không phải, ta chưa bao giờ nghe nói qua!"

Tô Hoài Cẩn đánh phủ đầu, lại nói: "Đúng rồi, phu nhân tốt xấu cũng là đích phu nhân của phủ Thừa tướng chúng ta, như thế nào sẽ làm việc bỉ ổi dơ bẩn như vậy? Còn có một chuyện khác, sau khi Mã quản gia bị vặn đưa đến quan phủ, quan lão gia tra ra không ít chuyện tham ô của Mã quản gia ở nhà cũ chúng ta, ít nhất cũng phải thiếu mấy trăm lượng bạc, nhiều nhất là mấy trăm lượng vàng, không biết...... Có phải do phu nhân bày mưu đặt kế hay không?"

Tô phu nhân lúc này sợ tới mức lập tức đứng lên, nói: "Sao có thể, ta cũng là chưa bao giờ nghe nói qua! Ôi chao, ta còn có việc gấp, đột nhiên nghĩ tới, vi nương đi trước, con nghỉ ngơi trước đi."

Tô Hoài Cẩn cười cười, ngồi ổn định vững chắc, không có đứng dậy, kín đáo nói: "Vậy thì Hoài Cẩn không tiễn."