Nước Mắt Tường Vi

Chương 5: Sinh nhật mẹ chồng tương lai

Hân bực điên lên, không hiểu cô và anh ta sao lại có thể trùng hợp suốt ngày gặp phải, không lẽ cô đi nhầm phòng?

“Không nhầm đâu, tôi đại diện của công ty MecCyber”

Hân đi đến đối diện, rút bản hợp đồng ra.

“Phong cách đi ký hợp đồng của cô thế à, ít ra cũng phải nhìn đối tác chút chứ”

“Nhìn đối tác làm gì? giao dịch của chúng ta bản hợp đồng là quan trọng nhất. Các điều khoản đây, mời anh đọc kỹ”

“Em có biết là đi ký hợp đồng thể hiện thiện chí thế nào không? Ngồi xuống ăn cơm đã. Tôi đói rồi, tay run mắt mờ không đọc không ký được”

Hân bấm bụng miễn cưỡng ngồi xuống. Triết đẩy thực đơn đến trước mặt cô.

“Em chọn đi”

Hân nhìn giá, trời ơi thức ăn làm từ vàng hả.

“Anh trả tiền thì tôi gọi”

Triết nghẹn họng, chẳng nhẽ anh tính toán một bữa ăn với một cô gái sao. Không hiểu cô này con nhà giàu kiểu gì.

“Được rồi, em cứ gọi đi”

Đồ ăn lên, Hân không còn ngó ngàng gì đến Triết, trong đầu lúc này chỉ có bản hợp đồng kia. Nếu cô không kiếm được hợp đồng về, chẳng những không có tiền mà việc cũng chẳng còn.

“Em ăn để chết à, ăn nhanh như vậy hại dạ dày lắm”

“Vâng, cảm ơn anh. Anh ăn xong chưa”

Triết tủm tỉm “Tôi còn lâu lắm”

Hân nhìn anh ta gắp từng chút một đồ ăn, nhai như xay thành cháo rồi mới nuốt mà cô như ngồi trên đống lửa. Đúng 1 tiếng sau, Anh ta mới rút khăn giấy cẩn thận lau miệng. Rồi tráng miệng, rồi uống nước...ôi cha mẹ ơi, nếu không phải bản hợp đồng thì cô cũng không phải nhẫn nhịn đến mức này.

Triết cầm hợp đồng lên, chỉ nhìn lướt qua một cái rồi đặt ánh mắt lên người cô gái đối diện. Anh dựa lưng vào ghế, bày ra một tư thế cực kỳ lười biếng.

“Tôi có một yêu cầu”

“Vâng, xin anh cứ nói”

“Mỗi tuần cô đến công ty tôi lấy tư liệu thực tế viết một bài pr”

Không biết hắn ta lại giở trò gì với cô. Hân dứt khoát từ chối. Giọng nói đã đanh lại.

“Thưa anh Triết, chuyện viết bài thuộc về bên báo sức khỏe cộng đồng, tôi là nhân viên môi giới truyền thông. Nếu anh có nhu cầu viết bài pr đăng báo, tôi sẽ note lại và chuyển cho bên báo”

Triết nghĩ ngợi một chút, nhìn cô rồi nói.

“Tôi đồng ý bản hợp đồng này, đằng nào lợi nhuận cũng thuộc về vợ tương lai của tôi. Nhưng muốn ký được hợp đồng thì em cũng phải tỏ ra cho tôi thấy thiện chí một chút”

“???”

“Từ lúc nãy đến giờ tôi chiều anh hết mình như vậy còn chưa thiện chí hay sao?”

Hân bực bội đứng dậy cầm tập hồ sơ đi thẳng ra cửa.

“Khoan đã, hợp đồng này tôi sẽ ký mức cao nhất của công ty em, 2 tỷ”

Hân khựng lại, đầu nhanh nhảy số, tỷ sao, vậy là mình sẽ được 200 triệu? Ôi mừng rơi nước mắt, suýt nữa thì cô đã hét lên. Cô quay người lại.

“Anh nói thật?”

Triết đã bước đến gần cô, nhìn xuống cô gái thấp hơn mình một cái đầu.

“5% hoa hồng bên phòng truyền thông công ty tôi, sẽ chuyển hết cho em”

Hân suýt nhảy cẫng lên, Lam ơi bọn mình sắp giàu rồi Lam ơi. Nhưng bỗng cô tỉnh ngộ, đời này có thể dễ dàng kiếm tiền như vậy?

“Anh có điều kiện gì?” Ánh mắt Hân dò xét.

“Chuyện lúc trước ở phòng khám, tôi và anh không liên quan, đó chỉ là tình cờ. Mà tôi cũng nghĩ là một người có địa vị và danh tiếng như anh Triết đây sẽ không lấy chuyện đó ra đe dọa tôi”

Cô gái này được lắm, biết rào trước đón sau còn biết tạo một đường lui an toàn cho bản thân mình. Triết bỗng thấy tiếc 2 tỷ quá, chẳng nhẽ cho không mà không lấy lại được gì.

“Nếu đúng như em suy nghĩ thì sao?” Triết cười ẩn ý.

“Anh…”

“Đằng nào chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, có tin đồn bên ngoài sớm hơn cũng là một cái lợi”

“Anh tưởng tôi yêu tiền lắm sao? Ừ tôi yêu tiền đó, nhưng tôi không bán nhân phẩm, chào”

Hân lách người đi qua, nhưng cổ tay đã bị nắm lại, tay anh ta cứng như thép vặn cũng không ra.

“Anh, đồ bỉ…”

Lời nói chưa hết câu thì cả người đã bị đẩy sát vào tường, môi bị chặn lại bằng một đôi môi khác. Triết không hiểu sao cô gái này có sức hút đến vậy. Anh cúi xuống quấn lấy bờ môi mềm. Ngọt quá, càng hôn càng khao khát. Nụ hôn đầu của Hân đã dành cho người đàn ông này, từng cái vuốt ve của cơ thể, sự nhạy cảm của đụng chạm xác thịt cũng do anh mà có, bởi vậy cô không thể kháng cự được, bị anh dắt vào một thế giới khác, mông mênh mờ sương ảo.

Bàn tay Triết bắt đầu không yên vị chui vào áo sơ mi của cô, Hân mới chợt bừng tỉnh. Cái loại dê xồm ăn vào máu này, phải dạy cho anh ta một bài học mới được, Hân thúc mạnh một cùi chỏ vào bụng anh ta, cúi xuống nhặt tập hồ sơ chạy ra khỏi phòng như ma đuổi.

Triết nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ, đưa tay lên bụng, đối với người luyện võ từ nhỏ như anh thì một cú của cô gái kia chẳng là gì, thậm chí còn rất...ngọt, nụ cười trên môi anh càng cong hơn. Anh đi ra ngoài, gọi điện thoại cho trợ lý.

“Chuyển 2 tỷ sang cho công ty Sun SuPr cho tôi, chuyển thêm 200 triệu cho tài khoản này, tôi sẽ nhắn ngay bây giờ. Tính vào chi phí truyền thông”

“Giám đốc, một công ty nhỏ như chúng ta mà lại chi một gói quảng cáo 2 tỷ có nhiều quá không?”

“Anh có chuyển không? Tôi chuyển cho vợ tôi có ý kiến gì hả”

Bên kia há miệng ngạc nhiên “Vợ”? Giám đốc có vợ bao giờ vậy? Tin hot rồi đây.

***

Hân thất tha thất thểu về công ty. Không ký được hợp đồng rồi, biết nói làm sao bây giờ, rồi có mất việc không. Trời ơi lại còn 200 triệu đồng chứ đâu phải ít, sao mình lại ngu thế chứ. Biết thế thì đồng ý điều kiện của anh ta rồi.

Cô giật mình thẳng lưng, không được, nếu như vậy thì mình có khác gì bán thân không. Trời ơi sao kiếm tiền khó vậy!

“Sao lại nằm thế này? Không dậy mà ăn mừng đi à”

Trưởng phòng đi đến bàn của Hân cười tươi như hoa.

Hân mếu máo “Chị ơi em xin lỗi. Em sai rồi đừng đuổi việc em. Em xin làm cu li photo tài liệu cũng được, đừng đuổi em mà”

“A cái con bé này, chị làm sao mà đuổi một nhân tài như em được. Chiều nay khao mọi người, nhá nhá”

“Khao gì chị ơi” không lẽ bị cho nghỉ việc cũng phải khao hả.

“Cô đúng là keo kiệt mà. Ký được hợp đồng tận 2 tỉ với MecCyber mà định im ỉm thế hả. Ôi cô em ơi, em đúng là thiên tài…”

Đầu Hân oang oang không nghe được chị Hằng nói gì nữa. Thật sao, 200 triệu vừa rơi trúng đầu cô thật sao? Hân lật đật lấy điện thoại ra đập vào mắt là tin nhắn báo tài khoản được cộng thêm 400 triệu. Như thế này là thật sao?

“Alo, anh vừa chuyển tiền cho tôi?”

Được bên kia xác nhận, cô kìm nén sự sung sướng, cố tỏ ra thật bình tĩnh.

“Cảm ơn anh”

“Cảm ơn suông như vậy sao?”

“...Tôi mời anh đi ăn một hôm”

“Tôi thì...đang ăn chay, cho nên không khoái cơm nước lắm. Nhưng cuối tuần này sinh nhật mẹ tôi. Em đến cũng xem như lời cảm ơn đấy”

Sinh nhật mẹ anh ta sao? Trong đầu Hân hiện ra hình ảnh một người phụ nữ với nụ cười hiền hậu trìu mến khiến lòng cô ấm lại.

“Được, tôi sẽ đến!”

Điện thoại vừa ngắt, Triết nhận được tin nhắn, anh nhìn vào màn hình hơi nhíu mày. Trợ lý báo Hân chuyển trả lại 100 triệu với nội dung chuyển thừa. Một cô gái rất ngay thẳng, nói 5% là chỉ lấy đúng 5%. Xem ra con gái nhà họ Cao có rất có lòng tự trọng. Nhưng tại sao cô ấy lại muốn tự tay phá vỡ cuộc hôn nhân của đời mình? Chẳng phải phụ nữ trên đời này đều muốn một cuộc hôn nhân bền chặt và hạnh phúc sao?

Hân hào hứng xách một đống đồ về phòng. Nhìn bạn đang lúi húi làm bánh bằng nồi cơm điện thương xót không thôi. Nhà đối với Hân chẳng là gì nhưng cô có thể coi Lam là tất cả, hơn người thân ruột thịt.

Hân và Lam có hoàn cảnh khá giống nhau, mất mẹ từ sớm, nhưng cô may mắn hơn bạn mình một chút vì không phải vật lộn nhiều với cuộc sống vì còn có ba, dù ông ấy không cô thương nhiều đi chăng nữa.

Ngày đó, ba đi công tác xa nhà, bà Lan đã bỏ đói cô và phạt đứng ngoài cổng vì lỡ tay làm vỡ một cái bát. Hân đứng một mình nép vào mái hiên nhỏ, Sài Gòn mưa tầm tã dầm dề, một đứa trẻ chỉ mới 8 tuổi cả ngày không ăn không uống đứng co ro trong gió lạnh của chiều mưa. Lúc đó, Lam đạp xe ngang qua đã dừng lại nhường cái ô cho cô, rồi đạp xe đi mua một ổ bánh mì nóng có thịt đến cho cô ăn. Mãi sau này, Hân mới biết được Lam lúc đó bụng đói meo vì đi giao sữa, cũng không có nhiều tiền, nhưng cô bé vẫn vét sạch những đồng tiền lẻ trong túi mua bánh mì cho một người bạn xa lạ.

“Cậu làm gì mà ngẩn ra thế?”

Lam cắm nồi cơm xong, quay lại thấy bạn bần thần hỏi.

Hân cười xoà “Không có gì cả, mình có một tin rất vui, quà của cậu nè”

Lam nhìn theo tay Hân chỉ ngạc nhiên tột độ, nhỏ này nó lấy tiền đâu ra mà mua lò nướng.

Nhìn vẻ mặt của Lam cô biết bạn mình đang rất xót tiền. Cô kể vắn tắt cho Lam biết chuyện gặp mặt để kết hôn và vụ mình đi ký hợp đồng.

“Ngày mai chúng mình về mái ấm để mình ủng hộ một ít tiền. Từ hồi đi làm mình chưa góp được đồng nào cho cô nhi viện. Mình về thăm mẹ Mai và các mẹ luôn nha”

“Ừ, nhưng Hân này, cậu có liều quá không, rồi lấy anh ta cậu sẽ sống thế nào với một người không yêu? Rồi...anh Lục Duy thì sao?”

Nghe đến tên Lục Duy, một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng Hân. Anh ấy là mối tình đầu của cô, mối tình bọ xít hẹn ước đến khi trưởng thành. Thế nhưng, tình cảnh cô đã thế này rồi, cô không còn trong sạch nữa làm sao có mặt mũi đối diện với tình cảm của anh.

“Mình...mình đã quyết rồi. Mình không hợp với anh ấy”

“Hân, cậu có chắc không? Cậu nhất thiết phải làm theo lời hai người đó sao?”

Hân cười chua xót “Thanh xuân như cơn mưa rào, rồi người ta sẽ thay bộ quần áo khác và chẳng còn nhớ đến cơn mưa đó nữa”

“Hân, cậu nghĩ lại xem. Nếu như bắt buộc phải cưới người đàn ông kia thì cậu hãy mở lòng đi. Nếu anh ta chịu bỏ 2 tỷ để chỉ đích danh cậu đi ký hợp đồng thì mình nghĩ anh ta cũng không phải người quá xấu”

Hân cúi đầu thở nhẹ “Mình và anh ta có chuyện khó nói”

Thấy bạn không muốn nói, Lam cũng không hỏi nữa.