Nuông Chiều Thành Họa

Chương 31: Chương 31

Mùng bảy tháng bảy chính là ngày hội Khất Xảo của nữ nhi, không khí lễ hội trong thành Trường An còn nồng đậm hơn mấy ngày trước, ban ngày có yến tiệc, ban đêm sẽ bái Chức Nữ dưới trăng, đúng là dịp các cô nương được vui vẻ thỏa thích.
Hôm nay trong cung rất náo nhiệt, nữ nhân trong cung cũng ăn tết như nữ tử dân gian, ngày này mỗi năm, trong cung đều cố ý sắp xếp các hoạt động để chào đón, thông thường sẽ mời các gánh hát vào cung diễn hí khúc, đốt pháo bông, tiệc rượu càng không thể thiếu. Người tham gia ngoại trừ phi tần hậu cung, công chúa thì còn có một vài thế gia mệnh phụ dẫn theo khuê nữ trong nhà, những người được mời vào cung đều do phi tần phụ trách tổ chức ngày hội Khất Xảo năm đó quyết định, bởi vì liên quan đến Tích Phi nên năm nào Kỷ Du cũng được mời, mà năm nay người được Hoàng Thượng chỉ đích danh để tổ chức lại là Tích Phi, thế nên Kỷ Du đương nhiên nhận được thiệp.

Nhưng hiện giờ Kỷ Du nào có tâm tư ăn tết? Từ hôm qua nàng vẫn luôn rúc ở Linh Miểu uyển, một bước cũng chưa bước ra, trong cung đưa thiệp tới, nàng không liếc mắt một cái mà đã bảo Tuyết Ương tùy tiện lấy một cái cớ để trả về. Dù sao Tích phi là dì ruột của nàng, sẽ không bởi vì chuyện này mà không vui với nàng.
Trong đầu Kỷ Du hiện đi hiện lại chuyện xảy ra ở hồ Mỹ Pha. Hôm qua khi nàng trở về, hai mắt đỏ ửng còn vương nước mắt, bộ dạng rất chật vật làm mấy người Tuyết Ương sợ hãi. Kỷ Thấm ở lại Linh Miểu uyển cùng nàng một lúc lâu, cuối cùng nàng phải bảo Tuyết Ương đưa cô bé về.
Kỷ Du không nói với bất kỳ ai chuyện Kỷ Tuyên đã làm với nàng, tuy Tuyết Ương lo lắng sốt ruột tìm cả Đổng ma ma tới nhưng cũng không thể làm nàng nhả ra một chữ.
Trải qua một đêm trằn trọc khó ngủ, tâm trạng Kỷ Du từ lúc ban đầu vạn phần kinh hãi đã bình tĩnh hơn một chút, lúc trước không dám nghĩ nhiều, hiện giờ cũng ép mình phải suy nghĩ. Từ kiếp trước cho tới kiếp này, Kỷ Tuyên, Đoạn Thù… Tất cả những thứ này đều quay mòng mòng trong đầu nàng.
Nàng để tất cả những điều mình có thể nghĩ tới dù là những việc nhỏ không đáng kể vào chung một chỗ, nhớ đi nhớ lại những manh mối đã từng xem nhẹ, thậm chí ngay cả giả thiết không dám nghĩ cũng thầm chấp nhận, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ thông, tựa như luôn có một vài điểm không đúng.
Nàng u mê không hiểu, làm thế nào cũng không nghĩ ra cuối cùng là sai ở đâu.
Nếu Kỷ Tuyên cũng sống lại như nàng, vậy chàng biết được Đoạn Thù, biết lời nói kiếp trước của nàng thì cũng không có gì kỳ lạ, dường như cũng có thể hiểu được một vài thay đổi lúc trước của chàng, ví dụ như chuyện xử lý hậu trạch, bởi vì chàng đã nhìn thấy bộ mặt thật của những người đó nên đời này mới xử lý nhanh gọn như vậy ư? Còn có Tống Ngôn Thâm, bởi vì chàng đã sớm biết việc làm của Tống Ngôn Thâm nên mới vui vẻ đồng ý khi nàng nói ra chuyện từ hôn?
Nhưng nếu là như vậy, thái độ của chàng đối với Đoạn Thù lại không đúng, nếu nói người hại nàng ở kiếp trước là Đoạn Thù, thế nên đời này chàng mới có ác cảm khi nàng tiếp xúc với Đoạn Thù thì có thể hiểu được, nhưng Kỷ Du hiển nhiên biết không phải là nguyên nhân này, nàng nghĩ đến biểu cảm khi đó của Kỷ Tuyên, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu ――


Chẳng lẽ ca ca thật sự nổi lên tâm tư đó với nàng sao?
 
Đây vốn là đáp án nàng không dám đối mặt nhất, nhưng hiện giờ lại không thể không nghĩ tới phương diện này. Sự việc quá rối loạn, nàng nhất thiết phải suy nghĩ kỹ càng.
Nếu ca ca có suy nghĩ như vậy với nàng, vậy thì bắt đầu từ khi nào? Đời trước hay là đời này? Nếu là đời trước, vậy vì sao kiếp trước nàng không hề cảm nhận được, mà chàng cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, trái lại chủ động thay đổi hôn sự cho nàng, nàng có thể gả cho Đoạn Thù, chàng chính là người có nhiều đóng góp nhất.
Còn đời này, nàng sống lại đến nay mới có mấy tháng, tuy thân thiết với chàng hơn nhưng cũng không bám chàng, nàng giữ vững phép tắc lễ nghi giữa huynh muội, mà chàng cũng như vậy, cho dù ngẫu nhiên thân mật một chút thì cũng không có khác huynh muội nhà người ta, sao có thể khiến chàng nổi lên tâm tư vượt quá giới hạn chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Kỷ Du vẫn là một mớ bòng bong, ánh mắt hôm qua của Kỷ Tuyên lại lặp đi lặp lại trong đầu nàng, cảm giác nóng rực trên môi dường như cũng bắt đầu trở lại, trong miệng giống như còn lưu lại hơi thở của chàng, luôn luôn nhắc nhở nàng rằng ca ca ruột của nàng đã công thành đoạt đất trên môi nàng như thế nào.
Rõ ràng là chàng nổi điên nhưng giờ nàng lại phải chịu đựng loại nhục nhã khó nói thành lời này.
Cảm giác này cực kỳ giày vò người, Kỷ Du khó mà chịu đựng.
Nàng đã từng hoảng sợ, đã từng tức giận, đã từng hoang mang không hiểu gì, hiện giờ trong lòng nàng vẫn có những tâm trạng này, nhưng lại có thêm một nỗi tức giận dâng đến tận cùng.

Rõ ràng chàng là huynh trưởng của nàng, là người nàng tin tưởng ỷ lại nhất, thế nhưng có một ngày lại bất ngờ thay hình đổi dạng. Chàng đã huỷ hoại tất cả mọi thứ, từ cuộc sống bình yên của nàng sau khi sống lại cho đến tình cảm huynh muội mà nàng cẩn thận chở che… Tất cả đều bị chàng phá hủy hoàn toàn.
Hơn nữa từ sau hôm qua, đầu sỏ hại nàng thành như vậy cũng không xuất hiện trước mặt nàng.
Chàng thật sự quá đáng.
Trong lòng Kỷ Du bực bội tới cực điểm, vốn tâm trạng đã sợ hãi đến mức bị vùi vào một góc nhưng giờ phút này lại đột nhiên sinh ra can đảm.
Nàng muốn tìm chàng hỏi cho rõ.
Kỷ Du là phái hành động, trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này thì nàng cũng lập tức đứng dậy, phủ thêm áo khoác mỏng rồi đi ngay ra ngoài.
Sương Thanh đang trông coi ở phòng ngoài thấy nàng đi ra thì vội vàng đuổi theo, nhưng Kỷ Du không cho nàng ấy đi cùng mà một mình tới Thiều Quang viện.
Đang là đầu giờ Mùi, ánh nắng núp sau tầng mây vừa dày vừa nặng, thời tiết cực kỳ oi bức, ve sầu trên cây kêu râm ran, Kỷ Du nghe đến đau đầu, không khỏi bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đi đến cửa chính của Thiều Quang viện.
Hai nha hoàn thấy nàng, lập tức tiến lên hành lễ, Hàn Nghiệp nghe thấy tiếng cũng từ trong sảnh đi ra, thấy nàng tới thì hơi kinh ngạc. Hôm qua hai cô nương và Quận vương cùng ra ngoài, lúc trở về lại chia thành hai nhóm, hơn nữa nghe người ở tiền viện nói Tam cô nương hình như đã khóc, sau đó Quận vương trở về, sắc mặt cũng cực kỳ tệ hại, người sáng suốt đều có thể nhìn ra không thích hợp, nhưng không ai dám hỏi nhiều, mọi người thầm đoán nhất định là cô nương và Quận vương cãi nhau.
Mà lúc nãy Tứ cô nương vừa mới vào thư phòng tìm Quận vương, lúc này Tam cô nương cũng tới, còn không phải rất kỳ lạ sao.

Tuy Hàn Nghiệp rất kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng ra nghênh đón: “Tam cô nương!”
“Ca ca đâu?” Kỷ Du lạnh nhạt hỏi.
“Quận vương ở thư phòng,” Hàn Nghiệp đáp: “Tứ cô nương tới, đang nói chuyện với Quận vương ở thư phòng.”
Niệm Niệm tới? Con ngươi Kỷ Du khẽ nhúc nhích, sau đó bảo hắn lui ra, một mình nàng đi đến thư phòng.
Đến trước cửa thư phòng, nàng khó khăn nâng tay lên, còn chưa đụng tới cửa đã nghe thấy giọng nói tức giận của Kỷ Thấm từ bên trong truyền ra.
“Huynh không có tư cách ức hiếp a tỷ! Muội biết hết rồi, huynh căn bản không phải nhi tử của phụ thân, huynh là con của nương và cái người tên Đoạn gì đó sinh ra, huynh căn bản không phải ca ca của bọn muội, nương vụng trộm sau lưng phụ thân, còn lừa phụ thân, huynh và bà ấy giống nhau, đều là kẻ lừa đảo, đừng cho là muội còn nhỏ nên không biết gì, huynh nói thật đi, có phải huynh muốn hại a tỷ đúng không, sau đó ――”
“Kỷ Thấm!” Kỷ Tuyên nghiêm giọng quát một tiếng.
Kỷ Thấm sợ tới mức run tay run chân, âm thanh bị chặn trong cổ họng, thấy sắc mặt u ám như quỷ của chàng thì không nhịn được rụt cổ lại.
Ngoài cửa phòng, mặt Kỷ Du lập tức cắt không còn giọt máu, bàn tay mới nâng lên được một nửa đã cứng đờ ở trước cửa.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, mãi không có âm thanh.
Kỷ Du đứng ngơ ngác trước cửa, cơ thể gầy gò yếu ớt run rẩy mấy cái. Một lát sau nàng mới chậm chạp dịch bước chân, bước đi vô lực dọc theo hành lang gấp khúc trở về.
Hàn Nghiệp từ trong sảnh đi ra, thấy khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt như tờ giấy, không hề có tia máu thì lập tức kinh hãi, vội tiến lên hỏi nàng, nhưng Kỷ Du không nói câu nào mà đi thẳng ra Thiều Quang viện.

Chuyện này… Chẳng lẽ lại cãi nhau? Hàn Nghiệp nghi ngờ nhìn thoáng qua bóng lưng nàng, ngay sau đó đi về phía thư phòng, tới trước cửa lại không nghe được động tĩnh bên trong, hắn giơ tay gõ cửa, gọi một tiếng “Quận vương”, ai ngờ đáp lại hắn lại là một tiếng thét dữ dội ――
“Cút!”
Hàn Nghiệp bị dọa sợ, vội vàng cáo lỗi lui ra ngoài, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Trong phòng, Kỷ Thấm căng thẳng nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, cơ thể run rẩy khẽ lui về sau.
Kỷ Tuyên nhìn cô bé, trong mắt phượng là cái nhìn băng giá khiếp người, thật lâu sau chàng mới mở miệng, giọng điệu dần bình ổn: “Muội biết từ lúc nào?”
Kỷ Thấm co rúm lại một chút, bóp bàn tay nhỏ lấy thêm can đảm, cố gắng để cho mình đón lấy ánh mắt chàng, nhưng giọng nói vẫn tự giác hạ thấp xuống: “Hai, hơn hai tháng trước.”
“Sao lại biết?”
“A tỷ giấu huynh sắp xếp cho muội đi gặp nương, nương và Tôn ma ma nói chuyện, bị muội nghe được.” Kỷ Thấm nhìn cặp mắt phượng đen nhánh của chàng, tiếng nói càng thêm nhỏ.
Kỷ Tuyên không nói gì mà chỉ nhìn cô bé, một lúc sau, dáng vẻ chàng đột nhiên giống như mất hết sức lực, hạ giọng nói: “Muội… Cho rằng ta muốn hại muội ấy?” Dừng một chút, không đợi Kỷ Thấm lên tiếng thì chàng đã nói tiếp: “Muội thật sự cảm thấy ta sẽ hại a tỷ của muội ư?”
“Muội, muội…” Kỷ Thấm ngây ngốc ngửa đầu nhìn chàng, âm thanh chặn trong cổ họng, làm sao cũng không ra được.
Cô bé không biết có phải mình nhìn lầm rồi hay không, vì sao nhìn ca ca giống như… Cực kỳ khổ sở?