Nuông Chiều Em Tới Tận Xương Tủy

Chương 15


Phó Nghệ Luân ở lại phim trường, nên tạm thời, Quan Niệm chưa thể hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng do trước đó đã có bóng ma tâm lý, bây giờ, Phó Vị Vũ chỉ cần nhìn thấy Quan Niệm thôi là cô đã cảm thấy buồn nôn rồi.

Cũng may là tố chất diễn viên của cô không tệ, biểu hiện ra bên ngoài cũng không quá rõ ràng.
Đêm nay, cô có một cảnh quay đêm, là cảnh quay của tập mười một.

Sau khi Thu Dục Minh và Lương Uyển Nghi ở bên nhau không lâu, Lương Uyển Nghi đã phát hiện ra Thu Dục Minh ôm một người phụ nữ khác ở đầu đường.
Người phụ nữ kia chính là nhân vật do Trương Thiến Như đảm nhận, Lạc Gấm Tâm.

Cô ấy xuất thân là một nữ sinh viên của một trường đại học danh giá, hơn nữa, cô ấy cũng vô cùng dịu dàng, thanh tú, có thể coi là trai tài gái sắc với Thu Dục Minh.
Thấy cảnh này, lòng đố kị trong Lương Uyển Nghi bùng lên, cô giận dữ quay đầu rời đi.
Sau khi nhìn thấy Lương Uyển Nghi, Thu Dục Minh ngay lập tức buông Lạc Gấm Tâm ra, nhanh cẩung chạy đuổi theo.
Ở đầu hẻm một ngõ nhỏ, Thu Dục Minh đuổi kịp Lương Uyển Nghi, anh ta giữ chặt cánh tay của cô, thở phì phò cố gắng giải thích: “Uyển Nghi, nàng nghe ta giải thích...”
Phó Vị Vũ chán ghét việc bị Quan Niệm đụng vào người, dứt khoát hất tay ra, và tất nhiên là điều này cũng có trong kịch bản.
“Giải thích cái gì cơ? Chàng nghĩ em bị mù sao? A đúng rồi! Em bị mù, nên mới không nhìn thấy chàng một chân dẫm hai thuyền.”
“Không phải! Uyển Nghi! Sự việc không phải như em nghĩ đâu!”
Quan Niệm duỗi hai tay ra, muốn đặt lên hai bả vai của Phó Vị Vũ, nhưng tất cả đều bị Phó Vị Vũ tránh né.
“Không phải như em nghĩ? Vậy chàng còn muốn em nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ là muốn em phải tận mắt nhìn thấy hai người thân mật với nhau, đến lúc đó mới có thể chứng minh là em ngốc như thế nào sao?”
Quan Niệm vẫn không có ý định từ bỏ động tác ở trên tay, tiếp tục dây dưa cùng với Phó Vị Vũ.

Phó Vị Vũ trở nên kích động, cô nhân cơ hội đó tát cho Quan Niệm một bạt tai.
Cái tát này dĩ nhiên là không có ở trong kịch bản, là do Phó Vị Vũ cố ý đánh anh ta.
Quan Niệm đưa tay lên che mặt, mở to hai mắt nhìn cô.
Lúc này, đạo diễn hô “Cắt”, không phải là vì cô tự ý thêm cảnh, mà là do ông cảm thấy, cảm xúc của Phó Vị Vũ đang đi lên, cái tát đó cũng rất phù hợp, chỉ là Quan Niệm không có cùng tiết tấu với cô, làm cho cảnh quay này không đạt tới độ hoàn mỹ.
“Em xin lỗi, em không cố ý đâu! Vừa rồi em nhập vai quá, nên mới không cẩn thận mà ra tay đánh anh.”
Phó Vị Vũ giả bộ xin lỗi Quan Niệm, nói xong, cô còn xoa, nắn cổ tay, vừa rồi dùng sức hơi quá nên bây giờ tay của cô có chút đau.
“Anh không có tức giận với em đâu! Chỉ là hi sinh vì nghệ thuật thôi mà, sao anh lại phải tức giận chứ?”
Phim trường có nhiều người, nên Quan Niệm không thể tức giận, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Đạo diễn! Chú thấy cháu diễn cảnh vừa rồi như thế nào ạ?”
Sau khi cười lạnh với Quan Niệm, Phó Vị Vũ quay đầu lại hỏi đạo diễn.

Chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủi, cô đã chuyển thành bộ dạng ngọt ngào vui vẻ.
Đạo diễn hết lòng khen ngợi, rồi lại đưa ra một lời đề nghị: “Rất tốt! Cháu thể hiện cảm xúc rất chính xác, chỉ là cảnh tát vừa rồi có thể sẽ phải quay lại.”

Phó Vị Vũ nhanh cẩung đáp lời: “Vậy chúng ta diễn lại một lần đi ạ!”
Đạo diễn: “Được! Diễn lại một lần! Bắt đầu từ chỗ “mới có thể chứng minh là em ngốc như thế nào sao?”
Diễn viên và tổ đạo diễn âm thanh, ánh sáng nhanh cẩung vào vị trí.
Lần quay này, Phó Vị Vũ vẫn ra tay rất mạnh.
“Cháu không có cố ý đâu đạo diễn! Cháu không khống chế được lực tay, hay là chúng ta lại làm lại một lần nữa?”
“Được! Chúng ta làm lại một lần nữa!”
Sau ba, bốn lần cố ý diễn hỏng, cuối cùng thì Phó Vị Vũ cũng chịu “buông tha” cho Quan Niệm.
“Tốt! Cảnh này qua, chúng ta kết thúc công việc ở đây thôi.”
Cảnh “hiểu lầm” này quay xong cũng là lúc lịch quay của ngày hôm nay kết thúc.

Trợ lý của Quan Niệm ngay lập tức mang túi chườm nước đá tới cho anh ta, để mặt của anh ta bớt sưng hơn.
Phó Vị Vũ mặc dù ngoài miệng nói lời xin lỗi, nhưng thật ra ở trong lòng, cô cảm thấy rất đắc ý.

Đối với cô, tát anh ta như vậy vẫn còn tính là nhẹ.

Nếu anh ta còn dám đụng chạm tới cô, cô tuyệt đối sẽ chơi với anh ta tới cùng.
Lúc này Quan Niệm mới nhận ra, thì ra cô bé ở trước mặt anh ta có thể hung ác như thế nào, bất quá, anh ta cũng sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như vậy.
Nhìn Quan Niệm ôm một bụng tức rời khỏi phim trường, còn Phó Vị Vũ thì vui vẻ, hài lòng, Phó Nghệ Luân chỉ biết bật ngón cái lên với cô.
Phó Nghệ Luân không có cách để quản cô.

Mặc dù anh biết em gái của mình không phải là quả hồng mềm, nhưng việc cô tát Quan Niệm bốn cái liên tiếp ở phim trường, hơn nữa cái nào cũng đều rất mạnh, rất thật, nếu có người cố ý truyền chuyện này ra ngoài, thì e rằng sẽ lại có không ít người không biết phân biết đúng sai chỉ trích cô.
“Chị Vị Vũ! Mấy cái bạt tai vừa rồi, chị đánh rất đúng!”
Phó Vị Vũ đang định rời đi cùng với Phó Nghệ Luận, thì Trương Thiến Như ở phía sau chạy lên nói với cô.
Phó Vị Vũ ngẩn người trong giây lát, không ngờ ở đây cũng có người cùng hoàn cảnh với cô.
“Lúc đầu, em cứ nghĩ anh Niệm là chính nhân quân tử, không nghĩ tới anh ấy lại làm trò xấu xa ở sau lưng như vậy.

Vừa rồi, mặc dù ở trong kịch bản là em chủ động ôm lấy anh ấy, để nữ chính hiểu lầm, thế nhưng anh ấy lại nhân cơ hội đó mà dựa vào người em.

Lúc ấy, cả người em đều cảm thấy choáng váng! Em không ngờ anh ấy lại là loại người như vậy! Thật là kinh tởm! Nhờ có chị mà em mới có thể nói ra như vậy! Quả nhiên là dễ chịu hơn nhiều!”
Phán đoán trước đó của cô đúng là không sai, Quan Niệm không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện đó.
Không biết là đã có bao nhiêu nữ diễn viên phải chịu thiệt thòi ở chỗ anh ta rồi?
Chỉ tính riêng bộ phim này thôi, cả hai diễn viên nữ tiếp xúc với anh ta đều bị anh ta chiếm tiện nghi.

Loại cặn bã này, cô nhất định phải khiến cho anh ta cút khỏi giới giải trí.

“Đáng tiếc là em mới ra mắt, dù có phải chịu thiệt thì em cũng không dám nói cái gì, cũng chỉ có thể tâm sự với chị như vậy mà thôi.”
Trương Thiến Như thấp cổ bé họng, không giống như Phó Vị Vũ có người chống lưng ở phía sau, cô không dám làm như vậy với Quan Niệm.
“Về sau, nếu anh ta còn dám làm động tay động chân với em, em cứ nói với chị, chị thích nhất là dạy dỗ loại người rác rưởi này.”
Phó Vị Vũ cười với Trương Thiến Như.
“Được ạ! Vậy về sau, nếu có chuyện gì xảy ra, em xin kính nhờ chị làm chủ cho em ạ!”
“Nhưng việc này em tốt nhất vẫn là nên nói với người đại diện, để chị ấy có sự chuẩn bị trước, nghệ sĩ cũng nên học cách tự bảo vệ mình.”
“Vâng ạ! Em sẽ nói chuyện này với chị ấy.

Em cảm ơn chị!”
Trương Thiến Như cố gắng nở ra một nụ cười, nhưng đôi mắt của cô lại ánh lên sự ảm đạm.

Lần nhập đoàn này, từ trước đó, cô đã xác định là “ bất thân do kỷ”.

(*: số phận của mình không do mình quyết định, mà nó phụ thuộc vào người khác, ý nói là do dòng đời xô đẩy, chứ không thể tự quyết định.)
“Được rồi! Tạm biệt em!”
“Tạm biệt chị Vị Vũ!”
*
Phó Vị Vũ và Phó Nghệ Luân cùng nhau rời khỏi phim trường.

Khi đến trước xe, cô nhìn thấy có bóng người đứng ở cách đó không xa.

Mượn ánh trăng, cô nhận ra người đó chính là người đã biến mất khỏi phim trường trong nhiều ngày qua, Thư Tịnh.
Nhưng tại sao anh lại trở về vào lúc này?
Cùng lúc đó, Thư Tịnh cũng nhìn thấy cô, anh chậm rãi đi về phía cô.
Phó Nghệ Luân ngay lập tức đề cao cảnh giác, đưa tay ra chắn trước người Phó Vị Vũ: “Cậu muốn làm gì?”
Thư Tịnh không thèm để ý tới sự tồn tại của Phó Nghệ Luận, trực tiếp hỏi Phó Vị Vũ: “ Đến xem quay phim có thuận lợi không, Vũ Vũ, em không sao chứ?”
Cái giọng điệu này rất quen, khiến cho Phó Vị Vũ phải sửng sốt một chút.

Chỉ là kết bạn ở trên Wechat mà thôi, sao anh lại làm như bọn họ rất thân thiết với nhau vậy?
“Vũ Vũ của chúng tôi đương nhiên là tốt rồi.

Ngược lại là cậu đó, nửa đêm nửa hôm, cậu trốn ở trong cái góc tối đen như vậy là muốn làm gì?”
Phó Nghệ Luân lại giống như gà mái bảo vệ con, kéo dài cổ ra, muốn lấy khí thế hung thần ác sát để dọa cho Thư Tịnh chạy mất.

Thư Tịnh hai tay đút túi quần, cho Phó Nghệ Luân một ánh mắt để anh ấy tự mình hiểu.
Phó Nghệ Luân tất nhiên là hiểu ý của Thư Tịnh, cậu ta chính là muốn theo đuổi em gái của anh!
Nhưng anh không thể đồng ý chuyện này được!
Cho dù cậu ta có mật báo cho anh đi chăng nữa, thì anh cũng không đồng ý!
“Anh! Hai người nói cái gì vậy? Sao em không hiểu gì cả?”
Phó Vị Vũ nhìn ánh mắt của hai người này, cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó.

Không ngờ là hai người bọn họ lại thông đồng với nhau giấu giếm cô.
“Em không cần hiểu đâu! Tranh thủ thời gian về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Sợ ở lại sẽ bị lộ, Phó Nghệ Luân vội vàng kéo Phó Vị Vũ lên xe.
Lên xe, không còn nhìn thấy Thư Tịnh nữa, Phó Vị Vũ hiếu kì hỏi Phó Nghệ Luân: “Anh nói đi! Có phải là anh với Thư Tịnh, hai người giấu em, có bí mật không thể nói cho người khác biết không?”
“Anh với cậu ta thì có thể có bí mật gì chứ? Anh còn đang hận không thể bắt cậu ta tránh xa cuộc sống của hai anh em mình đây này.”
“Vậy vừa rồi, hai người mắt đi mày lại với nhau để làm gì chứ?”
“Con mắt nào của em nhìn thấy anh mắt đi mày lại với cậu ta?”
“Hai con mắt này nè! Anh nhìn anh đi, nói đến chuyện của Thư Tịnh, ánh mắt của anh liền như muốn bốc lửa lên, thần sắc bất an, lại còn chảy mồ hôi nữa, anh đừng nói với em là không có chuyện gì nha!”
Phó Nghệ Luân vô thức sờ lên trán của mình, mới phát hiện ra mình đã bị lừa rồi.
“Đó! Anh nhìn đi! Bị em nói trúng rồi đó! Nói đi! Hai người có bí mật gì? Thành thật khai báo.”
Kỹ năng diễn xuất của Phó Nghệ Luân quá kém, không cần dụng hình bức cung, Phó Vị Vũ chỉ cần tùy tiện nói vài câu thôi là đã có thể làm cho anh chưa đánh đã khai rồi.
“Thôi được rồi! Anh nói! Cái cảnh hôn kia của em, là cậu ta nói cho anh biết.

Sao em lại có thể không thương lượng với anh, tự mình quyết định như vậy hả?”
Phó Nghệ Luân nói chuyện này ra, thuận tiện quở trách cô một trận.
“Diễn cảnh hôn hay không là chuyện của em, không cần hai người phải quyết định thay.”
Nếu như trước đó mà thương lương với anh, cô dám chắc là anh sẽ kịch liệt phản đối.
Nhưng cô cũng không ngờ được là Thư Tịnh lại chặn ngang một bước, xen vào chuyện của người khác như vậy.
“Anh cũng chỉ sợ em phải chịu thiệt thòi thôi mà.

Em xem Quan Niệm đi, nếu diễn cảnh hôn cùng anh ta, em chắc chắn sẽ bị anh ta chiếm hết tiện nghi.”
Nhắc đến Quan Niệm là Phó Nghệ Luân lại cảm thấy tức giận.
Phó Vị Vũ đương nhiên biết Phó Nghệ Luân làm cái gì cũng đều vì muốn tốt cho cô, vậy còn Thư Tịnh thì sao? Vì sao anh lại giúp cô?
Nhớ tình cũ, hay là có mưu đồ khác?
Từ khi trở về nước cho đến nay, anh thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống cũng như trong công việc của cô, đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
Anh thích cô là điều không thể nào, vậy không lẽ, anh muốn bù đắp cho những tổn thương trước kia của cô sao?
Chắc là như vậy rồi.
“Đinh.” Cô còn đang thất thần, thì một tin nhắn Wechat được gửi tới.
Phó Nghệ Luân nhìn thấy trước, thấy ghi chú là “cẩu”, thì anh khẽ nhíu mày: “Ai vậy? Sao em lại ghi chú là cẩu? Thật khó nghe quá đi!”
Phó Vị Vũ sợ bị người khác phát hiện, nên đã đổi tên của Thư Tịnh thành “cẩu.”
Lúc đầu, cô định đặt tên là “cẩu nam nhân”, nhưng nếu ghi như vậy thì nhiều người có thể sẽ hiểu lầm.

Chính vì thế, cô quyết định chỉ để một chữ “cẩu”, tuy thô t.ục nhưng dễ hiểu.

“A! Là ông chủ của một cửa hàng thú cưng.

Em ghi như vậy, có phải là rất có ý nghĩa không?”
Cô hoài nghi không biết mình có nên đi làm biên kịch hay không?
Phó Nghệ Luân ghét bỏ, hừ một tiếng: “Nhàm chán!”
Suy nghĩ một lúc, hình như anh lại nhớ tới cái gì: “Chờ một chút! Đêm hôm khuya khoắt, ông chủ của cửa hàng thú cưng gửi tin nhắn cho em làm gì? Em quên là mình bị dị ứng với thú cưng rồi hay sao?”
Phó Vị Vũ móc móc lỗ tai, lười biếng nói: “Vậy mà anh cũng có thể nghĩ ra được.

Anh không đi làm biên kịch đúng là đáng tiếc! Em nói chuyện với ai, đó là chuyện của em, anh có thể đừng quản em nữa được không?”
Dù là người một nhà, nhưng nếu bị quản thúc quá nhiều, người ta cũng sẽ cảm thấy ngạt thở nha.
Làm anh trai, sự cưng chiều của Phó Nghệ Luân đối với Phó Vị Vũ là điều không phải bàn cãi, làm người đại diện, anh cũng đủ sự tận tâm tận trách.

Nhưng cô cũng đã trưởng thành rồi, cô có thể phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai.
“Anh là anh trai của em, cũng là người đại diện của em, em nói xem anh có nên quản em hay không?”
“Nhưng em cũng phải có sự riêng tư của em chứ?”
“Em là nghệ sĩ của anh, đối với anh, em không có sự riêng tư.

Anh nhất định phải nắm bắt mọi tin tức của em, giúp em xử lý mọi tình huống khẩn cấp!”
Rốt cuộc thì Phó Nghệ Luân cũng có bộ dạng của người đại diện, thái độ cường ngạnh, trong giọng nói còn xen lẫn một chút tức giận.
“Em mệt rồi! Em không muốn phải cãi nhau với anh đâu!”
Phó Vị Vũ luôn có một chút tùy hứng và tâm phản nghịch.

Bình thường, cô hay cười nói với anh, nhưng có một số chuyện xảy ra, cô sẽ trở về tính cách nguyên bản của mình, vô cùng cố chấp và bướng bỉnh.
“Vũ Vũ! Anh cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi.

Anh sợ em sẽ bị người ta lừa.”
Phó Nghệ Luân sợ nhất là cãi nhau với cô, cãi nhau một hồi rồi lại chiến tranh lạnh với nhau, dài nhất là hai mươi tư giờ.
Thế nhưng, lần cãi nhau gần nhất của hai người cũng là hơn một năm về trước.

Làm anh trai, anh không cách nào có thể nhẫn tâm bỏ mặc cô như vậy, lần nào cũng là anh chủ động xin lỗi, làm hòa.
“Em không còn là trẻ con nữa.

Anh! Anh để cho em được tự do đi.”
Phó Nghệ Luân giật mình, lo lắng thất thần, sau đó, anh lạnh mặt: “Được rồi! Sau này, anh sẽ mặc kệ em.

Dù có bị người ta khi dễ, thì em cũng đừng tới tìm anh.”
Là anh em với nhau, nhưng cái tính xấu này của Phó Nghệ Luân thỉnh thoảng vẫn bộc phát, lời bốc đồng nào cũng có thể nói ra, khó lòng mà thu lại được.
Cục diện không cách nào vãn hồi, hai người lâm vào trầm mặc..