Nuông Chiều Thành Họa

Chương 9: Chương 9

Kỷ Tuyên đưa khăn lụa màu xanh thẫm cho tiểu cô nương trước mặt, dịu dàng nói: “Lau miệng đi.”
Kỷ Du mở to mắt không dám nhận, lúng ta lúng túng nói: “Muội có khăn,” vừa nói vừa cúi đầu tìm trong tay áo, ai ngờ không tìm được, lúc này mới nhớ ra chắc khi ra ngoài không mang theo, đành phải thẹn thùng ngẩng đầu, cười gượng gạo với Kỷ Tuyên, “Hình như quên mang theo…”

“Dùng cái này đi.” Kỷ Tuyên nhìn hai má phiếm hồng của tiểu cô nương, trái tim như nhũn ra, ánh mắt không giấu được tình cảm.
“Cảm ơn ca ca.” Kỷ Du cũng không kiểu cách mà cầm lấy khăn lụa lau miệng, lau xong nàng lại phát sầu. Nàng làm bẩn khăn rồi, cứ thế trả lại thì hình như không được ổn lắm?
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Kỷ Du vẫn cầm khăn lụa trong tay, quyết định mang về cho nha hoàn giặt sạch rồi mới trả ca ca.
Vừa cất khăn xong thì nghe thấy Kỷ Tuyên nói: “Yểu Yểu muốn hủy hôn sao?”
Chàng đột nhiên nhắc tới việc này làm Kỷ Du không kịp phòng bị, ngơ ngác không biết trả lời như thế nào.
Kỷ Tuyên thấy vẻ mặt nàng đột nhiên cứng đờ thì cơ mặt khẽ nhúc nhích, dừng một chút mới chậm rãi nói: “Đổng ma ma đã nói với ta, Yểu Yểu, đó là ý của muội sao?”
Kỷ Du mất tự nhiên nhìn chàng, sau đó khẽ gật đầu: “Vâng.”
“Được.” Kỷ Tuyên rũ mắt, ngón tay cầm đũa bạc chỉ hơi dùng lực.

Kỷ Du sửng sốt, “Ca ca…”

“Yểu Yểu muốn hủy, vậy thì hủy.” Giọng điệu của Kỷ Tuyên vẫn bình tĩnh như thường, thái độ hờ hững giống như đang nói “Yểu Yểu không muốn ăn điểm tâm này, vậy thì không ăn”.
Dù thế nào Kỷ Du cũng không nghĩ tới Kỷ Tuyên sẽ phản ứng như vậy, ánh mắt nàng mang theo vẻ ngạc nhiên sợ hãi, không thể tin được hỏi, “Ca ca nói… thật ư? Muội muốn hủy là có thể hủy sao?”
Kỷ Tuyên gật đầu nói, “Nếu muội đã nghĩ kỹ rồi thì ngày mai ta có thể lập tức tới An Lăng Hầu phủ.” Cho dù Kỷ Du không mở miệng thì Kỷ Tuyên cũng chưa bao giờ định tác thành hôn sự này, Tống Ngôn Thâm không xứng với Yểu Yểu của chàng, hôn sự của hai người họ sớm muộn gì cũng phải hủy.
Kỷ Du nghe vậy lại sốt ruột, đây không phải ý định ban đầu của nàng, không thể để ca ca cứ trực tiếp đi từ hôn như vậy, nàng đã nghĩ ra một biện pháp, đúng lúc này có thể nói cho ca ca. Nghĩ như vậy, Kỷ Du lập tức nói hết dự tính trong đầu cho Kỷ Tuyên.
Nghe Kỷ Du nói xong, Kỷ Tuyên hơi kinh ngạc nhếch mày, nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, “Yểu Yểu, muội lấy đâu ra mấy suy nghĩ này?”
Kỷ Du đỏ mặt, lúng túng nói, “Muội không muốn gả cho hắn, nhưng cũng không muốn làm hỏng mối quan hệ của hai nhà, dù sao ca ca làm quan ở trong triều, ít nhiều gì cũng có qua lại với bọn họ, nếu ầm ĩ lên thì không tốt nên muội đã cố hết sức nghĩ ra được biện pháp này, nhưng không biết có thể dùng hay không.” Thật ra lúc Kỷ Du nói lời này có mấy phần chột dạ, dù sao nàng làm cho chuyện này quanh co như vậy chủ yếu vẫn là không muốn Tống Ngôn Thâm ghi hận nàng, nói cho cùng cũng là vì giữ lại mạng nhỏ của mình, có điều bây giờ nói cho Kỷ Tuyên nghe thì đương nhiên phải nói sang hướng khác.
Quả nhiên Kỷ Tuyên nghe xong lời này, tâm trạng đột nhiên tốt hơn vài phần, khóe môi cong lên cười với nàng, “Nói như vậy, lần này Yểu Yểu hao phí tâm tư là vì ta?”
Kỷ Du rất hiếm khi thấy chàng cười nên vội vàng nghiêm túc gật đầu, trông mong hỏi, “Vậy ca ca xem cách đó có được không?”
“Ừ,” Kỷ Tuyên gật đầu, cân nhắc một lúc mới nói, “Có điều muội phải nói dối rất nhiều, còn cần người giúp che giấu lời nói dối đó, không phải nhà chúng ta che là được, chỗ Tích Phi nương nương… Muội nghĩ sao?”
“Dì?” Kỷ Du nhíu mày, “Cũng phải nói với dì sao?”
Kỷ Tuyên gật đầu, “Nếu tin tức muội bị bệnh nặng được truyền ra ngoài, Tích Phi nương nương đương nhiên sẽ lo lắng cho muội, chỉ sợ sẽ phái vài vị thái y trong cung tới, đến lúc đó còn có thể lừa được ư?”
Kỷ Du tỉnh ngộ, “Ca ca nói phải, muội phải đến nói rõ với dì để bà ấy giúp đỡ chỗ thái y, hẳn là không có vấn đề, còn những thứ khác…”
“Những thứ khác cứ giao cho ta.” Kỷ Tuyên tiếp lời, tia sáng trong mắt lúc chìm lúc nổi, lạnh nhạt nói, “Tống Ngôn Thâm không phải vấn đề lớn.”

“Được, muội đều nghe ca ca.” Kỷ Du yên tâm, ấn đường giãn ra, ngay cả giọng nói cũng thoải mái hơn.
Kỷ Tuyên nhìn nàng, không nói gì, ánh mắt chăm chú dần dần buông lỏng.
Sau đó hai huynh muội nói chuyện thêm một lúc nữa, quyết định nửa tháng sau sẽ từ hôn. Rời khỏi Thiều Quang viện, bước chân Kỷ Du nhẹ nhàng, tâm trạng thoải mái.
Ban đêm, giữa giờ tuất, có người tới Thiều Quang viện.
Sau khi xin chỉ thị của Kỷ Tuyên, Hàn Nghiệp dẫn người đó đến Hối Nghiên Trai.
Tố Tình vào phòng, lập tức đóng kín cửa rồi xoay người đi vào trong, Kỷ Tuyên ngồi bên cạnh bàn, tay đang lật một quyển sách mỏng.
“Nô tỳ ra mắt công tử.” Tố Tình tiến lên hành lễ, sau đó trình lên một phong thư, “Đây là thư phu nhân giao cho công tử.”
Kỷ Tuyên không ngẩng đầu mà chỉ hờ hững nói, “Để xuống đi.”
Tố Tình sửng sốt một chút rồi lập tức nghe lời chàng đặt phong thư lên bàn.
Kỷ Tuyên vẫn đang xem sách, ánh mắt cũng không dời sang giống như không để ý tới phong thư kia.
Tố Tình âm thầm nghi hoặc nhưng không tiện thúc giục chàng, chỉ có thể cung kính đứng chờ ở một bên. Ai ngờ chờ mãi chờ mãi cũng không thấy Kỷ Tuyên nhìn phong thư kia lấy một lần.
Lúc trước không hề có tình trạng này.

Tố Tình không nhịn được gọi một tiếng “Công tử”, Kỷ Tuyên dửng dưng đáp lại, vẫn không thèm nhìn nàng như cũ.
“Công tử,” Tố Tình do dự nói, “Phu nhân nói…”
“Ngươi có thể đi được rồi.” Kỷ Tuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, “Sau này không cần tới nữa, trở về nói với mẫu thân ta là tất cả dừng ở đây.”
Tố Tình chợt rùng mình, bị ánh mắt sắc như dao của chàng làm cho hoảng sợ, càng bị những lời chàng vừa nói ra hù dọa.
Cái gì gọi là dừng ở đây?
Công tử bị làm sao vậy?
Gương mặt Tố Tình cứng lại, ngơ ngác một lúc lâu mới từ từ hồi phục tinh thần, lấy hết can đảm hỏi: “Công tử, công tử có ý gì? Phu nhân căn dặn…”
“Đừng nhắc tới bà ấy nữa!” Kỷ Tuyên bỗng dưng hét lên, dáng vẻ bình tĩnh lúc nãy đã biến mất không còn dấu vết, gương mặt tuấn tú lập tức bị sự tức giận ngút trời bao phủ, hai hàng mày nhíu chặt, mắt phượng đỏ ngầu, Tố Tình nhìn thấy sợ đến phát run, hai chân không tự chủ được mà bủn rủn.
Nàng chưa bao giờ thấy Kỷ Tuyên tức giận như vậy, lần này đã thật sự bị dọa sợ, lập tức quỳ xuống đất, “Nô tỳ đáng chết! Xin công tử bớt giận.”
Kỷ Tuyên nhìn chằm chằm lá thư trên bàn, từ từ siết chặt hai bàn tay, lồ ng ngực vì tức giận nên phập phồng không ngừng, ngay cả hơi thở cũng tràn đầy phẫn nộ.
Tố Tình quỳ trên mặt đất, một lúc lâu sau cũng không nghe thấy Kỷ Tuyên lên tiếng, nàng không dám ngẩng đầu nhìn. Không biết qua bao lâu mới nghe được giọng nói lạnh lùng của Kỷ Tuyên, giống như chuông cổ trong chùa cũ kỹ trì trệ, thấp thoáng lộ ra cảm giác mệt mỏi như có như không.
“Ngươi nói cho bà ấy biết, những ý nghĩ nhơ nhớp bẩn thỉu, những kế hoạch xấu xa đó sẽ không có nữa. Cứ nói như vậy đi, còn những thứ khác, hai ngày nữa ta sẽ đích thân tới nói rõ với bà ấy, đi đi.”
Tố Tình không dám hỏi thêm, đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.
Hai ngày sau, Kỷ Du vừa ăn sáng xong thì trong cung đã cho kiệu tới, Kỷ Du nói với Kỷ Tuyên một tiếng rồi lên kiệu vào cung.
Tới cửa cung, Kỷ Du xuống kiệu theo cung nhân đi vào trong, vòng qua hồ Thái D1ch, đang muốn đến Thanh Tư điện lại gặp phải một tiểu cô nương mặc cung trang màu đỏ thắm, chính là Lục công chúa lần trước hại Kỷ Du bị ngã.

Kỷ Du âm thầm kêu khổ, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Nói đến Lục công chúa, Kỷ Du thật sự không biết mình đắc tội nàng ta chỗ nào, từ kiếp trước đến kiếp này, Lục công chúa luôn làm khó dễ nàng, đời trước vẫn luôn bị nàng ta căm thù, đời này lại bị mèo của nàng ta dọa ngã, còn may là không bị phá tướng.
Kỷ Du tự biết mình không tôn quý bằng Lục công chúa, đương nhiên cũng không dám hoành hành trước mặt nàng ta, lúc nào cũng cố ý tránh mặt. Không nghĩ tới đời này lần đầu tiên vào cung, còn chưa nhìn thấy dì mà đã bị nàng ta chặn lại, số nàng đúng là quá kém.
Tuy trong lòng khó chịu nhưng ngoài mặt lại không thể trốn tránh, Kỷ Du chủ động tiến lên, cung cung kính kính hành lễ.
Lục công chúa Triệu Ninh năm nay mười bốn tuổi, lớn hơn Kỷ Du một tuổi, dáng người cũng cao hơn nàng một chút, mắt hạnh, sống mũi cao thẳng, khuôn miệng nhỏ nhắn thoa son, dung mạo xinh đẹp tràn đầy sức sống, lúc này nàng ta đứng trên bậc thềm, ánh mắt nhìn Kỷ Du lộ ra vẻ từ trên cao nhìn xuống.
“Vết thương của ngươi lành rồi?” Triệu Ninh nhìn trán Kỷ Du, giọng điệu hờ hững.
“Thưa công chúa, đã lành rồi.” Kỷ Du cúi đầu, một mực cung kính nghe lời.
Triệu Ninh nhìn nàng, theo thói quen nhíu mày một cái, nàng ta ghét nhất dáng vẻ này của Kỷ Du, lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn khiến phụ hoàng mang ra so sánh với nàng ta, so một cái, nàng ta lập tức trở thành vị công chúa kiêu căng ngang ngược. Nhưng cho dù nàng ta cố gắng thế nào cũng không học được ngoan hiền, ngay cả giả vờ cũng không giả vờ được, thật là bực bội.
Kỷ Du thấy nàng ta không lên tiếng thì chủ động nói: “Lục công chúa, nếu không có việc gì thì ta muốn đến Thanh Tư điện, dì còn đang đợi ta.”
“Ngươi gấp cái gì?” Triệu Ninh khẽ di chuyển, hai chân linh hoạt như nai con đi hết bậc thềm đến trước mặt Kỷ Du, “Bổn cung đang rảnh rỗi, dứt khoát cùng ngươi đi thăm Tích Phi nương nương!”
“Hả?” Kỷ Du sửng sốt, nâng tầm mắt đã thấy Triệu Ninh tự ý đi lên trước.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể theo sau.
Ước chừng lúc Kỷ Du vào Thanh Tư điện thì Kỷ Tuyên ở Quận vương phủ cũng vừa hay ra ngoài.
Chàng một thân một mình cưỡi ngựa tới biệt viện Tây Giao.