Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

Chương 97

òa Vi ngốc toàn tập, một tiếng thét kinh hãi nghẹn ở cổ họng, không thể đi ra.

Yến Hoài cũng không cho cô quá nhiều thời gian để phản ứng, nụ hôn lại lần nữa rơi xuống, không giống nụ hôn trước, lần này anh hôn dịu dàng tinh tế, “Có ốm không?”

Mặc dù ý thức Hòa Vi vẫn có chút hỗn loạn, nhưng cũng may có thể nghe hiểu vấn đề, cô lắc đầu, “Không có.”

Môi Yến Hoài từ môi cô dời đi, sau đó đi xuống, dừng ở trên cằm, “Tới kỳ sinh lý?” Hòa Vi nắm lấy tay áo anh “Mới vừa hết…”

Vừa hết, có nghĩa là tháng này đến đúng ngày.

Yến Hoài duỗi tay chạm vào mặt bàn, khách sạn không chỉ có điều hòa, mà còn có máy sưởi, vì thế nhiệt độ trong phòng có thể so với mùa xuân, mặt bàn không lạnh, nhưng anh vẫn không yên tâm, ôm Hòa Vi xuống dưới, lấy tấm thảm trên ghế trải lên mặt bàn, lúc này mới lại ôm cô thả lên.

Hòa Vi quay đầu liếc mắt nhìn màn hình máy tính, tuy rằng màn hình không đen nhánh một mảng, nhưng phòng phát sóng trực tiếp đã bởi vì mất mạng mà trở nên xám xịt, còn chưa kịp quay đầu lại, nụ hôn của người nọ lại tiếp tục đi xuống, “Nhớ anh không?”

“Nhớ…”

Thanh âm Hòa Vi run lên.

Khoảng cách quá thân mật, cô có thể tinh tường nghe được tiếng hô hấp nặng nề cùng tiếng hầu kết lăn lộn, “Bản lĩnh lớn lắm.”

“???”

Hòa Vi hoàn toàn không biết lời này từ đâu mà tới, cô còn chưa hỏi chuyện hôm nay của Yến Hoài và người phụ nữ khác đâu, ngược lại anh còn đánh đòn phủ đầu, cô nhíu mày, duỗi tay đẩy anh một chút, tức giận nói: “Bản lĩnh không lớn bằng anh.”

Yến Hoài không phòng bị, thật đúng là đã bị cô đẩy ra, anh nâng mắt, “Anh làm sao?”

Hòa Vi nhìn anh chằm chằm, yên tĩnh một lúc lâu, cô mới hỏi: “Anh tới cùng ai?”

Hầu kết Yến Hoài chuyển động, anh giơ tay kéo cà vạt xuống, “Em gái.”

“Em ruột?”

“Không phải.”

Hòa Vi lại nhíu mày, muốn tụt từ trên bàn xuống dưới, lại bị người đàn ông đè vai lại.

Không thể nhịn được nữa, Hòa Vi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, “Anh làm gì mà nhiều em gái như vậy?”

“…”

Không phải chỉ có hai người Tống Huỳnh cùng Tống Kiều sao, như thế nào đến miệng cô lại thành “Nhiều như vậy?”

Yến Hoài rũ mắt nhìn cô, rõ ràng anh đang cố áp chế gì đó, đáy mắt rất sâu, trên trán dường như còn có thể nhìn thấy dấu vết của gân xanh đang nổi lên, “Thật sự là em gái.”

Mặt Hòa Vi lệch sang một bên, cũng không biết là tin hay không tin.

Yến Hoài nhéo lên vành tai một cái, “Anh và cô ta không có gì.”

Hòa Vi rầm rì một tiếng, cô đã nhìn ra, nhưng chủ yếu là cô không hài lòng với câu “Bản lĩnh lớn lắm” bất thình lình nhảy ra của Yến Hoài lúc vừa rồi, miệng khẽ mím, vẫn không chịu để ý đến anh.

Ngón tay Yến Hoài từ vành tai cô dời đi, rơi xuống trên mặt cô, “Như thế này là nhớ anh sao?”

“…”

“Không nói lời nào,  anh đi đây.”

Yến Hoài nói xong liền buông lỏng tay, làm bộ muốn xoay người đi ra ngoài, Hòa Vi đương nhiên không chịu để anh ra ngoài, vừa sốt ruột lại vội vàng nhấc chân kẹp lấy anh, “Không được.”

“Ai bảo anh vừa rồi nói em…” giọng nói của cô dần dần thấp xuống, “Em như thế nào mà bản lĩnh lớn?”

Vừa dứt lời, cô liền trơ mắt nhìn Yến Hoài từ trong túi lấy ra một vỉ thuốc đặt trên bàn, tay anh còn chưa có dời đi, nhưng đối với món đồ phía dưới Hòa Vi lại rất rõ ràng.

Đây chính là thuốc bổ thận cô tốn mất mấy trăm vạn mới mua được!

Hòa Vi khụ một tiếng, tầm mắt lảng tránh, giả ngốc nói, “Này… Đây là cái gì?”

Yến Hoài không đáp.

“Anh ốm sao? Chỗ nào không thoải mái…”

“Tiếp tục giả bộ đi.”

“Sinh bệnh nên nghỉ ngơi… A! Yến… Hoài, anh là đồ khốn!”

Không biết là do cấm dục lâu rồi, hay là do tác dụng của thuốc bổ thận, đêm nay Hòa Vi bị lăn lộn cực kỳ mệt mỏi.

Từ 8 giờ mãi cho đến 11 giờ, địa điểm cũng thay đổi mấy lần, cuối cùng khi Hòa Vi chui vào trong chăn, mới bất chợt nhớ tới cô đang phát sóng trực tiếp thì đột nhiên xảy ra trục trặc.

Đã qua 3 tiếng, nói không chừng Weibo bị nhiễu loạn thành cái dạng gì rồi, thời điểm Hòa Vi click mở Weibo ngón tay vẫn hơi run.

Vừa Click mở liền thấy, vị trí đầu tiên trên hot search quả nhiên đã bị đổi thành một chủ đề khác: # Sự cố phát sóng trực tiếp của Hòa Vi #.

Vị trí thứ hai cũng là liễn quan tới cô: # Chồng Hòa Vi #.

Phía dưới bình luận lại càng bắt mắt, tất cả đều đang suy đoán mấy tiếng này Hòa Vi đang làm gì——

【 Đã qua một tiếng kể từ lúc xảy ra sự cố phát sóng trực tiếp, Weibo @ Hòa Vi vẫn chưa có động tĩnh gì. 】

【 Hai tiếng trôi qua, cũng không có động tĩnh gì. 】

【 Ba tiếng trôi qua, vẫn tiếp tục không có động tĩnh. 】

【 Muốn biết tôi nghĩ gì sao, thật sự là, ừ… Cũng quá lâu đi. 】

……

Hòa Vi xem vài trang bình luận, cả người đều cảm thấy không ổn, cô hít sâu một hơi, quay lại bài phát sóng trực tiếp lúc trước để đọc bình luận.

Bởi vì lúc ấy ở phòng phát sóng trực tiếp đều là fans của cô, cho nên tương đối hiểu rõ tình hình, hầu hết đều thể hiện bằng một chữ “Hư”.

Tưởng tượng đến loại sự tình này có khả năng đã bị hơn ngàn vạn người biết, Hòa Vi liền cảm thấy đau não, cô tung chân đá vào chân Yến Hoài, sau đó xoay người, đăng một thông báo lên Weibo.

@ Hòa Vi: 【 Ngại quá a mọi người, vừa rồi thời điểm đang phát sóng trực tiếp đột nhiên bị mất điện. 】

Phía dưới lập tức liền xuất hiện một đống các bình luận của fans, phong cách cơ bản đều là dạng này: 【 Hiểu hiểu hiểu chúng tôi đều hiểu, mất điện 3 tiếng. 】

Hòa Vi càng xem càng tức giận, lại vỗ một cái lên tay Yến Hoài.

Yến Hoài nhíu mày: “Đừng lộn xộn.”

“…”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Hòa Vi lập tức thành thật.

Vốn dĩ chuyện này không được tính là đại sự, giải thích như vậy cũng có thể lừa dối cho qua chuyện, kết quả còn chưa tới mười phút, cô liền nhận được tin nhắn từ con cú đêm Trình Nặc: 【 Ha ha ha ha ha ha tớ cười muốn chết, cái khách sạn Gia Vân này cũng quá thẳng thắn đi? 】

Hòa Vi: 【? 】

Trình Nặc: 【 Cậu xem hot search đi. 】

Hòa Vi đương nhiên biết “khách sạn Gia Vân”, bởi vì hiện tại cô đang ở nơi này.

Vừa Click mở hot search liền thấy, không ngờ khách sạn này cũng leo lên vị trí thứ 5 trên hot search, tiêu đề # Khách sạn Gia Vân trả lời về chuyện mất điện #.

“…”

Hòa Vi không muốn xem, nhưng Trình Nặc cười thật sự quá sung sướng, cho nên cô chỉ chần chờ vài giây, sau đó vẫn ấn xem đề tài kia.

Trang đầu tiên là phản hồi chính thức từ Weibo @ Khách sạn Gia Vân: 【 Trải qua điều tra, phát hiện khách sạn vẫn chưa xuất hiện tình huống mất điện, toàn bộ mạch điện cũng không có bất cứ vấn đề gì nha, tiểu tỷ tỷ có vấn đề gì sao? [ Chia sẻ Weibo ] 】

Hòa Vi: “…”

Kiểu phá đám này thật đúng là cô được thấy lần đầu, phía dưới bình luận về cơ bản đều có phản ứng giống Trình Nặc, một mảng lớn “Ha ha ha” gần như có thể chọc mù mắt người xem.

Hòa Vi cũng không biết mình nên khóc hay nên cười, xuất hiện loại sự tình này, tuy rằng đại đa số đều là những người nói lời vui đùa, nhưng khẳng định vẫn sẽ có vài người lên mạng dùng lời lẽ bôi đen cô.

Hòa Vi: 【 Hình tượng của tớ muốn sụp đổ. 】

Trình Nặc: 【 Cậu thì có hình tượng gì? Người chiến thắng trong cuộc sống này sao? 】

Hòa Vi: 【? 】

Trình Nặc: 【 Tính cách tốt, công việc tốt,  ngay cả lấy chồng cũng đều là cực phẩm, không phải là người chiến thắng trong cuộc sống thì là cái gì? 】

Hòa Vi: 【 Chẳng lẽ hình tượng của tớ không phải tiểu tiên nữ không nhiễm bụi trần sao? 】

Trình Nặc: 【…Cút đi! 】

Hòa Vi và Trình Nặc nói chuyện hơn mười phút, thời điểm chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, thì Weibo đột nhiên thông báo người cô theo dõi có một hoạt động mới, vừa ấn vào liền thấy, hai phút trước, Yến Hoài chia sẻ câu trả lời của Weibo @ Khách sạn Gia Vân: 【 Cô ấy nói mất là mất. 】

Weibo này vừa được chia sẻ ra ngoài, giám đốc điều hành khách sạn Gia Vân nhanh chóng chia sẻ lại: 【 Ai nha đột nhiên nhớ ra phòng tôi vừa rồi cũng bị cắt điện! 】

Hòa Vi: “…”

Quá giả tạo rồi đó.

Ngay cả cô còn cảm thấy giả, chứ đừng nói đến đôi mắt sáng như đèn pha của nhóm quần chúng, trên cơ bản không hề có ai tin tưởng, cho dù có, đoán chừng cũng chỉ giả bộ tin tưởng.

Hòa Vi cảm thấy đã không cần thiết phải rà xsát Weibo thêm nữa, cô khẽ thở dài, nhỏ giọng mở miệng: “Yến Hoài.”

“Ừ.”

“Quả nhiên là cơ thể anh không được.”

“…”

“Trước kia anh cũng chưa từng được ba tiếng.”

“…”

“Xem ra thuốc này dùng rất được, lần sau em lại mua cho anh.” 

“…”

Hòa Vi thấy anh không nói lời nào, cho rằng anh bị tổn thương lòng tự tôn của một người đàn ông, lại vội vàng nói: “Không có việc gì, đàn ông sao, sẽ có một đống vấn đề sau khi già đi, em đều hiểu, em sẽ không ghét bỏ anh.”

“…”

Ha hả.

Yến Hoài đứng dậy, vốn dĩ Hòa Vi cho rằng anh muốn tắt đèn, kết quả giây tiếp theo, đèn không tắt, Yến Hoài nắm cằm cô, dùng môi ngăn chặn miệng cô lại.

-

Ngày hôm sau Hòa Vi không xuống ăn sáng.

Những người khác trong đoàn phim đều biết ngày hôm qua Yến Hoài tới đây, cho nên cũng rất ăn ý mà không ai quấy rầy hai người bọn họ, đoàn người dậy thật sớm để tiếp tục đi xem tác phẩm điêu khắc bằng băng, chỉ có mình cô còn nằm bẹp ở trên giường không đứng dậy được.

Tối hôm qua chuyện phát sóng trực tiếp nháo có chút lớn, đã qua cả một đêm rồi, mà lúc này nó vẫn nằm trên hot search.

Loại sự tình này thật ra không được tính là tài liệu đen, hai vợ chồng trẻ hơn một tháng không gặp mặt, thân mật cũng không có gì đáng trách, hơn nữa, hai người không hề thể hiện một hành động không có chừng mực nào khi đang phát sóng trực tiếp, về những gì xảy ra sau đó, cư dân mạng lại thêm nếm cái gì, hoàn toàn không quan hệ gì với bọn họ.

Nên thích vẫn thích cô, nên ghét cũng vẫn ghét cô.

Sau ngày Hòa Vi lên hot search, nhưng thật ra nó khiến cho tai tiếng ngày hôm qua cho rằng tình cảm của cô và Yến Hoài bất hòa tự sụp đổ, fans trên Weibo cũng tăng lên không ít.

Cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt, Hòa Vi xem di động vài lần, lại cảm thấy mỹ mãn mà ngủ thêm một giấc.

10 giờ sáng, Hòa Vi bị Yến Hoài đánh thức.

Cô duỗi tay đẩy anh ra, kéo chăn trùm lên đầu, người hơi rụt lại, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên thanh âm có chút hàm hồ: “Sao anh biết em ở đây?”

Yến Hoài biết cô ở Ô Sơn đóng phim, nhưng chuyện ngày hôm qua tới Bân Thành chơi, Hòa Vi không hề nói với anh.

Ngày hôm qua trước khi thân mật, trong lúc nhất thời lại không nhớ ra để hỏi chuyện này.

Trên môi Yến Hoài có chút nước, anh khẽ liếm khóe miệng, “Tống Kiều nói.”

Hòa Vi nhẹ nâng mi, “Vì sao cô ta lại nói với anh chuyện này?”

Yến Hoài xoay người xuống giường, anh thức dậy sớm, lúc này đã mặc xong quần áo rồi, sau khi thắt xong cà vạt liền trở thành người đàn ông áo mũ chỉnh tề không gần nữ sắc, anh rũ mắt nhìn cô, “Muốn anh cho em một bất ngờ.”

Hòa Vi: “…”

Nghe anh nói như vậy, như thế nào cô lại cảm thấy Tống Kiều không phải nhân vật nữ phụ ác độc?

Hòa Vi động chân, ngược lại đi hỏi hệ thống: “Điềm Điềm, Tống Kiều không thích Yến Hoài sao?”

“Khởi động máy——”

Năm giây sau, thanh âm của hệ thống mới vang lên: “Trước kia thích, nhưng hiện tại đã không thích.”

Hòa Vi đưa mắt nhìn Yến Hoài hỏi “Vì sao lại không thích a?”

“Khả năng bởi vì… cô ta đột nhiên thông suốt đi!” 

“…”

Hệ thống: “Ký chủ, ý tôi là cô ta đột nhiên thông suốt, ý thức được Yến Hoài không có khả năng thích cô ta a!”

Hòa Vi: “...À.”

Về cơ bản, hệ thống này tương đương với một vật dùng để bài trí, thời gian lâu dần Hòa Vi cũng thành thói quen, nếu còn đem nó trở thành cọng rơm cứu mạng mà nói, khẳng định sớm  muộn cũng chết ở trên tay nó.

Hòa Vi không tiếp tục hỏi, thân thể cô không thoải mái, xốc chăn xuống giường, đi vào toilet  tắm rửa.

Thời điểm trở ra, Yến Hoài đã ngồi trong phòng khách xử lý công vụ, thời gian không còn sớm, Hòa Vi từ sau lưng anh ghé lên vai anh, “Cơm trưa ăn cái gì ạ?”

Yến Hoài đầu cũng không quay: “Muốn ăn cái gì?”

“Chúng ta đi xuống ăn có được hay không a?”

Hòa Vi sợ làm chậm trễ công việc của anh, nên mới sử dụng câu nghi vấn, Yến Hoài lật một trang văn kiện, “Đi chuẩn bị một chút.”

Đồng ý, Hòa Vi hôn một cái lên mặt anh, sau đó về phòng thay quần áo.

Hai người đến con phố đối diện khách sạn ăn cơm trưa.

Thật trùng hợp, thời điểm ăn xong đang định trở về, vừa vặn đụng phải mấy người trong đoàn phim, mấy người mắt to trừng mắt nhỏ vài giây, vẫn là Hòa Vi mở miệng trước: “…Thật trùng hợp a.”

Những người khác cũng đều có mắt nhìn, ai cũng không muốn làm bóng đèn, sau khi chào hỏi thì nhanh chóng quay trở lại phòng bao, cho đến khi đóng cửa lại, Hòa Vi mới quay đầu nhìn thoáng qua, “Người vừa rồi là Tống Kiều sao?”

“Người nào?”

“Cái người vóc dáng rất cao kia.”

Vừa rồi mặc dù hai người không hề nói với nhau lời nào, nhưng ánh mắt giao nhau là có, Tống Kiều không giống như trên ảnh, trên ảnh cô ta sở hữu một ngũ quan lập thể, thoạt nhìn rất giống phong cách Âu Mỹ, nhưng thoạt nhìn lại dịu dàng hơn không ít.

Khí chất đúng là rất tốt, trách không được lại được gọi là nữ thần… Cho nên mới nói, một vị mỹ nữ ở trước mặt Yến Hoài, Yến Hoài cũng chưa từng rung động?

Hòa Vi càng cảm thấy không thể tưởng tượng được, cô giương mắt nhìn Yến Hoài, “Anh thật sự chưa từng thích cô ấy?”

Yến Hoài hỏi lại: “Chẳng lẽ anh phải thích cô ta sao?”

“…”

Cô không còn lời gì để nói.

Sửng sốt một hồi lâu, cho đến khi rời khỏi nhà hàng, Hòa Vi mới thở dài một hơi: “Lớn lên cũng khá xinh đẹp…”

Yến Hoài duỗi tay kéo khẩu trang của cô lên, lại kéo mũ của cô xuống gần đôi mắt, “Nhìn cô ta làm gì?”

Anh  dắt Hòa Vi tay, sau đó cúi đầu ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng: “Không đẹp bằng em.”

“Anh  đây là tình nhân trong mắt hóa  Tây Thi.”

Hòa Vi bất mãn, duỗi tay kéo mũ, còn chưa kịp đụng tới, một cái tay khác đã bị Yến Hoài nắm lấy, giây tiếp theo, đầu ngón tay cô truyền đến xúc cảm thực mềm thực ấm, “Vợ ơi, anh đói bụng.”

“…”

…Không phải anh mới vừa cơm nước xong sao?

Hòa Vi phản ứng chậm hai giây, hai giây sau, cô vội vàng rút tay trở về: “Nhịn đói, lăn, nghĩ cũng không được nghĩ.”

Mặc dù đôi mắt cô bị che, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.

Hòa Vi càng nghe càng tức giận, nắm lấy tay anh bỏ vào trong miệng cắn một ngụm.

Yến Hoài cũng không giận, ngón tay nhẹ nhàng gập lại, cúi đầu không biết nói câu gì ở bên tai cô, Hòa Vi sửng sốt, sau đó nháy mắt tóc liền dựng ngược: “Lăn, không biết xấu hổ!”

-

Buổi chiều Hòa Vi ngủ trưa tại khách sạn.

Khi tỉnh dậy, cô nhận được tin nhắn của Tống Kiều: 【 Buổi chiều có rảnh gặp mặt không? 】

Hòa Vi nhìn thời gian, đối phương gửi từ một tiếng trước.

Cô nhắn trở về hai chữ: 【 Mấy giờ? 】

Tống Kiều: 【 5 giờ đi. 】

Hiện tại đã gần bốn rưỡi.

Tống Kiều: 【 Ở quán cà phê dưới tầng 1 khách sạn, bên ngoài rất lạnh không nên đi. 】

Hòa Vi: 【 Được. 】

Trả lời xong, cô lại nằm trên giường vài phút, liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh, đứng dậy xuống giường thay quần áo.

Còn 15 phút nữa là đến 5 giờ, Hòa Vi ngồi an vị trong quán cà phê.

Tống Kiều chậm hơn cô vài phút, ngồi xuống một lúc lâu, hai người nhìn nhau nhưng không nói gì.

Cho đến khi người phục vụ lại đây đưa cà phê, Hòa Vi mới khụ một tiếng, “Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

Cô tận lực khiến cho giọng nói của mình nghe thật bình thường, không hề mang theo nửa phần thù địch.

Tống Kiều cười một tiếng, “Muốn giải thích với cô một chút.”

Hòa Vi nhướng mày.

“Quan hệ giữa tôi và anh Yến Hoài, chắc hẳn anh ấy đã nói với cô rồi… mặc dù không phải anh em ruột thịt, tuy nhiên anh ấy vẫn luôn coi tôi và Tống Huỳnh như em gái, nhà tôi ở Đồng Thành, thời điểm từ nước ngoài trở về liền tiện đường quay về nhà một lần, đúng lúc gặp anh ấy định tới gặp cô, cho nên mới đi cùng nhau.”

Tống Kiều nhấp một ngụm cà phê, “Mặc dù hai người bọn tôi đi cùng một chuyến máy bay, tuy nhiên vị trí ngồi cách ít nhất 5 hàng, còn có một hành lang.”

Dường như cô ta sợ Hòa Vi hiểu lầm, lại cười một tiếng, tiếp tục giải thích nói: “Cô cũng biết paparazzi luôn chụp loạn, kỳ thật thời điểm đến bên này, ban đầu anh Yến Hoài muốn giúp tôi lấy vali hành lý.”

Hòa Vi nhướn mày, Tống Kiều nhìn biểu tình của cô giống như vừa phát hiện ra một bí mật lớn, càng nhìn càng cảm thấy giống, cố tình dừng lại một chút mới nói tiếp: “Nhưng mà trước khi giúp tôi lấy, anh ấy nói…”

“Nói…?”

“Bảo tôi cách xa anh ấy một chút.”