Tần Sở Minh nhìn chăm chú con cua trong tay, vẫn cười ôn hòa, ánh mắt hơi hơi nheo lại, làm cho người ta nhìn thấy đều lông măng dựng đứng. Coi con cua biến thành Trịnh Tông anh, hắn đem trên lật cái bụng lớn lên, nhắm vào đó gõ mạnh lên một tiếng lại lấy cái kìm kiên nhẫn tỉ mỉ gỡ một đám chân.
Từ đầu tới đuôi, đều tràn đầy ôn nhu.
Xử lý tốt con cua, Tần Sở Minh thu hồi tàn nhẫn trong mắt, nhu tình như nước đem thịt cua đã lột xong cho Đào Nguyệt An tay đột nhiên lại bị nàng bắt lấy. Tần Sở Minh ngẩn người, thụ sủng nhược kinh nhìn tay trắng noãn nhỏ bé, nội tâm có thiên quân vạn mã gào thét chạy qua, hắn khẩn trương đến thở không nổi, "Sao... Làm sao vậy?"
"Vương gia." Đào Nguyệt An nhìn hắn, bởi vì trên mặt thịt ít nên đôi mắt có vẻ lớn hơn "Ngài dạy mộtchút, ta phải làm sao bây giờ, ma ma không cho ta… không cho ta không gả cho thái tử. Nhưng... Nhưng ta không muốn gả, mỗi ngày uống canh cải trắng, canh rau xanh. một chút sơ ý đã bị đưa vào lãnh cung, ngay cả canh rau xanh cũng không được uống, chỉ có thể uống nước rửa chén."
Tần Sở Minh âm thầm nhếch môi, như tiểu hổ được như ý. rõ ràng chính mình đã châm ngòi thành công, nhìn nàng bộ dáng sợ hãi như vậy, giống như tiểu trư đồ tể đuổi theo chạy đến hoa dung thất sắc, trong mắt đầy vẻ mê man. Nếu là trước kia, hắn sẽ cảm thấy thật đáng yêu, tại sao có thể có mộttiểu tử khả ái như vậy, rồi sau đó tất cả đều là đau lòng. Nhưng hiện tại vẫn là thờ ơ rót ly rượu hoa quế, hưng trí nhàn nhạt nhìn nàng, "Ta vì sao phải dạy nàng?"
"Bởi vì..." Đào Nguyệt An cầm lấy chân con cua, cố gắng suy tư thật lâu, vẫn là nghĩ không ra lý do. Tần Sở Minh trước kia nói thích nàng, cho nên mới nhịn không được kéo tay nàng, còn ôm nàng, nhưng sau hắn đã nói xin lỗi, có phải hay không là vì hắn không còn thích nàng. Đào Nguyệt An cảm thấy đầu óc không đủ dùng, mơ mơ màng màng gặm càng cua, tỉnh tỉnh mê mê nghĩ, thích là cảm giác gì.
Tần Sở Minh đợi mãi không được nàng đáp lời, lại đợi được đồ ăn đều lạnh, nàng vẫn là trầm mặc, hai mắt nhìn chăm chú ngọn nến, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Người nào ấy bề ngoài làm bộ như tiểu vương gia cao lãnh nội tâm lại ngứa ngáy không chịu nổi, đứng ngồi không yên, rốt cục cũng không nhịn được, làm bộ như muốn thu lại cái mâm trước mắt nàng quơ quơ, ho nhẹ hai tiếng, "Muốn ta dạy cho nàngi, cũng không phải không được."
Đào Nguyệt An vừa nghe khoé miệng liền nhếch cao, hắn lại giả bộ làm như không thèm để ý nói, "Nhưng nàng nói cho ta biết trước, nàng đối với thái tử... là cảm giác gì?"
"Này..." Đào Nguyệt An nghiêm túc tự hỏi, chần chờ nói, "Thái tử, trước kia là lạ, rất thích sai bảo ta, tính tình cũng không tốt. Sau lại... Sau lại đột nhiên trở nên rất ôn nhu, đối với ta rất ôn hoà... Ừ, còn rất săn sóc."
Tốt, nhớ kỹ. Nội tâm u ám Tần Sở Minh lại thêm một số, hắn uống rượu, làm bộ thờ ơ, tựa như làm theo phép hỏi, "Vậy ngươi, có thích hay không hắn?"
"Thích..." Tần Sở Minh tay vừa trượt, rượu liền đổ cả ra ngoài. Đào Nguyệt An như đang suy nghĩ nhìn chăm chú khay thịt cua, không chú ý tới động tác của hắn, lại nói, "Ta không biết... Ta thật sự khôngbiết."
"Nhưng ma ma vẫn liên tục nói với ta, ta về sau phải gả cho thái tử, ta phải thích thái tử mới được." Nàng lúc còn bé liền cùng cha mẹ thất lạc. Sau cùng theo Tuệ Hà chạy nạn, cả ngày thầm nghĩ lấp đầy bụng, làm gì biết thích hay không. Đào Nguyệt An nhìn Tần sở minh, nghiêm trang đặt câu hỏi, "Vương gia, thích là cảm giác gì?"
"Chính là..." Tần Sở Minh không có biện pháp đem cảm giác của chính mình miêu tả với nàng, khiến cho người vừa thành thục nội liễm như hắn á khẩu, thật sự rất xấu hổ, "Chính là muốn cùng hắn thành thân, mỗi ngày đều ở chung một chỗ."
" Ừ... Ta trước kia cảm thấy, gả đi chính là đổi một chỗ ở, trong cung vừa được ăn ngon, còn có thể mỗi ngày cùng quý phi cô cô nói chuyện, cũng không có gì không tốt. Ta ngoài thái tử cũng không biết những người khác... nói như vậy, ta trước kia là thích thái tử?"
Tần Sở Minh ánh mắt một cái chớp mắt lộ ra nguy hiểm nồng nặc, âm trầm dọa người, Đào Nguyệt An bị hơi thở âm trầm doạ sợ, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, "Nhưng... Nhưng là bây giờ, thái tử chê ta béo, ăn cũng không được ăn ngon, nhốt vào lãnh cung như trong lời nói, liền không thấy được quý phi cô cô nữa, ta không muốn gả. Nhưng ma ma nàng không đồng ý."
Nàng vụng trộm nhìn Tần sở minh, thấy sắc mặt của hắn dịu đi một ít, rốt cục lấy hết dũng khí hỏi, "Vương gia, ngài lúc trước nói thích ta, bây giờ còn tính không?"
Chén rượu vừa nâng lên, ý đồ che dấu háo hức Tần Sở Minh buông nhẹ tay, "Phanh " một tiếng rơi trênmặt đất, rượu hoa quế màu vàng kim văng đến váy vàng nhạt của Đào Nguyệt An.
"Vương gia, ta nói sai rồi." Đào Nguyệt An mặc dù có chút thương tâm nhẹ, vẫn là nhanh đứng lên, muốn tránh hoàn cảnh lúng túng, "đã không còn sớm, ta nên trở về phủ."
"Ta đưa nàng về." Tần Sở Minh vội vàng gọi tới tiểu nhị đến tính tiền, mang nàng theo đường cũ trở về. Ngã tư đường vẫn là nhộn nhịp, cãi nhau, nhưng Đào Nguyệt An đã muốn không còn hứng thú nhìn quanh bốn phía, ngay cả đèn trời Khổng Minh cũng không nhìn.
Nàng giương mắt, thấy một cái đèn lồng trước mặt, một nam một nữ viết chữ lên đèn lồng. Công tử kia không biết nói cái gì, đem cô nương chọc che khăn cười khanh khách hồi lâu.
Đào Nguyệt An lại vụng trộm liếc mắt Tần Sở Minh, hắn không biểu tình, như là rất rối rắm. Đào Nguyệt An lập tức sinh ra vài phần áy náy, chính mình không nên nói lời như thế, khiến hắn khó xử.
Thời điểm hắn nói thích, chính mình lại muốn gả cho thái tử; nay không muốn gả cho thái tử, lại nghĩ nếu là hắn còn thích, gả cho hắn cũng tốt. Hảo hài tử Đào Nguyệt An ẩn ẩn tự trách, đây là không đạo đức.
Tần Sở Minh trên mặt cố gắng trấn tĩnh, cả đầu đều nhanh nổ tung oa, nàng hỏi ta có thích hay không, ta nên nói như thế nào? Phải như thế nào? nên dùng bộ mặt cao lãnh hay bình để đáp lời nàng. Làm cho tiểu cô nương nhìn một cái liền mê?
Vừa chuẩn bị tốt để đáp lời chuẩn bị nói ra miệng, "Ta..." Đào Nguyệt An nghĩ đã làm khó hắn, liền săn sóc nói, "Vương gia, mới vừa rồi chỉ là tùy tiện nói bậy, ngài chớ để ở trong lòng, liền xem như ta chưa nói gì được không?"
"..." Tiểu vương gia trong lòng như một vạn chiến mã chạy qua, lưu lại một mảnh bụi khói.
"Ta còn phải theo lời ma ma nói..." Đào Nguyệt An nhìn người phía trước, bỗng nhiên thất kinh trốn phía sau Tần Sở Minh, "Vương gia, ngài giúp ta chắn chắn. Là Vương Thải Vi, nàng không phải… không phải ở trong cung, như thế nào ở chỗ này."
Nhờ Vương ma ma ban tặng, đem Vương Thải Vi miêu tả thành một người tâm ngoan thủ lạt, nữ nhân tâm cơ, vẫn liên tục nhắc nhở chính mình phải đề phòng nàng, nếu không sẽ ném vào trong lãnh cung. Đào Nguyệt An thấy Vương Thải Vi như chuột thấy mèo vậy, sợ hãi chân tay yếu đuối, lôi kéo xiêm y Tần Sở Minh, Vương Thải Vi trong lòng nàng đã bị biến thành hình tượng vô cùng dữ tợn. Kia từng bước từng bước, dẫm nát trên đầu quả tim, giống đầu trâu mặt ngựa đến từ địa ngục "Vương gia, van cầu ngài."
" Được." Tần Sở Minh quay đầu lại, đem nàng toàn bộ ấn ở trong lòng mình lui đến một góc Vương Thải Vi không thể nhìn thấy.
Vương Thải Vi trên người bận xiêm y bình thường, trong tay còn cầm một cái đèn hoa sen, căn bản không chú ý tới sự tồn tại của bọn họ, phía trước rời đi. Làm cho Tần Sở Minh nhìn mấy lần.
Trung thu tế nguyệt, nàng thân là sườn phi của thái tử, làm sao có thể một mình ở trên đường hồn bay phách lạc đi lại.
Tần Sở Minh nắm thật chặt người trong ngực, vừa hạnh phúc lại khổ sở, sợ bị người cướp đi. Tiểu trư tưởng Vương Thải Vi đến gần rồi, rất là sợ hãi, một cái vẻ phát run, nhích sát vào trong lòng hắn.
Thẳng đến Vương Thải Vi bị bao phủ trong làn sóng người. Tần Sở Minh còn luyến tiếc không muốn buông ra, ôm một hồi, mới lưu luyến không rời buông nàng ra, "Nàng đã đi xa."
"Cảm ơn Tạ vương gia." Trong ngực ấm áp bị không khí lành lạnh thay thế, tiểu vương gia trong lòng một mảnh cô đơn. Tiếp tục đưa Tiểu Hạ nguyệt về nhà, chính mình nhìn ngẩn người nhìn ngọn nến trênbàn một hồi lâu. Tiểu Hạ Nguyệt hỏi hắn, lời nói lúc trước còn tình sao?, nhưng không bao lâu lại đem lời nói thu hồi, cuối cùng là có ý gì?
Tiểu vương gia suy nghĩ thật lâu, nghĩ mãi mà không rõ, chỉ cảm thấy Trịnh Tông Hi nói đúng, tâm tư phụ nữ thật sự quá khó khăn đoán, so với bất kỳ kẻ nào hắn đã gặp đều khó đoán hơn. hắn ngày nào đó rỗi rảnh, tiến cung hỏi nàng một chút.
Tiểu vương gia rơi vào lưới tình suy nghĩ mãi không ra thì Tôn Sách mang tới rất nhiều thư và sổ con sách, nói Mã phó có chuyện quan trọng cần thương lượng.
"Cho hắn đi vào." Tần Sở Minh liếc nhìn chống thư, có thuộc hạ cũ của phụ vương gởi tới, cũng có viên quan, đại thần các nơi quy thuận gởi tới. Sổ con sách kể trên có thể hợp tác danh sách.
"Vương gia, thuộc hạ tra được người Nhung vụng trộm phái người vào kinh." Mã phó đi lên, liền đithẳng vào vấn đề.
"Vào kinh?" Tần Sở Minh sửng sốt, "Bọn họ như thế nào vào được?"
"dường như là trong kinh có người tiếp ứng, thuộc hạ đã phái người âm thầm đi theo." Mã phó đem đáp, "Trước mắt bệ hạ long thể bệnh nhẹ, thuộc hạ vụng trộm sai người đi thái y viện hỏi, nói trong người bệ hạ có độc tố trầm tích, cố gắng cũng không qua khỏi mùa đông năm sau."
Tần Sở Minh nghe nói gật gật đầu, "chuyện lúc trước ta giao cho ngươi, đã điều tra xong chưa?"
" Dạ, mặc dù không có mười trên mười rõ ràng, nhưng đã có thành quả."
...
Đào Nguyệt An ở trên giường trở mình, còn chưa ngủ. Này cũng không phải là bởi vì đã đói bụng, mà là có tâm tư.
Nàng cắn môi, nghĩ đến vừa rồi Tần Sở Minh ôm nàng trốn Vương Thải Vi, bỗng nhiên tim đập đặc biệt mau. Cùng với trước kia bất đồng, trước kia bất kể là hắn có làm cái gì, nàng đều là không thoải mái, giống như nuốt phải một con gián. Nhưng hôm nay chính là đặc biệt ngọt, đặc biệt lúc ăn cơm, hắn thức ăn tốt đều đẩy cho mình ăn, ăn cái gì cũng rất ngon ngọt.
Nghĩ nghĩ, Đào Nguyệt An liền rối rắm. Chính mình lúc mới đầu, tại sao cứ bài xích hắn, nếu sớm phát hiện hắn tốt như vậy, nàng sẽ không cần nhận mệnh gả cho thái tử.
Mặt nhỏ nhăn nhíu một đoàn, Đào Nguyệt An rối rắm lăn qua lăn lại. Nhưng hắn lại không thích nàng, nàng còn mỗi ngày ăn của hắn, nếu ngày qua ngày thành thói quen, nàng gả đến đông cung về sau phải làm cái gì bây giờ.
Cuối cùng vẫn là dừng lại, ôm chăn buồn bực mà chán nản nghĩ, nàng vẫn là theo lời Vương ma ma, bắt đầu học thích canh rau xanh.