Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 45: C45 Thê tử sao

Hôm nay Châu Dung ám sát Dương Cửu Tư nên mới cưỡi ngựa tới đây. Nàng cho rằng Bạch Mạn suýt chút nữa bị ngựa giẫm chết, cân nhắc tâm tình của Bạch Mạn, nàng chu đáo đề nghị chuẩn bị xe ngựa cho Bạch Mạn.

Một đôi mắt của Bạch Man đỏ đến như con thỏ, nhẹ nhàng gật đầu.

Châu Dung sải bước đến một cửa tiệm xe ngựa gần đó, vứt xuống một khối bạc. Người chủ ân cần chạy ra phía sau cửa tiệm để móc xe.

Nữ nhi của chủ tiệm mới bốn, năm tuổi, độ tuổi mà các nữ lang trong kinh thành học cách cư xử, đang đứng dựa vào tường luyện tư thế. Kiểu huấn luyện nhàm chán này chẳng khác nào đứng ra trừng phạt trẻ nhỏ ở độ tuổi này.

Âm thanh của mấy đứa trẻ khác chạy loạn xạ trên đường theo gió bay vào. Đứa nhỏ kia bắt đầu vặn vẹo khó chịu, dùng đôi mắt đen như quả nho nhìn chằm chằm Châu Dung không chớp mắt.

"Đại ca, kia là thê tử của ngươi sao?" Tiểu cô nương chỉ vào Bạch Mạn đang đứng ở phía xa.

Châu Dung nhìn đứa nhỏ, nghiêm túc uốn nắn: "Không phải là đại ca mà là đại tỷ mới đúng."

"Đại tỷ." Đứa nhỏ do dự kêu một tiếng, có chút chần chờ nói, "Thế nhưng đại tỷ cũng sẽ có thê tử sao?"

Châu Dung ôn nhu sờ lên đầu của nàng, nhặt vài bông hoa dại dưới đất đưa cho đứa nhỏ: "Đúng vậy, người ở đằng kia là thê tử của ta."

"Ta không tin." Tiểu cô nương nói, "Mẫu thân nói, nữ nhân là thê tử của nam nhân."

"Mẫu thân của ngươi nói sai rồi." Châu Dung nghiêm túc nói, "Thê tử là người mà trên đời này, ngày nào ngươi cũng muốn cài hoa lên đầu nàng nhất."

Đứa nhỏ nghĩ đi nghĩ lại, trịnh trọng tiếp nhận hoa dại từ trên tay của Châu Dung: "Đại tỷ, ngươi nói đúng. Ta không muốn đi làm thê tử của nhà sát vách, nếu làm thê tử của hắn thì ta phải nghe theo lời của hắn."

Châu Dung nhìn tiểu cô nương đang lễ phép, tựa hồ bị người lớn trừng phạt, trên mặt của đứa nhỏ có nước mắt, nhưng nàng không mấy quan tâm.

Châu Dung giống như nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Mạn lúc nhỏ, nhịn không được mà nở một nụ cười, hào quang sáng rực, tỏa ra ánh sáng lung linh, xinh đẹp cực kỳ.

Đứa nhỏ nhìn ngây người, phải một lúc sau mới định thần lại, lắp bắp: "Đại tỷ, ngươi thật xinh đẹp, khi nào ta lớn lên, ta có thể cài hoa cho ngươi có được không?"

Châu Dung cự tuyệt ôn nhu mà kiên định: "Không được."

Đứa nhỏ nhìn nàng mà mím môi.

Châu Dung thành khẩn giải thích: "Đại tỷ đã có người muốn cài hoa rồi."

Tiểu cô nương chỉ vào Bạch Mạn mà nói: "Ngươi đã cài hoa cho nàng rồi sao?"


Châu Dung nghĩ đến chiếc lồng giam tinh xảo và xinh đẹp, nở một nụ cười khó hiểu: "Đúng vậy, ta đã cài hoa cho nàng rồi."

Đứa nhỏ nghiêm túc nhìn Bạch Mạn, lại dò xét Châu Dung, lắc đầu kiên quyết nói: "Không đúng. Rõ ràng chính là nàng cài hoa cho ngươi."

"Nàng cài hoa cho ta? Nàng ngây thơ kiêu căng, khẳng định là ta cài hoa cho nàng." Châu Dung bật cười, "Ngươi thì biết cái gì, thật đúng là một đứa nhỏ."

Trẻ con trên thiên hạ hầu như rất ghét bị xem như không biết gì, tiểu cô nương chống tay lên hông, đang định nói gì thì chủ tiệm đã trở lại cửa tiệm. Khi nhìn thấy đứa nhỏ kia chống nạnh đứng giữa phòng, hắn trừng mắt: "Dáng vẻ thế này mà coi được hay sao? Thật không đoan trang chút nào cả!"

Từ trong miệng của đứa nhỏ kia phát ra một tiếng "thích", lại chạy về phía bức tường, đứng thẳng dựa vào tường.

"Dạy nữ nhi không nghiêm, để ngài chê cười." Chủ tiệm kéo xe ngựa tới cho Châu Dung.

Bên kia đường, Bạch Mạn nhìn Châu Dung từ phía xa.

Châu Dung tựa hồ rất cao hứng, trên mặt lộ ra niềm vui không thể nào kiềm chế được, khóe mắt nở ra một nụ cười như ánh sao trên trời.

Bụi đất tung bay trên đường, Bạch Mạn cũng không khỏi bị dính bẩn một chút, nhưng Châu Dung lại luôn mặc một chiếc áo bào trắng sạch sẽ, bị vây quanh bởi những tin đồn ác ý nhất nhưng vẻ mặt của nàng ấy vẫn luôn bình tĩnh, ngăn cách với đám người cùng đi trên đường.

Châu Dung đi về phía Bạch Mạn. Khi còn cách Bạch Mạn một con đường hẹp, nàng vẫy tay với người kia.

Một tia nắng xuyên qua bức tường mây, chiếu vào mặt của Bạch Mạn.

Bạch Mạn khẽ mỉm cười.

Sau lưng, tình cờ có một đám công tử đi ngang qua, tiếng trò chuyện truyền vào tai của Bạch Mạn:

"... Nghe nói gì chưa? Coi trời bằng vung, thế mà Hoàng đế lại dám tứ hôn cho Độc Cô Nhàn cùng Châu Dung! Hai nữ nhân!"

"Vì binh quyền thôi! Làm sao có thể coi Châu Dung như một nữ nhân bình thường? Chậc chậc, nếu có thể leo lên ngang hàng với Công chúa, hành trình của Châu đại tướng quân đến đường mây xanh sẽ cao tới tận trời!"

"Không nghĩ tới An Lạc Công chúa cũng là người chí tình chí nghĩa, vì cầu được Châu đại tướng quân, giao ra một phần thuế thu được từ đất phong.

"Châu đại tướng quân cũng rất ân cần, sáng sớm hôm đó kéo tay An Lạc Công chúa chạy vào cung... "

Mấy người phía sau nói chuyện rôm rả rồi dần dần xa dần, những lời vừa nói vẫn văng vẳng bên tai của Bạch Mạn.

Châu Dung băng qua đường đi tới chỗ của Bạch Mạn, cúi xuống nhìn người kia. Nàng nhẹ nhàng kéo tay áo của Bạch Mạn:


"Đang suy nghĩ cái gì? Lên xe đi."

Dáng người của Châu Dung cao gầy, che đi một bóng râm rơi xuống trên mặt của Bạch Mạn.

"Làm sao sắc mặt của ngươi lại khó coi như vậy?" Châu Dung có chút lo lắng, giơ cánh tay lên che nắng cho Bạch Mạn, "Nắng quá sao?"

Bạch Mạn nhìn Châu Dung.

Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy mình thiếu quyết đoán.

Bạch Mạn không có tư cách chất vấn hôn sự của Châu Dung và Độc Cô Nhàn, nàng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng nàng cũng nói ra:

"Ngươi thích ta sao?"

Châu Dung khó hiểu nhìn Bạch Mạn: "Sao ngươi lại hỏi chuyện này ở đây? Ta đương nhiên thích ngươi."

Ngươi thích ta, cũng thích quyền thế.

Bạch Mạn thật muốn hỏi, ngươi thích ta hơn hay thích quyền thế hơn?

"Thật không thể từ bỏ sao?" Bạch Mạn biết hy vọng không còn nhiều, nhưng vẫn quyết định thử lại.

Bạch Mạn cầu nguyện ở trong lòng: Từ bỏ đi, bởi vì ta không dám cá cược, ta không dám chắc rằng ngươi ngồi vào chỗ kia vẫn giữ được tâm.

"Từ bỏ đi, Châu Dung." Bạch Mạn nhìn Châu Dung, trong mắt tràn đầy thành khẩn, "Từ bỏ đi."

Châu Dung có chút ngoài ý muốn, mắt phượng có chút kinh ngạc.

Nàng đột nhiên bị Bạch Mạn hỏi cái này, ý của người kia là, mình có thể từ bỏ dã tâm đối với vị trí Nhiếp Chính Vương kia hay không, nhưng...

Châu Dung nhẹ nhàng lắc đầu.

Nàng muốn Bạch Mạn vĩnh viễn ở bên cạnh mình, muốn nàng ấy còn sống, muốn nàng ấy được sống hạnh phúc.

Chỉ là, nàng không thể nói cho Bạch Mạn.


Ngón tay thon dài của Châu Dung chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của Bạch Mạn: "Trừ điều này ra, mọi thứ khác ta đều sẽ đáp ứng ngươi."

Vẻ mặt của Bạch Mạn ảm đạm xuống.

Nàng ôm chặt bản thân mình, nuốt chửng những lời còn lại, đôi mắt đỏ hoe dần nheo lại.

Nàng không nên hỏi lối ra, cũng không cần hỏi ra lời.

Châu Dung đã đưa ra lựa chọn của mình.

Vậy thì... Nàng cũng nên đưa ra lựa chọn của mình.

Cảm xúc dao động của Bạch Mạn dần dần co lại, lý trí lại chiếm thế thượng phong.

Nàng không yêu Châu Dung, càng không thể yêu người mình muốn lợi dụng.

Châu Dung là một thanh đao, nàng muốn khống chế cây đao này. Nếu nàng yêu cây đao này, nàng sẽ bị nó khống chế. Vì tình yêu là sự yếu đuối.

Nàng chỉ muốn lợi dụng tình yêu của Châu Dung mà thôi.

"Châu Dung." Bạch Mạn gọi thẳng danh tự của người kia ra, "Nếu ngươi kiên quyết, ta nhất định phải rời xa ngươi mới được."

"Ta sẽ không để cho ngươi rời khỏi ta." Châu Dung kiên quyết nói.

"Ngươi quá kiêu ngạo." Bạch Mạn nói.

Châu Dung nhìn Bạch Mạn lên xe, thở dài một hơi, chính mình cũng đi theo lên xe: "Đi theo ta có cái gì không tốt? Hãy tin tưởng ta nhiều thêm một chút."

Bạch Mạn không nói gì thêm.

Châu Dung phát hiện trên người của Bạch Mạn dường như đã xảy ra một số biến hóa, sự do dự và yếu đuối trong cơ thể của nàng ấy biến mất nhanh như sương sớm, tựa như Bạch Mạn bất lực chỉ là ảo ảnh nhất thời của nàng.

Châu Dung không khỏi nhìn chằm chằm Bạch Mạn.

Nàng lên xe ngựa, động tác ưu mỹ ngồi tại trong xe, lưng thẳng, hai tay đặt ở trên đùi, tư thế luôn tao nhã, luôn đứng đắn khiến người khác tìm không ra được điểm sai sót nào.

Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua rèm xe, khuôn mặt của Bạch Mạn chìm trong vầng sáng, trông dịu dàng xinh đẹp.

Không hiểu sao, đối mặt với một Bạch Mạn hoàn hảo như vậy, Châu Dung lại có chút hoảng hốt.

Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng cảm thấy như thể một bộ phận trên cơ thể của Bạch Mạn vừa được nới lỏng rồi lại đông cứng lại.


Bạch Mạn đang khổ sở. Trực giác của Châu Dung mách bảo như thế.

"Ngươi còn đang khổ sở sao?" Châu Dung vừa ngập ngừng vừa lúng túng nói khi bánh xe lăn về phía trước.

"Ta không có khổ sở cái gì cả."

Bạch Mạn cúi đầu lật qua cuốn sách do ông chủ xe ngựa chuẩn bị. Nàng không nhìn Châu Dung, trang sách chậm rãi được lật lên, phát ra một chút âm thanh

Nàng cũng không có đang đọc sách. Đầu óc của Bạch Mạn quay cuồng nhanh chóng, để nàng nhớ tới, còn có một trang viên mà gia gia đã đưa cho nàng.

Trang viên này không có trong của hồi môn, là tài sản riêng của gia gia nàng, đặc biệt để lại cho nàng khi gia gia qua đời.

Không có ai biết.

Những dòng chữ đầy màu sắc đang xoay tròn trong tay Bạch Mạn, đôi tay của nàng thật gầy gò và trắng trẻo.

Châu Dung cúi đầu nhìn, thấy Bạch Mạn không có bài bạch ngọc treo trên thắt lưng mà nàng đã tặng cho nàng ấy

Đó là con át chủ bài cứu mạng mà nàng đặc biệt chuẩn bị cho Bạch Mạn, nàng tưởng rằng ít nhất Bạch Mạn sẽ trân trọng nó, nhưng nàng ấy lại không.

Trong lòng của Châu Dung có dự cảm không lành. Bạch Mạn làm theo lời nàng nói, nói muốn rời xa nàng, Châu Dung hoảng sợ lẩm bẩm:

"Ta tặng cho ngươi... "

Xe ngựa xóc nảy một cái, hai người nghiêng sang một bên, Bạch Mạn đột nhiên ngã vào trong ngực của Châu Dung, Châu Dung lập tức quên mất lời mình muốn nói.

Bởi vì Bạch Mạn đã duỗi hai tay ra, ôm lấy cổ của nàng.

Châu Dung lập tức vứt bỏ lời nói rời đi của Bạch Mạn.

Chỉ cần đến được trang viên, nàng sẽ không bao giờ để Bạch Mạn rời đi nữa. Châu Dung nghĩ chắc chắn như vậy.

Mặt đường gập ghềnh, xe lật đi lật lại. Châu Dung lơ đãng quên bám xe, nàng cùng Bạch Mạn suýt chút nữa đụng phải cửa, may mắn là nàng vào phút cuối đã dùng tay chặn lại.

Bạch Mạn ôm chặt lấy vai Châu Dung, xe lại lắc lư, Châu Dung bế người kia ngồi lên đùi của mình.

"Làm sao hôm nay đột nhiên muốn chủ động?" Nàng cắn vành tai của Bạch Mạn, tay còn lại đặt lên eo của Bạch Mạn, "Hóa ra ngươi thích làm trong xe."

Bạch Mạn đỏ mặt.

"Quả nhiên trên xe rất kích thích." Châu Dung thấp giọng nói, đưa tay kéo rèm xe xuống.

Ánh sáng trong xe bỗng nhiên tối sầm lại.