Nuông Chiều

Chương 10

Vì không muốn lại học khác lớp, nên Hàn Dực đã ra sức ôn tập, thúc ép Thẫm An Nhiên để cô thi được thành tích Khá, cậu cũng cố ý làm bài sai sót một ít, kết quả như mong đợi là cô và cậu được học chung lớp. Bạn nhỏ Hy Hy cũng vào học lớp này nên cũng rất vui vẻ. Cả hai bạn Vỹ Yên và Hồ Bảo cũng thi vào trường này, nhưng chỉ Hồ Bảo là chung lớp với họ, Vỹ Yên thì học lớp kế bên.

Thế là cô và Hy Hy ngồi chung một bàn ở giữa lớp, cậu cùng Hồ Bảo ngồi ở bàn ngay phía sau. Hồ Bảo rất thích Hy Hy, luôn tìm chuyện để nói với cô nhưng cô thì ngại ngùng né tránh, ngược lại rất hay xen vào cuộc nói chuyện của Hàn Dực và bạn học Thẫm.

Lúc bầu chọn lớp trưởng, không biết do ham vui hay bị ảnh hưởng bởi những bộ phim lịch sử về các vị lãnh đạo mới thấy trên Tivi tối qua, mà bạn nhỏ Thẫm lại xung phong làm Lớp Trưởng. Vì thế bạn Hàn Dực nghiễm nhiên cũng nhận chức Lớp Phó vì biết thế nào cô cũng không làm xong, phải ở bên túc trực mà đi sửa chữa sai lầm giùm cô.

Thực ra cô chỉ ham hư vinh vì được sai khiến các bạn làm trực nhật, còn được miễn cho bản thân và Hàn Dực nữa a! 

Và rồi mỗi ngày sẽ thấy được một vài cảnh như thế này:

* Trong lớp:

- Dực! Cô bảo mình thu tập của các bạn đem lên phòng cho cô sau giờ học a!

- Mình đã đem lên rồi!

* Giờ nghỉ:

- Dực! Mình quên ghi lại những điều lúc nãy cô bảo mình phổ biến với lớp rồi!!!

- Đây nè! Lát cậu nhìn vào đây rồi nói thôi!

* Giờ ăn trưa:

- Nhiên! Ăn cái này!

...

- Nhiên! Uống thêm nước!

... 

- Nhiên! Lau sạch miệng đi!

... 

-----------------------

- Hàn Dực! Cậu chăm An Nhiên giỏi thật nha! - Hồ Bảo ở bên cười trêu ghẹo.

- Ừ.. tớ quen rồi! 

- Hàn Dực! Cậu làm thế sẽ không tốt cho An Nhiên a! Cậu ấy sẽ không giỏi lên được - Hy Hy ở bên hơi nhăn mặt nhẹ nói, cô thật nhìn không nỗi Hàn Dực lúc trước không để ý đến ai mà giờ lại như bảo mẫu nhỏ cứ đi theo chăm sóc An Nhiên.

- Cậu ấy cứ ngốc nghếch, khờ khạo thế là tốt rồi, không cần giỏi hơn nữa! - cậu vẫn chăm chú lột vỏ quýt chờ cô trở lại ăn.

- "..."

- Nè.. đang nói xấu mình à? - cô từ nhà vệ sinh trở lại.

- Nhiều chuyện gì chứ! Lo ăn quýt của cậu đi! - cậu đẩy mấy quả quýt đã lột xong tới trước mặt cô.

- Xỳ...! - cô nhăn mũi ngoan ngoãn bóc quýt ăn, mặt rất thỏa mãn.

Sau giờ nghỉ trưa, cậu và Hồ Bảo về lớp trước vì Hy Hy cương quyết kéo theo cô cùng đi nhà vệ sinh một chuyến trước khi vào học. Cô cũng không từ chối nên để cho cậu đem hộp cơm còn đồ ăn thừa của mình về lớp. Trong nhà vệ sinh, cả hai người vừa đứng săm soi trước gương vừa trò chuyện:

- An Nhiên, cậu có thấy Hàn Dực chăm lo cho cậu quá mức không? Cậu không thấy phiền à? - Hy Hy thử hỏi thăm dò cô.

- Có gì phiền a!!? Rất tốt mà! - cô vừa cười vừa chỉnh chu lại mái tóc mình.

- Cậu.. cậu không để ý đến bạn học nam nào sao? Nếu Hàn Dực cứ theo cậu, cậu sẽ không có ai để ý a!!

Mặc dù bọn họ chỉ mới lên lớp 7, cũng còn rất nhỏ, nhưng tuổi trẻ bây giờ đã phát triển hơn trước, tuy không chính thức yêu đương, hẹn hò nhưng thương thầm trộm nhớ vẫn có. Trong lớp cô cũng có một vài cặp đôi mến nhau, suốt ngày cùng nhau nói chuyện, vui đùa còn cùng đi học về giống hệt cô và cậu, chỉ là cô và cậu xem hành động đó là bình thường, không nghĩ đó là chuyện yêu đương trai gái.

- Ừmmm.. mình không để ý đến ai a! Cũng không cần ai để ý đến mình! Nếu để Hàn Dực biết, sẽ mắng mình mất, mình không muốn đâu - cô thản nhiên trả lời.

Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên Hàn Dực thấy có một bé trai cùng xóm tặng chocolate cho cô, còn hay tới nhà rũ cô đi ăn kem thì cậu đã không nói chuyện với cô gần một tuần, viện lý do là cô đã ăn quá nhiều trong khi đã hứa sẽ chăm chỉ lắc vòng giảm béo. Nhưng cô biết lý do thật sự là do cậu không muốn cô chơi với cậu bạn kia mà thôi.

- Ừ.. thì.. thì cậu cũng phải nghĩ đến Hàn Dực chứ! Biết đâu cậu ấy có người thích thì sao!? - Hy Hy nghe xong cô nói thì tức nghẹn vội nói. Hôm nay cô muốn cho Thẫm An Nhiên biết là mình thích Hàn Dực, để cô không còn ỷ lại Hàn Dực, cứ bắt Hàn Dực nuông chiều cô.

- Có ai thích Hàn Dực sao?

- Có.. có! Là tớ a! - Hy Hy vừa trả lời vừa len lén nhìn thái độ của cô.

- À.. cái này.. tớ đã biết từ lâu a! Nhưng cậu ấy không thích cậu nha! - cô vừa cười vừa nói, không phải có ý chăm chọc, chỉ là cô rất khẳng định.

- Sao.. sao cậu dám chắc chứ!!? 

- Vậy cậu cứ thử xem!! - cô nhoẻn miệng cười, rồi ung dung đi về lớp.

Hai người trở về lớp, vừa ngồi xuống chỗ ngồi thì Hàn Dực lên tiếng hỏi:

- Nhiên! Sao lại đi lâu như vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?

- Không có.. chỉ là Hy Hy vừa mới hỏi tớ một vấn đề, tớ không biết trả lời. Dực! cậu trả lời giúp tớ đi!

- Hử? Là việc gì?

- Hy Hy hỏi là tớ có thể đừng theo cậu nữa, để cậu tự do có bạn gái được không a!!

Hy Hy ngồi kế bên nghe cô nói thì mặt vừa xanh vừa đỏ, không nghĩ cô lại nói chuyện này trước mặt Hàn Dực, nhưng cô vẫn liếc nhìn xem Hàn Dực sẽ trả lời như thế nào.

- Tớ làm gì có bạn gái!! Cậu đừng có suy nghĩ linh tinh! - cậu nhíu mày nhìn cô.

- Hy Hy nói cậu ấy thích cậu!!

- Nhưng tớ không thích cậu ấy - cậu trả lời một cách khẳng định và rõ ràng, cũng không thèm nhìn sang vẻ mặt tức đến sắp nghẹn khóc của bạn Hy Hy, vẫn nghiêm túc trả lời Thẫm An Nhiên.

- À.. tớ cũng nói vậy nhưng cậu ấy không tin a! Giờ chính miệng cậu nói thì tốt rồi - cô nhoẻn miệng cười rồi vui vẻ quay lên trên, còn tinh nghịch quay qua nháy mắt với Hy Hy, ý nói "cô đã bảo trước rồi mà".

Suốt quá trình học, Hy Hy vừa xấu hổ vừa nghẹn khuất, muốn bắt chuyện với Hàn Dực nhưng lúc nào cậu cũng lơ cô. Tuy là hằng ngày cậu cũng giữ thái độ như vậy nhưng hôm nay đặc biệt nghiêm trọng, ngay cả cô muốn hỏi bài cậu, cậu cũng tỏ vẻ mặt phiền phức mà bỏ mặc cô. Giờ ra về, cô năn nỉ mãi để cậu cùng ra một gốc khuất để nói chuyện, cậu đành nhận lời và bảo Thẫm An Nhiên đứng chờ một chút.

- Hàn.. Hàn Dực! Tớ.. tớ.... - cô lắp bắp mãi vẫn không thành lời.

- Phạm Hy Hy! Tôi biết cậu thích tôi.. nhưng tôi không thích cậu nên cậu đừng nói bậy bạ gì với Nhiên nữa!

- Tại.. tại sao a!!? Tớ có gì không tốt? Cậu nói đi.. tớ sẽ sửa mà!

- Không phải do cậu không tốt.. mà vì người tôi thích không phải là cậu thôi! - cậu trả lời dứt khoát rồi ngoảnh mặt bỏ đi.

Cô nức nở đứng đó khóc, nhưng cô vẫn nghĩ sẽ không bỏ cuộc. Cô vẫn sẽ làm bạn với cô và cậu, sẽ có lúc cô giành được Hàn Dực từ tay Thẫm An Nhiên.

-------------

- Dực! Nói chuyện gì thế? Lâu a! - cô hướng Hàn Dực đang đi tới bĩu môi.

- Nhiều chuyện! - cậu cốc nhẹ vào trán cô rồi cầm lấy chiếc cặp của cô đi về chỗ gửi xe đạp.

- Không nói thì thôi, ai cần! Pleeeeeeeee....!

- Là cậu cố ý phải không? - cậu vừa đi vừa bâng quơ nói.

- Cố..cố ý gì? Cậu nói gì tớ nghe không hiểu a! - cô ngập ngừng trả lời như đang che giấu gì đó.

- Nhiên! Nói thật!

- Ừ.. thì.. Phải a! Là tớ cố ý hỏi cậu, để Hy Hy biết rõ cậu không thích cậu ấy!

- Có biết làm thế xấu lắm không? 

- Hì.. chẳng phải cậu cũng phối hợp trả lời theo ý của tớ sao!!? Là cậu cố ý để tớ làm chuyện xấu!

- Tớ có quyền từ chối sao? Không theo ý cậu.. cậu lại ầm ỷ với tớ, người chịu thiệt là tớ a! - cậu thở dài nói.

- Cậu biết là tốt.. haha! - cô vui vẻ vì sự dung túng của cậu.

Cô thì vừa đi vừa quay lại hướng cậu cười vui vẻ, cậu thì lắc đầu thở dài nhưng vẫn hướng cô cười sủng nịch, không cách nào làm ngược ý cô, hai người vui vẻ về nhà