Trở về từ Thanh Dung Viên, mỗi ngày đều sáng đi Vĩnh An Cung vấn an Thái hậu, tiếp theo đi theo các ma ma dạy lễ giáo, học quy củ trong Chung
Thủy Cung giống như dạy dỗ tú nữ lúc trước.
Chỉ khác nhau là các nàng không bị quản như các tú nữ, y phục, đồ trang sức đeo tay không cần phải giống nhau.
Ma ma biết các nàng có lai lịch không nhỏ nên đặc biệt khách khí, mỗi
lần giáo huấn đều được nghỉ ngơi nhiều. Chỉ có Đào Nguyệt An đi đứng
không lưu loát, đau đến mấy ngày, trong lúc đó Tần Sở Minh có lén đưa
thuốc mỡ qua cho nàng. Mặc dù hắn là người xấu nhưng thuốc là thái y thự chế thành, hiệu quả vô cùng tốt.
Đào Nguyệt An học nghiêm túc học quy củ cho đến khi hết mùa xuân, bắt đầu vào mùa hạ mới xong.
Rời giường từ sớm, Thúy Lan hầu hạ nàng rửa mặt, đỡ nàng ngồi trước bàn
trang điểm cầm lấy đồ trang sức mà khoa tay múa chân, “Tiểu thư, hôm nay người muốn đeo cây trâm kia không?”
Đào Nguyệt An nhìn một chút, hình dáng đẹp mắt, khó có đắt tội với ai được “Thúy Lan tỷ tỷ, ngươi chọn là tốt rồi.”
“Thúy Lan, ngươi trang điểm mau liên, đừng làm trễ giờ để tránh bị khác
gây khó dễ.” Thúy Trúc đi đến thúc giục, thuận tiện oán hận vài câu,
“Thái hậu thật là thích thay đổi, lúc nói là đi Vĩnh An Cung vấn an, lúc này lại truyền ma ma thông báo nói là sáng nay phát hiện ra toàn bộ hoa sen trong ngự hoa viên đã nở, để cho các vị tiểu thư cùng nhau đi ngắm
hoa. Trời nóng như thế này mà đi ngắm hoa, không phải là đi chịu tội
chứ??
“Vậy chúng ta đi mau lên.” Đào Nguyệt An đứng lên, lắc cái trâm cài trên đầu.
Lúc Đào Nguyệt An đến ngự hoa viên, đào nguyệt lâm cùng đào nguyệt hi
mới đến đang ngồi ngây ngốc trong đình nghỉ mát nói chuyện cùng thái
hậu.
“Thần nữ thỉnh an Thái hậu nương nương, Quý phi nương nương, Ân quý
nhân.” Đào Nguyệt An tự đi vào, Thúy Trúc Thúy Lan thì lui ra chỗ nô tài cùng nha hoàn đứng.
“Nguyệt An, mau tới đây.” Đào quý phi thấy nàng đến, gấp gáp kêu nàng ngồi xuống bên cạnh.
Ân quý nhân khẽ cười nhìn hướng đào nguyệt hi cùng đào nguyệt lâm, “Thì
ra đây là đích trưởng nữ của hai vị tiểu thư này, sáng sớm đã líu ríu
giống như vậy, suýt nữa muội muội cho rằng tướng phủ không có người
đến.”
Lời vừa nói xong, đào nguyệt lâm hoàn toàn thay đổi, đào nguyệt hi còn
trấn định chút ít, “Quý nhân nói quá lời, thần nữ cùng Nguyệt Lâm tỷ tỷ
vốn là sợ trưởng tỷ trong cùng cô đơn nên mới đi theo. Hôm qua thân thể
trưởng tỷ khó chịu, chúng ta thay tỷ tỷ đến bồi Thái hậu nương nương
giải sầu, cũng là một chút tâm ý của muội muội.”
Đào quý phi vừa định nói thêm liền bị Thái hậu cắt lời, “Được rồi, sáng
sớm đã ầm ĩ. Ai gia muốn đến nơi khác, chỉ là cảm thấy trong ngự hoa
viên có hoa thơm, cỏ lạ, cảnh đẹp, tràn đầy sức sống, nhìn cảnh đẹp ý
vui. Các ngươi làm ầm ĩ như vậy, còn một đám tiểu lão thái bà, ngay cả
chút thanh tịnh cũng không còn, còn đâu tâm tư ngắm hoa.”
“Nô tì biết sai rồi.” Ân quý nhân vội cúi đầu, đào nguyệt hi cũng hành
lễ theo. Đào nguyệt lâm nhưng lại yên thầm oán, động tác cũng mềm mại
lấy lệ.
“Được rồi, nha đầu Nguyệt Hi, ai gia không trách ngươi. Ngươi cùng
Nguyệt Lâm sáng sớm đã chạy đến bồi chuyện cùng ai gia, ai gia thích còn không kịp.” Thái hậu nói xong, thần sắc Đào quý phi liền biến đổi,
hương các nàng ánh nhìn cảnh cáo.
“Đúng rồi, sắp tới lúc hạ triều, ai gia cố ý thỉnh Thái tử cùng Tam
hoàng tử cùng nhau tới ngắm hoa.” Thái hậu nói, Đào quý phi liền nhìn về phía Đào Nguyệt An mỉm cười khích lệ.
Đào Nguyệt An thường gặp Thái tử ở Cảnh Đức Cung, ngày thường đều không
có việc gì. Nhưng hôm nay có nhiều người nhìn chằm chằm ở bên như vậy,
cảm giác rất kỳ quái. Nhưng vẫn phải nhu thuận hướng Quý phi gật đầu.
Ở đây vừa nói xong, bên ngoai liền truyền đến tiếng thái giám, cung nữ,
“Nô tài tham kiến Tam hoàng tử điện hạ, Sở vương điện hạ.”
“Miễn lễ hết đi.” Trịnh Tông Ngạn cùng Tần Sở Minh đi đến trước mặt Thái hậu, “Tôn nhi thỉnh an hoàng tổ mẫu, Quý phi nương nương, Ân quý nhân.”
“Không cần đa lễ, cào triều đã vất cả, mau ngồi xuống nói chuyện.” Thái
hậu vội để Minh Như chuyển hai chậu băng đến trước, nhìn hai người bọn
họ hỏi, “Hoàng huynh của ngươi không có đi đến chung sao?”
“Phụ hoàng giữ hoàng huynh lại nói chuyện.” Trịnh Tông Ngạn ngồi xuống,
nghĩ phải giải thích một chút, “Hoàng tổ mẫu, Sở vương là trọng thần
trong triều, phụ mẫu đều không còn, lại đến tuổi thành thân. Hoàng tổ
mẫu cũng nên giúp tìm người thân thiết. Tôn nhi vừa nghĩ tới liền đưa Sở vương điện hạ đến nhìn một chút.”
Ân quý nhân nghiền đầu hướng Đào quý phi nhẹ giọng trêu chọc, “Bệ hạ giữ Thái tử lại không phai là hỏi về việc Lại bộ thượng thư chết ở thanh
lâu mấy tháng trước chứ? Phải nói tỷ tỷ dạy dỗ nhi tử cũng thận biết
chọn người. Điều tra ra là nhận bạc, ngay cả người già trong thanh lâu
đều nói ra hết nội tình của hẳn, giân dân truyền tai nhau, hẳn là bệ hạ
rất tức giận.”
“Thái tử tuổi còn trẻ vẫn còn non nớt cũng là điều bình thường. Bệ hạ
tính khí lại nóng nảy, Thái tử cũng chỉ là Thái tử, giống như Quý nhân
chung quy cũng chỉ là Quý nhân, ngay cả một chữ nương nương cũng không
được gọi.” Đào quý phi ghét nhất bị người khác bới móc chuyện cũ nhiều
lần.
Ân quý nhân mới vừa rồi còn nhếch mép cười chớp mắt một cái liền cứng
đờ, nhớ tới lần trước mình đòi Tần vị nhưng bởi vì lý lịch không có gì
to tát, liền cắn răng nói, “Thái tử còn trẻ? Bệ hạ đã lớn tuổi còn không bị Đào gia các ngươi đùa giỡn quay quanh?”
Đào quý phi dùng khăn tay lau miệng, nhỏ giọng kê vào tai nói, “Muội
muội mới vào cung, có một số việc tỷ tỷ không thể không nói một chút.
Cơm có thể ăn bật, ăn nhiều quá cùng lắm thì tiêu chảy. Nhưng lời nói
thì không được nói lung tung, nếu không cẩn thận đến cả mạng cũng không
giữ được.”
“Hai người tỷ muội các ngươi lại nói nhỏ cái gì đó?” Đức Trinh thái hậu
thấy Ân quý nhân lại mất phong độ, bà thầm hận mình không có mặt mũi,
nhưng vẫn không chịu thua kém, “Đều là nói muốn ra ngoài đi dạo, xem hoa một chút, tình cảm tỷ muội các ngươi thật tốt, ấy mà lại có thái độ
này, không thấy mọi người đều ngồi chờ sao.”
“Nô tì biết sai.” Ân quý nhân vội cúi đầu. Đào quý phi liền ôn nhu nói,
“Nếu mấy vị tiểu thư đã đợi không được liền để Minh Như đưa Tam hoàng
tử, vương gia cùng vài vị tiểu thư đi ngắm hoa đi.”
“Tỷ tỷ, vậy còn chúng ta thì sao?” Ân quý nhân hỏi, ánh mắt hướng về đám người nhìn một chút.
“Chúng ta đi theo đi, mọi người đều cố khoe thân phận khó tránh khỏi
chút phóng túng, ngược lại làm cho mọi người lúng túng. Không bằng để
cho bọn họ mấy người trẻ tuổi đi dạo, Thái hậu nương nương người nói xem có đúng không?”
Thái hậu vẻ mặt hòa khí, “Quý phi nói đúng.”
Đào Nguyệt An nhìn về phía Đào quý phi hỏi thăm, Đào quý phi nhẹ nhàng
gật đầu, “Đây đều là giống hoa sen quý hiếm, ngươi cùng các nàng đi dạo
xem một chút, mở mang tầm mắt.” Nàng liền đứng dậy theo Minh Như ra
ngoài.
“Nơi này chính là nơi nuôi sen.” Minh Như đưa các nàng đi qua khúc cầu,
dừng lại ở đình viện, “Bên trong đều là những loại thượng phẩm tiến
cống, còn có hạt giống từ nước ngoài đem về, nô tỳ kiến thức nông cạn
không thể đọc được tên.”
“Mục Âm tỷ tỷ, ở đây tỷ là người có nhiều kiến thức nhất, tỷ mau nói cho chúng ta một chút, cái nào là loại hiếm.” Lưu Mục Âm bị đẩy tới, lặng
lẽ ngước mắt nhìn Tần Sở Minh. Hắn chắp tay đứng ở bên Tam hoàng tử, ánh mắt nhìn về phía hoa sen ở xa, bốn năm không gặp, hắn trở nên càng tuấn lãng.
“Ở trong ao nuôi bên này là chính là ngọc điệp hổ khẩu từ Giang Nam đưa
tới. Sát bên ao kia chính là vương liên là cống phẩm từ nước ngoài đem
tới, mỗi lần hoa nở chỉ ba ngày, muội nhìn cảnh này, bây giờ nó là màu
trắng, sáng mai liền biến thành màu đỏ, sau đó từ từ khô héo, tựa như
cây bên cạnh kia.”
Tần Sở Minh không có tâm tư nghe giảng giải, hắn lấy tầm mắt lén nhìn
Đào Nguyệt An, hôm nay nàng vấn một búi tóc nghiêng, lộ ra trâm bạc hình khổng tước cắm nghiêng ở trên. Nàng vô thức nghiêng đầu, dây trân châu
trắng noãn rủ xuống gò má đều toát ra vẻ ảm đạm. Trên tay trái là vòng
phỉ thúy màu xanh biếc, nổi bật trên làn da tuyết trắng, hắn nhìn thấy
hầu kết liền chuyển động, nhịn không được suy nghĩ muốn cắn một cái
giống như nhai tai heo.
“Lá sen xanh được nước xanh phủ lên, hoa sen hồng như được phủ lớp áo
lụa màu hồng, dưới rễ là ngó sen, trên mặt nước có cành sen tịnh đế.”
Đào Nguyệt An tò mò nhìn gốc cây sen tịnh đế, thật sự là hiếm có.
Hôm nay nàng mặc một bộ áo mỏng màu bích lục, váy dài màu hơi nước, vai
gầy, thắt lưng thon, da thịt nõn nà, khí chất như hoa u lan. Cùng với gò má trắng mịn giống như là một đóa hoa sen duyên dáng yêu kiều, thẹn
thùng đến động lòng người. Tần Sở Minh dán mắt trên người nàng không
chớp, làm gì có tâm tư ngắm ao sen.
Lưu Mục Âm giới thiệu xong nhịn không được nhìn Tần Sở Minh, hình dáng
hắn vẫn vậy, thần sắc trên mặt không đoán được. Bốn năm trước hắn cự
tuyệt trợ giúp của phụ thân, không chịu cưới nàng, nàng còn có thể hiểu
được là hắn muốn tự mình lang bạt, nam tử hán như vậy nàng lại càng
thích.
Lúc hắn đi, nàng không nghe Cố ma ma khuyên bảo, chỉ cần đơn giản thêu
một cái hà bao cẩm tú sơn thủy đưa cho hắn. Nhưng lúc lựa chọn mười mấy
lần, hà bao thêu tới mười mấy cái, ngàn người chọn ra một cái tốt nhất,
trong lòng đầy kích động đến đưa cho hắn.
Tần Sở Minh thấy hà bao của nàng không chịu nhận. Lưu Mục Âm không khỏi
hoài nghi không biết mình thêu có đẹp mắt không mà hắn lại không thích.
Tần Sở Minh lại lắc đầu, sờ sờ bên hông mình, cự tuyệt nói, “Lưu cô nương thêu rất đẹp, chỉ là ta đã có một cái đẹp hơn.”
Nói xong hắn liền rời đi, gió thổi lộ ra cái hà bao kia, Lưu Mục Âm vẻ
mặt ngổn ngang nhìn hà bao như bị bão càn quét qua, đông lệch tây đổ,
hình dáng thanh trúc kỳ quái, cùng với lá cây, khó có thể tin được là
được thêu bằng tay, chắc chắn không phải là nàng hoa mắt.
Cái kia thêu…đẹp?
Tôn Thư vội tiến lên an ủi, “Đó là biểu muội của điện hạ Tông Hi công
chúa đưa, nhất định điện hạ phải mang theo ra chiến trường, nếu điện hạ
thay bằng cái của cô nương, công chúa điện hạ sẽ làm loạn một phen.”
Về sau lúc hắn ở biên cương, nàng ngày ngày sai người đưa thư, nhưng không có một phong thư hồi âm.
“Lưu cô nương là kinh thành đệ nhất tài nữ, danh xưng quả thực là không
sai.” Trịnh Tông Ngạn xoay người, từ đáy lòng mà khen ngợi.
Đào Nguyệt An nhìn thấy một đám người các nàng trái phải đều khen Lưu
Mục Âm, Doãn Tuyết Ninh có chút ít đứng ngồi không yên, Thái hậu có dự
định để nàng làm chính phi của Tam hoàng tử, về phần trắc phi là ai,
Thái hậu còn chưa có quyết định cuối cùng, thấy Tam hoàng tử thích Lưu
Mục Âm như vậy, nếu sau này vào phủ, tránh không được trong nhà có thêm
mấy di nương cùng chính thất tranh sủng. Nàng vội vàng bắt chuyện để có
cảm giác tồn tại.
Tần Sở Minh thừa dịp mọi người sơ hở lén đến bên cạnh Đào Nguyệt An nhét vào tay nàng một tờ giấy, Đào Nguyệt An hốt hoảng ngẩng đàu nhìn hắn,
cảm thấy bên ngoài thời tiết tuy nóng nhưng cũng không giống hắn. Có cảm giác như là nàng đang đứng bên miệng núi lửa, bị dung nham nóng hổi là
tan chảy.
Nàng như bị phỏng, cuống quýt cầm lấy tờ giấy lại bị Tần Sở Minh nhanh
tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé giấu ở trong tay áo bào nắn một cái.
Tên xấu xa, Đào Nguyệt An lúng túng quay đầu, may mắn mọi người còn đang nhìn Lưu Mục Âm cùng Doãn Tuyết Ninh kia, người nhiều như thế cộng thêm có tay áo che đi nên không có bị phát giác.
Nàng vừa định dùng sức gạt ra lại bị hắn đan năm ngón tay vào, lần lượt
xoa nhẹ một cái. Cuối cùng nhìn thấy nàng mặt nghẹn đến đỏ muốn chửi
nhưng lại sợ bị phát hiện bộ dạng xấu hổ cùng giận dữ, hắn cảm thấy
không giẫm lên đuổi của con mèo nhỏ này một cái nữa, liền đem tờ giấy
nhét vào lòng bàn tay nàng rồi ra vẻ đạo mạo đi đến bên cạnh Tam hoàng
tử như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hắn giả vờ giả vịt ngắm sen vương liên trong nước, khóe miệng Tần Sở
Minh mơ hồ ẩn chứa ý cười, tiểu Hạ Nguyệt mới nên đổi với đóa vương liên kia. Vừa rồi mặt còn trắng nõn, non mềm, phơi dưới ánh mặt trời chuyển
thành sắc hồng, tiếp theo lại thành sắc đỏ của trái táo.