Nương Nương Khang

Chương 28

Sau khi thức dậy vào sáng hôm sau, Lý Trình Tú cảm thấy sảng khoái vô cùng. Cậu nhìn Thiệu Quần đang ngủ say  trên giường, trong lòng có chút ngọt ngào. Cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác chìm đắm trong ngập tràn hạnh phúc như vậy đâu, tựa như bản thân đang sở hữu cả thế giới vậy, khiến cho cậu hận không thể dừng thời gian lại vào giờ khắc này.

Cậu nghiêng người nằm trên giường, mặc dù đã tỉnh nhưng cũng không lên tiếng, tựa vào trong ngực Thiệu Quần, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Khi ngủ, hắn bớt đi sự kiêu ngạo và sắc bén ngày ngày thường, thêm vào mấy phần an tĩnh và ngây thơ.

Lý Trình Tú thận trọng dùng ngón tay phác họa hình dáng của hắn, từ cái trán sáng bóng, đến hốc mắt lõm sâu, rồi đến sống mũi thật cao thật thẳng, sau đó trượt đến đôi môi mỏng gọt cùng với chiếc cằm hoàn mỹ.

Sống mũi của một người sao có thể cao như vậy chứ? Tại sao lại có người có đôi mắt đẹp dài như thế, mà đặc biệt là người đó còn đang nằm bên người cậu…

Mặt Lý Trình Tú đỏ bừng lên, vùi mặt vào trong lồng ngực nóng bỏng của Thiệu Quần, bàn tay lặng lẽ khoác lên eo cậu, thận trọng ôm chặt. 

Thiệu Quần chưa tỉnh, cậu cũng không dám lộn xộn, sợ đánh thức hắn, cậu liền an tĩnh rúc vào trong lồng ngực hắn, ngửi mùi da thịt ấm áp sạch sẽ của hắn.

Lúc Thiệu Quần tỉnh lại đã là buổi trưa. sau một lúc, người phục vụ khách sạn mang một cái khay tới, hai người ngồi quanh một cái bàn thấp, ăn cơm trên chiếu.

Mới vừa ăn xong, điện thoại Thiệu Quần vang lên.

Hắn nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình một cái, cầm điện thoại ra khỏi phòng, lúc này mới nhấn nút nhận

“Alo chị à..”

” Ừ.”

“Qua một thời gian nữa đi, gần đây em đang bận rộn.”

“Ngày hôm trước em vừa gọi điện thoại cho cha, chúng em vẫn ổn.”

“Em đã tìm thấy bản đánh giá hành chính ban đầu mà chị yêu cầu rồi, em sẽ chuyển phát nhanh cho chị khi em đi làm lại vào thứ Hai.”

“Được, rất tốt, yên tâm đi, chị và anh rể có khỏe không?”

“Qua một thời gian ngắn nữa em sẽ trở về Bắc Kinh thăm anh, Nhân Nhân đi học chưa?”

“Ok, được, vậy nhé.”

Thiệu Quần cúp điện thoại, dựa vào tường thở dài một cái, đang định về phòng, cửa phòng cách vách đột nhiên mở ra, một người đàn ông dáng dấp có mấy phần lệ khí mặt đầy khiêu khích, ôm ngực cản trở đường đi của hắn.

Thiệu Quần nhíu mày, định bỏ qua hắn để về phòng.

Người đàn ông kia cười lạnh nói, “Ăn người của tôi, có phải nên nói chút gì đó không?”

Thiệu Quần hừ lạnh nói, “Nói gì? Khẩu vị không tệ?”

“Đi* mẹ, mày con mẹ nó không coi cậu ta là người ngoài sao?”

Thiệu Quần nhún vai một cái, “Mày rốt cuộc muốn nói gì?”

“Tao muốn nói, hiếm khi có duyên như vậy, không bằng chúng ta chơi với chút đi?”

Mặt Thiệu Quần trầm xuống, “Mày có ý gì.”

“Tình nhân nhỏ của mày cũng không tệ…”

“Cút con mẹ mày đi.” Thiệu Quần mắng một câu, đi ngang qua hắn để về phòng.

Người đàn ông kia tiến lên phía trước một bước, ngăn cản trước người hắn, mặt đầy âm trầm, “Mày muốn chiếm tiện nghi của tao mà không thèm trả chút phí gì à?”

Khi còn bé Thiệu Quần tuy cũng điên cuồng một thời gian, nhưng đối với mấy cái trò “quần giao” gì đó luôn một mực thối lui, tránh xa chín mươi dặm. Không phải là hắn thanh cao trong sáng gì, chẳng qua là hắn ngại bẩn thôi. Một tập thể nam nam nữ nữ giao cấu với nhau y như động vật vậy, cảnh tượng này hắn vừa nghĩ đến liền chán ghét, bệnh tình dục không phải lây nhiễm do mấy “cuộc chơi” đó sao. 

Đặc biệt là nghĩ tới việc thằng đàn ông này lại dám mơ ước tới Lý Trình Tú, hắn phá lệ muốn ói cả bụng ra. Cái này giống như bạn thấy một đống rác ở gần một chiếc bánh ngọt trắng trẻo hồng hào vậy. Nếu không phải nghĩ đến việc đây chỉ là một khách sạn người đến người đi, hắn thật sự muốn chém cái tên này thành từng mảnh.

Thiệu Quần kiêu căng nâng cằm, âm thanh hung dữ nói, “Vậy mày muốn thế nào?”

Tên đàn ông kia vừa định mở miệng liền thấy hai nhân viên vệ sinh đi tới từ cuối hành lang, hắn hung ác trợn mắt nhìn Thiệu Quần một cái, xoay người trở về phòng, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Thiệu Quần đàn nắm chặt quả đấm lúc này mới dần buông lỏng xuống. Hắn vào phòng, thấy Lý Trình Tú đang ôm gối xem truyền hình, cậu vừa thấy hắn vào liền ôn hòa cười một tiếng.

Tâm trạng nóng nảy của Thiệu Quần trong nháy mắt liền hồi phục lại như thường, hắn sáp đến nằm lên trên cậu, an tĩnh xem truyền hình.

Vào buổi chiều, cả hai chỉ quanh quẩn ngồi trên chăn nói chuyện, xem TV, ăn trái cây ngoài ra không làm gì khác. Thiệu Quần chưa bao giờ trải qua khoảng thời gian yên bình và lặng yên như vậy với bất cứ ai, nhưng chỉ cần lặng lẽ ở bên cậu cũng khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, cả người mệt nhọc thật lâu cuối cùng cũng buông lỏng hơn chút. Hắn cảm thấy Lý Trình Tú không chỉ có tài im lặng mà còn có khả năng trấn tĩnh người khác.

Sau khi cơm nước xong vào buổi chiều hai người lại tiếp tục tắm suối nước nóng, hai người ở trong phòng cũng lâu rồi, Thiệu Quần dẫn Lý Trình Tú đi đánh bóng bàn với hắn.

Đây là lần đầu tiên Lý Trình Tú chơi cái này, cho nên hiếm lắm mới có lúc Thiệu Quần kiên nhẫn tay nắm tay dạy cậu như bây giờ.

“Cúi thấp người, thấp thêm chút nữa, được rồi, nắm chặt cái cọc giữa ngón cái và ngón trỏ, tay không được run, “

Khi hai người đang cao hứng chơi bóng bàn, một giọng nói lạnh lùng chen vào, “Yo, thật ngọt ngào quá.”

Hai người ngẩng đầu lên cùng một lúc, đây là hai người ở cách vách của bọn họ.

Mặt Thiệu Quần lập tức tối sầm xuống, nhìn cũng không thèm nhìn thiếu niên nhỏ tuổi cứ một mực nhìn hắn, hắn trợn mắt nhìn tên đàn ông kia một cái, cúi đầu xuống tiếp tục hướng dẫn Lý Trình Tú.

Lý Trình Tú hỏi, “Cậu biết bọn họ không?”

Thiệu Quần mặt không đổi sắc bày tỏ, “Không biết.”

Hai người kia chọn chơi ở cái bàn cách xa bọn họ nhất.

Lý Trình Tú cảm thấy ánh mắt tên đàn ông kia nhìn bọn họ vô cùng không tốt. Trong lòng cậu cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không để ý nhiều. 

Hai người dần dần cũng quên chuyện này, chẳng qua là nửa đường Thiệu Quần đi phòng vệ sinh, chân trước hắn vừa mới đi, Lý Trình Tú liền thấy cái tên thiếu niên xinh đẹp kia trực tiếp bỏ rơi người trước mắt, trực tiếp theo đuôi Thiệu Quần còn bạn trai cậu ta thì đi về phía cậu.

Lý Trình Tú ngây người đích nhìn người nọ.

Người nọ dáng dấp rất đàng hoàng, chẳng qua giữa hai hàng lông mày cứ liên tục nhíu lại, lúc này trông hắn ta như thể chuẩn bị đi xẻo thịt người vậy, rất không thoải mái.

“Hi.” Người nọ chào hỏi.

Lý Trình Tú hạ gậy một cái, “Chào anh.”

“Tôi là người ở cách vách các anh.”

Lý Trình Tú sửng sốt một chút, cậu nhớ tới tiếng kêu cao vút ngày hôm qua, mặt lập tức đỏ lên.

Đàn ông kia ha ha cười hai tiếng, lặng lẽ nhích lại gần cậu một chút, “Dễ xấu hổ như vậy à, thật là đáng yêu mà.”

Lý Trình Tú vội vàng nhìn về phía sau, hy vọng Thiệu Quần có thể quay lại sớm chút. Cậu không biết phải đối phó với người xa lạ đang đứng trước mặt mình này như thế nào.

“Thật ra thì, tôi có lời muốn nói với cậu.”

“Tôi?” Lý Trình Tú không hiểu nói.

“Với, anh.”

“… Tại sao?”

“Liên quan tới bạn trai cậu.”

Lý Trình Tú phòng bị nhìn hắn, “Hắn nói, hắn không, quen, các anh.”

Người đàn ông kia hé miệng cười một tiếng, xua xua ngón tay, cúi đầu nói bên tai cậu, “Hắn nói láo.”

Lý Trình Tú khẩn trương lui về sau một bước.

Người đàn ông kia cười nói, “Tối hôm qua hắn ở chung một chỗ với người của tôi, anh có biết không?”

Lý Trình Tú lúc này mới kịp phản ứng, tức giận nói, “Anh nói bậy.”

“Vậy cậu nói xem bây giờ họ đang làm gì?”

Lý Trình Tú quay đầu lại nhìn về phía nhà vệ sinh một lần nữa, trong lòng sinh ra chút hoài nghi, tại sao lâu như vậy rồi mà Thiệu Quần vẫn không trở lại. Hơn nữa… Cậu nhớ tới lúc bọn họ vừa mới tới đây, Thiệu Quần có hỏi người phục vụ “Phòng bi-da ở nơi nào?”. Mặc dù cậu nói tiếng Quảng Đông, nhưng cậu ở Thẩm Quyến lâu như vậy, câu đơn giản như thế tất nhiên cậu có thể nghe qua, nếu như tối hôm qua hắn thực sự đã tới đó chơi, tại sao hắn lại không biết phòng bida ở đâu được…

Người đàn ông nhìn biểu cảm nghi ngờ của Lý Trình Tú, làm tư thế mời, “Tới đây, chúng ta nói chuyênh với nhau một chút đi, hiển nhiên là để xem phiền toái của chúng ta có giống nhau hay không.”

Lý Trình Tú do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo hắn.

Người đàn ông kia đưa cậu đi xuyên qua những loài thực vật tươi tốt che lấp suối nước nóng công cộng.

Lý Trình Tú đi theo phía sau hắn một đoạn, trong lòng có chút bất an, cậu cảm thấy mình đi như vậy, vạn nhất lát nữa Thiệu Quần trở lại không tìm được cậu thì thế nào?

Lý Trình Tú nói “Anh dẫn tôi, đi nơi nào?”

“Tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện thật tốt một lát.”

“Hay là, chờ hắn trở lại, tôi sẽ hỏi hắn, anh cũng có thể, hỏi hắn.”

“Tôi không cần hỏi hắn.”

Lý Trình Tú nghĩ nghĩ, “Tôi vẫn phải, hỏi hắn.” Nói xong cậu xoay người định đi về.

Người đàn ông kia đột nhiên kéo cánh tay cậu một cái, một tay bịt kín miệng cậu, một tay đẩy cậu vào trong góc tường, nơi đó có không ít thực vật cản trở, hơn nữa bây giờ trời tối, người đi đường cũng rất ít, nếu không nhìn kỹ căn bản là không thể phát hiện.

Trong lòng Lý Trình Tú hoảng hốt, cảnh tượng đen tối trong hẻm nhỏ hơn mười năm trước tựa như lặp lại, cậu kịch liệt giãy dụa vùng ra. 

“Đ*t mẹ, đừng động, thằng ngu kia dám ch*ich người của tao, hắn cũng đáp ứng sẽ cho tao ch*ch mày coi như trả nợ rồi.”

Cả người Lý Trình Tú ngừng một lát, vẫn tiếp tục giãy giụa, cậu không tin người này, cậu sẽ không tin lời kẻ xấu.

Bộ phận to lớn cứng rắn của người đàn ông trực tiếp chạm vào bắp đùi cậu, bàn tay lạnh như băng cũng sờ loạn trong áo choàng tắm của cậu. Trong lòng Lý Trình Tú nổi lên một trận chán ghét, hận không thể đập đầu tự tử.

Ai tới cứu cậu với, mau tới cứu cậu!

Cái bàn tay đáng ghét kia sờ sờ cái mông cậu, tiếng thở dốc nặng nề vang bên tai cậu, cậu nhắm mắt lại, nước mắt thi nhau chảy xuống.

“Trình Tú! Trình Tú!”

Đột nhiên một tiếng kêu vang lên khắp nơi, do các phòng tắm đều ở tầng trệt, được bao quanh bởi các phòng khách, tên của cậu càng trở nên vang vọng hơn. 

Lý Trình Tú đang không còn chút sức lực nào đột nhiên y như vừa sống lại vậy, dùng sức đẩy cái tên đàn ông đang giữ cậu, vất vả lắm mới nới lỏng được cái bàn tay đang che miệng mình, cậu run rẩy gân giọng kêu lên, “Thiệu Quần!”

Cậu cho là cậu kêu rất lớn tiếng, thật ra thì sau khi phát ra ngoài lại yếu ớt không chịu nổi, còn không chờ đến khi cậu tích tụ đủ khí lực kêu tiếng thứ hai, một cái bạt tai đã giáng thẳng vào mặt cậu, nửa bên mặt và gò má gò má của cậu nóng như bị ai đốt lửa vậy. 

Thanh âm của một cái tát kia còn vang hơn tiếng gọi của cậu. Cái tiếng ấy vậy mà lại đưa tới một loạt tiếng bước chân người. 

“Đ* mẹ mày!”

Lý Trình Tú chỉ nghe được một tiếng kêu đầy tức giận, cái lực đang trói buộc cậu đột nhiên biến mất, “phanh” một tiếng vang lên thật lớn, người đàn ông kia bị ném tới vách tường.

Ngay cả bóng lưng Thiệu Quần cũng tràn đầy sự hung tợn, hắn kéo cái tên đàn ông không còn một chút sức lực nào dậy, quả đấm cứng rắn cứ như mưa rơi mà dội xuống mặt tên kia.

Người đàn ông kia cũng không cam lòng yếu thế, trở tay đánh lại, hai người đánh nhau mạnh tới nỗi phá hoại cả một mảnh hoa cỏ.

Người đàn ông kia hiển nhiên không phải là đối thủ của Thiệu Quần, hắn chỉ kiên trì được mấy cái liền bị Thiệu Quần chế trụ, Thiệu Quần y như người điên vậy, hắn đấm mặt tên kia đến nỗi máu cũng bắn tung tóe lên mặt mình. 

Tiếng kêu rên thống khổ vang lên bên tai không dứt, khiến cho người nghe ở trong đêm tối run sợ không ngừng. Rất nhanh, hàng loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, mấy nhân viên an ninh trẻ tuổi lực lưỡng đi lên bắt Thiệu Quần, nhưng mà ban đầu căn bản là không thể dừng hắn được, Thiệu Quần chỉ cần rảnh tay là nhất định sẽ đấm tên kia, cuối cùng bốn năm nhân viên an ninh phải hợp sức lại mới kéo được Thiệu Quần ra.

Lý Trình Tú và cái vị thiếu niên xinh đẹp kia đều sợ đến choáng váng, chỉ dám dựa vào chân tường run lẩy bẩy.

Thiệu Quần y như sư tử bị chọc điên vậy, hắn gầm to mắng mỏ nửa ngày, cho đến khi tên đàn ông kia bị mang đi mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Cả người Lý Trình Tú run rẩy nhìn Thiệu Quần, sợ run đứng ở một chỗ không dám nhúc nhích.

Cậu chưa từng thấy một Thiệu Quần như vậy. Thiệu Quần có một mặt đáng sợ như thể muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy, cái bộ dáng ấy khiến cho cậu lạnh mà vẫn run lẩy bẩy

Thiệu Quần cựa ra khỏi mấy người an ninh, quay đầu trợn mắt nhìn cậu.

Lý Trình Tú hoảng sợ nhìn hắn.

Thiệu Quần hét lên với cậu, “Anh cln mẹ nó là đồ ngu hả?  Đi cùng hắn làm cái con mẹ gì?”

Nước mắt Lý Trình Tú liên tục chảy xuống, không biết làm sao nhìn Thiệu Quần.

Thiệu Quần vừa thấy cậu khóc, hỏa khí càng tăng lên, “Khóc cái rắm, đừng có y như mấy đứa con gái suốt ngày chỉ biết khóc với chả lóc nữa, người ngu như anh có khi bị chơi chết rồi ném xác đi không chừng.”

Lý Trình Tú không dám khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn không dừng được, bây giờ Thiệu Quần quá dọa người, hắn dường như lúc nào cũng có thể nhào lên cắn chết cậu.

Thiệu Quần nhìn cậu run đến lợi hại như vậy cũng có chút đáng thương. Nhưng rất lâu rồi không có chuyện gì có thể chọc giận hắn thành như này đâu. Khi hắn thấy cái tên đàn ông kia đè lên người của hắn, hắn đã thật sự có ý định giết tên khốn nạn kia. Hắn có chút hối hận vừa rồi không nên đánh vào mặt tên kia mà nên trực tiếp đạp bên dưới của hắn luôn.

Thiệu Quần đi lên, sờ mặt Lý Trình Tú một cái, Lý Trình Tú run rẩy, ủy khuất nhìn hắn.

“Có đau hay không?” Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ cái má sưng vù của cậu. Cái tên súc sinh kia nữa, nếu không có ai ngăn, hắn nhất định đã đánh chết tên đó rồi.

Hắn dẫn Lý Trình Tú về phòng, lấy coca đông đá từ trong tủ lạnh ra dán vào mặt cậu.

Lý Trình Tú hít mũi nói, “Thật xin lỗi.”

Thiệu Quần đã tỉnh táo không ít, ôm cậu đặt lên chân mình, “Sau này không cho phép anh đi cùng người xa lạ nữa, anh cũng sắp ba mươi rồi, cũng không phải là đứa con nít, cái này cũng cần có người nhắc nhở?”

“Tôi không nghĩ tới...” Lý Trình Tú đột nhiên nghĩ tới lý do tại sao mình đi cùng tên kia, cậu nhìn khuôn mặt mạnh mẽ của Thiệu Quần, do dự hồi lâu rồi mới nói, “Hắn nói, cậu và hắn...”

Thiệu Quần nhìn cậu một cái, “Tôi và hắn cái gì?”

“Cậu và bạn trai của hắn...”

Thiệu Quần đánh đòn phủ đầu nói, “Anh hoài nghi tôi?”

Lý Trình Tú vội nói, “Không phải, chỉ là...”

Thiệu Quần giương cao âm lượng, “Anh dựa vào cái gì mà hoài nghi tôi chứ? Là anh đi theo người đàn ông khác mà.”

Lý Trình Tú vội vàng giải thích, “Không phải, không hoài nghi anh, thật mà.”

Thiệu Quần nhìn khuôn mặt lo lắng của cậu, lúc này mới hài lòng. Hắn không hề cảm thấy chuyện này có gì khiến hắn phải áy náy cả, rõ ràng là cái nhỏ lẳng lơ kia câu dẫn hắn trước, ngược lại phải trách Lý Trình Tú mới đúng, người ta dẫn dụ cậu mấy câu đã đi cùng người ta, còn hại hắn mất bình tĩnh.

Bây giờ lại chất vấn hắn.

Hai người vốn định ở đến ngày mai, bây giờ đã hết hứng thú, ngay đêm đó làm thủ tục hủy phòng rồi trở về Thẩm Quyến luôn.

Trên đường trở về Thiệu Quần không nói lời nào, hắn đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa hắn và Lý Trình Tú.

Tại sao Lý Trình Tú lại dám chất vấn hắn? Hắn làm gì, với ai là chuyện sủng vật của mình không thể quản.

Có thể vì hắn không thể hiện thái độ của mình ngay từ đầu mới khiến cho Lý Trình Tú hiểu lầm, ai bảo cậu ta cứ cố chấp bảo thủ như vậy làm gì, hắn đã nhiều lần ám chỉ hắn có thể bao nuôi cậu, cậu lại cứ muốn chơi trò tình cảm với hắn, quay đi ngoảnh lại vẫn không chịu cho hắn làm mấy trò vui. Đây không phải là ép buộc người ta hay sao?

Trò chơi này chơi quá lâu, ngay cả chính hắn cũng có chút chìm vào bên trong, hắn thực sự bắt đầu nghĩ rằng mình đang yêu ai đó rồi.

Hắn bắt đầu cân nhắc nên làm sao để cho Lý Trình Tú sáng tỏ mối quan hệ giữa bọn họ là mối quan hệ xác thịt người tình ta nguyện, đồng thời khiến cho Lý Trình Tú cam tâm tình nguyện tiếp nhận.

Hắn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, “Alo, tiểu Chu, lần trước bảo anh làm thủ tục bất động sản, anh làm xong chưa?”