Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 7: Xin lỗi, tôi không biết cách chia sẻ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vấn đề này đã làm khó Nguyện Tác rồi.

Hai Mạc Dịch Trình ai cũng đẹp trai hết à, nhưng Mạc Dịch Trình đã hỏi thì tất nhiên phải trả lời.

Nguyện Tác nghĩ tới nghĩ lui, đôi mày nhỏ cũng nhíu nhíu trông như đang phải đấu tranh kịch liệt dữ lắm, Mạc Dịch Trình cũng chẳng gấp, trong đôi mắt sâu thẳm còn nhiễm sự vui vẻ, chờ đợi đáp án của bé con.

Nguyện Tác nghiêng đầu suy nghĩ chừng một phút, cuối cùng cũng đi được đến kết luận, mở miệng thật thà, “Mạc Dịch Trình di động đẹp hơn.”

(Nghe na ná bình hoa di động  )

Mạc Dịch Trình nhướn mày, “Vì sao?”

Vẻ mặt của Nguyện Tác khi trả lời nghiêm túc cứ như đang giải đáp câu hỏi của thầy giáo: “Bởi vì mỗi lần nhìn thấy Mạc Dịch Trình di động, tim sẽ đập rất nhanh.”

Mạc Dịch Trình ngẩn người, rồi tức khắc khóe miệng nhếch lên thiệt cao, một chút xíu vẻ nghiêm túc cuối cùng cũng phai đi sạch sẽ.

Nguyện Tác nhìn nụ cười của Mạc Dịch Trình một cách si ngốc, tim càng đập nhanh hơn, khuôn mặt tươi cười đó cứ như ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cuộc sống, làm người ta cảm thấy mọi vật cũng trở nên sáng ngời.

Mạc Dịch Trình cười vui vẻ như vậy, hẳn là vì mình trả lời đúng rồi nè! Nguyện Tác ưỡn ngực, cũng cười rộ lên.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, giọng nói khiêm nhường của quản gia truyền vào.

(Giọng nói khiêm nhường là kiểu nhún nhường tự hạ thấp mình của người dưới, từ này nghe cứ kì kì, nhưng thiệt tình cũng hổng biết để từ gì nữa.-.)

“Nhị thiếu, phu nhân gọi cậu.” (Nhị thiếu tức là Nhị thiếu gia á, dành cho bạn nào chưa biết)

Mạc Dịch Trình đáp: “Vâng.”

Ngoài cửa vang tiếng bước chân quản gia rời khỏi.

“Mạc Dịch Trình, anh phải đi làm sao?” Nguyện Tác chỉ sợ mình làm phiền đến Mạc Dịch Trình.

“… Ừ, phải đi tiếp một khách hàng.”

“Vậy anh đi mau đi, tui ở đây một mình cũng được.”

Người nói vô tình người nghe hữu ý, đột nhiên Mạc Dịch Trình nhận ra trước giờ Đô Đô vẫn chỉ có một mình, nếu như hắn không xuất hiện thì đến cả một người để nói chuyện cùng cũng không có.

“Hay là vầy đi, tôi không thoát trò chơi, chúng ta cùng về khách sạn được không nào?”

Nguyện Tác vì đang căng thẳng nên chọt chọt ngón tay, nhưng sự hưng phấn trong mắt lại không thể che đậy nổi, “Làm… Làm vậy có phiền quá không?”

(Mọi người có thể liên tưởng đến động tác chọt chọt ngón tay của Hinata trong Naruto ấy  )

“Không đâu.”

“Vậy… Được ạ.”

Mạc Dịch Trình chỉ tắt màn hình điện thoại đi, nắm nó trong tay rồi bước xuống lầu.

oOo

Sau khi xuống lầu thì Mạc Dịch Trình kêu quản gia lấy quần áo giúp mình luôn, bảo là ngày mai trong đoàn phim còn có việc, phải về trước để chuẩn bị.

Lâm Mộng Tuyết vẫn hiểu cách đối nhân xử thế lắm, biết rõ hôm nay mình không thể ở lâu được, cũng nói: “Bác gái à, đã trễ rồi, chắc con cũng nên về thôi.”

“Dì còn chưa trò chuyện với con cho đủ nữa đây, lúc rảnh rỗi thì phải đến thăm dì thường xuyên đó.” Liếc thằng con nhà mình một cách bất mãn, nói: “Tài xế của Mộng Tuyết đã về rồi, Dịch Trình, con đưa con bé về nhà đi.” Mẹ Mạc nghĩ nghĩ một chút còn bổ sung thêm, “Thật ra giờ vẫn chưa muộn lắm đâu, cuộc sống về đêm của đám trẻ mấy đứa không phải chỉ vừa mới bắt đầu thôi sao, còn không ra ngoài cứ đi loanh quanh một vòng, lâu lắm rồi Mộng Tuyết không về, bây giờ Thượng Hải đã thay đổi nhiều lắm đó.”

( Thượng Hải ở đây vốn là “thành phố S”, trong truyện các tác giả thường không viết rõ tên các địa danh ra vì đây là những từ nhạy cảm, còn S là chữ cái đầu tiên trong phiên âm La tinh của Thượng Hải (Shànghǎi))

Lâm Mộng Tuyết liếc nhìn Mạc Dịch Trình, thấy hắn không trả lời, thì tiện miệng: “Bác gái à, để ngày khác đi, hôm nay đã làm phiền nhiều rồi. Dịch Trình đi làm mệt mỏi, con cũng không nên gây thêm phiền phức nữa.”

Trong lòng mẹ Mạc lại càng thấy thích cô gái thấu hiểu lòng người này, vội nháy mắt với con trai như đang nói cơ hội tốt như vầy nếu mi còn không biết nắm bắt thì mốt cũng đừng có về nhà nữa.

Mạc Dịch Trình đã quen với ánh mắt uy hiếp của mẹ Mạc từ lâu, nói một cách hời hợt: “Lâm tiểu thư không cần phải khách sáo, cô đến đây trò chuyện với mẹ tôi làm bà rất vui, tôi cũng nợ cô một phần tình nghĩa, đáng ra cũng nên đưa cô về nhà, chốc nữa chúng ta còn có thể thưởng thức phong cảnh ven đường của thành phố một chút.”

(Ở đây Mạc ca sử dụng kính ngữ 您 với Lâm Mộng Tuyết, tương đương với ngài, ông, quý ông, quý cô bên mình vậy, nói chung là giọng điệu rất khách sáo. Còn từ “trò chuyện” với mẹ Mạc trong đoạn trên vốn là từ 陪 (bồi), có thể hiểu là cùng, ở bên, giúp đỡ, v.v)

Mạc mẫu không nhịn được, cắn nhẹ môi, nàng cũng biết EQ của con trai mình cao vô cùng, chỉ là chẳng bao giờ dùng được vào những lúc cần thiết!

Trí tuệ xúc cảm (emotional intelligence – EI) thường dùng dưới hàm nghĩa nói về chỉ số cảm xúc (emotional intelligence quotient – EQ) của mỗi cá nhân. Chỉ số này mô tả khả năng, năng lực, kỹ năng (trong trường hợp của mô hình tính cách về trí tuệ xúc cảm) hay khả năng tự nhận thức để xác định, đánh giá và điều tiết cảm xúc của chính mỗi người, của người khác, của các nhóm cảm xúc.

Lâm Mộng Tuyết cũng không tiện nói thêm gì nữa, cười ngượng ngập: “Cảm ơn.”

Trần Củ đã đứng chờ ở cửa từ nãy giờ, thấy hai người bước ra thì khởi động xe lên.

Chỗ Lâm Mộng Tuyết ở không tính xa, đi xe mất chưa đến nửa tiếng, hai người cùng ngồi ở hàng sau, bầu không khí ngột ngạt. Mấy lần Lâm Mộng Tuyết muốn tìm chuyện để nói, đều thấy Mạc Dịch Trình nhìn chăm chú vào điện thoại, là cái loại cực kì chăm chú ấy, thì bắt đầu tức giận.

Vì bị vướng Lâm Mộng Tuyết ở đây nên Mạc Dịch Trình không thể thể hiện cảm xúc, chỉ biết lạnh mặt nhìn Nguyện Tác mặc đồ ngủ hình thỏ hì hục làm sit-up. Làm được vài cái thì lại mở chiếc cúc ở bụng ra, xoa xoa thịt mềm trên cái bụng nhỏ rồi mím mím miệng, lại làm tiếp, cứ lặp đi lặp lại như vậy…

Mạc Dịch Trình chỉ mới phát hiện chức năng “Ẩn thân người chơi” hôm nay thôi, một khi mở chế độ này lên, tinh linh trong game sẽ không nhìn thấy người chơi được.

Nguyện Tác mệt đến nỗi mặt nhỏ cũng đỏ bừng lên, thở hổn ha hổn hển, lăn qua lăn lại trên chiếc thảm dày trải sàn, trong đầu cố hồi tưởng lại những tư thế của mẫu hậu lúc tập thể dục.

Mạc Dịch Trình không biết vì sao nhóc con này tự nhiên lại muốn giảm cân, định lát nữa về khách sạn thì sẽ hỏi. Vậy mà Nguyện Tác cũng đã tự lẩm bẩm ra đáp án: “Ui, không được béo lên nữa, quần áo Mạc Dịch Trình mua cho sắp mặc không lọt đến nơi rồi, bộ nào cũng đắt tiền cả…”

Mạc Dịch Trình cười một tiếng rất ngắn đã vội nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, Lâm Mộng Tuyết còn tưởng là mình gặp ảo giác.

Tay Mạc Dịch Trình lệch đi, vừa hay để Lâm Mộng Tuyết thấy lướt qua Nguyện Tác đang lăn lộn dưới đất trong màn hình, cô vô thức thốt lên thành tiếng: “A! Đáng yêu quá đi!”

Trần Củ đang lái xe cũng giật cả mình, tay run lên một cái.

Mạc Dịch Trình bình tĩnh xoay màn hình về phía mình.

Nội tâm thiếu nữ của Lâm Mộng Tuyết thoáng cái đã được kích hoạt, “Dịch Trình, đó là gì vậy? Đứa bé trong video đó thật đáng yêu.”

Mạc Dịch Trình trả lời mà sắc mặt không hề thay đổi: “Chỉ là video người khác phát ra thôi.”

“Vậy… Vậy có thể chia sẻ cho em không? Bé con nho nhỏ đó quả thật rất đáng yêu.” Hơn nữa còn có thể thêm WeChat của Mạc Dịch Trình, một công đôi việc.

(WeChat là một ứng dụng liên lạc khá phổ biến ở TQ, giúp mọi người trò chuyện với nhau qua tin nhắn thoại, tin nhắn văn bản hoặc hình ảnh.)

“Xin lỗi, tôi không biết cách chia sẻ..” Mạc Dịch Trình nói một câu hai nghĩa.

Lâm Mộng Tuyết thu nụ cười lại một cách mất mát, thái độ lãnh đạm hôm nay của Mạc Dịch Trình làm cô cảm thấy rất thất bại, gia cảnh nhà cô rất tốt, cô lớn lên cũng xinh đẹp động lòng người, quan hệ trong vòng con cháu thế gia cũng rất được, sao đến Mạc Dịch Trình này lại cứ như không có cảm giác tồn tại vậy, thế mà cô vẫn cứ một mực yêu thích Mạc Dịch Trình.

Đưa Lâm Mộng Tuyết về nhà.

Mạc Dịch Trình về khách sạn, thay quần áo mở điện thoại, tắt chế độ ẩn thân đi.

Trong game, Nguyện Tác đang nắm thịt trên bụng mình than thở, dáng vẻ nhỏ bé đó trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.

“Sao lại bắt đầu tập thể dục vậy?”

Mạc Dịch Trình xuất hiện đột ngột, Nguyện Tác vội vàng giấu cái bụng nhỏ của mình đi, cài nút áo hình cà rốt lại đàng hoàng, rồi sốt sắng nắm áo, “Tui… Tui muốn trở nên cường tráng hơn.”

Mạc Dịch Trình cười không nhịn được, đứa nhóc này còn học được cách nói dối nữa.

“Thật à?”

Bị Mạc Dịch Trình ép hỏi một cái, Nguyện Tác lập tức cúi đầu chột dạ, “Thật ra… Tại hôm nay lúc tui mặc quần áo mới, mới phát hiện nút cài… Nút cài hơi chật. Quần áo này cái nào cũng đắt hết, nếu tui mập lên rồi mặc không vừa thì tiếc ghê lắm.”

Mạc Dịch Trình nhìn vẻ cúi đầu ủ rũ của Nguyện Tác, ngay cả hai tai thỏ cũng rũ xuống, an ủi: “Thật ra không phải tại nhóc mập lên đâu, do quần áo này là số nhỏ thôi.”

“Hả?”

“Tức là nếu mặc bộ quần áo kia không vừa, thì có thể đi đổi bộ khác lớn hơn một chút.”

“Thật à?”

“Ừm. Hơn nữa nhóc không mập chút nào hết, không cần phải giảm béo.”

Nguyện Tác vô ý thức co co mớ thịt thịt trên bụng lại.

Mạc Dịch Trình bật cười, “Nhưng nhóc vẫn có thể thử tập thể hình, làm vậy sẽ giúp cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn.” Chính Mạc Dịch Trình cũng có kế hoạch tập thể hình rất hợp lý, nếu mang nhóc con theo cùng đi tập thể hình thì hẳn sẽ càng thú vị hơn.

Ngày hôm sau, huấn luyện viên thể hình tư nhân hàng đầu của Mạc Dịch Trình đã nhận được một yêu cầu, thiết kế kế hoạch tập thể hình phù hợp cho một mỹ thiếu niên 18 tuổi miệng còn hôi sữa (*) rất manh rất đáng yêu rất bụ bẫm.

Huấn luyện viên thể hình: “…”

(*) miệng còn hôi sữa là tui chém gió, ở đây vốn là 三头, chính là tóc kiểu ba chỏm bên mình đó, hồi xưa ới là xưa con nít toàn để tóc như vậy, nên từ này ý chỉ một đứa nhóc con, y chang “miệng còn hôi sữa” vậy.