"Được rồi, đừng khóc nửa trở về ngủ đi, sáng ngày mai có người tới đón con, hành lý cha cũng đã chuẩn bị cho con xong rồi." Viên Tịnh Lưu sờ sờ đầu của cô, nhàn nhạt nói.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Na Tịch Thịnh Duệ ngồi trên ghế sô pha bên kia, nhỏ giọng hỏi: "Đêm nay con có thể ngủ cùng anh Duệ không?"
"Không thể." Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt đáp, giọng nói không được bàn cãi.
Viên Cổn Cổn chép miệng, lại muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Viên Tịnh Lưu ngắt lời: "Cũng không thể ngủ cùng cha và mẹ, tự mình ngủ, con đã 18 tuổi rồi."
Viên Cổn Cổn ai oán nhìn ông một cái, đứng dậy đi ra cửa.
"Cũng không được ngủ trong phòng của thú cưng." Viên Tịnh Lưu nhìn bóng lưng cô ném ra một câu.
Nghe vậy, bả vai của Viên Cổn Cổn rũ xuống hết sức, ủ rũ đi ra khỏi phòng sách.
"Cha nuôi, con có thể biết được tại sao không?" Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn hướng Viên Cổn Cổn rời đi, nhẹ nhàng hỏi.
Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn anh, thấp giọng nói: "Đây là yêu cầu của người cứu mạng Cổn Cổn, cha thực hiện lời hứa."
"Người cứu mạng? Cha đang nói. . . . . ." Na Tịch Thịnh Duệ không khẳng định lắm nhìn ông.
"Hắc Viêm Tước, là tổng giám đốc trước của tập đoàn Hắc Viêm, chính là người 13 năm trước đưa tấm thẻ vàng, cũng chính là chủ nhân ngôi biệt thự trong rừng." Viên Tịnh Lưu cầm lấy trà trên bàn nhấp một ngụm.
"Yêu cầu của ông ấy là muốn Cổn Cổn đến đó làm nữ giúp việc?" Na Tịch Thịnh Duệ nhếch đầu mày lên, nhàn nhạt hỏi.
"Không phải nhà ông ta, là nhà con ông ta." Viên Tịnh Lưu giật giật khóe miệng, thoáng lộ ra nụ cười khẽ.
"Lý do?" Na Tịch Thịnh Duệ khó hiểu hỏi.
"Ông ấy muốn Cổn Cổn làm con dâu ông ấy." Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn anh, để ly trà trong tay lại trên bàn.
Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, đôi mắt sắc bén che giấu dưới mắt kín viền kim loại vàng hiện lên tia sáng không hiểu, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy nữa.
"Cha không đồng ý, nhưng cha đồng ý với bọn họ sẽ để cho Cổn Cổn và Hắc Viêm Triệt ở chung ba năm, ba năm sau, nếu Cổn Cổn thích cậu ta, mà cậu ta cũng yêu Cổn Cổn, cha liền đồng ý chuyện hôn nhân này." Viên Tịnh Lưu nhìn anh, nhàn nhạt nói.
"Vậy cũng không cần lấy thân phận nữ giúp việc chứ? Từ nhỏ Cổn Cổn đã đơn thuần, cái gì cũng sẽ không. . . . . ." Na Tịch Thịnh Duệ nhíu mày, vì từ nữ giúp việc này. . . . . .
"Thịnh Duệ, Cổn Cổn đơn thuần là bị chúng ta cưng chiều quá, nếu có một ngày cha và Đô Đô chết đi, thì con bé đơn thuần như vậy làm sao để sống sót trên thế giới này?" Viên Tịnh Lưu cắt ngang lời nói của anh, nhàn nhạt nói.
"Không phải vẫn còn con sao? Con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt." Na Tịch Thịnh Duệ phản bác.
"Con có thể theo con bé cả đời sao? Con dự định sau này cưới vợ lập nghiệp cũng đưa con bé cùng theo sao?" Viên Tịnh Lưu cười nhẹ lắc đầu.
Na Tịch Thịnh Duệ nhìn ông, cũng không nói gì thêm. . . . . .
"Ta biết con yêu thương con bé, nhưng Cổn Cổn cũng sẽ lớn lên , không thể vĩnh viễn cưng chiều con bé như trẻ con được." Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn anh, nhẹ nhàng nói.
"Trở về nghỉ ngơi đi, đã khuya rồi." Viên Tịnh Lưu đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của anh liền đi ra khỏi phòng sách, trong phòng sách chỉ còn lại một mình Na Tịch Thịnh Duệ, có chút ngây người lông chim vừa mới lấy xuống từ trên đầu cô bé nào đó. . . . . . Cổn Cổn. . . . . .