Nửa Đời Một Mộng

Chương 4: Sửu nô nhân lệnh

Tháng tư năm sau, Chân Đồng tròn hai mươi tuổi, một mình một người đi đến nhà họ Thích nhận di sản.

Cô không cần cố phiếu và phiếu công trái, chỉ lấy đi tiền tiết kiệm và một bộ phận tiền mặt, tổng giá trị không bằng một phần ba như cũ. Luật sư tiếc hận thay cô, cô cười giải thích nói chính mình không phải thanh cao, chỉ là không muốn cùng những người khác ở nhà họ Thích có cơ hội lui tới mà thôi.

Trước khi đi, luật sư cảm thán nói, nếu Thích công tử cũng hiểu chuyện giống như cô thì tốt rồi.

Trong lòng cô vừa động, dừng bước chân lại hỏi kỹ, mới biết sau khi cô đi tính tình Mạc Sinh càng thêm ác liệt, suốt ngày ăn chơi đàng điếm cuộc đời thối nát, nhà họ Thích quả thực sự không ai quản được cậu.

Mạc Sinh không nên là người như vậy, cô biết, trong xương cốt thì Mạc Sinh không phải đồ xấu xa, chỉ là có lẽ không có cách nào để thừa nhận gia biến bất thình lình mà thôi. Cô rất muốn đi thăm Mạc Sinh, nhưng nghĩ đến Thích thái thái bị bệnh nằm trên giường, cuối cùng vẫn dừng chân.

Rời khỏi trước vườn, cô lặng lẽ đi dạo đến dưới lầu phòng mình trước kia, nhìn nhìn mấy cây đồng thụ già kia… toàn bộ hoa viên nhà họ Thích dường như chỉ có bọn chúng không chịu ảnh hưởng, vẫn ngay thẳng cường tráng như cũ.

Cô vuốt ve thân cây thô ráp, có chút cảm khái, lại có chút muốn rơi nước mắt, cô nhớ tới những ngày tháng vô tư ghé vào cửa sổ ngắm hoa đồng, nhớ tới thiếu niên quật cường sau khi bị đánh đến tìm cô bôi thuốc.

Hiện giờ, chuyện cũ đều bay trong gió rồi.

Cô dừng lại một lát, sau đó quay người rời đi.

Nhưng cô vẫn quên, quay đầu lại nhìn phòng trong quá khứ của mình… ở cửa sổ nhỏ quen thuộc kia, có một thiếu niên tịch mịch đang dựa vào ven tường, lẳng lặng ngóng nhìn bóng dáng cô đi xa.

Bức màn trắng bay múa trong gió, tựa như bùng nổ có từng mảng lớn hoa đồng bay xuống, dần dần mơ hồ tầm mắt của thiếu niên. Chút tuyệt vọng bệnh tình nguy kịch cùng bi ai thâm nhập vào, có lẽ từ đây sẽ không có ai, có thể nhìn rõ tất cả.

*****************************

Ba năm sau Thích phu nhân bệnh chết, Thích Thị gặp được nguy cơ thật lớn, hội đồng quản trị sôi nổi tỏ vẻ phản đối với việc Thích Mạc Sinh nhận chức. Luật sư trung thành và tận tâm lén tìm Chân Đồng, hy vọng cô có thể ra mặt cứu Mạc Sinh ra khỏi nguy nan…

Hoá ra lão Thích đã sớm có dự kiến trước, giao phó cho anh ta tạm thời thay Chân Đồng quản lý hộ tất cả các cổ phiếu và bất động sản, cần dùng vào lúc thời điểm khẩn cấp.

Chân Đồng mềm lòng, không đành lòng vứt bỏ Mạc Sinh không nhìn, chối cùng vẫn là lấy thân phận và thế lực cổ đông thứ hai ở đại hội cổ đông giữ Mạc Sinh lại. Vì đốc thúc Mạc Sinh chuyên tâm làm việc, cô lại kéo hành lý về nhà họ Thích đã lâu không về.

Lúc vừa mới bắt đầu, Mạc Sinh còn giống như trước thích đối nghịch với cô, Chân Đồng chỉ coi nỗi đau tang mẹ của cậu vẫn chưa tiêu, hoàn toàn không đáng so đo. Mạc Sinh về muộn, cô khăng khăng chờ; Mạc Sinh lêu lổng, cô tự mình đi ra ngoài tìm người; bất luận Mạc Sinh làm gì cô cũng không tức giận… đối với cô mà nói, Mạc Sinh đã là thân nhân duy nhất của cô trên đời này, tuyệt đối không thể nhẹ giọng từ bỏ.

Mạc Sinh còn nhỏ không hiểu chuyện, chờ cậu thành thục một chút, chính mình có thể an tâm giải thoát rồi.

Sau khi bị uỷ khuất, cô vẫn luôn an ủi mình như vậy… chờ Mạc Sinh thành thục, chỉ cần cậu, chịu thành thục.

Một lần cuối cùng, cô tìm thấy Mạc Sinh say không còn biết gì ở quán bar dưới lòng đất, cậu đang dưới sự xúi giục của người khác mà chơi ma túy mềm. Nhìn Mạc Sinh trước mặt hai mắt ngu ngốc, ý thức mơ hồ, cô rốt cuộc không nhịn được, nước mắt rơi ngay lập tức.

Không kêu gào, cũng không khóc thành tiếng, cô chỉ hung hăng cắn môi dưới, máu đều đã tràn ra.

Cô cảm thấy mình thật là mệnh khổ, hà tất lại muốn nhặt một cái phiền toái như vậy vào người? Để cho tên nhóc không biết cố gắng chết luôn ở chỗ này cũng tốt!

Cô lập tức xoay người về nhà, thu thập đồ vật đơn giản rồi muốn ra khỏi cửa.

Quản gia nóng nảy, một mặt gọi điện thoại tìm người một mặt liều mạng xin cô ở lại.

Cô chỉ lắc đầu, tê liệt mà nói: “Là thiếu gia nhà ông không chịu nghe lời, tôi bất lực.”

Giữa lúc lôi kéo, Mạc Sinh cuối cùng cũng trở lại.

Cậu đứng ở cửa, dùng ánh mắt trống rỗng nhìn hành lý trong tay Chân Đồng, ngơ ngác hỏi: “Chị… phải đi?”

Nước mắt cô lại chảy ra, nghẹn ngào trả lời: “Đúng vậy, chị đã tuyệt vọng với em, lại không muốn phải chịu thêm tra tấn!”

Mặt Mạc Sinh lập tức trắng bệch một mảnh, như người chết mất đi sự rực rỡ.

Cô có chút không đành lòng, cắn răng tàn nhẫn quyết định ra khỏi cửa.

Lúc nhìn thoáng qua Mạc Sinh, cô cảm thấy toàn thân cậu đều đang run rẩy, sau đó là “rầm” một tiếng, quản gia thất thanh gào lên: “Thiếu gia…”

Cô quay đầu nhìn lại, Mạc Sinh đã té xỉu trên mặt đất.

Đêm đó cô tự nhiên không đi được, hai mắt vẫn luôn mở chiếu cố ở mép giường. Sau khi Mạc Sinh tỉnh lại đã mất đi lệ khí, chỉ giống một đứa trẻ nắm chặt tay cô cầu xin đau khổ: “Chị, không cần đi!”

Cậu đã quá nhiều năm không gọi cô là “chị”. Oán khí tan thành mây khói, Chân Đồng vuốt trám cậu, rưng rưng nhẹ giọng trả lời: “Được, chị không đi, chị vĩnh viễn sẽ ở đây với em.”

Mạc Sinh đạt được sự hứa hẹn, cuối cùng cũng vừa lòng ngủ, thần thái an ổn.

Mấy ngày sau Mạc Sinh bỗng nhiên thoát thai hoán cốt, tỉnh lại nghiêm túc xử lý việc làm ăn của gia tộc, không hề lạnh nhạt vô tình với Chân Đồng như xưa, ngược lại thường thường quấn lấy cô ăn cơm chung, xem phim, tư thái thật sự rất tốt.

Chân Đồng rốt cuộc cũng cảm thấy vui mừng.

Chỉ là Mạc Sinh thường thường sẽ đột nhiên hỏi cô một câu: “Chị, chị sẽ vĩnh viễn lưu lại bên người em hay không?”

Chân Đồng cười khanh khách, vỗ vỗ mặt cậu trả lời: “Đương nhiên, trừ phi chị rời đi trước em một bước.”

Mạc Sinh gắt gao nắm tay cô, không hề trả lời.

Lúc Mạc Sinh 24 tuổi, Chân Đồng quyết định đính hôn cùng với Từ Văn Định vừa đi du học trở về.

Khi cô giới thiệu Văn Định với Mạc Sinh, sắc mặt Mạc Sinh xưa nay chưa từng khó coi như vậy: “Anh ta không xứng với chị, chị à!” Mạc Sinh nói với cô như vậy, thần sắc khó nén được kích động.

“Chị và anh ấy đã quen biết 6 năm, sớm đã hiểu anh ấy là thích hợp nhất.” Chân Đồng cười nhìn cậu: “Tiền tài với chị, đã không còn quan trọng như vậy.”

Mạc Sinh nghe vậy hung hăng quay mặt đi, đôi mắt nhìn Từ Văn Định đều là chán ghét và thù hận khắc cốt.

Văn Định bỗng nhiên không rét mà run.

Sau khi Chân Đồng đính hôn, thái độ của Mạc Sinh lại bắt đầu không tốt, thường xuyên say rượu về nhà, còn mang theo mùi nước hoa đầy người. Chân Đồng chỉ coi cậu là tùy hứng niên thiếu, Văn Định lại cảm thấy hành vi của cậu quái dị, muốn vị hôn thê nhanh chóng dọn ra khỏi nhà họ Thích.

Ngày nay cậu lại về muộn, trên áo sơ mi đều là dấu son của phụ nữ. Chân Đồng đi qua dìu cậu, vốn đang muốn mắng, lại bỗng nhiên nhìn thấy khóe mắt cậu đều là nước mắt.

“Chị!” Cậu mơ mơ màng màng ôm lấy cô gọi, thanh âm bi thương: “Chị từng đồng ý với em không rời khỏi em, vì sao hiện giờ lại muốn đổi ý?”

Chân Đồng nghe vậy ngây người, ngơ ngẩn đứng tại chỗ.

Mùa hoa đồng nở rộ qua đi, phần lớn bay xuống trong nắng, từng cánh giống như tuyết vào đông. Cô dần dần bắt đầu cảm thấy lạnh, có chút vào cốt tủy, lạnh băng.