Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 3: Cưới cô ta hoặc cưới ai

Chúng ta cần sự giới thiệu đôi chút về nhân vật này. Đường thiếu đại phu nhân trước mặt này là người khôn khéo, làm cho các phu nhân kia kính nể vô cùng. Trên thì có lão phu nhân không màng thế sự dốc hướng Phật, dưới có một em gái của chồng tinh quái. Thật vất vả xuất hiện một người cùng mình ngang hàng, người kia là Tam tiểu thư tiểu thư khuê các, còn Tạ Thanh Kiều nàng là đầu đường bán đậu hũ.

Còn Đường đại phu nhân là vợ cả của Đường lão gia, là mẫu thân của Đường gia đại thiếu gia Đường Hạo Nhiên cùng Đường Hạo Dương, là mẹ chồng của Tạ Thanh Kiều. Trưởng nữ thế gia, nhà mẹ đẻ là hộ bộ thị lang, hậu trường mười phần lớn.

Đường nhị phu nhân có con theo thứ tự sau là Đường Nhị gia Đường Hạo Xa cũng là em gái của chồng nàng tên Đường Bái Nguyệt. Con gái rượu của thương gia, sống trong nhung lụa, trong nhà bạc dày đặc.

Đường tam phu nhân, tuy nói là thứ nữ nhất danh, nhưng lúc tuổi còn trẻ liền là đệ nhất mỹ nhân Vân Châu thành. Thêm việc năm gần đây cho Đường lão gia thêm cái lão lai tử, lúc này danh tiếng đang mạnh mẽ.

Tóm lại, Tạ Thanh Kiều vẫn cho rằng có thể lấy được ba vị nương tử phong tình khác nhau này, Đường lão gia đích xác là truyền kỳ. Mà ở cả Đường gia, luận bối cảnh hậu trường, nàng xem như tầng dưới chót nhất của xã hội.

Về phần Đường gia lão phu nhân, là chủ sự của cả Đường gia. Mặc dù bây giờ là Đường đại phu nhân là đương gia, nhưng chỉ cần lão phu nhân một cái mất hứng, ba vị phu nhân ai làm chủ mẫu còn thực nói không chính xác.

Đường gia hậu viện đại khái chính là tình hình thế này : hiện tại ngoại trừ ra em gái của chồng là Đường Bái Nhi đi ra ngoài thì những người khác đều đã đứng ở trong phòng lão phu nhân.

Đường đại phu nhân bị lão phu nhân kêu rên làm cho sợ hết hồn, vội vàng đỡ lão phu nhân:

“Hạo Nhiên thằng bé nhất định là nhất thời hồ đồ bị yêu nữ kia mê mẩn tâm trí, lão phu nhân nếu là vì chuyện này tức giận mà hại tới thân thể vậy cũng thật là lỗi lầm của Hạo Nhiên. Xin mẹ bớt giận, bớt giận…” Vừa nói xong, bên cạnh thấy 1 nha hoàn bưng tới trà an thần đưa tới.

“Nó hồ đồ? Vậy nhiều năm đọc sách thánh hiền đều thành công toi sao?” Đường lão thái quá tức, trực tiếp đem chén trà đặt lên bàn:

“Ta là sớm niệm kinh muộn niệm Phật, chính là cầu Phật tổ phù hộ mọi người bình an hòa thuận tốt đẹp. Cuộc sống bình ổn không có mấy ngày nữa, lại nháo lên?”

Lão phu nhân lời nói không nặng, lại khắp nơi đánh vào trên mặt Đường đại phu nhân. Buổi nói chuyện này, rõ ràng là đang nói nàng quản gia bất lự mới dẫn đến loại tình huống này. Đại phu nhân cũng không thể phản bác, đành phải kìm nén bực bội thấp giọng nói:

“Dạ, lão phu nhân dạy dỗ đúng. Con sẽ nhất định thật tốt giáo dục Hạo Nhiên.”

“Ai, tất cả giải tán đi, đi đi…” Đường lão thái phất phất tay, Liễu Mạc Như còn muốn nói điều gì lại bị đại phu nhân trừng mắt, cũng ngượng ngùng lui xuống.

Nhân vật chính đều tan cuộc những người khác còn ở nơi này làm cái gì đấy, cũng liền đều tự trở về hậu viện của từng người.

Trên đường, Hoa hồng gặp Tạ Thanh Kiều giống như có tâm sự, liền hỏi:

“Thiếu phu nhân, đang suy nghĩ gì đấy?”

Tạ Thanh Kiều nháy mắt mấy cái nhẹ nói :

“Ta đang suy nghĩ chuyện như vậy nếu là đặt tại trên người Trần Bảo Bảo sẽ là ra sao?”

Chủ tớ hai người lần nữa không hiền hậu nở nụ cười.

Lúc trước mẹ chồng Trần Bảo Bảo ngại nàng vào cửa hai năm không sinh con, liền động ý niệm trong đầu cho con trai nạp thiếp. Mẹ chồng tỷ ấy là một người thuộc phái hành động, nói làm liền làm. Chọn cô nương, xứng bát tự, đặt sính lễ, một loạt quá trình lưu loát liền mạch. Nhưng chờ đến hôm thành thân, tân nương tử chết cũng không lên kiệu, nói cái gì gả cho người khác là muốn xuất giá như thế, gả cho nhà này là sẽ xảy ra án mạng! Lời nói này đến ngày thứ hai liền truyền cả mọi người của Vân Châu thành đều biết. Tạ Thanh Kiều chỉ có thể âm thầm thán Trần Bảo Bảo thật là thủ đoạn. Uy hiếp đe dọa các thể loại.

Thở phào, mặc dù tướng công của mình tâm trí là đứa con nít, nhưng dầu gì không có hành vi vượt tường, càng sẽ không đi trêu chọc hoa dại cỏ dại, nghĩ như vậy lão Thiên đối với nàng coi như công bằng.

Vốn tưởng rằng chuyện Đường đại thiếu gia la hét nạp thiếp cứ như vậy đã qua, không nghĩ tới ba ngày sau hắn thế nhưng ngay trước mặt Đường đại phu nhân la hét muốn bỏ vợ.

Đây thật là trúng ma chướng yêu nữ mà !

Cả Đường phủ vì chuyện này nháo lật trời, Tạ Thanh Kiều không tranh quyền thế ở chỗ trung lập lập tức thành hương bột. Chủ tử các viện cũng không có việc gì đều tìm đến nàng tâm sự.

“Đại phu nhân cũng thật là… chuyện này phải phạt liền phạt Hạo Nhiên tại sao có thể liên lụy đến Hạo Minh đây? Tuy nói bọn họ là huynh đệ, có Hạo Minh nhà ta mới bảy tuổi. Nói tới việc lấy vợ thật sự là cách cách xa vạn dặm.” Đây là tam phu nhân nói.

“Thanh Kiều, nữ nhân chúng ta mệnh thật khổ…” Này là đại tẩu Liễu Mạc Như nói.

“Gần đây nếu là không có việc gì, con nên đi bồi bồi lão phu nhân, ngài một mình ăn chay niệm Phật cũng có chút nhàm chán.” Đây là Đường đại phu nhân muốn dời đi tầm mắt.

“Thanh Kiều à, không có việc gì phải đi tới chỗ ta nhiều vòng một chút.” Này là Đường nhị phu nhân. không tranh quyền thế

Chờ đưa đến đám người liên ca, tri tâm đại tỷ Tạ Thanh Kiều đóng cửa lại, duỗi cái lưng mỏi:

“Anh chồng thật là trong nhà đều bao nhiêu người, lớn rồi rõ ràng cũng văn nghệ như vậy.” Lại nói nào là “Chân ái vô địch” “Không phải là nàng không cưới” như vậy.

Hoa hồng giúp nàng xoa bóp vai:

“Chuyện như vậy nếu là nháo không xong, tất cả mọi người đừng nghĩ qua cuộc sống yên ổn. Đại phu nhân sắc mặt càng ngày càng kém, nô tỳ nghe nha hoàn phòng lớn nói đã có mấy cái tỷ muội bị đại phu nhân mắng. Có còn bị khấu trừ lương tháng.”

“Đại phu nhân nếu có tâm tình mới là lạ.” Tạ Thanh Kiều ngáp một cái:

“Lại không giải quyết, lão phu nhân nói không chừng sẽ đổi đi đại phu nhân tổng giám đốc này.”

Hoa Hồng mặc dù nghe không hiểu rõ, nhưng ý của lời này vẫn là đã hiểu.

Đến buổi tối, cũng không biết lão phu nhân đánh cái gì chú ý, mời toàn bộ mọi người đến chỗ của nàng ăn chay. Nói là mấy ngày nay trong nhà không yên ổn, nên ăn chay an thần.

Dọc theo đường đi Tạ Thanh Kiều dặn dò tướng công của nàng phải ngoan, muốn ăn cái gì liền tự nói với mình. Không cần phải nói lung tung, tốt nhất là không nói lời nào, ai biết lão phu nhân hôm nay bày có phải Hồng Môn yến hay không đây.

Nguyên cho là mình là đi chậm một chút, chưa từng nghĩ là người tới đầu. Đường lão thái thấy Đường Hạo Dương vui mừng không ngậm miệng được:

“Đến đến, Hạo Dương đến ngồi ở bên cạnh ta. Thanh Kiều, cháu cũng cùng đi đến đi.”

“Bà nội, đây là hoa quế cao Hạo Dương đặc biệt vì bà nội mang tới, bà nội nhất định phải nếm thử.”

Tạ Thanh Kiều cẩn thận nhìn, khối hoa quế cao kia tựa hồ là ngày hôm qua nhị phu nhân đưa qua cho nàng. Tiểu tử này, rõ ràng cho bà nội nó lưu không cho mình, suốt ngày cứ nương, nương tử xếp thú 3 thật không có lương tâm.

“A ha ha, Hạo Dương ngoan a, cháu ngoan.”

Đường lão thái quá vuốt đầu Đường Hạo Dương, cái Tôn nhi này vốn là đưa cháu ưu tú nhất trong bốn tôn nhi, nhưng lão thiên gia hết lần này tới lần khác làm cho nó… Ai…

“Thanh Kiều này…”

Nghe được âm thanh của lão phu nhân, Tạ Thanh Kiều lưng cứng rắn, giống như đứng quân tư:

“Cháu có đây.”

“Ta nghe nói, ngày hôm trước cháu mang Hạo Dương ra phố?”

“Vâng.” Tạ Thanh Kiều cung kính nói ra:

“Là Thanh Kiều thiếu suy xét.”

“Ừ, đích xác là thiếu suy xét !” Lão phu nhân chu mỏ:

“Đều ra phố rõ ràng không mang một ít bánh đậu đỏ của lão Vương cho lão thái bà này.”

Gì?

Tạ Thanh Kiều nháy mắt mấy cái, chống lại con mắt lão phu nhân giảo hoạt lập tức ngầm hiểu, lặng lẽ nói ra:

“Lần sau Thanh Kiều nhất định mang về cho ngài.”

Bánh đậu đỏ của Vương chưởng quỹ có danh từ trăm năm tại phía bắc Vân Châu thành, Đường phủ tọa lạc tại phía nam của Vân Châu thành. Muốn mình mang theo Hạo Dương chơi khắp cả Vân Châu thành cứ việc nói thẳng, tại sao còn vòng vo. Tạ Thanh Kiều đáy lòng yên lặng than thở, bất quá nàng tựa hồ cũng dần dần thói quen loại phương thức nói chuyện này

“Đừng quên mang cho ta thêm 1 bức họa Quan Âm.”

“Vâng.” Lần này là tới Quan Âm miếu ở thành tây cũng phải đi.

Không lâu sau, các chủ tử các phòng đều lục tục đến đây. Tạ Thanh Kiều thấy tình thế dắt Đường Hạo Dương đi tới một bên.

“Đều ngồi đi.” Gặp người tới đông đủ, lão phu nhân tại khi Đường đại phu nhân cùng đi vào nói. Dựa theo lệ cũ, Đường phu nhân ngồi ở bên tay trái lão phu nhân, đại đương gia Đường Hạo Nhiên khó được khi về nhà ngồi ở bên phải lão phu nhân. Những người khác cũng theo thứ tự ngồi vào vị trí sau, bọn nha hoàn liền bưng lên kim bồn, chén trà, rửa tay súc miệng.

Qua một lát, lão phu nhân cuối cùng cũng mở miệng lại đối với chuyện Đường gia đại gia nạp thiếp một chữ cũng không nói, ngược lại đối với tam phu nhân hỏi:

“Hạo Minh đâu, gần đây học tập như thế nào?”

“Bẩm tổ mẫu, Hạo Minh hôm nay được khen ngợi. Lâm gia huynh đệ còn có Ngụy gia huynh đệ đều bị tiên sinh đánh vào lòng bàn tay.” Tiếng nói rơi xuống chỉ thấy Đường tam phu nhân thư thái cười một tiếng, Hạo Minh nhà nàng chính là không chịu thua kém như vậy, dáng vẻ này khác với hai vị huynh đệ khác. Một kẻ chỉ biết lưu luyến nơi bướm hoa, một người khác… Không nói cũng được.

“Không tệ không tệ, Đường gia chúng ta vẫn luôn có người đọc sách. Tổ mẫu nơi này đúng lúc có cái nghiên mực, liền tặng cho cháu đi.”

Đường Hạo Minh vui mừng nhướng mày, vội vàng nói:

“Tạ tổ mẫu.”

Chờ nghiên mực mang lấy ra, nhị phu nhân có chút giật mình:

“Đây không phải là lễ vật chúc thọ năm ngoái Ninh tri phủ đưa tới chúc thọ lão phu nhân sao?”

“Con vừa nói như vậy ta còn nhớ không ra rồi.” Lão phu nhân vui tươi hớn hở nói:

“Ta nhớ được ngày đó cạnh nữ nhi của Ninh tri phủ cũng tới. Cái nha đầu kia thật sự là dáng vẻ xinh đẹp, nghiên mực này là nha đầu kia thay cha nó tặng cho ta, ta nói có đúng hay không Hạo Nhiên, lúc ấy con cũng ở đấy.”

Hồng Môn yến bắt đầu rồi, đây là tiếng lòng của Tạ Thanh Kiều. Bất quá trong tay chiếc đũa không ngừng không nhanh không chậm gắp thức ăn cho Đường Hạo Dương bên cạnh, mục đích chỉ có một – – chặn lại miệng.

“Nghiên mực đích xác là khó được nghiên mực tốt, Tứ đệ vừa vặn cần dùng tới, đa tạ tổ mẫu một phen dụng tâm.”

Đường Hạo Nhiên quy củ đáp, lão phu nhân xoa lên tay của hắn:

“Dụng tâm của ta, cháu cũng phải hiểu.”

Tháng một sau, Đường gia đại thiếu gia cưới vợ con gái của Ninh tri phủ, về phần nữ tử ma nữ kia cũng không ai biết đi nơi nào. Bất quá từ Đường Đại quản gia gần đây nhiều lần xuất nhập khố phòng ước chừng là cho chút ít ngân lượng tống đi.

“Thiếu phu nhân, này đều nhanh hai cái canh giờ, như thế nào còn chưa đi.”

Hoa Hồng đứng ở bên cạnh Tạ Thanh Kiều, nhỏ giọng lẩm bẩm. Hôm nay là ngày Đường gia đại gia cưới con gái của Ninh tri phủ Vệ Tư Đình vào phủ, vợ cả Liễu Mạc Như đã tại Tạ Thanh Kiều nơi này ngồi gần hai canh giờ, nhưng không có rời đi ý tứ.

“Đại tẩu?” Tạ Thanh Kiều thấy Liễu Mạc Như thần sắc có chút không đúng, trong lòng khắp nâng một tia dự cảm xấu.

Liễu Mạc Như có chút hoảng hốt: “Năm năm trước, tỷ cũng là như vậy tới.” Dứt lời, từ từ đứng lên, cứ vậy rời đi.

Tạ Thanh Kiều vội vàng đuổi nha hoàn cùng nàng đi ra sân nhỏ.

“Đại thiếu phu nhân thật đáng thương.” Hoa Hồng là một thẳng tính, có sao nói vậy.

Mặc dù so với cưới cô gái bán hoa kia, vị Vệ tiểu thư kia đúng là không có nhục nề nếp gia đình Đường gia. Nhưng đối với Liễu Mạc Như mà nói hai người không có khác nhau về bản chất.

Ban ngày Tạ Thanh Kiều vẫn còn ở đồng tình người khác, buổi tối hôm đó tướng công nhà mình lại đột nhiên tiến vào trong ao sen Đường phủ, may mắn gã sai vặt phát hiện sớm nếu không nói không chừng đã bị chết đuối.

“Này là chuyện gì xảy ra? “

Bên kia đang động phòng hoa chúc, bên này lại một mảnh tiếng khóc, lão phu nhân Đường gia rốt cục cũng không bình tĩnh!