Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 43: Thích Triều Anh cứ đọc sách của em tùy thích

Editor: YYone

Sau khi công bố quy tắc vòng thi thứ nhất, người chủ trì lễ khai mạc bắt đầu liến thoắng ca ngợi các thành tựu to lớn của Hiệp hội.

Quy tắc thi đấu quá mức bất thường, nhóm thợ chế tác không vui đến mức không có kiên nhẫn để nghe tiếp. Hội trường cực kỳ ầm ĩ, nhưng dù vậy cũng không có thợ chế tác nào rời đi.

Rời khỏi lễ khai mạc đồng nghĩa với bỏ cuộc, nhóm thợ chế tác có bất mãn với quy tắc như thế nào cũng sẽ không tự nhận thua.

Thích Triều đang thất thần thì quang não rung lên, là Tiến sĩ thông báo anh đã tới nhà. Hắn mỉm cười, trả lời một câu được rồi nói chuyện này với hai búp bê.

"Cha đến rồi ạ?"

Ánh mắt Lan Lạc sáng lấp lánh.

"Ừm, đến rồi." Thích Triều cười cười.

Li Bạch sinh ra chưa được hai ngày, Thẩm Du Hi và Mạc Tư đã rời đi. Cậu bé chưa có tình cảm sâu đậm với cha nuôi và Mạc tư nhưng nhìn ba ba và Lan Lạc vui vẻ như vậy, cậu bé cũng không nhịn được nở nụ cười, mong chờ được gặp hai người.

Lễ khai mạc kết thúc, hầu hết các thợ chế tác đều vừa than vãn với nhau vừa rời đi. Thích Triều dắt theo hai đứa nhỏ đến khu dừng đỗ phi thuyền. Hắn tìm được phi thuyền của mình, chưa kịp mở khóa thì thoáng thấy hai bóng người.

Chính là giáo sư Kiều và búp bê nữ người thú mà hắn thấy trên khán đài.

Ông chú có khuôn mặt tiều tuỵ ngáp ngắn ngáp dài, chớp mắt một cái, tai của nữ người thú bên cạnh đã biến mất, ngay cả đuôi cũng không thấy đâu.

Thích Triều sửng sốt.

Ban đầu hắn cho rằng tai và đuôi là một bộ phận cơ thể, ai ngờ có thể thu vào? Chẳng lẽ đây là năng lực đặc biệt của búp bê à?

Bởi vì quá kinh ngạc, cứ lẩn quẩn chuyện này mãi mà hắn không để ý ánh mắt Lan Lạc vừa nhìn thấy giáo sư Kiều đã trở nên kỳ dị, hệt như gặp được một người rất đáng ghét.

Li Bạch thấy tai và đuôi người kia biến mất, đôi mắt màu hổ phách sáng lên, cậu bé vừa định quay lại nói gì đó thì đối diện với ánh mắt kỳ lạ của Lan Lạc. Li Bạch lập tức khựng lại, tại sao ánh mắt Lan Lạc bỗng hơi đáng sợ thế?

Không đợi Li Bạch nghĩ kĩ, Lan Lạc đã phát hiện ra cậu bé nhìn mình, nháy mắt đã bình thường lại, nở nụ cười rạng rỡ. Lan Lạc biết, đối phó với Li Bạch dễ hơn chủ nhân nhiều.

Quả nhiên Li Bạch vừa nhìn thấy Lan Lạc cười thì nghi ngờ ban nãy vứt luôn ra sau đầu, còn cười lại đến mức lộ răng nanh.

"Chúng ta về nhà thôi."

Thích Triều cúi đầu phát hiện hai búp bê đang hi hi ha ha với nhau, lần lượt xoa đầu hai đứa, hoàn toàn không nhận ra có gì sai sai. "Không còn sớm nữa rồi."

Phi thuyền rất nhanh đã tới biệt thự, vừa mở cửa, Thích Triều đã ngửi thấy mùi thơm.

Có lẽ do nghe được tiếng mở khóa, Tiến sĩ và Mạc Tư đã vắng mặt hai tuần nay nhanh chóng xuất hiện trước cửa.

"Anh nấu cơm rồi hả?" Thích Triều cười nói.

Thẩm Du Hi đeo tạp dề, mái tóc dài màu vàng rũ xuống bả vai, đôi mắt xanh ôn hòa như nước, anh từ tốn đáp. "Chưa đâu, mới bắt đầu thôi."

"Vậy thì tốt quá, để em giúp một tay."

Thích Triều thay giày xong rồi đi vào nhà.

"Cha."

Lan Lạc vừa nhìn thấy Thẩm Du Hi mắt đã sáng lên, nhưng lại dè dặt không dám tới gần. Ngược lại, Li Bạch thẳng thắn hơn nhiều, cậu bé véo von gọi "cha nuôi", "anh Mạc Tư", sau đó hưng phấn chạy vào phòng khách bật màn chiếu.

Thẩm Du Hi nhìn Lan Lạc, giơ tay chọc chọc bờm sừng hươu trên đầu cậu nhóc, dịu dàng nói. "Ừm, đi xem hoạt hình đi."

Lan Lạc tựa như nhận được lời cổ vũ, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ, xoay người vào phòng khách.

Thích Triều phát hiện Mạc Tư đứng sau cửa, ánh mắt tự nhiên rơi xuống búp bê trong ngực cậu, kinh ngạc nói. "Nhóc Mạc, con học được kiểu tóc mới hả? Giỏi quá!"

Quả nhiên hắn nhận ra.

Ngón tay quấn băng vải của Mạc Tư khẽ động đậy, con mắt duy nhất lộ ra cong lên thành hình vòng cung mà cậu còn không biết.

Hai tuần này Mạc Tư mỗi ngày đều sẽ tạo nhiều kiểu tóc khác nhau cho búp bê. Sau khi rời khỏi biệt thự của Thích Triều thì không ai để ý đến kiểu tóc cậu làm, cũng không ai khen cậu nữa.

Dù tết tóc là sở thích của cậu, không cần ai khen ngợi nhưng cậu không ghét lời khen của Thích Triều.

Ba búp bê ngồi xem hoạt hình, Thích Triều và Thẩm Du Hi cùng nhau nấu cơm trong bếp.

"Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy búp bê loại người thú." Thích Triều kể chuyện hôm nay mình gặp giáo sư Kiều cho Thẩm Du Hi. "Em cũng mới biết chúng tự thu tai với đuôi được đấy."

Giáo sư Kiều?

Động tác rửa rau của Thẩm Du Hi khựng lại, song rất nhanh đã khôi phục bình thường. "Giáo sư Kiều am hiểu chế tạo búp bê người thú. Lâu rồi ông ta chưa xuất hiện, tôi còn tưởng ông ta lui về ở ẩn rồi. Không ngờ năm nay lại tham gia thi đấu."

Thích Triều ừm một tiếng, hình như Giáo sư Kiều là giảng viên đại học. Ông ta cũng rất nổi tiếng trên mạng, fan đều gọi giáo sư Kiều là Kiều lão thú.

"Búp bê giả tưởng rất khó chế tạo. Tai và đuôi không phải thực thể mà là sức mạnh tinh thần của thợ chế tác ngụy trang." Thẩm Du Hi ôn hoà nói, tại nơi Thích Triều không thấy, đáy mắt anh trở nên âm u, giọng điệu nhẹ nhàng dường như mang theo chút ý tứ sâu xa. "Làm ra được búp bê giả tưởng từ cấp A trở lên thì cả Lam Tinh chỉ có năm người thôi."

Chỉ có năm người?

Thích Triều kinh ngạc trước con số ít ỏi này, sau đó bắt đầu suy nghĩ về búp bê giả tưởng mà Tiến sĩ vừa nhắc tới.

Theo thông tin mà hắn tìm được trước đó, búp bê ở Lam Tinh được chia làm hai loại.

Loại thứ nhất là búp bê hiện thực, được chế tạo dựa trên cấu trúc cơ thể con người, ngoại hình và cơ thể tiệm cận với loài người, giống như Li Bạch và Lan Lạc.

Loại thứ hai là búp bê giả tưởng, loại này chủ yếu dựa vào sức tưởng tượng của thợ chế tác, không có giới hạn, ví dụ như tinh linh, ác ma, thiên sứ, v... v

Hai loại có sự khác biệt rất lớn về thiết kế và phương pháp chế tạo. Lúc hắn đọc tài liệu còn tự biết lần đầu chắc mình sẽ không thể làm búp bê giả tưởng được nên đã chọn búp bê hiện thực.

Sau khi cuộc thi kết thúc, hắn cần đọc thêm nhiều sách hơn nữa. Thích Triều nghĩ vậy, nói với Tiến sĩ. "Bảy giờ sáng mai các thí sinh đều phải có mặt. Có hơi sớm, nếu anh muốn đi xem thì chín giờ đi là được rồi."

"Không cần đâu."

Thẩm Du Hi cúi đầu rửa rau củ, vài sợi tóc vàng ôm lấy gò má. Anh cất giọng nhẹ nhàng. "Sáng mai chúng ta cùng nhau đi. Bình thường cậu phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho bọn tôi mà, bây giờ bọn tôi dậy sớm cũng không sao đâu."

Thích Triều nghe vậy thì sững sờ, khi hắn làm những việc kia không nghĩ rằng Tiến sĩ luôn ghi nhớ, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Người bạn này của hắn tốt quá đi.

Thích Triều cảm thán.

Sau khi chứng kiến nhân vật phản diện lại cố gắng cày hảo cảm với ký chủ.

Hệ thống vừa trở về thăm bắt đầu suy nghĩ.

Tính ra thì hình như lâu rồi nó không trở về thế giới này. Giai đoạn trước ngày nào ký chủ cũng chăm chỉ làm búp bê, không còn chuyện gì khác nữa. Gần đây cuộc thi thợ chế tác bắt đầu, hệ thống mới thường xuyên qua đây.

Hệ thống biết sau khi cuộc thi bắt đầu, mục đích của nhân vật phản diện sẽ dần dần lộ ra. Nó nhất định ngày nào cũng phải tới kiểm tra, nếu không ký chủ tèo không rõ nguyên nhân thì khó viết báo cáo tử vong lắm. Hệ thống nghĩ đi nghĩ lại, lặng lẽ trốn trong biển ý thức của ký chủ.

Sau hai tuần, cuối cùng bàn ăn cũng đủ "người", dù Tiến sĩ và Mạc Tư đều kiệm lời nhưng Thích Triều vẫn thấy trong nhà náo nhiệt hơn nhiều.

Lan Lạc cũng thấy vậy.

Lan Lạc nhìn thoáng qua Thích Triều rồi lại nhìn cha, vung vẩy đôi chân dưới bàn, lúc ăn đá năng lượng còn vui vẻ híp mắt.

Ăn cơm xong, Tiến sĩ cùng mấy đứa bé ra ngoài sofa xem hoạt hình. Thích Triều cũng đi theo tới phòng khách, trong tay hắn cầm theo một quyển sách về búp bê giả tưởng.

Ban nãy nói chuyện với Tiến sĩ về vấn đề này, bây giờ rảnh rỗi hắn muốn học hỏi thêm chút.

Ánh mắt Thẩm Du Hi rơi xuống cuốn sách kia, anh chưa từng đọc quyển này.

Thích Triều để ý tới ánh mắt tò mò của anh, hắn nhìn bìa sách, cười nói. "Quyển này ở trong phòng sách đó. Nếu anh Thẩm muốn đọc thì tới lấy lúc nào cũng được."

Thẩm Du Hi mỉm cười. "Cảm ơn cậu."

Thẩm Du Hi rất thích đọc sách.

Từ nhỏ đến lớn, thứ anh tiếp xúc nhiều nhất là sách, quyển sách này hẳn nằm trong thư viện ở nhà chính nhà họ Thích. Thẩm Du Hi nhàn nhạt nghĩ, quả là gia tộc lâu đời còn cất giữ nhiều sách quý mà anh không biết đến.

"Anh có thể đọc tất cả sách trong phòng sách của em."

Nghe thấy câu này, Thẩm Du Hi nâng mắt nhìn Thích Triều.

Thích Triều lo Tiến sĩ quá khách sáo, chủ động cười nói. "Anh cứ tự nhiên vào nhé, nếu không hứng thú với quyển nào thì để hôm nào em về nhà cũ lấy thêm."

Đôi mắt xanh của Thẩm Du Hi cong lên, anh nhẹ nhàng gật đầu, khẽ mỉm cười, nụ cười này dường như tự nhiên hơn bình thường một chút.

Hôm sau, Thích Triều dậy sớm, tiện thể gọi luôn hai nhóc con Li Bạch và Lan Lạc đang nằm trên giường không động đậy.

So với hai đứa này, Mạc Tư tự giác hơn nhiều, không cần Thích Triều gọi dậy đã ngồi chờ dưới phòng khách.

Thích Triều lái phi thuyền mang cả nhà tới địa điểm cuộc thi. Cùng lúc đó rất nhiều fan hâm mộ đã tức trực trong phòng phát sóng, chờ thần tượng của mình ra sân.

[A a a a, bậc thầy Thanh Vũ làm ban giám khảo a a a tuyệt quá! Em yêu anh!]

[Nghe bảo Kiều lão thú cũng tham gia! Má! Ông đây không tin ổng đội mồ sống dậy trừ khi được thấy tận mắt!]

[Mọi người ơi, bỏ phiếu cho ngốc nghếch nhà tui đi, ngốc nghếch là thợ chế tác đỉnh cao có búp bê cấp S siêu ngoan!]

[Á à, lầu trên đi kéo phiếu à! Ông cũng phải kéo, xin xin xin các vị ủng hộ Thích Triều! Thích thần yyds!]

[Tui chưa nghe tên Thích Triều bao giờ, sao nhiều người nhắc tới vậy? Người mới hả?]

[Nghe bảo là một vị bậc thầy thần bí, có quan hệ tốt với Tiến sĩ. Với hình như còn là con trai người giàu nhất Lam Tinh?]

[Bịa đặt cái gì thế, mau phắn đi, con trai tỷ phú chạy đi làm búp bê làm gì?]

[+1 Phao tin vừa thôi. Dạo này mấy tài khoản marketing cứ thích bơm chuyện thế nhỉ, câm mồm đê.]

Cùng lúc đó, Thích Triều ngồi trong phi thuyền hắt hơi một cái. Quả nhiên đêm qua hắn không nên thức đêm đọc sách mà, hình như hơi cảm lạnh rồi này.

🍭 yyds: vĩnh viễn là thần