Nuôi Heo Trong Hậu Cung

Chương 7: Thiếu gia như thế nào lại nuôi một con heo ngốc

“Ân… thoái mái lắm.”

“Đừng, ấn nhẹ thôi.”

“Đừng dùng sức như vậy.”

Trong chính điện Thanh Dung viện truyền ra âm thanh kỳ quái. Bên ngoài chim tước líu ríu, thẹn thùng nhìn vào trong.

Tần Sở Minh nghiêng người dựa vào bàn, cô dâu nhỏ Đào Nguyệt An đang cẩn thận giúp hắn bóp vai, sợ mình làm mạnh quá hay nhẹ quá chọc cho vị đại gia này không vui.

“Dịch qua bên cạnh đi, đúng, bóp nơi này mạnh một chút.” Hắn ngồi một bên ra lệnh, kéo tay Đào Nguyệt An để lên.

“Điện hạ, như vậy được không?” từ sau khi vào Đào phủ, Đào Nguyệt An không phải làm việc cực nhọc, tay lại mềm mại, sau một lúc liền điều chỉnh được độ mạnh, nhẹ, Tần Sở Minh hết sức thoải mái nên hắn thật cao hứng. Chỉ có Tôn Thư, Tôn Hổ biết rõ, chỉ cần thế tử cao hứng, cười lộ ra hai cái rang khểnh nếu không thì phải lập tức vắt chân lên cổ mà chạy trốn. Nếu không thì thảm.

Lúc này hắn đang hưng trí bừng bừng hỏi Đào Nguyệt An, “Ngươi là người ở cung nào? Một lát nữa ta sai người đi qua nói với chủ tử nguoi để cho ngươi sang đây.”

Như một tia sét đánh ầm xuống, Đào Nguyệt An hai tay đang ấn trên vai hắn run lên, dưới chân như nhũn ra, suýt nữa té xuống. Nàng ấp úng thật lâu, tiểu Sở vương nhịn không được cầm lấy tay nàng chuyển đi, “Dùng lực nhấn, mạnh lên một chút.”

“Tên ngươi.” Tần Sở Minh nắm bàn tay nhỏ bé không muốn buông. Vấn cầm trong lòng bàn tay vuốt vuốt, tay mềm mại, trắng noãn không giống như tay của người từng làm việc nặng, “Ngươi không nói ta đành phải sai người đi thăm dò. Lỡ đâu có việc gì, người khác lắm miệng nói lộ ra điều gì, ngươi phải vào đại lao chịu mọi loại hình pháp, lúc đó cũng không nên trách ta.”

“Nô tỳ mới tiến cung, ma ma tổng quản mới dạy chút ít quy củ…” Đào Nguyệt An sợ hết hồn hết vía, cố gắng nhớ lại lời Vương ma ma đã dặn.

“Thật không?” Tần Sở Minh nhìn nàng có chút không tin, “Lần đầu tiên ta gặp ngươi là ở Túy Tiên lâu. Nếu chỉ là một cái tiểu cung nữ sao lại ra ngoài được?”

“Ân… tổng quản đại nhân chuyên lo việc mua bán nói không đủ người liền để cho nô tỳ đi thay… nô tỳ phụ giúp xách đồ này nọ. Còn tổng quản đại nhân ở cửa hàng đối diện chọn vải cho nương nương xong muốn ăn trưa. Nô tỳ chỉ là hối tiểu nhị đem thức ăn lên, còn có chuyện đó… thật sự là không thấy gì hết.”Đào Nguyệt An sợ hắn nhớ tới chuyện ám sát ở Túy Tiên lâu, nàng lắc đầu còn nhanh hơn cả trống bỏi.

Tần Sở Minh kéo nàng tới phía trước, cười lộ hai cái rang khểnh, “Ngươi không nói ra, ta suýt nữa quên mất, ngươi còn nói dối ta ngươi tên Hạ Nguyệt? Nhà ở thành Bắc sau hàng cây bách? Tôn Thư vốn không tìm được nhà họ Hạ. Sau đó ngươi còn bỏ chạy. Chỉ thấy ngươi lừa ta mấy điều này, ta sẽ không bao giờ tha thứ, còn có trong tay ngươi còn có bím tóc của ta, đơn giản là ta không để cho ngươi chạy thoát.”

“Nô tỳ tên là Hạ Nguyệt. Trước khi vào cung nô tỳ ở thành Bắc sau hàng cây bách. Cha mẹ mất sớm, nô tỳ sống dựa vào gia đình cữu cữu. Chuyện hôm đó, lần đầu nô tỳ gặp… không biết người là tiểu vương gia, chỉ nghĩ không muốn bỏ mạng nên mới chạy…” Đào Nguyệt An hết lần này đến lần khác cam đoan, còn dựng thẳng tay lên thề sẽ không nói chuyện đó ra ngoài, “Hơn nữa… nô tỳ chỉ mới tiến cung, không có bằng chứng, nói cũng không ai tin. Còn có thể vướng tội danh vu oan cho tiểu vương gia, nô tỳ đâu ngốc đến thế. Nhất định sẽ không nói ra đâu.”

“Ngươi nói có lý.” Tần Sở Minh ấn nàng ngồi xổm trước đầu gối hắn, Đào Nguyệt An hoảng hốt nuốt nước miếng, ngây ngốc nhìn không thông minh chút nào, “Điện hạ người muốn làm cái gì?”

“Đương nhiên là muốn ngươi hầu hạ ta.” Tần Sở Minh cúi người xuống sát vào người nàng, chóp mũi gần muốn đụng vào, “Đương nhiên muốn ngươi hầu hạ ta, đừng nói với ta tiểu cung nữ như ngươi không biết hầu hạ người khác đấy nhé!”



Đào Nguyệt An quỳ gối bên chân hắn, từng phát từng phát đấm đầu gối, “Tiểu vương gia, như vậy được chưa?”

“Được.” Tần Sở Minh vuốt vuốt tóc của nàng, hài lòng nói, “Vật nhỏ này lanh lợi như vậy, ta không nghĩ là sẽ thả ngươi đi.”

Vừa có hy vọng lại mất đi, lên lên xuống xuống như thế này làm cho trái tim của Đào Nguyệt An cực kì đau, giống như đang dùng một thanh đao cùn chạm rãi và từ từ làm thịt lợn, không cho chết 1 cách suôn sẻ.

“Tiểu vương gia… người sẽ không vạch trần nô tỳ đúng không?” Đào Nguyệt An mở to đôi mắt trong veo như nước, như giọt sương đọng trên lá sen ban sáng, cực kỳ trong suốt.

Tần Sở Minh trong lòng liền mềm nhũn, bế nàng ngồi lên trên đùi, “Ừ.”

“Tiểu vương gia thật tốt, lúc trước nô tỳ nghe người ta đồn về tiểu vương gia đã nhiều, hôm nay được gặp người quả thật không giống như lời đồn.” tâm treo lơ lửng của Đào Nguyệt An cuối cùng cũng rơi xuống một nửa, trước mắt chỉ cần cân nhắc một chút đến lúc trời tối phải chạy đi như thế nào.

“A?” Tần Sở Minh trở nên hứng thú, “Nói cho ta nghe xem.”

Trước lúc nàng tiến cung đã bị Vương ma ma ép buộc thuộc một đống lời nói ca tụng thái tử, lúc này toàn bộ đều dùng tới. Tần Sở Minh được nàng khen cảm thấy lâng lâng, giọng nói nhỏ nhẹ êm tai, ngay cả nịnh nọt mà cũng thong thả như vậy, dáng vẻ này so với mấy lão nhân trong triều không có ai được giống như nàng.

Hắn chớp mắt một cái, đột nhiên cắt ngang lời nàng đang nịnh nọt hắn “…tiểu vương gia văn võ song toàn…” hắn nói, “Ngươi nói ta Đức có thể sánh ngang với Nghiêu Thuấn* võ có thể hơn cả bá vương, sức có thể dời non lấp biển, đung không?

“Vâng.” Đào Nguyệt An cực kỳ chân thành đáp.

“Nhìn xem, ngươi nhất định là thầm mến bản vương, chỉ không rõ chi tiết, còn lại đều hiểu biết vô cùng tường tận.” Tần Sở Minh chống cằm, nhàn nhã quan sát nàng, “Nếu đã như vậy, ta sẽ phá lệ khai ân cho ngươi, để ngươi sau này đi theo ta làm tùy tùng hầu hạ, ta sẽ không phụ tình ý này của ngươi. Như thế nào, ngươi vui không?”

Đào Nguyệt An vừa mới mở miệng, cố gắng cự tuyệt, Tần Sở Minh lại lộ ra hàm răng trắng. Giống như là nếu nàng dám nói lời làm hắn mất hứng hoặc là lắc đầu, hắn sẽ lập tức há mồm cắn đứt cổ của nàng, hút hết máu không thừa một giọt. Đào Nguyệt An cố nhịn xuống cái giác như có thật nhiều con ếch ở trên người, nàng cứng ngắc nói ra từng chữ, “Vui.”

“Thật ngoan.” Đào Nguyệt An xoay lưng lại nên hắn không thấy vẻ mặt như nuốt ruồi bọ của nàng.

Tần Sở Minh ôm tiểu Hạ Nguyệt, sao lại có thể dễ thương như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn như gió mát, trắng như sứ làm cho hắn nhịn không được kề sát mặt vào một chút.

Bị quá nhiều áp lực, Đào Nguyệt An bắt đầu cảm thấy bất an. Tần Sở Minh cười cười như lúc hắn đi săn, nhìn dáng vẻ con mồi bị trúng tên mà giãy giụa khổ sở.

Khi hắn thực hiện xong kế hoạch khiêu khích này, Tôn Thư, Tôn Hổ một trước một sau đi vào phòng, cung kính nói, “Thiếu chủ.”

“Nói” trong nháy mắt Tần Sở Minh đen mặt lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hai tên đầu kia, “Tốt nhất là phải nói cho ta nghe chuyện quan trọng, làm cho ta giật mình, nếu không liền cho các ngươi đi lau phòng dạo một chút.”

“…”

“Đây không phải là…” Tôn Thư chú ý tới người lần trước âm thần chạy thoát Đào Nguyệt An. Chuyện đó hắn đã phải đi dò xét từng nhà, kết quả còn bị thiếu chủ âm hiểm uy hiếp sẽ đưa hắn tới chỗ của tiểu cô nương chuyên dọn dẹp.

“Nhìn cái gì?” Tần Sở Minh ôm chặt nàng trong lòng, vật nhỏ chắc sẽ sợ người lạ, vừa rồi giống như run rẩy. Chỉ có hắn mới làm cho nàng sợ hãi đến phát run, người khác thì không. Hắn tức giận bất mãn nói, “Cúi đầu xuống, đảo mắt quanh làm gì? Làm như thiên hạ chỉ có mình ngươi biết đảo mắt vậy”

Đào Nguyệt An lo lắng đề phòng, chỉ sợ Tôn Thư nhắc lại chuyện ở Túy Tiên lâu, nàng đã vất vả dùng trăm phương ngàn kế để nó lặng đi, đừng để cho vị tiểu vương gia này nhớ tới.

“Kỳ thật…”

“Ọt ọt…” sắc mặt Đào Nguyệt An đỏ bừng, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống đất làm đà điểu.

Tần Sở Minh xoa bụng nhỏ của nàng, cười khẽ, “Đói bụng?”

“Không có…” Đào Nguyệt An còn muốn nói hắn nghe lầm, bụng lại lần nữa sôi lên, nàng chỉ có thể kiên trì để bụng không kêu to nữa.

Tần Sở Minh cười lớn, khuôn mặt tiểu Hạ Nguyệt hồng hồng như trái táo. Hắn thuận miệng phân phó Tôn Thư, Tôn Hổ, “Chạy đến phòng bếp lấy một ít đồ ăn, cái cung nữ kia nhìn cũng khá lắm, ngươi đừng để tiểu Hạ Nguyệt của chúng ta đói chết.”

Tôn Thư Tôn Hổ quả thực là mẹ nó bất bình.

Bọn họ là ám vệ do Sở vương quá cố một tay bồi dưỡng, tinh anh ngàn dặm mới kiếm được, Sở vương vì lập công mà chết trên chiến trường. Sau đấy bọn họ đi theo thiếu chủ, bây giờ lại còn phải đi lấy thức ăn cho tiểu cung nữ.

“Không đúng.” Tần Sở Minh nghĩ lại, cảm thấy có điều sai. Tôn Thư Tôn Hổ cuối cùng thở nhẹ một hơi, cho rằng thiếu chủ đã nghĩ thông suốt, không nên đại tài tiểu dụng, liền lẳng lặng chờ hắn nói, “Là tiểu Hạ Nguyệt của ta.”

“…”

Đồ ăn lấy xong được đặt lên bàn, Đào Nguyệt An không nhịn nổi mà chảy nước miếng, miệng không ngừng nuốt xuống.

Những món này nhìn rất tinh xảo, mỗi một cái nàng đều không biết tên. Tần Sở Minh để nàng ngồi xuống, ám vệ bên cạnh liều mạng ai oán hắn.

“Ăn đi.” Tần Sở Minh vừa nói xong, Đào Nguyệt An liền cầm đũa gắp lên miếng điểm tâm gần mình nhất, không chờ được mà nhét hết vào miệng.

Như mây đen bị xua tan bởi ánh mặt trời rực rõ, như một cỗ gió xuân tháng 11 thổi nhẹ vào mặt, Đào Nguyệt An hạnh phúc muốn khóc.

Nàng ăn đến quên trời đất, miệng vừa nuốt miếng điểm tâm, lại uống một ngụm canh, sau cùng còn không để ý hình tượng đứng lên kẹp miếng thịt vịt để ở nơi xa nhất. Đợi cho đến khi Tần Sở Minh đụng vào đũa của nàng, hỏi “Ăn ngon không?” Đào Nguyệt An mới bỗng nhiên ngồi ngay ngắn lại, ý thức mình phạm sai lầm, lại nhớ tới mấy đòn roi đau của Vương ma ma liền sợ hãi nói “Nô tỳ vừa rồi…không phải cố ý ăn như vậy, vương gia đừng phạt nô tỳ, nô tỳ lập tức không vậy nữa.”

“Ta làm sao mà phạt ngươi được?” bộ dạng nhỏ nhắn này lúc ăn cơm chỉ chuyên tâm ăn lại đáng yêu, hắn thương nàng còn không kịp, sao lại nỡ lòng phạt nàng, “Ăn nhiều một chút, đừng bắt ép bản thân mình.”

Đào Nguyệt An thụ sủng nhược kinh, thấy hắn mới gắp mấy miếng điểm tâm bỏ lên mâm, thế giới xung quanh nàng lật đổ, ánh mắt nàng nhìn Tần Sở Minh đã thay đổi.

*Vua Nghiêu: Trong thư tịch cổ, Đường Nghiêu thường được ca tụng là một vị vua tài giỏi và đạo đức, lòng nhân từ và sự cần cù của ông được coi là kiểu mẫu cho mọi bậc Đế vương khác củaTrung Quốc.