Nuông Chiều - Dưỡng Xuân

Chương 2

Phương Thụy tùy tiện buông xuống một câu, không ngờ tới phản ứng lãnh đạm, bình thản của Hạ Tu Âm, nhất thời làm cho đầu óc hắn cứng đờ, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng.

Hắn khôi phục lại một chút thần trí, hơi đảo mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá Hạ Tu Âm.

Người làm gác đêm đứng ở giữa khẩn trương lo lắng nhìn hai cha con, sợ hơi men trong người Phương Thụy không kìm được mà ra tay đánh cô.

Phương Thụy nhìn người bạn gái hắn mang theo bên cạnh, xấu hổ đứng im tại chỗ, không biết nên làm gì mới phải.

''Mày... Với người mẹ chết yểu của mày, rất giống nhau.'' Phương Thụy nghiến răng nói, khóe miệng hơi co giật.

Sau đó hắn cảm thấy làm vậy thì không phải lắm, nên lập tức khôi phục lại bộ dáng soái khí hằng ngày. Hắn đưa mắt nhìn Hạ Tu Âm nhưng không giống như đang xem xét bình thường, đúng hơn là đang xuyên thấu qua người cô. Ánh mắt đó giống như hắn đang đối đầu với kẻ thù, chỉ hận không thể xé thịt uống máu đối phương.

Nghe Phương Thụy nhắc tới mẹ mình, Hạ Tu Âm bỗng nhớ về hình dáng của người. Khuôn mặt diễm lệ, ánh mắt sắc bén, làm người khác nhìn vào hít thở không thông.

Hạ Tu Âm dựa vào kí ức, bắt chước mẹ mình cười một cái, quả nhiên nhìn thấy Phương Thụy hoảng loạn lui về sau hai bước, đôi mắt trợn to.

"Cô... Hạ Trăn..." Phương Thụy run rẩy tay, kêu tên người vợ cũ mình bằng giọng nói khàn khàn: "Thật đúng là âm hồn không tan!"

Hạ Tu Âm thu lại nét cười, giọng nói như nhẹ nhàng quan tâm: "Ba vẫn nên nghỉ ngơi đi."

Thật đúng là không có tiền đồ! Chỉ cười một cái là có thể làm hắn loạn cả tâm trí lên.

Phương Thụy cả kinh đứng im tại chỗ, hồi lâu còn chưa tan đi cơn ác mộng ban nãy, sắc mặt trở nên khó coi.

"Làm phiền, lầu ba, bên trái, phòng thứ hai." Hạ Tu Âm nhìn người phụ nữ đi bên cạnh, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh.

Trước mặt con gái bày đặt ra vẻ tình chàng ý thiếp, rốt cuộc... Thật là quá mất mặt rồi! Người phụ nữ kia trong lòng thầm gọi khổ, tưởng rằng may mắn vớt được đại gia cực phẩm, ai dè chỉ là một kẻ du thủ du thực... Cũng may cô gái kia không có giận chó đánh mèo.

Chỉ là tuy nhìn Hạ Tu Âm kia miệng gọi thân mật một tiếng ba, nhưng cô lại cảm thấy, bọn họ cũng không giống cha con lắm...

Hạ Tu Âm nhìn theo Phương Thụy lên lầu thì nghe thấy tiếng chuông đồng hồ. Cô nhìn thời gian, tính tính, còn một giờ nữa là Lưu Chí và dì Trần rời giường.

Tâm tình Hạ Tu Âm tốt lên, đến cạnh tủ lấy ra một bản công văn, sau đó ngồi xuống sofa chăm chú xem.

***

Hạ Du lấy nước mưa rửa mặt và tay sạch sẽ, nàng nghĩ rằng nếu Hạ Tu Âm quay lại, dắt nàng đi thì sẽ không bị nàng làm cho dơ bẩn.

Vì mưa to suốt đêm, nên thức ăn thừa trong rác cũng bị ướt đi, Hạ Du cũng không thể nhặt lại ăn, chỉ có thể lấy ra từ trong túi áo cái bánh bao đã không rõ hình dạng được bọc lại kĩ càng. Hạ Du mở miệng cắn một cái.

Có những lúc, nàng may mắn tìm được thứ tốt. Cũng có nhiều lúc, nàng chỉ có thể ôm lấy cái bụng trống rỗng.

Khi thì nàng tìm được trứng gà.

Khi thì nàng tìm được món thịt kho tàu.

Hạ Du không nhớ nỗi hương vị của món thịt kho tàu. Nàng chỉ có ăn qua trứng gà vài lần, cũng xem như là có chút ấn tượng.

Nước bọt trong miệng tiết ra. Nàng đang rất đói!

Nghe nói, món cơm mà hôm trước nàng thấy có đứa trẻ đòi mẹ mua cho ăn rất ngon, nàng cũng thấy chúng rất thơm.

Vừa sờ sờ cái bụng đói, Hạ Du vừa vuốt lấy mu bàn tay mình, giống như tay Hạ Tu Âm vẫn còn đặt trên đây. Trong phút chốc, mặt nàng đỏ cả lên.

Nàng xòe hai bàn tay, tự nhận xét. Ngắn ngủn, chẳng đẹp tí nào.

Vị tỷ tỷ kia thì khác, đôi tay tinh tế. Vì làn da trắng nõn, nên nhiều chỗ khớp xương có hơi phiếm hồng, nếu làm một chút việc nặng là có thể không cẩn thận làm bị thương.

Hạ Du che hai tay lại, không muốn nhìn nữa.

''Chờ tôi.''

Tâm trí Hạ Du lặp đi lặp lại hai chữ này. Trong lòng cao hứng.

Nàng chờ đến hai chân tê rần nhưng cũng không thấy bóng dáng Hạ Tu Âm đâu.

Hai mí mắt muốn khép lại một chỗ, có vẻ đã rất buồn ngủ, nhưng nàng vẫn dùng tay tách chúng ra. Nàng muốn chờ được cho đến lúc Hạ Tu Âm đ ến.

Nghe tiếng ô tô chạy qua, tim Hạ Du cũng đập nhanh hơn.

Nhưng những chiếc xe đó không vì nàng mà dừng lại.

Nàng vẫn một mực chờ đợi, có lẽ nàng là đứa trẻ kiên trì nhất.

Mặt trời dần ló dạng, không biết từ đâu xuất hiện một con chó hoang phe phẩy cái đuôi đi vào, nó nhe ra hàm răng đáng sợ. Hạ Du giật mình, lùi về sau định chạy trốn.

Nhưng nàng lại lo rằng Hạ Tu Âm khi đến sẽ không tìm thấy nàng, vì thế nàng cũng dập tắt ý định kia.

Con chó kia dần dần tới gần, phát ra tiếng kêu gầm gừ làm cho nàng hoảng sợ, hai tay che miệng.

Cuối cùng nàng mếu máo bỏ chạy vào thùng rác, vừa đói vừa mệt khiến nàng quyết định ngủ một giấc.

Trong mộng vị tỷ tỷ kia đem nàng từ thùng rác trở về.

Cho nàng tắm rửa sạch sẽ, khen nàng là một đứa trẻ ngoan.

***

"Dì Trần, giúp con lấy hai cái khăn lông sạch, ba bịch khăn ướt."

Hiện tại bây giờ là năm giờ sáng, nắng cũng đang lên dần, Hạ Tu Âm ăn mặc đơn giản, trên áo còn có in thêm hình bông hoa, phía sau buộc tóc đuôi ngựa. Nhìn Hạ Tu Âm, rất giống một cô gái đầy cá tính.

Hạ Tu Âm ngồi ở phòng khách sắp xếp lại đồ vật, tâm tình có vẻ đang rất tốt.

Dì Trần chăm chú sửa soạn những vật mà Hạ Tu Âm nói, quay đầu lại mới giật mình phát hiện Hạ Tu Âm ở đằng sau, tay cầm túi xách.

"Tiểu thư...?"

Hạ Tu Âm rất hiếm khi diện đồ đơn giản như vậy, mùi nước hoa cũng nhàn nhạt. Tuy vậy, cũng không làm giảm được nét đẹp của cô. Dì Trần thầm nghĩ một cô gái vừa tài giỏi vừa xinh xắn như vậy, một mình Hạ Tu Âm có thể sắp xếp mọi thứ chu toàn từ trên xuống dưới. Cha mẹ cô cũng thật khéo sinh!

"Con muốn ra ngoài sao? Còn chưa dùng bữa sáng mà."

"Không vội." Hạ Tu Âm xỏ chân vào đôi giày vừa mới lấy ra trong tủ, cầm khăn lông dì Trần đưa cho, cảm nhận độ mềm mại của nó: "Đi đón một đứa nhỏ."

Sáng sớm bận rộn, người làm tranh thủ lúc Hạ Tu Âm đi rửa mặt lén bàn tán với nhau sự việc xảy ra tối qua. Dì Trần cũng nhanh chóng biết chuyện.

"Là một sủng vật sao? Trước đây ta cũng từng nuôi một con." Bà xoay người, quay đầu lại nói. "Tiểu thư, đã mấy tháng rồi? Có cần ta chuẩn bị chút thức ăn, không nên để nó đói..."

"Nhìn có vẻ giống... năm tuổi? Hoặc là nhỏ hơn một chút." Không có ý sửa lại ý nghĩa lời nói của dì Trần, Hạ Tu Âm tiếp tục nói. "Có lẽ em ấy cũng rất đói, hôm qua trên xe cũng không có mang theo đồ ăn. Dì Trần, phiền dì nấu giùm con ít cháo, mềm một chút, như vậy sẽ dễ nuốt hơn."

"Được." Dì Trần theo phản xạ hằng ngày đáp ứng, hồi sau mới phát hiện có gì đó không đúng...

Một con sủng vật năm tuổi sao? Vậy là khá lớn rồi? Sợ tiểu thư không quản chúng nổi đi.

"Tiểu thư, con đi đến đâu để đón?" Có lẽ là sủng vật được cứu trợ, bị chủ nhân vứt bỏ, lại may mắn gặp được Hạ Tu Âm.

Hạ Tu Âm đặt tay lên túi xách, nói: "Thùng rác."

"Ồ..." Dì Trần xoa xoa hai bàn tay. "Thật là đáng thương, có cần gọi bác sĩ không? Hay lúc về tiện đường đến bệnh viện thú cưng xem thử?"

"Ừm... Chắc sẽ gọi cho bác sĩ." Hạ Tu Âm cong cong đôi mắt. "Dì Trần, tụi con sẽ nhanh chóng trở lại."

Sau đó không bao lâu, Hạ Tu Âm lại phân vân.

Bác sĩ Lý... Hay cho người về nhà khám đi?

Lưu Chí đứng ngoài cửa chờ, đưa tay định cầm giúp túi xách cho Hạ Tu Âm lại bị cô lắc đầu.

"Chú Lưu, để con cầm được rồi."

Lưu Chí gật đầu, mở cửa xe cho Hạ Tu Âm, để cô ngồi ghế trước.

Hẻm nhỏ tối qua cách chỗ này cũng khá xa, trong lúc chờ đèn đỏ, Lưu Chí quan sát kính chiếu hậu, thấy biểu tình Hạ Tu Âm như thường, không nhịn được hỏi. "Tiểu thư thích đứa trẻ kia sao?"

Những người trong biệt thự không biết, cứ tưởng Hạ Tu Âm thiếu tình thân gia đình nên cảm thấy buồn chán muốn nuôi thêm sủng vật. Còn Lưu Chí đã cùng Hạ Tu Âm trải qua đêm mưa đó nên liền biết sủng vật kia chính là Hạ Du.

Lưu Chí trong lòng thấp thỏm, không phải ông nghi ngờ Hạ Tu Âm đối xử không tốt đến Hạ Du. Ông chỉ là lo lắng, nói cho cùng thì Hạ Tu Âm vẫn còn là một đứa trẻ, có lý nào lại đi nuôi thêm một đứa trẻ? Việc này với việc nuôi sủng vật là hai chuyện khác nhau.

Vặn nhỏ kênh đài phát thanh nhạt nhẽo trên xe lại, kính chiếu hậu phản chiếu lại khóe mắt của Hạ Tu Âm, tròng mắt hơi nâu có ý cười:

"Chú Lưu. Con thích em ấy."

Lưu Chí trong lòng suy nghĩ đủ điều, Hạ Tu Âm vì hoàn cảnh nên trưởng thành hơn so với những người cùng lứa tuổi. Trước giờ Hạ Tu Âm cũng không có bạn bè.

Có lẽ đứa trẻ này có thể làm tiểu thư thoải mái một chút.

"Vậy là tốt rồi."

Mưa rào đã nghỉ.

Hạ Tu Âm bước qua một vũng nước mưa, sau đó đi đến mở nắp thùng rác ra, bên trong là Hạ Du đang cuộn tròn cả người lại, y như con mèo con, khuôn mặt nhỏ gục xuống đầu gối.

"Tiểu thư..." Lưu Chí nhìn Hạ Tu Âm, cô đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu, ý bảo ông im lặng.

Hạ Tu Âm một tay đỡ hai chân nàng, một tay ôm lấy sau lưng nàng. Không cần tốn nhiều sức đã dễ dàng nhấc bổng nàng lên.

Thật nhẹ.

Giống như mèo con vậy.

Cảm nhận được sự ấm áp, Hạ Du theo bản năng cọ cọ má vào, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy góc áo Hạ Tu Âm.

Thật thơm, thật mềm, thật ấm.

Hạ Du hồn nhiên không biết, cứ mong giấc mộng này kéo dài mãi. Nhưng thực tế so với trong mộng còn tốt hơn. Hơi thở ấm áp của Hạ Tu Âm truyền vào sau gáy Hạ Du.

Cơ thể hai người sát vào nhau.

"Chú Lưu. Khăn lông." Hạ Tu Âm dùng khẩu hình miệng giao tiếp.

Lưu Chí nhanh chóng đưa cho Hạ Tu Âm.

Hạ Du trải qua đêm mưa khá lâu nên tóc nàng bị nước nhỏ thành giọt, quần áo cũng ướt sũng. Cũng may nhiệt độ cơ thể vẫn còn ổn.

Hạ Tu Âm nhận lấy khăn lông đắp lên người Hạ Du, ôm nàng vào lồ ng ngực.

Vào trong xe, Hạ Tu Âm dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên mặt và tay của Hạ Du, thật cẩn thận để không động đến giấc ngủ của nàng.

Lưu Chí lẳng lặng nhìn động tác của Hạ Tu Âm, nhớ lại một số chuyện.

Ông nhớ dáng vẻ Hạ Trăn ôm con, so với dáng vẻ Hạ Tu Âm ôm Hạ Du, thật sự rất giống nhau.

Chạm vào mềm nhẹ mà ấm áp, xa lạ mà làm người ta quyến luyến.

Khi lau đến đầu ngón tay thì Hạ Tu Âm dừng lại, xem nó như một thứ ngọt ngào mà hôn lấy, làm cho người trong lòng có động tĩnh.

Hạ Du cẩn thận chỉ dám mở nửa con mắt. Lúc đầu sợ làm mất cảnh đẹp trong mộng, rốt cuộc hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là đôi mắt diễm lệ kia.

Mái tóc Hạ Tu Âm rũ xuống, nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng.

Hạ Du không chớp mắt, vạn phần quý trọng mà nắm lấy những sợi tóc mềm mại kia.

Bắt được rồi!

''Tên tôi là Hạ Tu Âm.''

''Tôi sẽ chăm sóc em.''

''Em là của tôi.'' Hạ Tu Âm dùng ngữ khí bá đạo nói, nhưng vẫn giữ biểu tình ôn nhu như cũ làm người khác cảm động.