Nuông Chiều Thành Họa

Chương 6: Chương 6

Nhìn thấy huynh trưởng đi vào, Kỷ Thấm không chờ thêm được nữa đã dẫn đầu nghênh đón.
“Ca ca!” Giọng nói trong trẻo giòn tan của cô bé tràn đầy vui vẻ, đang chạy nhanh về phía trước bỗng dừng lại, xấu hổ vặn ngón tay, hơi nhút nhát nhìn Kỷ Tuyên, dè dặt nói, “Ca ca, huynh về rồi?”

“Ừ.” Kỷ Tuyên lạnh nhạt đáp một tiếng, hai chân đi ủng đen bước đến bên cạnh Kỷ Thấm.
Gương mặt đỏ ửng của cô bé cứng đờ, đôi mắt to đen nhánh thoáng hiện lên vẻ thất vọng.
Ca ca luôn lạnh lùng như vậy, lần nào cô bé cũng là mặt nóng dán mông lạnh, hừ…
Kỷ Tuyên cúi đầu nhìn Kỷ Thấm, gương mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng như thường, nhưng đột nhiên lại duỗi tay xoa đầu cô bé, “Lúc ta không ở nhà, Niệm Niệm có ngoan không?”
Chỉ là động tác thân mật mà lúc bình thường huynh muội nhà người khác hay làm, nhưng bây giờ đổi thành Kỷ Tuyên lại khiến cho tất cả mọi người trong phòng khách kinh hãi một phen.
Tuy rằng chàng nhanh chóng thu tay lại nhưng Kỷ Du vẫn há to miệng kinh ngạc, Tuyết Ương và Thanh Tang ở sau nàng cũng không nhịn được chớp mắt, hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi hay không.
Kỷ Thấm được xoa đầu càng mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, thụ sủng nhược kinh nhìn Kỷ Tuyên, có chút không dám tin tưởng mấp máy môi, “Ca ca?”
“Hay là nghịch ngợm?” Kỷ Tuyên khẽ nhíu mày, biểu cảm nhìn nghiêm túc nhưng giọng nói lại ôn hòa hơn cả lúc nãy, Kỷ Thấm vội vàng lắc đầu.

“Ca ca, muội rất ngoan, muội không có nghịch ngợm,” khó có khi được huynh trưởng quan tâm như vậy, Kỷ Thấm ngơ ngẩn hồi lâu, cứ nghĩ mình đang mê ngủ, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc trả lời, nói xong còn vội vàng nhấn mạnh, “Thật đấy, không tin huynh cứ hỏi tỷ tỷ!”
Kỷ Thấm vừa nói vừa nhìn về phía Kỷ Du.
Ánh mắt của Kỷ Tuyên theo đó nhìn sang.

Tiểu cô nương mặc váy dài màu xanh nhạt, thướt tha yêu kiều đứng ở đó, mới mười ba tuổi mà dáng dấp đã trổ mã trở nên cao gầy.
“Ca ca.” Kỷ Du còn đang kinh ngạc, thấy chàng nhìn sang liền đi tới gần, trên môi nở nụ cười.
Hai nha hoàn cũng cùng hành lễ.
Kỷ Tuyên không trả lời, ánh mắt nặng nề chuyển đến trán Kỷ Du.
Kỷ Du có cảm giác như bị chạm vào mảnh vải bông trên trán, lúng túng nói: “Đã đỡ hơn nhiều, nhưng y nữ nói vẫn chưa thể tháo băng ra nên không búi tóc được.”
“Còn đau không?” Mi tâm của Kỷ Tuyên nhíu thành một đường nhỏ khó phát hiện.
Kỷ Du lắc đầu, “Chỉ là vết thương nhỏ, không quá nghiêm trọng.”
“Là Lục công chúa làm?” Kỷ Tuyên hỏi.
Kỷ Du ngẩn người, còn chưa kịp nói thì đã bị Kỷ Thấm đoạt mất.
“Ca ca, là con mèo của Lục công chúa, con mèo đó vừa to vừa béo, nó đột nhiên nhảy vọt ra, tỷ tỷ bị dọa sợ nên ngã xuống, nhưng Lục công chúa đó ngay cả một lời xin lỗi cũng không nói!” Kỷ Thấm nhắc tới chuyện ngày ấy vẫn cực kỳ tức giận.
“Lục công chúa đã xin lỗi rồi, Trang phi nương nương còn đích thân tới.” Kỷ Du tiếp lời.
Kỷ Tuyên lại không tiếp tục hỏi nàng, quay sang nhìn Kỷ Thấm, “Niệm Niệm, sau này ta không ở trong phủ, ra ngoài dự tiệc đều do tỷ tỷ của muội làm chủ, muội ấy nói không đi thì không đi, lần sau không được làm như thế nữa, nhớ rõ chưa?”
“Hả?” Kỷ Thấm nghe vậy thì đơ người, ca ca vừa mới trở về nhưng lại biết rõ cả chuyện này, quả nhiên có rất nhiều tai mắt, cô bé làm chuyện xấu gì cũng không thoát khỏi mắt thần của ca ca.
Kỷ Thấm chán nản cúi đầu, cam chịu số phận “Vâng” một tiếng.

Kỷ Du thấy thế thì muốn giải thích giúp cô bé, “Ca ca, thật ra…”
Kỷ Tuyên ngắt lời nàng, “Niệm Niệm, ta mang quà từ Ký Châu về cho muội, buổi sáng đã cho người đưa đến Lam Hạc viện, muội nhìn thấy không?”
“Ca ca có quà cho muội ư?” Khuôn mặt nhỏ nhắn buồn buồn của Kỷ Thấm biến mất trong chớp mắt, lập tức vui mừng khôn xiết, “Trời ơi, muội ra ngoài từ sáng sớm, vẫn chưa nhìn thấy đâu,” vừa nói vừa xách váy chạy đi, “Ca ca, muội phải về xem một chút!”
Chưa nói hết câu đã thấy người vọt ra ngoài cửa, thân hình nhỏ bé màu xanh chạy vội xuống bậc thang.
“Niệm Niệm, chạy chậm một chút!”
Kỷ Du cao giọng dặn dò nhưng đã không thấy bóng dáng Kỷ Thấm đâu, chỉ đành bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Niệm Niệm lúc nào cũng nóng vội như vậy, rõ ràng là cùng một mẫu thân với ca ca nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực, nếu không phải có thể nhìn ra điểm giống nhau ở tướng mạo của hai người thì cũng thật khó làm cho người khác tin bọn họ là huynh muội ruột!
Có điều bây giờ ca ca cũng kỳ lạ, không còn giống kiếp trước, kiếp trước huynh ấy chỉ tặng quà vào sinh nhật của các nàng, bây giờ đi xa một chuyến trở về còn mang quà cho Niệm Niệm, thật đúng là hiếm thấy.
Nhưng hình như ca ca chỉ mang quà cho Niệm Niệm, không có phần của nàng…
Là bởi vì Niệm Niệm nhỏ hơn nàng ư? Nhưng nàng cũng là muội muội của huynh ấy mà! Hơn nữa, kiếp trước ca ca cũng không bất công, Niệm Niệm có thì nàng cũng có, sao bây giờ…
Trong lòng Kỷ Du đột nhiên hơi khó chịu.
Đúng lúc này, Kỷ Tuyên dịu dàng lên tiếng, “Đến thư phòng cùng ta.”
Vừa dứt lời, không đợi Kỷ Du lên tiếng thì chàng đã đi thẳng ra ngoài.
Kỷ Du hơi ngạc nhiên, sững sờ mất một lúc rồi mới bảo Tuyết Ương và Thanh Tang chờ ở đây, sau đó nhanh chóng đi theo Kỷ Tuyên.

Vào Hối Nghiên trai, Kỷ Tuyên đi đến bên cạnh bàn đọc sách, lấy ra một hộp gỗ tử đàn ở bên trong ngăn kéo rồi xoay người đưa cho Kỷ Du, “Quà sinh nhật.”
Kỷ Du sửng sốt, rũ mắt nhìn hộp gỗ trong tay chàng, lại ngẩng đầu nhìn chàng, “Ca ca nhớ lầm à?” Sinh nhật của nàng đã qua hai tuần rồi.
“Bù cho muội,” Kỷ Tuyên lạnh nhạt giải thích, “Lúc đó ta không ở nhà.”
Kỷ Du vẫn không duỗi tay nhận lấy, chỉ nghi hoặc nhìn chàng, kiếp trước chàng cũng bỏ lỡ sinh nhật mười ba tuổi của nàng nhưng không có chuyện tặng quà bù như bây giờ, tại sao đời này lại không giống chứ?
Kỷ Tuyên không để ý tới sự kinh ngạc trong mắt nàng, chỉ nói: “Mở ra xem đi.”
Lúc này Kỷ Du mới giơ tay tiếp nhận, cảm thấy hơi nặng. Nàng ôm hộp gỗ vào trong ngực, dành ra một tay mở móc khóa bạc.
Hộp mở ra, bên trong đặt một nghiên mực bạch ngọc, thuần túy không tì vết, óng ánh trong suốt, thật sự đẹp vô cùng.
Hai mắt Kỷ Du lập tức sáng lên, cầm trong tay, không nhịn được kinh ngạc cảm thán: “Nghiên ngọc này thật xinh đẹp!” Dứt lời, nàng càng thêm yêu thích không buông tay, tỉ mỉ ngắm nhìn, ánh mắt bỗng nhiên bị hai chữ nhỏ khắc bên sườn nghiên ngọc thu hút.
“Yểu Yểu?” Kỷ Du vừa đọc ra, trong lòng bỗng dưng động một cái, kinh ngạc không thôi.
“Ta thay muội suy nghĩ tên tự, sau đó bảo người ta khắc lên đây.” Kỷ Tuyên nhìn nàng, ánh mắt chăm chú sâu thẳm, chậm chạp nói, “Cứ gọi là Yểu Yểu đi.”
Kỷ Du ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng, lẩm bẩm hỏi: “Không phải đến cập kê mới lấy tên tự sao? Muội mới mười ba tuổi thôi mà!” Chuyện này khiến Kỷ Du càng phát hiện ra đời này và đời trước không giống nhau, nếu chỉ có một hai việc lệch khỏi quỹ đạo kiếp trước thì nàng sẽ không mấy để ý, nhưng hiện giờ ngay cả tên tự của nàng cũng có trước hai năm, vậy cũng cách quá xa rồi.
Chẳng lẽ… Là nàng sống lại làm rối loạn mọi chuyện sao? Nếu là như thế, vậy phải làm sao bây giờ? Những chuyện nàng trải qua ở kiếp trước còn có thể lặp lại ở đời này không? Chỉ mong những lộ trình đó không có nhiều thay đổi, nếu không nàng phải làm thế nào để tránh được cái chết bi thảm ở kiếp trước đây?
Trong lòng đang rối loạn thì nghe thấy Kỷ Tuyên nói: “Sớm muộn gì cũng phải lấy, ta đã nghĩ kỹ rồi, cứ dùng sớm một chút cũng không sao.”
“Như vậy…” Kỷ Du vẫn đơ ra, trên mặt có vẻ mơ mơ hồ hồ.
Kỷ Tuyên không khỏi nhíu mày, “Muội không thích?”
“Không phải,” Kỷ Du vội nói, “Muội rất thích, nghiên ngọc này rất tốt, tên tự ca ca đặt cho cũng rất tốt, muội đều thích, chỉ có chút bất ngờ vì ca ca lấy tên tự cho muội sớm như vậy,” nói tới đây, gương mặt trắng nõn đột nhiên ửng hồng, hơi trách móc nói, “Chẳng lẽ ca ca muốn nhanh chóng gả muội ra ngoài sao?”

Kỷ Tuyên không ngờ tới nàng sẽ nói lời này, bất chợt nghe thấy, ký ức kiếp trước bỗng dưng ùa về khiến lồ ng ngực đau nhói, hô hấp của chàng nhất thời ngưng đọng, vẻ mặt tuấn tú cứng đờ. Qua một hồi lâu mới trầm giọng nói, “Ta không có ý này, muội không thích thì không cần dùng cũng được.” Dứt lời, đột nhiên xoay người sang chỗ khác.
Lúc này đến lượt Kỷ Du cứng mặt.
Theo kinh nghiệm kiếp trước của nàng, dáng vẻ này của chàng tám phần là tức giận.
Nàng nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi trước mặt, hơi ngây người rồi sau đó có chút sốt ruột vòng đến phía trước chàng, lấy lòng nói: “Ca ca không cần tức giận, vừa rồi là muội nói sai, muội không có không thích, sau này ca ca cứ gọi muội là Yểu Yểu nha!” Nàng quả thật không phải không thích tên tự này, lại nói, kiếp trước sau khi cập kê nàng vẫn luôn dùng nó, hiện nay dùng tiếp cũng rất quen.
Nàng cứ dè dặt nhìn chàng như vậy, khuôn mặt nhỏ vẫn phiếm hồng, mắt hoa đào phủ một tầng sương mù, nhìn thế nào cũng thấy giống như mang theo làn nước mùa thu trong lành ướt át, hết sức đáng thương.
Ở kiếp trước, chàng đã nhìn dáng vẻ này của nàng vô số lần. Ngoại trừ lúc nhỏ không hiểu chuyện, sau đó suốt những năm tháng kia, nàng luôn sợ chàng, thường xuyên dè dặt thấp thỏm nhìn chàng như vậy, khiến chàng… Cực kỳ đau lòng.
Thật ra nàng không cần như thế.
Nàng là đích nữ của Quận vương phủ, mẹ đẻ là Ninh Hoằng quận chúa, ngoại tổ phụ là Bình Bắc Vương, dì ruột là Tích Phi nương nương – sủng phi của đương kim thánh thượng, kiếp trước trước khi nàng xuất giá còn được phong làm quận chúa. Rõ ràng là quý nữ vinh sủng vô hạn nhưng ở trước mặt chàng lại luôn là dáng vẻ lo sợ bất an, chỉ có thể trách chàng trước giờ đối xử với nàng quá lạnh nhạt!
“Ca ca?” Kỷ Du thấy chàng không lên tiếng thì càng thêm nóng nảy, nhưng lại không biết nói thế nào cho phải, mặc dù có ký ức của kiếp trước, mặc dù biết ca ca là người ngoài lạnh trong nóng nhưng mỗi khi chàng vừa giận, nàng vẫn không biết phải làm thế nào giống như trước.
Nàng chán nản nhíu mày, sao lại nói mấy lời linh tinh như vậy chứ, ca ca lại không phải người có thể tùy tiện đùa giỡn, nàng đúng là óc heo mà!
Kỷ Du cầm nghiên ngọc trong tay, chỉ muốn gõ lên đầu mình.
May mà Kỷ Tuyên kịp thời mở miệng, “Cất đồ đi, không cần để ở đây, cứ mang về dùng.”
Thấy chàng nói chuyện, đôi mày thanh tú của Kỷ Du lập tức giãn ra, yên tâm cười rộ lên, lộ ra hàm răng nhỏ, “Cảm ơn ca ca.” Nói xong lập tức cất nghiên ngọc vào trong hộp rồi ôm đi.
Sắp ra tới cửa, Kỷ Tuyên gọi một tiếng: “Yểu Yểu.”
“Dạ?” Nàng quay đầu.
“Không có gì, về đi.” Khóe môi chàng khẽ kéo căng, đôi mắt cong cong, cuối cùng cười với nàng.