- Liễu đại hiệp... à... Tồn Trung! Thế thiếu hiệp có định tới Đông Doanh thăm dò không?
Tồn Trung đáp :
- Vãn bối cũng có ý định đó, nhưng Bang chủ lại không muốn cho vãn bối mạo hiểm, nên vãn bối sẽ tùy cơ hành sự, đề cao cảnh giác thôi.
Vô Trần tiếp :
- Theo sự quan sát của bần đạo, thì võ công cùng cơ trí của thiếu hiệp đều hơn người có thể tùy cơ ứng biến được. Nhưng Đông Doanh là một nơi rất nguy hiểm, sư đồ của Thanh Hải Lạp Bột Tự Tôn Kha Ba cũng là xuất phát tại nơi đó. Hơn nữa, bần đạo còn nghe đồn rằng có mấy tên ma đầu cái thế đã có mật ước là sẽ tới tiếp tay cho bọn chúng. Tuy nhiên việc này là do một vị bạn hữu của bần đạo cho biết chứ thật ra chưa có bằng chứng nào xác đáng cả. Nếu quả thật như vậy, đại cuộc sẽ khó khăn cho chúng ta bội phần. Thiếu hiệp có tới Đông Doanh phen này cũng chớ nên sơ hốt, dù cho không thành công thì cũng chớ nên để lộ hành tung. Đó mới là thượng sách.
Tồn Trung cung kính đáp :
- Vãn bối xin ghi nhớ.
Kiện Khang là một thị trấn ở phía Nam hạ du Trường Giang, bốn bề sông nước tung hoành, hình thế hùng tráng, được binh gia coi như một nơi rất trọng yếu. Tôn Ngô, Lục Triều, Nam Dương cũng đều đã kiến đô tại nơi đây.
Gần Kiện Khang là Bắc Cố sơn, thuộc phía Bắc huyện Trấn Giang. Ba mặt là nước bao bọc. Đại tổng chế Miêu Truyền đã cho thiết lập Đông Doanh ở chân núi Bắc Cố sơn này.
Doanh trại này chiếm cứ một vùng đất rất lớn rộng, kiến trúc cực kỳ tinh xảo hiểm hóc, những người thường khó lòng xâm nhập nổi.
Đại tổng chế Miêu Truyền tuy là nhân vật đứng đầu Đông Doanh, nhưng thường tư trú ở Lâm An để ngầm giám thị Tống Cao Tôn, và còn ngầm điều khiển áp chế các nhân vật võ lâm bốn phương.
Người xử lý thực sự ở Đông Doanh này là Lưu Tà, xưa kia vốn là một tên vô lại, bị quan quân triều đình truy nã rất gắt gao. Không hiểu sao, trên đường đào tẩu y được tên đại ma đầu Cô Lâu giáo chủ thâu nhận và đã được chân truyền một môn công phu tà phái cực âm hiểm, đã khét tiếng võ lâm. Sau đó, y ngẫu nhiên gặp Miêu Truyền, rồi kết nghĩa thành huynh đệ, mới đổi danh là Lưu Chính Ngạn.
Sau Miêu Truyền được triều đình phong cho chức đại tổng chế, liền đề cử y chức phó tổng chế, và trao hết đại quyền ở Đông Doanh cho y.
Thông Thiên Hiểu sư gia là tên tham mưu đã khét tiếng quỷ quyệt ở Đông Doanh này. Tên tuổi thực sự của y, không một ai hay biết và y cũng chưa bao giờ nhắc nhở tới. Ai nấy đều chỉ biết y là một thiên tài, có cơ trí, mưu kế cùng tổ chức không ai sánh kịp. Mọi quy mô ở Đông Doanh đều do y sắp đặt hết. Trong đó y chia ra Thần Cơ doanh, Tiền Long đội, Khôi Y tố, Thiên Khuyết thất. Thủ đoạn điều hành của y cũng rất khắt khe và bí mật.
Vì vậy mọi động tĩnh ở Đông Doanh không một người ngoài nào dò biết được.
Tồn Trung có ý định tới Đông Doanh này tra xét động tĩnh để tìm tung tích của Trần cô nương, nên chàng liền cương quyết từ biệt Vô Trần đạo nhân, Cự Nguyên cùng Tố Tố, lớn bước rời khỏi nơi đó ngay.
Vì trang phục của chàng rất mộc mạc, chiếc áo ngắn màu huyền, đầu đội nón rơm rách đã che vẻ anh khí lẫm lẫm của chàng cho nên dọc đường không một ai chú ý.
Hôm đó, chàng đặt chân tới Kiện Khang vào khoảng giờ Ngọ.
Chàng liền trực chỉ Thổ Địa miếu ở phía Tây thành tiến bước.
Chỉ thấy trước cửa miếu có một đại hán nhơ bẩn đang ngồi nhàn nhã gieo xúc xắc. Liễu Tồn Trung chỉ đưa mắt nhìn quanh đang định bước vào bên trong thì đại hán nhơ bẩn bỗng đứng bật dậy mầng chửi :
- Mẹ kiếp! Xui xẻo thật! Lại gặp tà ma như thế này, thể nào đánh bạc cũng sẽ thua!
Vừa dứt lời, y đã lướt tới cạnh Tồn Trung, bỗng đưa cùi chỏ khẽ hích vào tay, đồng thời liếc mắt ra hiệu, rồi y tiếp tục lướt vào bên trong tức thì.
Tồn Trung thấy cách ăn mặc của hán tử nọ cũng hơi động lòng vội theo sau y ngay. Bên trong miếu vắng lặng như tờ, không một bóng người. Chỉ thấy hán tử nọ đứng sát vách tường, khẽ giọng hô :
- Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang.
Tồn Trung vừa nghe dứt đã mỉm cười, khẽ gật đầu.
Hán tử nọ vội chạy tới trước mặt chàng khom mình thi lễ khẽ nói :
- Đệ tử Hồ Thất thuộc chữ “Vũ”, xin ra mắt tiểu sư tổ.
Tồn Trung ngạc nhiên, hỏi :
- Sao ngươi biết ta là Liễu Tồn Trung?
Hồ Thất đáp :
- Đệ tử thấy cách phục sức của tiểu sư tổ rất lam lũ hai mắt thần quang nội liễm, vẻ mặt lại rất xa lạ, cho nên đã tinh ý nhận ra được ngay. Tổng đàn có cho bồ câu truyền thư, vì vậy, Phù Tống Viện Thi Huyền trưởng lão đã tính toán, nếu sư tổ dọc đường không gặp sự trở ngại gì, thì tất hôm nay thể nào cũng giá lâm Kiện Khang này cho nên đã xuống lệnh cho bọn đệ tử phải lưu ý, Thi Huyền trưởng lão còn sợ bọn đệ tử không nhận ra được tiểu sư tổ cho nên đã đem dung mạo cùng cách ăn mặc của tiểu sư tổ nói cho bọn đệ tử được rõ.
Liễu Tồn Trung mới vỡ lẽ à lên một tiếng nghĩ thầm :
- “Thi Huyền trưởng lão tài trí không thua kém gì Gia Cát Khổng Minh cho nên hành động của ta đã không ra ngoài sự tính toán của y, Cái bang có một nhân vật như thế này thật không còn sợ hãi gì Đông Doanh nữa”.
Trong lòng chàng cũng hoan hỉ thầm, hỏi tiếp :
- Thi Huyền trưởng lão còn nói gì nữa không?
Hồ Thất đáp :
- Thi Huyền trưởng lão có nhắc lại lệnh của Bang chủ đã viết trong thư dặn bảo bọn đệ tử có gặp tiểu sư tổ thì hãy thưa với tiểu sư tổ chớ nên đơn thân mạo hiểm lấy dũng khí nhất thời mà liều lĩnh tới thăm dò Đông Doanh. Theo Thi Huyền trưởng lão cho hay Đông Doanh là một nơi tập trung rất nhiều cao thủ thượng thừa. Hơn nữa, lại phòng thủ rất cẩn mật kiên cố. Nếu tiểu sư tổ đơn thân xâm nhập thì khó mà may mắn thoát khỏi được.
Hồ Thất nói tới đây đưa mắt chăm chú nhìn Tồn Trung tỏ vẻ quan tâm hỏi :
- Lần này tiểu sư tổ tới Kiện Khang có ý định tới Đông Doanh hay không?
Tồn Trung nhíu mày hỏi lại :
- Ngươi giữ nhiệm vụ gì ở nơi đây?
Hồ Thất cung kính đáp :
- Đệ tử thuộc tổ canh tuần.
Tồn Trung hỏi tiếp :
- Nếu vậy Đông Doanh ở phía nào?
Tuyệt tác của Hải Để Sa Lý Cửu
Hồ Thất cung kính đáp :
- Tại Trấn Giang dưới Bắc Cố sơn.
Tồn Trung cười nói :
- Nếu vậy mỗ biết rồi.
Thật ra chàng chưa biết nơi đó thuộc vùng nào cả, lại hỏi tiếp :
- Đông Doanh được kiến trúc ở chân núi Bắc Cố sơn, và mặt nó hướng về phía Bình Nguyên, phải không?
Hồ Thất đáp :
- Không phải, Đông Doanh ba mặt là nước, đường bộ chỉ ăn thông với một con đường nhỏ ở phía sau núi thôi.
Tồn Trung rất lấy làm mãn ý, khẽ mỉm cười gật đầu ra vẻ khen ngợi. Hồ Thất thấy vậy rất khoái chí vội tiếp ngay :
- Ba mặt thủy lộ Đông Doanh được tổ chức Tiền Long đội luôn luôn ngầm tuần sát, dưới nước bố trí cực kỳ tinh xảo nếu không phải người của Đông Doanh thật khó thể xâm nhập được. Con đường nhỏ phía sau núi thì do Tuần Cơ doanh thủ giữ. Những nhân vật thuộc Tuần Cơ doanh này đều là những cao thủ võ lâm xưng hùng một phương được tuyển chọn vào. Đừng nói là địch nhân mà dù là một con chim cũng khó lòng bay lọt. Không những thế trong doanh lại còn Khôi Y tổ. Bọn cao thủ của Khôi Y tổ trừ phi nhận lệnh ra ngoài hành sự, bằng không được bổ sung thêm vào bọn võ sĩ thủ doanh. Bên trong còn một nơi cực kỳ nghiêm trọng gọi là Thiên Khuyết thất. Nơi đây thì như có mấy tên ma đầu trứ danh cư trú...
Tồn Trung xen lời hỏi :
- Có mấy tên đại ma đầu?
Hồ Thất ấp úng đáp :
- Điều này đệ tử cũng không được rõ cho lắm. Chỉ được nghe đồn là cả Thanh Hải Lạp Bột tự, đại ma đầu tên là cái gì Tôn Kha... cũng có mặt trong đó.
Tồn Trung “à” lên một tiếng, nói :
- Ngươi làm việc tận tâm như vậy thật rất đáng khen. Nhưng ngươi đã nhận được tin đó ở đâu vậy?
Hồ Thất đáp :
- Những sự việc tại con đường nhỏ phía hậu sơn là do Xuyên Địa Thử Trần Tứ đã dò la. Tin tức về đường thủy lộ thì là kiệt tác của Hải Để Sa Lý Cửu.
Tồn Trung gật đầu ra chiều hài lòng hỏi :
- Thế phân đàn đặt ở nơi nào?
Hồ Thất đáp :
- Bẩm ở miếu Thổ Địa. Tiểu sử tổ có cần cho gọi phân đàn chủ tới để chi thị không Tồn Trung nói :
- Không cần. Lần này ta tới Kiện Khang đây chỉ là để ngao du danh thắng thôi, chứ không có nhiệm vụ đặc biệt gì cả. Ngươi chỉ cần trở về bẩm với phân đàn chủ, bảo rằng ta có ghé qua nơi đây là được rồi.
Hồ Thất cung kính vái chào rồi rời khỏi nơi đó ngay. Tồn Trung cũng kiếm một quán cơm bình dân ăn uống qua loa, rồi chàng liền tới một lò rèn luyện binh khí ở cách đó không xa, lựa mua hai mũi trủy bằng thép ròng, giắt vào trong người để tùy cơ sử dụng, rồi theo đại lộ trực chỉ thẳng Trấn Giang.
Khi chàng đặt chân tới thị trấn thì đã vào khoảng chập tối. Nơi đây binh mã người Kim mới rút khỏi không lâu, cho nên còn rất nhiều nơi vương lại những vết tích của chiến tranh, nhà xiêu vách lở.
Nhưng lạ thay, lại có những nơi cảnh tượng thật tấp nập trà đình tửu quán san sát, khách ra vào thật đông đảo.
Thì ra đại tổng chế Miêu Truyền, sau khi đã nắm đại quyền trong triều đình, thấy Tân Khí Tật thủ giữ Trấn Giang bố phòng khắp giải Nam ngạn sông Trường giang, kháng cự với người Kim rất mãnh liệt, trong lòng y liền nảy sinh đố kỵ chỉ sợ triều đình trọng dụng Tân Khí Tật. Y liền tâu với vua Cao Tôn :
- Bắc Cố sơn hình thể rất hiểm yếu, là một nơi quan trọng của bình gia. Vậy phải do hạ thần đích thân điều khiển mới mong ổn định được.
Do đó, y mới kiến lập Đông Doanh, rồi sai Phó tổng chế Lưu Chính Ngạn điều khiển, là y muốn che mắt triều đình những mưu đồ bất chính của mình, cho nên mới thiết lập những trà đình tửu quán, tạo nên một cảnh rất phồn hoa náo nhiệt, hầu dễ bề hành động.
Hãy nói Liễu Tồn Trung tiến vào trong trấn liền tìm một khách điếm nghỉ chân.
Hai bên bờ sông rặng liễu phất phơ trước gió, đèn đuốc sáng rực như ban ngày. Trà đình tửu quán nhộn nhịp Tồn Trung vốn sinh trưởng trong Cái bang từ nhỏ đã quen nếp sống thanh bần, không thích những chốn phồn hoa náo nhiệt. Chàng muốn kiếm một khách điếm thật bình dân để nghỉ chân nhưng không ở đâu mà tìm.
Trong lúc chàng đang dáo dác tìm kiếm, bỗng thấy có một tên vô lại hơi rượu xông lên nồng nặc xăm xăm chạy tới trước mặt. Tồn Trung thấy y là một tên say rượu, vội lách mình sang bên né tránh.
Nhưng tên nọ hai chân lảo đảo bước tới giương hai tay ra định ôm chầm lấy chàng miệng lè nhè nói :
- Bảo bối của mỗ, sao lâu rồi ta mới gặp lại ngươi như vậy? Làm mỗ cứ luôn luôn tưởng nhớ tới ngươi.
Dứt lời y giơ tay ra định chộp vào trong lòng Tồn Trung. Chàng vội lách người né tránh luôn mấy lượt.
Tên say rượu nọ bỗng lớn tiếng kêu la :
- Ối chà! Bảo bối của mỗ! Sao ngươi trở mặt, không nhận bạn bè như thế?
Y lại giơ tay ra chộp tiếp. Tồn Trung cả giận, nghĩ thầm :
- “Tên này rõ ràng là giả say định làm chuyện mờ ám, tưởng trong người ta có tiền bạc gì. Thật là xui xẻo cho mi lại gặp phải lão tử nghèo rớt mồng tơi này”.
Bỗng chàng lật ngược bàn tay lên chộp lấy cổ tay tên nọ, khẽ vận sức bóp, tên nọ đau quá thất thanh kêu la, trán toát mồ hôi lạnh liền tỉnh táo ngay. Tồn Trung quát bảo :
- Tên vô loại này ở đâu tới hãy khai mau? Sao dám chọc ghẹo gia gia như vậy?
Hán tử say nọ đau quá, nổ cả đom đóm mắt ra toàn thân mềm nhũn cố nghiến răng mím môi chịu đựng, nghe hỏi vội lắp bắp đáp :
- Tiểu nhân đã biết tội, xin gia gia buông tha cho.
Tồn Trung quát lớn :
- Ngươi chuyên sống bằng nghề này phải không?
Tên nọ van xin :
- Bẩm gia gia lần sau tiểu nhân không dám tái phạm nữa.
Tồn Trung lại quát hỏi :
- Ngươi làm nghề này được bao lâu rồi?
Tên say vội đáp :
- Tiểu nhân vì quá túng thiếu cho nên mới liều lĩnh hành nghề khoảng ba tháng nay. Hôm nay gặp phải Thiên Hoàng gia gia lão tử quả thật tiểu nhân có mắt không thấy núi Thái Sơn, tội đáng muôn chết.
Tồn Tnmg hỏi tiếp :
- Ngươi đoán gia gia là hạng người nào mà dám chọc ghẹo như vậy.
Tên nọ cố nhịn đau, cố mở mắt lên nhìn Tồn Trung, thấy là một thiếu niên lưng dài, tay vượn, lông mày kiếm dài tới tận mái tóc, tuy dáng dấp oai nghiêm, khiến ai trông thấy e dè nể sợ, nhưng niên kỷ chi mới độ ngoài hai mươi, mà y cứ quen miệng xưng là gia gia tử như thế, thật là tức cười. Tên nọ đáp :
- Tiểu nhân thấy ngài, Thiên Hoàng gia gia lão tử cứ đưa mắt tìm kiếm đoán thể nào cũng muốn tìm khách sạn trú chân, trong người ắt phải có đem theo tiền bạc, vì vậy tiểu nhân mới chót mạo phạm tới Thiên Hoàng gia gia lão tử, tiểu nhân có mắt cũng như mù, thật tội đáng đánh lắm!
Y vừa dứt lời đã nghe thấy có những tiếng kêu “bốp, bốp” Thì ra tên nọ đã giơ tay lên vả vào mặt mình lia lịa.
Liễu Tồn Trung thấy hành động của tên nọ rất hoạt kê, liền phì cười nói :
- Gia gia muốn tìm một khách điếm để nghỉ chân. Ngươi có biết ở đâu không? Mau mau chỉ cho gia gia biết để đái công chuộc tội.
Tên nọ nghe nói, lộ vẻ hớn hở đáp :
- Dạ dạ! Tiểu nhân xin đi kiếm quán trọ cho Thiên Hoàng gia gia ngay!
Dứt lời, y liền đi trước dẫn đường. Quẹo qua một khúc quanh, tới một con đường rất vắng vẻ, tên nọ liền giơ tay ra chỉ, nói :
- Thiên Hoàng gia gia lão tử, ngài thử coi xem khách điếm này có hợp ý không?
Tồn Trung đưa mắt nhìn, thấy khách điếm nọ trước cửa có để bảng viết bốn chữ “Duyệt Lai khách sạn”. Khách sạn này cửa không lớn lắm, chiêu bài đã nhạt màu. Tồn Trung lấy làm vừa lòng, khẽ gật đầu. Tên nọ vội chạy vào bên trong. Không lâu sau, đã thấy y dẫn tên chưởng quầy ra. Tên nọ liền chắp tay tươi cười, nói :
- Khách quan gia gia, xin mời vào! Xin mời vào!
Rồi y đưa mắt ra hiệu cho hán tử say. Tên nọ khẽ gật đầu, rồi quay sang Tồn Trung, vái dài một vái, quay mình rời khỏi nơi đó ngay.
Tồn Trung theo tên chưởng quỹ bước vào bên trong, xuyên qua một hành lang, tiến vào phía sau, thấy nơi đây có một dãy khách phòng, tên chưởng quầy liền mở một căn ở cuối dãy, mời Liễu Tồn Trung vào.
Tồn Trung đưa mắt quan sát căn phòng, thấy thập phần ngăn nắp, sạch sẽ, sát vách kê một chiếc giường. Trên một chiếc bàn có để một ngọn đèn dầu thắp sáng choang.
Tên chưởng quầy vội kêu gọi phổ ky đem một bình trà nóng lên.
Mắt đảo lộn mấy vòng, y nghiêng mình hỏi :
- Khách quan gia gia đã ăn uống gì chưa?
Tồn Trung hỏi lại rằng :
- Nơi đây có những thức ăn gì?
Tên chưởng quầy đáp :
- Hiện ở dưới bếp còn một chiếc đùi dê, một vò rượu nguyên chất.
Nếu khách quan gia gia muốn dùng tiểu nhân sẽ cho người đem lên ngay.
Tồn Trung nói :
- Nếu vậy ngươi hãy lấy cho ta một mâm thịt cùng hâm nóng một bình rượu đem lên đây.
Tên chưởng quầy vâng vâng dạ dạ rồi lui ra bên ngoài tức thì.
Không bao lâu sau y đã dẫn một tên phổ ky đem rượu thịt tới đầy đủ.
Tên chưởng quầy thân hành róc đầy một ly rượu hai tay dâng tới trước mặt Tồn Trung nói :
- Khách quan gia gia, rượu này có tên là “Tam Nhật Túy” đã nổi tiếng là một thứ rượu thượng hảo hạng. Nhân lúc rượu còn nóng hổi này mời thưởng thức mới thấy mùi vị tuyệt diệu của nó.
Tồn Trung liền đỡ lấy chén rượu, đưa mắt liếc nhìn qua một lượt bỗng cưới ha hả, nói :
- Chưởng quấy, đây có phải là hắc điếm không?
Tên chưởng quầy nghe nói, mặt liền biến sắc ngay.
Tồn Trung lại hỏi tiếp :
- Ta thường nghe người ta nói, trên chốn giang hồ thường có một loại hắc điếm, chuyên sống với nghề không vốn, đợi khi có khách tới trú ngụ, liền thừa cơ đánh thuốc mê để hãm hại. Những người béo mập thì đem lột da lóc thịt, nấu thành dầu. Những người gầy ốm thì băm thịt ra làm nhân bánh bao. Hành lý tiền bạc đều bị cướp đoạt hết. Ta cần phải đề phòng rượu này của bạn mới được.
Tên chưởng quầy cứ kêu oan luôn mồm, nói :
- Sao khách quan gia gia lại nói thế? Miền Trấn Giang đây là địa phương thuộc thế lực cai quản của Miêu Truyền tổng chế, phó tổng chế Lưu Chính Ngạn chỉ huy Đông Doanh, ở Bắc Cố sơn lại cách đây không xa. Miêu Truyền tổng chế thương dân như con đẻ, quy luật rất nghiêm minh. Dân chúng quanh vùng này đều tôn xưng ông ta là Cứu Thế tướng quân, thì làm gì có ai to gan lớn mật, dám thiết lập hắc điếm tại đây như thế. Rượu này tiểu nhân xin bảo đảm là rượu thượng hảo hạng.
Tồn Trung liền nói :
- Nếu là rượu ngon thật thì hay lắm? Ngươi hãy uống thử trước một chén cho mỗ xem.
Chưởng quỹ vội xua tay lia lịa, cười nói :
- Xin khách quan gia gia chớ có chê cười. Tiểu nhân trai giới đã lâu, dù chỉ một giọt rượu cũng không dám uống.
Tồn Trung cười ha hả, nói :
- Bạn chớ hãi sợ như thế. Đó là mỗ đùa chơi đấy thôi, chứ miền Trấn Giang này đã là địa phương do Miêu Truyền tổng chế cai quản, thì làm gì có hắc điếm được? Nhưng còn giải Trường Giang Nam Ngạn này do ai trấn thủ thế, ngươi có biết không?
Tên Chưởng quỹ đáp :
- Đó là do Tân Khí Tật trấn thủ. Lão này xưa nay rất lộng hành, không thức thời chút nào cả, cứ tối ngày hô hào đánh đuổi người Kim.
Như vậy không phải là nằm mơ giữa ban ngày hay sao? Cũng vì thế, Miêu Truyền tổng chế với y không ưa gì nhau.
Tồn Trung lại hỏi :
- Miêu tổng chế tay nắm đại quyền ở triều đình, thế không nghĩ tới việc khôi phục lại quê hương đất nước hay sao?
Tên chưởng quầy chần chừ giây lát mới đáp :
- Điều này... điều này tiểu nhân không được rõ cao kiến của Miêu tổng chế ra sao.
Tồn Trung bỗng cười ha hả, nói :
- Đúng lắm! Đúng lấm! Miêu Truyền tổng chế đã thương yêu dân như con cái, tất nhiên phải có diếu kế để bảo quốc an dân chứ! Chúng ta chỉ là hạng dân dã tầm thường thì làm sao hiểu rõ được quốc gia đại sự.
Dứt lời, chàng định đưa chén lên môi định uống, nhưng lại đặt xuống bàn, nói :
- Chưởng quỹ tiên sinh, mỗ uống rượu có một cái tật rất kỳ quái hễ có người ta đứng cạnh nhìn thì không sao có hứng thú uống được.
Xin bạn hãy ra ngoài, để mỗ chậm rãi thưởng thức vị của rượu ngon rồi còn đánh một giấc ngủ cho thoải mái.
Tên chưởng quầy vâng dạ rối lui ra bên ngoài. Y thuận tay khép luôn cửa phòng lại ghé mắt nhòm trộm vào trong đó xem sao, thì thấy Tồn Trưng đưa rượu lên môi nhấm nháp, miệng nói :
- Rượu ngon thật! Cái tên Tam Nhật Túy này quả thật danh bất hư truyền.
Tên chưởng quầy nghe nói liền mừng thầm. Y bỗng ngoắt tay ra hiệu cho tên hán tử say lúc ấy đang đứng ngấp nghé bên ngoài, liền vội chạy vào, định mở miệng cất tiếng hỏi, nhưng tên chưởng quầy vội đưa tay ra hiệu rồi chỉ tay vào khe cửa. Tên nọ vội ghé mắt nhìn vào bên trong, thì thấy Liễu Tồn Trung đưa hết chén này đến chén khác lên môi uống liên miên. Không bao lâu sau bỗng nghe thấy tiếng bốp một cái, chén rượu đã rời khỏi tay chàng rớt xuống đất vỡ tan tành.
Tồn Trung người lảo đảo hai tay chống lên mặt bàn cố gượng đứng vững miệng kêu la :
- Ối chà! Không ổn rồi! Rượu này có độc. Hắc, hắc... điếm.
Mới nói tới đây liền nghe thấy lạch bạch, Tồn Trung đã ngã ngửa người trên mặt đất, tên hán tử cả mừng vỗ vai tên chưởng quầy khen ngợi :
- Mạch Cát, thủ đoạn của bạn quả thật lợi hại. Xem như vậy phen này thể nào mình cũng sẽ được thăng lên một cấp chứ không sai.
Tên Mạch Cát đáp :
- Việc thành công này cũng là nhờ Mao Nhị bạn đã giúp đỡ một phần bằng không làm sao cho cá cắn câu được?
Tên Mao Nhị nói :
- Dĩ nhiên là cả hai chúng ta đều có chút công lao. Không biết tiểu tử này có đúng là tên đó hay không?
Mạch Cát nói :
- Cứ xem tướng mạo cùng cách ăn mặc của hắn thì có lẽ là tiểu tử mà Lý quản đái đã nói cho chúng ta hay sao. Nếu quả đúng là y thì thật không ra ngoài sự tính toán của Thông Thiên Hiểu sư gia.
Y nói dứt lời bỗng thấy ở ngoài cửa có một tên vệ sĩ bước vào.
Mạch Cát vừa thấy tên võ sĩ nọ đã mừng rỡ nói :
- Dao quản đái mau lại đây coi!
Tên Dao quản đái vội rảo bước tiến tới hỏi :
- Thuốc mê đã công hiệu chưa? Cá lớn hay cá nhỏ?
Mạch Cát đáp :
- Dường như là đại ngư mà Lý quản đái đã cho hay. Không ngờ phen này chúng ta lại gặp vận may đến như vậy!
Tên Dao quản đái vội hé cửa nhìn vào trong phòng. Bỗng y bật cười nói :
- Không ngờ chỉ là một tên tiểu tử tầm thường trông không có vẻ gì là lợi hại đâu, mà Lý quản đái khi trở về cứ tâng bốc võ công của y lợi hại kinh người, khiến cho cả Thông Thiên Hiểu sư gia cũng phải cẩn thận đề phòng dường như gặp kẻ đại địch vậy.
Mạch Cát vội nói :
- Tên này cơ trí cũng không phải là tầm thường. Vừa rồi trước khi bất tỉnh, y còn bảo là trong rượu chúng ta có độc.
Tên Dao quản đái hừ nhạt một tiếng nói :
- Đã là người có cơ trí tại sao y còn té lăn ra đất như thế này.
Xem như vậy, lời nói của Lý quản đái chỉ là phóng đại ra đấy thôi.
Mạch Cát nói :
- Chưa chắc là thế. Khi ở Thành Sơn cơ Thái Bạch lâu chính mắt quản đái đã thấy tên này vũ lộng thần oai, muốn cướp lại vị Trần cô nương, mà chưởng lực lợi hại đến chính Lý quản đái cũng phải hoảng sợ mà vội nhảy qua song cửa đào tẩu.
Dao quản đái lại “hừ” một tiếng, nói :
- Toàn là những lời bịa đặt!
Mạch Cát lại hỏi :
- Lý quản đái sao không thấy tới?
Tên Mao quản đái đáp :
- Hôm nay tới phiên y trực. Thông Thiên Hiểu sư gia vì đề phòng tiểu tử tới doanh này gây rối, cho nên mới ra nghiêm lệnh bố phòng khắp nơi, cứ coi trọng y như là một nhân vật ba đầu sáu tay gì vậy.
Không ngờ dưới mắt mỗ chỉ là một tên tiểu tử rất tầm thường này.
Nếu sớm biết như vậy, không phải là họ Dao nói khoác, mỗ chỉ cần khẽ ra tay là đã tóm được cổ y ngay. Hãy mau mở rộng cửa ra, để mỗ vào tra hỏi y.
Kế đó, cửa phòng liền được mở toang ra. Tên Dao quản đái hùng hổ bước vào trong phòng, theo sau là Mạch Cát với Mao tiểu nhị.
Thấy Tồn Trung đang nằm ngửa trên mặt đất, chiếc nón rơm quẩng một bên Dao quản đái liền nói :
- Để mỗ điểm vào huyệt đạo y trước đã, rồi hãy tra xét sau.
Quân vô tư tưởng dân tộc
Dứt lời, y liền cúi người xuống, giơ tay ra định vỗ vào Khí Hải huyệt của Liễu Tồn Trung.
Đang lúc ấy, bỗng thấy Liễu Tồn Trung vươn vai chuyển mình, miệng ngáp dài một cái, tựa như người ngái ngủ, tả chưởng không biết vô tình hay hữu ý khua trúng hữu chưởng của Dao quản đái đang vỗ xuống, khiến y cảm thấy toàn thân kinh mạch của mình bị tắc nghẽn, biết là có sự không hay xảy ra. Y vội rụt tay lại, nhưng không sao kịp nữa, nửa người tê tái, hai chân mềm nhũn, té lăn ra đất, không còn còn quậy được nữa.
Bỗng thấy Tồn Trung ngất ngưởng ngồi dậy, miệng ú ớ nói :
- Trong rượu có độc, nơi đây quả đúng là hắc điếm rồi chứ không sai.
Chàng vừa thốt ra những lời đó khiến cho Mạch Cát lẫn Mao Tiểu nhị đều hoảng sợ đến hồn phi phách tán, quay mình định bỏ chạy, nhưng Tồn Trung đã cười ha hả, nói :
- Xin các bạn hãy nể mặt mỗ mà ở lại đây giây lát, gia gia này còn muốn uống thêm một chầu rượu nữa.
Chỉ nghe thấy “phập phập” hai tiếng Mạch Cát và Mao tiểu nhị mỗi người đã bị một chiếc đũa phi trúng Song Quan huyệt đứng đờ người tại chỗ. Tồn Trung thuận tay rút luôn thanh bảo kiếm của tên Dao quản đái ra khỏi vỏ lia qua lia lại trước mặt tên Mạch Cát rồi quát hỏi :
- Duyệt Lai khách điếm này của ngươi có phải được lập ra để giám thị ngầm cho Đông Doanh phải không?
Mũi kiếm đã dí sát yết hầu Mạch Cát khiến y hoảng sợ đến người giá lạnh như băng, mặt xanh mét cắt không còn hột máu. Tồn Trung liền quát mắng :
- Quỷ kế của ngươi làm sao qua mắt nổi bổn gia gia. Lúc còn ở ngoài cửa điếm ngươi đã đưa mắt ra hiệu cho tên tiểu nhị đã khiến mỗ để tâm ngay rồi. Khi mỗ nói nơi đây là hắc điếm trong rượu có độc sắc mặt của ngươi liền biến đổi hiển nhiên đã tố cáo tâm địa gian trá của mình. Ngươi tưởng ta đã uống rượu độc ấy vào bụng thật ư? Ha ha... ha ha... Tên Dao quản đái kia vừa rồi ngươi đã nói mỗ chỉ là một tên tiểu tử tầm thường không có gì là lợi hại cả phải không? Nếu lúc này ta ra tay giết chết ngươi ắt thể nào cũng bị người trên giang hồ chê cười là ta lòng dạ hẹp hòi, mà cả ngươi chết cũng không yên tâm nhắm mắt. Thôi dược, để mỗ giải huyệt đạo cùng giao trả trường kiếm cho ngươi, rồi chúng ta sẽ đường đường chính chính so tài cao thấp với nhau một phen. Như vậy, dù có chết, ngươi cũng không còn oán thán gì được nữa, ngươi nghĩ sao?
Tên Dao quán đái nghe nói trong bụng liền mừng thầm, đáp :
- Nếu như đường đường chính chính so tài, bằng vào bản lãnh thực học của mình, Dao mỗ dù có bị đánh bại, trong lòng cũng sẽ tâm phục, khẩu phục.
Tồn Trung liền mắng chửi :
- Một tên vô tư tưởng dân tộc như ngươi, tội đã đáng chết lắm rồi.
Đây mỗ chỉ muốn cho ngươi thấy chút đạo nghĩa của những nhân vật chính đạo Trung Nguyên quang minh chính trực như thế nào để ngươi có chết cũng nhắm mắt yên tâm.
Bỗng chàng giơ tay lên phất một cái, thành trường kiếm đã rời khỏi tay, nhanh như điện chớp nhằm tiếng người tên Dao quản đái phi tới. Tên nọ hoảng sợ đến nỗi mặt xanh như chàm đổ, người run lẩy bẩy nhắm mắt chờ chết. Đang lúc ấy, bỗng nghe thấy “bách” một tiếng đầu mũi kiếm vừa bay sát tới người y, bỗng có một luồng kình lực hất trật sang bên, chuôi kiếm quay ngang, bật trúng huyệt đạo giải luôn yếu huyệt bị phong bế của y tức thì.
Tên Dao quản đái vội lồm cồm bò dậy, bụng thất kinh nghĩ thầm :
- “Võ công tà môn của tiểu tử này quả thật kinh người. Thuật dùng khí công điều khiển kiếm thức đó cao siêu thật. Chẳng trách Thông Thiên Hiểu sư gia mà cũng phải bố phòng nghiêm mật để đối phó với y, như gặp phải đại địch vậy”.
Nghĩ đoạn, y cũng phải bội phục Thông Thiên Hiểu sư gia là người hiểu biết rộng, tính toán như thần. Một mặt đứng trước vị thiếu niên thần oai lẫm lẫm này y cũng cảm thấy tuyệt vọng, hùng khí chiến đấu vừa rồi cũng tan biến mất. Tồn Trung lạnh lùng bảo :
- Ngươi hãy nhặt nhanh trường kiếm lên đi, còn chần chờ gì nữa!
Tên Dao quản đái liền nghiến răng mím môi cúi xuống, chộp luôn lấy chuôi trường kiếm rồi đứng đấy thủ thế.
Tồn Trung nhìn thấy cử chỉ của y, chừng như chợt hiểu liền à lên một tiếng, nói :
- Thì ra ngươi là nhân vật thuộc Tung Sơn phái, ở trên giang hồ đồn đại bọn người bịt mặt tới tàn sát Viễn Dương phiêu cuộc có những tên sử dụng chiêu thức của Tung Sơn phái. Chắc ngươi thể nào cũng có tham dự vào việc ấy!
Tên Dao quản đái chỉ “hừ” nhạt một tiếng chứ không trả lời. Tên Mạch Cát đứng cạnh đó liên giật mình kinh hoảng nghĩ thầm :
- “Tên tiểu tử này lợi hại thật! Chưa ra tay giao đấu mà y đã phát giác ra được môn phái của đối phương như vậy”.
Chỉ thấy Dao quản đái hữu thủ nắm chặt lấy chuôi trường kiếm tả thủ vuốt lên sống kiếm vẻ mặt rất khẩn trương hiển nhiên y đã hãi sợ đến cực độ đang cố gượng trấn tĩnh tinh thần. Y bỗng từ từ tiến lên, kiếm thế đã mang theo một luồng kình phong quét vào ngang người đối phương. Nhưng kiếm thế chưa tới nơi đột nhiên chiêu thức bỗng thay đổi, mũi kiếm đã nhằm thẳng Thái Dương huyệt của Tồn Trung đâm tới.
Tồn Trung hét lớn một tiếng, nghiêng người nhanh như điện chớp luồn ra phía sau đối phương. Chỉ nghe thấy “bộp” một tiếng, lưng tên Dao quản đái đi bị đánh trúng một chưởng. Y chỉ kêu “hự” được một tiếng, rồi té lăn ra đất, không cục cựa gì được nữa.
Tồn Trung quát lớn :
- Mạch Cát, ngươi hãy coi đó, phàm những tên nào thuộc bọn chó má của Đông Doanh thì đều được mỗ cho một chưởng như thế.
Dứt lời chàng lại tiến đến gần tên Mao tiểu nhị, quát bảo :
- Chính tên này làm tay sai cho bọn hung ác, chuyên sát hại kẻ lương dân vô tội, ta không thể để cho người sống sót được!
Tiếp theo đó, lại nghe thấy “bốp” một tiếng, tên nọ lưng đã bị đánh trúng một chưởng. Y chi kêu “hự” một tiếng, mắt trợn tròn, mồm há hốc chết ngay tại chỗ. Tên Mạch Cát đứng đó hoảng sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tồn Trung lại quát bảo :
- Tên này cũng không thể tha thứ được.
Mạch Cát vội quỳ xuống lắp bắp cầu khẩn :
- Đại đại hiệp... tiểu nhân còn bà mẹ già tuổi đã tám mươi. Xin ngài đại hiệp...
Tồn Trung cười ha hả, nói :
- Ngươi đừng lấy vải thưa che mắt thánh, hòng lừa gạt mỗ. Nhưng nếu muốn cho ngươi sống cũng có thể được, chỉ cần ngươi theo đúng sự thật trả lời mỗ mấy câu.
Mạch Cát vội đáp :
- Dạ, dạ được! Xin đại hiệp cứ việc hỏi đi, điều gì tiểu nhân biết không hề dám giấu giếm.
Tồn Trung liên hỏi :
- Duyệt Lai khách điếm này của ngươi có phải là một trạm canh ngầm của Đông Doanh thiết lập không?
Mạch Cát vội đáp :
- Vâng, quả đúng như vậy.
Tồn Trung hỏi tiếp :
- Có phải vị Trần cô nương đã bị chúng bất đem về Đông Doanh rồi phải không? Nay bị chúng giam giữ ở đâu?
Mạch Cát đáp :
- Tiểu nhân chỉ biết vị cô nương ấy quả thật đã được đem về Đông Doanh, nhưng không biết bị giam giữ ở đâu?
Tồn Trung “hừ” nhạt một tiếng, hỏi tiếp :
- Thông Thiên Hiểu sư gia đã thiết lập bao nhiêu trạm canh ngầm như thế này để đối phó với mỗ, phải khai ra mau?
Mạch Cát đáp :
- Điều này là việc tối mật của Đông Doanh, tiểu nhân chỉ nghe nói mà không biết rõ được tường tận tình hình đó ra sao.
Tồn Trung nghĩ thầm :
- “Với địa vị của tên Mạch Cát này thì làm sao biết rõ những điều tối bí mật ấy!”
Nghĩ đoạn, chàng liền giơ tay ra vỗ một cái, giải luôn huyệt đạo cho tên Mạch Cát, rồi quát bảo :
- Hãy mau dẫn ta tới Đông Doanh ngay!
Mạch Cát bỗng vái lạy lia lịa, van xin :
- Đại hiệp có muốn chém giết thế nào cũng được, chứ còn bắt tiểu nhân dẫn dường, dù tiều nhân có gan to tày trời cũng... không sao dám... dám làm.
Tồn Trung lại quát hỏi :
- Tại sao vậy?
Mạch Cát đáp :
- Nếu bị người phát giác chuyện này, thể nào cũng bị kết tội tư thông với địch, và bị xử tử một cách thảm khốc.
Tồn Trung nói :
- Ngươi chỉ cần dẫn ta tới gần đó, rồi chỉ con đường nhỏ ăn thông với doanh trại cho mỗ, mỗ sẽ cho ngươi được tự do ngay. Như vậy làm gì có ai phát giác được? Bằng không, mỗ sẽ cho ngươi theo hai tên này về chầu Diêm Vương ngay.
Tên Mạch Cát không biết làm sao hơn, đành phải ưng thuận, dẫn Tồn Trung rời khỏi Duyệt Lai khách sạn, ra tới phía ngoại thành y liền trỏ một con đường nhỏ, rồi hai người tiến thẳng.
Lúc đó ánh trăng lờ mờ, lại mây đen che phủ nên khắp mặt đất tối om. Tồn Trung nhờ có nội công thâm hậu, nên mắt nhìn thấy rất rõ mọi vật, còn Mạch Cát thì bước thấp bước cao, đi một cách rất khó khăn chậm chạp.
Tồn Trung sợ làm y chậm trễ cuộc hành trình, liền cắp y vào ngang hông, nói :
- Để ta đưa ngươi đi, còn ngươi chỉ cần trỏ đường cho mỗ là được rồi.
Mạch Cát bị Tồn Trung kẹp vào nách đến nỗi xương cốt đau nhức đến độ mồ hôi toát ra như tắm. Y chỉ biết cố nhịn đau, khẽ gật đầu.
Tồn Trung liền thi triển khinh công. Mạch Cát cảm thấy hai bên tai gió thổi vù vù. Ước chừng thời gian khoảng uống cạn một tuần trà, Mạch Cát đã giơ tay ra chỉ nói :
- Đại hiệp, phía trước mặt là Bắc Cố sơn đấy. Đông Doanh được thiết lập ở dưới chân núi đó mặt hướng ra sông, thủy lộ rất nhiều.
Tồn Trung liền đặt Mạch Cát xuống đất đưa mắt nhìn, chỉ thấy quả núi trước mặt rất lớn cao tới tận mây xanh.
Chàng liền quay sang Mạch Cát nói :
- Đó, mỗ trả lại tự do cho ngươi. Ngươi hãy quay trở về đi. Mỗ hy vọng từ nay về sau ngươi chớ nên để cho người lợi dụng mà cần bảo tồn khí tiết dân tộc. Bằng không lần sau còn gặp mỗ ngươi đừng hòng sống sót thoát khỏi tay mỗ lần hai và sẽ chết như thế này.
Nói rồi Tồn Trung giơ tả chưởng lên phất một cái. Chỉ nghe thấy lắc rắc mấy tiếng một thân cây gần đó đã bị chàng chặt gãy ra làm hai.
Mạch Cát kinh hoảng nghĩ thầm :
- “Có lẽ tiểu tử này là Sở Bá Vương chắc? Bằng không thì làm sao y lại có sức mạnh mẽ như thế này?”.
Nghĩ đoạn y vội khom mình vái chào rồi quay người chạy thẳng.
Tồn Trung sửa lại quần áo cho thật gọn ghẽ, thò tay xem xét lại hai mũi trủy dắt ở trong người, rồi chân khẽ điểm xuống mặt đất, tung mình nhằm thẳng phía Bắc Cố sơn lướt tới.
Miền Trấn Giang này, thời Nam Tống còn có tên là Nhuận Châu.
Những vùng quanh Bắc Cố sơn vốn là những thắng cảnh tuyệt đẹp khách nhàn du thường hay tới thưởng ngoạn. Nhưng từ khi Lưu Chính Ngạn thừa lệnh Miêu Truyền thiết lập Đông Doanh ở nơi đây thì những vùng này đã thuộc vào đất cấm, những người lạ cấm không được bén mảng tới nửa bước.
Tồn Trung vừa đi tới chân núi, liền ẩn thân vào một bụi cây đưa mắt quan sát. Chỉ thấy lưng núi có ánh đèn thấp thoáng, hiển nhiên phát xuất từ những tháp canh. Chàng đã được nghe Hồ Thất nói cho hay, con đường nhỏ ở phía sau Bắc Cố sơn do Đông Doanh Thần Co đội thủ giữ, mà Thần Cơ đội này toàn là những nhân vật võ lâm cao thủ xưng hùng nhất phương được kết nạp vào. Nhưng không biết kẻ đứng đầu bọn là ai?
Muốn tiến vào trong doanh, tất nhiên phải đi qua quan ải của Thần Cơ đội này trấn giữ, Tồn Trung vừa đưa mắt quan sát hình thế quanh đó, xem có chỗ nào thật kín đáo để ẩn thân. Chàng liền tung mình lướt lên trên núi. Chỉ thấy ở con đường nhỏ trên lưng núi có thiết lập một hàng rào rất kiên cố. Cách đó không xa, có thiết lập hai cái chòi canh, cao có tới mười lăm, mười sáu trượng. Ở trên đó có thể quan sát được mọi động tĩnh khắp chân núi, trên chòi thấy thấp thoáng bóng người, Liễu Tồn Trung nghĩ thầm :
- “Trên tháp canh này tất nhiên thể nào cũng bố trí những loại chuông trống gì, đề phòng khi có kẻ xâm nhập sẽ báo động. Một khi thanh âm của những dụng cụ báo động đó được gióng lên, thì thể nào toàn doanh trại cũng đều nghe thấy rõ hết. Muốn xâm nhập vào bên trong, tất nhiên trước hết phải tiêu diệt hai vọng canh báo động này”.
Trong lúc Tồn Trung đang suy tính bỗng nghe thấy phía chân núi có tiếng bước chân dồn dập, tựa hồ như không phải của một người.
Tồn Trung vội đưa mắt nhìn, thì thấy chung quanh đó không có chỗ nào để ẩn thân cả. Nhưng cách đó, khoảng hơn năm trượng, có một cây đại thọ. Tồn Trung vội lướt về phía đó ngay rồi nhẹ nhàng tung mình nhảy lên một lùm cây rậm rạp đưa mắt nhìn xuống thì thấy có ba cái bóng đen lướt ngang qua. Sau đó, trong đám cỏ bỗng có ba tiếng vỗ tay nổi lên. Một trong ba cái bóng đen nọ cũng trả lời bằng ba tiếng vỗ tay. Trong đám cỏ liền có tiếng người hô :
- Đông thành Tây tựu.
Cái bóng đen đáp lại :
- Quỷ khiếp Thần kinh.
Trong đám cỏ liền có tiếng cười hỏi :
- Dao quản đái đã về tới phải không?
Bóng đen đáp :
- Dao quản đái cái gì? Chắc tên đó đã nhân cơ hội ra ngoài du hí cũng chưa chừng.
Một giọng khác ở trong đám cỏ nói :
- Nếu vậy có phải là Lý quản đái đại ca đấy không?
Bóng den nọ khẽ ừ một tiếng. Kế đó, lại có giọng than vãn của một người :
- Thông Thiên Hiểu sư gia đã quá kỹ lưỡng. Chỉ một tên tiểu tử của Cái bang mà cũng phải làm ra vẻ quan trọng như vậy khiến cho anh em chúng mình đều phải mệt mỏi.
Một giọng khác nói :
- Những lời đồn đãi về tên nọ, chắc chỉ là chuyện huyền thoại mà giang hồ đã vẽ rắn thêm chân, để dọa nạt những kẻ nhát gan phải hoảng sợ đấy thôi.
Một tên khác nói :
- Nhưng chúng ta cũng không thể sơ suất được. Thông Thiên Hiểu sư gia đã xuống lệnh, tất nhiên chúng ta phải thi hành, nhất là từ khi đem con nhỏ nọ về doanh tất nhiên tiểu tử đó sớm muộn gì cũng sẽ tới đây chứ không sai.
Một tên nữa nói :
- Con bé đó là đã bắt được ở Viễn Dương phiêu cuộc đem về. Lý quản đái có báo cáo; hồi ở Thanh Sơn cơ Thái Bạch lâu, thiếu chút nữa thì đã bị tiểu tử nọ phá hỏng mất đại sự.
Tên vừa lên tiếng trước lại nói tiếp :
- Không phải là ta nói con bé đã bắt được ở Viễn Dương phiêu cuộc mà là con nhỏ cưỡi ngựa tới đây gây rối ở dưới núi diễu võ dương oai, bảo là tới để tiếp ứng cho Liễu đại ca nào đó, rồi bị tuần sơn đội bắt giữ. Con nhỏ gọi Liễu đại ca chắc là muốn ám chỉ tên tiểu tử nọ.
Một tên nói :
- Có lẽ đúng rồi. Thông Thiên Hiểu sư gia đã tiên đoán tiểu tử đó thể nào cũng sẽ tới đây gây rối. Nếu quả thật như vậy, tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa thấy y tới?
Tên kia đáp :
- Có lẽ vì tiểu tử khiếp sợ nên đã đổi ý rồi cũng nên!
Một tên nữa nói :
- Lý quản đái sáng nay đã nói cho mỗ hay, Thông Thiên Hiểu sư gia đã tính toán là chậm nhất tối nay thể nào tên tiểu tử nọ cũng tới nơi. Chắc không phải là y khiếp sợ đâu mà có lẽ dọc đường y đã gặp trở ngại gì mà tới trễ đấy thôi. Hơn nữa con nhỏ nọ lại tới đột ngột như thế chắc có lẽ bọn chúng bị mất hên lạc.
Tồn Trung ẩn núp ở trên cây nghe tên nọ nói thế giật mình kinh hãi nghĩ thầm :
- “Hỏng to, theo như bọn chúng nói thì thiếu nữ này chắc là Tố Tố rồi, nhưng tại sao nàng lại có thể tới trước mình được?”
Nghĩ tới đây, chàng bỗng vỡ lẽ :
- Phải rồi. Nàng ta cưỡi ngựa phóng thẳng tới đây, còn ta vì tựu lại Kiện Khang, sau đó ở Trấn Giang lại xảy ra việc lôi thôi, cho nên ta mới tới sau nàng như vậy! Cứu Trần cô nương chưa xong nay lại còn vướng thêm Tố Tố nữa, việc này thật khó khăn gấp bội.
Tồn Trung còn đang suy nghĩ, lại nghe thấy trong đám cỏ bỗng có tiếng hô :
- Thông Thiên Hiểu sư gia truyền lệnh khẩn cấp tới: Mọi người đều phải ở đúng cương vị canh phòng cẩn mật trọn đêm nay, đợi chờ tiểu tử nọ tới nơi, không được sơ ý.
Tồn Trung vừa nghe tới đó, bỗng thấy trong bụi cây ở phía xa có tiếng xào xạc, tựa hồ như có người đang tiến tới. Kế đó có một giọng cười nhạt, nói :
- Thông Thiên Hiểu sư gia không biết định làm trò ma quỷ gì, nên mới phái Dao quản đái tới Duyệt Lai khách sạn bắt tên tiểu tử nọ, nay lại còn ra lệnh khẩn cấp như thế là nghĩa lý gì?
Tiếp theo đó, lại có giọng của tên trong bọn mới tới nói :
- Điều này chỉ là đề phòng vạn nhất để khỏi xảy ra sự bất trắc đấy thôi.
Kế đó, có tiếng suýt rồi một người khẽ giọng nói :
- Lý quản đái đã tới đó.
Bọn nọ nghe nói đều câm miệng ngay.
Giây lát sau có tiếng sột soạt của cây cỏ, bọn người nọ tên nào tên ấy đều trở về cương vị của mình mai phục tức thì, kế đó lại có tiếng vỗ tay. Người mới tới cũng vỗ tay ba cái đáp lại. Tên trong bụi cỏ liền hô :
- Đông thành tây tựu.
Người nọ liền đáp ngay :
- Quỷ khiếp thần kinh.
Chỉ nghe thấy người mới tới nghiêm giọng nói :
- Chư vị nghe đây: Khôi Y tổ được cử đi tiếp ứng cho Dao quản đái đã trở về báo cáo rằng Dao quản đái cùng với Mao tiểu nhị đã bị người dùng chưởng lực đánh chết tại Duyệt Lai khách điếm, còn Mạch Cát không biết hiện đang lẩn trốn ở phương nào. Thông Thiên Hiểu sư gia xuống lệnh: Dao quản đái khinh địch sơ ý, cho nên mới bị uổng mạng như thế cũng không lấy gì làm tiếc. Mạch Cát bị người uy hiếp, tham sinh húy tử, đã biết tội mà lẩn trốn, cho nên Khôi Y tổ đã được lệnh nội trong hai ngày phải tìm ra được y xử tử, đem thủ cấp trở về bản doanh theo đúng quy luật xử tội những kẻ phản phúc đã được ấn định. Thông Thiên Hiểu sư gia đã tính toán tên tiểu tử họ Liễu đã tới núi và đang lẩn khuất đâu đây, chư vị phải nên cẩn thận triệt để không được sơ ý như Dao quản đái.
Trong bụi cỏ liền có tiếng xì xào bàn tán một hồi. Tồn Trung vội tung mình nhảy sang một cây đại thọ gần đó. Lúc này chàng chỉ còn cách chòi canh không xa, liền đưa mắt chăm chú nhìn, thì thấy trên tháp canh có một bóng đen đang hướng lưng về phía mình. Dưới ánh đèn thấp thoáng trên tháp còn có một tên nữa ngồi canh bên một cái chuông đồng rất lớn.
Tồn Trung liền tung mình phi thân lên nhẹ nhàng như một con cú rình mồi ban đêm lướt thẳng về phía tháp canh đó.
Cái bóng đen nọ vừa cảm thấy sau lưng một luồng kình lực lấn át tới thì á huyệt và nhuyễn ma huyệt đã bị người điểm trúng. Tên coi chuông vừa phát giác địch nhân xuất hiện đang định đánh chuông báo động đã cảm thấy cổ tay tê tái muốn mở miệng kêu la thì đã sớm bị chưởng của Tồn Trung quét trúng lăn ra tại chỗ.
Tồn Trung thở đến phào một tiếng rồi lột hết y phục của một tên mặc vào cuộn tròn chiếc nón rơm giấu trong người, rồi chàng lại điểm luôn mấy đại huyệt của tên kia.
Chàng quan sát trên lầu một lượt thấy cạnh đó có để hai thanh đao và một bình rượu. Tồn Trung liền cầm lấy một thanh, thuận tay quơ luôn bình rượu rồi theo chiếc thang dây từ từ leo xuống bên dưới.
Bỗng nghe trong bụi cỏ có người cất tiếng hỏi :
- Lão Hồ đó phải không? Đi đâu thế?
Tồn Trung hàm hồ đáp :
- Mỗ về doanh lấy rượu uống đây.
Trong bụi cỏ, tên nọ nói tiếp :
- Lão Hồ, nếu lấy được rượu hãy đem tới đây cho mỗ nhậu với nhé.
Tồn Trung lại hàm hồ ừ hữ một tiếng, rồi men theo con đường nhỏ phía eo núi đi luôn. Tới một khúc quanh, bỗng thấy trong bụi cỏ cùng sau những gốc cây quanh đó có những bóng đen thấp thoáng. Thì ra đâu đâu cũng có người mai phục. Phàm ai qua khúc quanh này, tất nhiên phải vỗ tay ba cái. Liễu Tồn Trung đã biết ám hiệu như thế nào, chàng ung dung tiến lên, khẽ vỗ tay ba cái. Liền có người lên tiếng hỏi :
- Đông thành Tây tựu.
Tồn Trung đáp luôn :
- Quỷ khiếp thần kinh.
Rồi chàng tiến thẳng lên phía đỉnh núi. Nhìn xuống chân núi, chàng thấy nơi đây kiến trúc quả thật cực kỳ nghiêm mật, kiên cố, đèn đuốc thắp sáng rực khắp nơi. Tồn Trung đã được Hồ Thái báo cáo cho hay Đông Doanh được kiến tạo thật công phu, đường lối bên trong khúc chiết như lưới nhện, vào rất dễ dàng, nhưng ra lại rất khó khăn.
Phàm những người nào không tinh thông về khoa thổ mộc đồ hình, thì dù võ công có cao thâm tới đâu, cũng bị vây khốn ở bên trong không sao thoát thân được.
Đang lúc chàng chăm chú nhìn xuống bên dưới quan sát, bỗng thấy một tên võ sĩ tuần doanh, lưng giắt trường kiếm, đang đi lại canh phòng. Chàng liền nghĩ thầm :
- “Doanh trại này bao la như vậy thì làm sao mà biết Tố Tố bị giam giữ ở nơi đâu?”
Chàng vừa suy nghĩ tới đó, bỗng thấy một tên võ sĩ canh tuần từ con đường nhỏ phía chân núi đang xăm xăm tiến thẳng về phía mình.
Tồn Trung liền vỗ tay ba cái tên võ sĩ nọ cũng đáp lại như thế. Chàng liền cất tiếng hỏi :
- Đông thành Tây tựu.
Tên võ sĩ nọ đáp :
- Quỷ khiếp thần kinh.
Lúc ấy hai bên chỉ còn cách nhau không đầy năm bước. Tồn Trung đã nhanh như một mũi tên lướt tới, giương năm ngón tay ra chộp thẳng vào vai tên nọ. Đồng thời, khuỷu tay chàng liền điểm ngay vào á huyệt của y. Tiếp theo đó, chàng thuận tay quăng luôn bình rượu sang bên, thò vào trong người rút luôn một mũi trủy ra, dí sát ngang hông tên nọ, quát hỏi :
- Thiên Khuyết thất ở đâu? Mau dẫn ta tới đó ngay.
Võ sĩ nọ muốn vùng vẫy kháng cự, nhưng đã bị Tồn Trung vận thần lực lên, năm ngón tay như năm chiếc kìm sắt kẹp chặt lại, khiến y đau đớn đến toát mồ hôi lạnh, Tồn Trung khẽ quát :
- Ngươi có chịu đưa đường hay không?
Võ sĩ nọ không chịu nổi sự đau đớn, vội gật đầu lia lịa, rồi quay mình tiến thẳng xuống bên dưới. Tồn Trung theo sát phía sau. Phía dưới núi ngang dọc chằng chịt. Tồn Trung trong lòng mừng thầm. Nếu chàng không may mắn kìm chế được tên này dọc đường, thì thật khó lòng phân biệt được đường hướng.
Võ sĩ nọ liền quẹo sang một con đường nhỏ phía bên trái, xuyên qua mấy lối tát, bỗng thấy trước mặt có một hoa viên rất lớn rộng.
Dưới ánh sáng trăng lờ mờ, thấy ngôi thủy tạ cạnh đó cũng có bóng người thấp thoáng, Tồn Trung liền vỗ tay ba cái. Một bóng đen cũng vỗ tay đáp lại, tiếp theo chàng liền hô :
- Đông thành Tây tựu.
Liền có tiếng đáp :
- Quỷ khiếp thần kinh.
Tồn Trung cười thầm, nghĩ bụng :
- “Để mỗ cứu xong Tố Tố cùng Trần cô nương ra khỏi nơi đây rồi, để xem ta với các ngươi, ai là kẻ quỷ khiếp thần kinh!”.
Chàng suy nghĩ tới đây, bỗng thấy võ, sĩ nọ quẹo về phía trái.
Trước mắt liền hiện ngay ra một tòa nhà kiến trúc rất nguy nga, hùng vĩ. Tên nọ giơ tay chỉ rồi gục gặc đầu. Tồn Trung khẽ hỏi :
- Nơi đây?
Tên võ sĩ lại gật đầu, Tồn Trung liền giơ tay ra vỗ, dùng trọng thủ phủ điểm vào đại huyệt của y, rồi quăng vào một xó tối cạnh đó, nói :
- Bạn kia, phiền ngươi hãy ráng nằm tại đó, chỉ mười hai tiếng đồng hồ sau sẽ khôi phục lại được hành động như cũ.
Tồn Trung sau khi quăng võ sĩ nọ vào trong xó tối, thấy bốn bề không một bóng người, chàng liền nhún chân nhảy luôn lên mái nhà ngói, rồi đưa mắt nhìn xuống dưới, thì thấy Thiên Khuyết thất này chiếm một vùng đất thật rộng, phòng ốc nối nhau san sát.
Chàng lại tung mình tới trước một căn đại sảnh, giở thức “Đảo quyết châu liêm” nằm sát người nhìn vào bên trong, thì thấy trong sảnh đèn đuốc sáng choang, có hai nhân vật ăn mặc thật quái dị, thuộc vùng ngoại vực. Nhưng không thấy thầy trò Tôn Kha Ba đâu cả.
Ngồi ở phía bên phải là một vãn nhân, tay đang phe phẩy chiếc quạt xếp. Người này gương mặt gầy gò, da bọc xương, trên mép để một chòm râu dê, môi lúc nào cũng khép chặt vào nhau, biểu lộ y là một nhân vật có mưu lược và rất thâm trầm, niên kỷ vào khoảng trên dưới năm mươi. Ngồi trên một chiếc ghế thái sư đặt ở chính giữa là một nhân vật béo mập ăn vận triều phục, đầu xà mắt chuột, không tương xứng với phục sức trên người y chút nào.
Bỗng thấy một tên kiếm thủ áo xám từ bên ngoài chạy vào, quỳ trước mặt tên béo mập nọ, trình :
- Khải bẩm đại nhân, bọn thuộc hạ đã bắt được Mạch Cát đem về tới rồi xin đại nhân định đoạt.
Tên béo mập có lẽ là phó tổng chế Lưu Chính Ngạn, vì ở lưng chiếc ghế thái sư của y, giữa hai con rồng và phượng có khắc một chữ “Lưu” rất lớn. Lưu Chính Ngạn liền quát bảo :
- Còn định đoạt gì nữa, hãy xử tử y ngay, rồi đem thủ cấp tới đây nộp cho ta.
Tên kiếm thủ nọ vội dạ ran một tiếng, lui ra phía ngoài sảnh ngay. Không đầy nửa tuần trà sau, tên nọ đã đem vào một chiếc khay, trên khay có đầu lâu của Mạch Cát, quỳ dâng cho Chính Ngạn.
Lưu Chính Ngạn chỉ đưa mắt nhìn qua, rồi khẽ phất tay một cái.
Tên kiếm thủ nọ liền lui ra bên ngoài ngay.
Sau đó, liền có tiếng hô vang dội vọng vào đại sảnh :
- Lệnh của đại nhân, bêu đầu thị chúng! Lệnh của đại nhân, bêu đầu tên Mạch Cát đề thị chúng!
Sau tiếng hô đó lại có trăm ngàn tiếng hô khác hưởng ứng vang dội :
- Lưu đại nhân oai đức bao trùm bốn bể, nhân nghĩa gieo rắc khắp vũ trụ là rường cột của quốc gia, cứu thế thánh chủ. Thánh thủ vạn tuế!
Lưu Chính Ngạn ở trong sảnh nghe tiếng tung hô ấy rất lấy làm khoái chí, cười ha hả nói :
- Lưu mỗ thì có tài sức gì mà dám nhận câu xưng tụng thánh chủ như thế. Lưu mỗ chỉ có một hy vọng là quần thần của Đại Tống cùng dân chúng sẽ được sống một cuộc đời thái bình thịnh trị. Chỉ tiếc thay Nhạc Phi, Tân Khí Tật, Trương Tuấn tự xưng mình là người tận trung báo quốc, mà lại bất thức thời vụ không lý gì đến sự đau khổ của dân chúng chỉ muốn lập đại công đối địch với người Kim. Lại còn cái lũ tự xưng mình là hiệp nghĩa đạo đề cao khí tiết dùng lời lẽ yêu mị để mê hoặc người. Đáng tiếc! Đáng tiếc thật!
Tên mặt choắt để chòm râu dê nói :
- Cái bọn tự nhận mình là hiệp nghĩa đạo đó chỉ là một lũ ô hợp thôi, có cái gì là đáng e ngại đâu. Theo thuộc hạ thì với oai phúc của đại nhân lớn lao như vậy, sớm muộn gì thể nảo cũng sẽ bắt hết được bọn chúng đem về đây.
Lưu Chính Ngạn liền hỏi :
- Đúng thế à, sư gia nhắc tới chữ bắt khiến ta lại nghĩ tới việc đã bắt được con bé ở chân núi hồi sáng. Không biết con nhỏ đó là môn hạ của ai thế?
Tên được gọi là sư gia có lẽ là Thông Thiên Hiểu vội lên tiếng đáp :
Cứ theo sự cung khai của nó thì là nữ đệ tử của tên Vô Trần yêu đạo.
Lưu Chính Ngạn ngạc nhiên hỏi :
Mỗ thường nghe đồn Vô Trần đạo sĩ là cao nhân ở thế ngoại. Sao lại phái nữ đệ tử vào Đông Doanh này quấy nhiễu như vậy?
Thông Thiên Hiểu đáp :
- Con nhãi đó nói là tới đây để tiếp ứng cho tên tiểu tử Cái bang nọ.
Lưu Chính Ngạn hừ nhạt một tiếng nói :
- Nếu vậy chả lẽ lão già Vô Trần lại cấu kết với Cái bang hay sao?
Thông Thiên Hiểu nhếch mép cười rất nham hiểm nói :
- Cái gọi là thế ngoại cao nhân hiệp nghĩa đạo đó cũng không hơn gì một con chồn hoang ở sa mạc, sớm tối đây thể nào y cũng sẽ nếm mùi lợi hại.
Lưu Chính Ngạn lại hỏi :
- Thế con nhỏ nọ hiện giờ ở đâu?
Thông Thiên Hiểu đáp :
- Thuộc hạ đã cho lệnh treo nó lên trên đỉnh Lục Đinh Các. Đại nhân có muốn gặp nó không?
Lưu Chính Ngạn liền nói “tốt lắm”, rồi quay về phía hai nhân vật thuộc ngoại vực nọ, nói :
- Hai vị sư phụ có hứng thú không? Con nhỏ nọ là nữ đệ tử của một vị võ lâm cao thủ, danh tiếng lừng lẫy ở Trung Nguyên. Cao thủ này là Vô Trần đạo sĩ người đứng đầu nhóm Vũ Trụ ngũ kỳ. Cứ theo lời của Tôn Kha Ba đại sư phụ, thì ông ta đã ấn chứng võ học với y liền hai ngày mà vẫn bất phân thắng bại.
Một tên trong bọn, tướng mạo rất xấu xí, tóc dài xõa xuống tận vai, cười nhạt nói :
- Trung Nguyên nhân vật của các ngươi, tên nào cũng tự xưng mình là cao thủ cả. Nhưng mỗ chưa hề nghe thấy xưng là thấp thủ bao giờ khiến mỗ nghe mãi cũng nhàm cả tai rồi.
Còn tên thứ hai thân mình nhỏ thó nói :
- Bọn chúng chưa chắc đã có tên nào chịu nổi từ tám đến mười chiêu của anh em mỗ.
Thông Thiên Hiểu liền nói :
- Không phải là mỗ dám ăn nói bừa bãi ở trước mặt Ô Lý, Khắc Tô nhị vị sư phụ. Tôn Kha Ba sư phụ trước cũng đã nói Vô Trần yêu đạo chưa chắc đã chịu nổi trên mười chiêu của ông ta. Nhưng khi cuộc ấn chứng thực sự xảy ra đã ra tay giao đấu liền hai ngày mà cục diện vẫn bất phân thắng bại.
Tên mặt mũi xấu như quỉ liền phùng mồm trợn mép giận dữ nói :
- Ta Ô Lý, cứ gọi một tên tự xưng là cao thủ tới đây, chỉ cầm cự với Ô Lý này tới năm chiêu cũng đáng gọi là hãnh diện lắm rồi chứ đừng nói gì tới mười như thế.
Tố Tố bị trói trên Lục Đinh các
Liễu Tồn Trung nằm trên mái ngói nghe y nói huênh hoang khoác lác như vậy liền cười thầm. Kế đó lại nghe thấy lão già nhỏ thó nói với Thông Thiên Hiểu :
- Về mưu lược tính toán thì mỗ bội phục sư gia là một tay đại căn cơ mưu lược, còn về võ công thì mỗ không hề nhường nhịn ai nửa bước. Tôn Kha Ba đấu với tên cao thủ Vô Trần gì đó trong hai ngày, rốt cuộc tên nọ đã chịu tôn xưng lão Tôn là đệ nhất. Lão Tôn là nhân vật đứng đầu Lạp Bột Tự, chẳng lẽ lại bịa đặt chuyện đó sao?
Thông Thiên Hiểu cả cười, nói :
- Đúng lắm! Đúng lắm! Tôn Kha Ba quả đã được tôn xưng là đệ nhất, nhưng phải nói hai vị mới xứng danh ngôi vị đệ nhất ấy. Lưu đại nhân của tại hạ đã mời hai vị tới để trấn giữ Đông Doanh này, đừng nói là chỉ một tên yêu đạo Vô Trần, mà dù có đến hàng trăm, hàng nghìn tên cũng không có gì là đáng sợ cả.
Ô Lý nghe Thông Thiên Hiểu tâng bốc mình như thế khoái chí khôn tả, vỗ đùi đến đét một cái, nói :
- Đúng vậy! Sư gia nói quả thật rất chí lý.
Liễu Tồn Trung nghe Thông Thiên Hiểu tâng bốc hai tên nọ, mục đích là để lợi dụng bọn chúng một cách rất khéo léo, liền cả kinh nghĩ thầm :
- Tên Thông Thiên Hiểu này quả thật lợi hại. Chả trách mọi hành động của ta đều ở trong vòng tính toán của chúng.
Nghe thấy Lưu Chính Ngạn nói :
- Chúng ta hãy tới con con nhỏ nọ xem sao.
Thông Thiên Hiểu nhún vai, cười nói :
- Dù tên Vô Trần yêu đạo đó lợi hại như thế nào, chúng ta đã có con nhỏ này làm con tin, thì còn sợ gì y dám xâm phạm chọc ghẹo chúng ta nữa.
Kế đó, mọi người liền rời khỏi chỗ ngồi, cùng đi ra bên ngoại đại sảnh. Tồn Trung thấy bốn bề lặng lẽ như tờ liền nhẹ nhàng tung mình nhảy xuống dưới đất, ngấm ngầm theo dõi, xuyên qua mấy con đường ngang thấy trước mắt bỗng hiện ra một cái cửa lớn hình vòng cung.
Thì ra đây là một căn lầu hai tầng, ngưỡng cửa có treo mấy tấm bảng sơn son đề ba chữ “Lục Đinh Các”.
Tồn Trung không dám đường đột tiến vào, vội vàng tung mình nhảy lên trên lan can lầu, rồi xuyên qua cửa sổ lướt vào bên trong.
Căn Lục Đinh Các này rất lớn rộng. Ở chính giữa còn xây một cái Lục giác viện bên trong có lập một cái thần đàn bốn phía đèn đuốc thắp sáng trưng như ban ngày.
Thì ra tên Lưu Chính Ngạn ngoài võ công tà môn cực lợi hại thâm độc ra y còn học được rất nhiều tà thuật của Tuyên Hóa môn, một môn phái thuộc bàng môn tả đạo đã khét tiếng võ lâm chuyên dùng yêu thuật để ám hại những nhân vật danh môn chính phái.
Thần đàn trong lục giác viện này cũng là do Lưu Chính Ngạn lập nên để bày bố Lục Đinh Lục Giáp thuật. Đối diện với thần đàn đó còn có một cái Mộc Đình.
Liễu Tồn Trung đưa mắt nhìn thấy Tố Tố đang bị trói treo tòn teng trên cái Mộc đình đó. Bên dưới một tên kiếm thủ áo xám đang khiêng một chiếc ghế thái sư tới, Lưu Chính Ngạn liền ung dung bước lên ngồi. Bọn Ô Lý, Khắc Tố Thông Thiên Hiểu cùng hai tên kiếm thủ cao cấp chia nhau đứng hầu hai bên.
Tố Tố vừa thấy bọn người nọ tiến vào liền mắng chửi :
- Bọn khốn kiếp kia, mau thả bổn cô nương ra. Có đồ ăn thức uống gì ngon, hãy đem ngay cho cô nương xơi, cô nương đói lắm. Bằng không, nếu để cho Liễu đại ca của bổn cô nương đây hay biết, thể nào đại ca cũng sẽ bắt các ngươi phải nhào lộn như những con khỉ đột cho mà coi.
Lưu Chính Ngạn nghe nói ngạc nhiên, hỏi :
- Ngươi nói nhào lộn như con khỉ đột nghĩa thế nào?
Tố Tố cười đáp :
- Nghĩa là bọn khốn kiếp các ngươi sẽ bị Liễu đại ca của ta trừng trị, phải bỏ chạy như lũ khỉ trẻ Tôn Kha Ba vậy.
Lưu Chính Ngạn nghe nói, thấy nàng dám giễu cợt mình một cách vô lễ như vậy, đột nhiên cả giận, còn bọn Ô Lý, Khắc Tô thì ngơ ngác nhìn nhau không hiểu gì cả Chỉ có Tồn Trung là trong bụng cười thầm vì chàng sớm biết “nhào lộn như con khỉ đột” đó là nàng muốn ám chỉ môn Vu Viên công của thầy trò Tôn Kha Ba, Cát Đạt Tố.
Chàng nghĩ thầm :
- “Tố Tố là một thiếu nữ thơ ngây vô tả, nàng cứ bạ đâu nói đấy, không suy nghĩ gì cả, thì người ngoài làm sao mà hiểu nổi?”
Thông Thiên Hiểu liền hỏi :
- Con nhãi kia, sư phụ ngươi có tới đây hay không?
Tố Tố chẩu môi xinh xắn lên đáp :
- Sư phụ ta không tới.
Thông Thiên Hiểu lại hỏi :
- Nếu vậy là ngươi đã lén lút tới đây một mình, phải không?
Tố Tố “hừ” một tiếng đáp :
- Bổn cô nương không nói cho lão già ngươi hay đâu.
Thông Thiên Hiểu ha hả cười lớn, nói :
- Mỗ biết rồi. Ngươi lẻn tới đây là muốn tìm tên Liễu đại ca gì đó, phải không? Hì hì, đáng tiếc thật! Nhỏ ngươi đã bị tên Liễu đại ca lừa gạt rồi.
Tố Tố vội hỏi lại :
- Chàng ta lừa gạt bổn cô nương? Làm sao các ngươi biết được?
Thông Thiên Hiểu đáp :
- Tên Liễu đại ca của ngươi dù có gan lớn tày trời cũng không dám lần mò tới Đông Doanh này. Y chỉ huênh hoang khoác lác trước mặt ngươi để nói sĩ diện chơi đấy thôi.
Tố Tố cả giận hai chân cứ khua lia lịa trên không nói :
- Bổn cô nương không muốn nghe lão già râu dê các ngươi nói điên nói khùng đâu.
Ô Lý, Khắc Tố đều không rõ ý của Thông Thiên Hiểu muốn nói gì, mắt thấy Thông Thiên Hiểu cứ như đùa cợt với cô bé nọ bọn chúng đều cảm thấy bực bội liền bỏ ra ngoài.
Lưu Chính Ngạn cùng Thông Thiên Hiểu cùng cất lên một tràng cười ha hả rồi bước ra theo. Tố Tố thấy vậy liền kêu la :
- Sao bọn các ngươi còn chưa cởi dây trói cho bổn cô nương?
Thông Thiên Hiểu đáp :
- Con bé kia hãy ráng đợi chờ ở đó, sư phụ ngươi sẽ tới cứu ngươi.
Chớ có vùng vẫy làm gì rủi dây đứt ngươi bị bể đầu sứt tai thì thật đáng tiếc lắm đấy.
Dứt lời y liền bước theo Lưu Chính Ngạn ra khỏi Lục Đinh Các tức thì.
Tồn Trung núp ở phía sau cửa sổ trên lầu, thấy bọn Lưu Chính Ngạn đã đi khỏi rồi, liền tung mình nhẹ nhàng hạ chân xuống mặt đất.
Tố Tố vừa trông thấy chàng mừng rỡ khôn tả, mở miệng ra định kêu gọi, thì Liễu Tồn Trung đã xua tay ra hiệu, rồi dùng Nghĩ Ngữ truyền thanh, nói :
- Tiểu cô nương chớ có lớn tiếng kẻo bị lão già râu dê nghe thấy thì khốn đấy.
Tố Tố “hừ” một tiếng, nói :
- Còn nói lôi thôi gì nữa! Nếu không phải vì đại ca cứ thích lần mò tới đây do thám, thì làm sao tiểu muội lại bị bọn chúng bắt như thế này?
Tiếng nói của Tố Tố vừa thốt lên, giọng của nàng rất trong trẻo, khiến xa gần đều có thể nghe thấy hết.
Tồn Trung thất kinh, nói :
- Tiểu cô nương, tại hạ bảo cô nương chớ có lớn tiếng, sao cô nương vẫn cứ nói oang oang lên như vậy?
Tố Tố nguýt chàng một cái, nói :
- Ai bảo muội là tiểu cô nương nào! Mười sáu tuổi rồi còn nhỏ nhoi gì nữa! Hừ! Hừ!...
Tồn Trung nói :
- Thôi được, vậy thì gọi là đại cô nương? Nhưng xin đại cô nương chớ có lớn tiếng.
Tố Tố vùng vằng nói :
- Ai muốn đại ca gọi là đại cô nương bao giờ?
Tồn Trung thất cười, nói :
- Nếu thì gọi là Tố Tố vậy. Tố Tố đừng có lớn tiếng gần đây có người đấy.
Tố Tố liền tươi cười ngay, nhưng vẫn bướng bỉnh nói :
- Tiểu muội không sợ.
Tuy nàng nói thế, nhưng kỳ thật trong thâm tâm nàng lúc này cũng sợ hãi vô cùng. Liễu Tồn Trung đắn đo suy tính thấy Tố Tố bị trói treo lên cao ước chừng hai trượng, và ở dưới sàn Mộc Đình ấy có vẽ một cái đồ hình Bát quái, còn đáy Mộc Đình cũng làm bằng gỗ.
Chàng rất lấy làm lạ nghĩ thầm :
- “Vừa rồi, tiếng nói của Tố Tố như thế, thanh âm rõ ràng truyền đi rất xa, tại sao không có người nào tới đây như thế”
Tồn Trung vốn là một con người rất cẩn thận dè dặt, đã nổi tiếng là cơ trí tuyệt luân trong Cái bang. Lúc này chàng xem xét tình hình liền nhận thấy có hai điểm nghi vấn. Điểm thứ nhất là Thông Thiên Hiểu trước khi rời khỏi nơi đây, có nói câu: cứ đợi chờ sư phụ của ngươi tới giải cứu. Câu nói này hiển nhiên có bao hàm huyền cơ. Vì Thông Thiên Hiểu vốn là một nhân vật tự phụ tài trí hơn người, quyết không thể nào lại treo Tố Tố ở trên Mộc đình này một cách ngẫu nhiên như vậy được. Điểm thứ hai, bên dưới Mộc đình đó lại một cái đồ hình Bát quái, nhưng xem thì miếng ván ấy được khảm rất khéo léo mà việt khảm đó thật không tương xứng với Mộc đình chút nào.
Tồn Trung liền vỡ lẽ ngay, nghĩ thầm :
- “Thì ra là thế. Miếng Bát quái hình đồ này tất nhiên có thể lộn ngược lại được. Bên dưới ắt phải là một cái hầm sâu. Thông Thiên Hiểu đã tính toán người tới cứu Tố Tố, bất cứ dùng phương pháp nào, sao khi cắt đứt dây trói cho nàng ta, tất nhiên phải đặt chân lên tấm ván đó. Khi Bát quái đồ hình bị sức nặng đè lên, tất nhiên tấm ván sẽ lật ngược trở lại.”
Tồn Trung suy tính giây lát, bỗng cười nhạt, nghĩ tiếp :
- “Giả như người tới cứu là Vô Trần tiền bối thật, ông vốn là nhân vật quang minh chính đại, không hề dùng tới những mưu chước quỷ quyệt, rất có thể sẽ không nghĩ tới vấn đề này. Nhưng ta không phải là người bị sa vào tròng của bọn ngươi.”
Rồi chàng lại nghĩ tiếp :
- “Nếu vậy, có lẽ khoảng đặt chỗ ngồi của Lưu Chính Ngạn phải là một nơi an toàn hơn cả.” Chàng tính phỏng chỗ đó cách căn Mộc đình chỉ vào khoảng một trượng. “Từ nơi đó, mình có thể phi thân tới chiếc xà ngang của căn Mộc đình một cách dễ dàng, sau đó cắt đứt dây trói, cắp Tố Tố nháy về chỗ cũ, thì tất miếng ván lật ngược nọ dĩ nhiên sẽ không còn công dụng gì nữa.”
Tố Tố thấy Tồn Trung cứ đứng suy tính hoài, lại thúc giục :
- Liễu đại ca làm gì đó? Sao đứng ỳ ra như vậy, không chịu tới cứu tiểu muội xuống?
Tồn Trung thấy bọn Thông Thiên Hiểu thiết lập một cạm bẫy này, tất nhiên bọn chúng chỉ ẩn núp đâu đây ung dung chờ đối phương sa vào bẫy.
Chàng liền nhanh nhẹn rút mũi trủy ra, lớn tiếng nói :
- Tố Tố, hiền muội có biết những Bát quái đồ hình ở phía dưới là cái gì không?
Tố Tố đáp :
- Có là quỉ mới biết được. Chắc chúng vẽ cho đẹp chứ còn để làm gì nữa!
Tồn Trung nói :
- Đúng lắm! Đúng lắm? Tôi thường nghe nói tên yêu nhân Lưu Chính Ngạn thường hay thích chơi những trò yêu ma này. Nhưng khi đặt chân xuống đất, hiền muội đừng có phá đám mà đắm vào trò chơi của họ nhé?
Miệng tuy nói vậy, nhưng chân chàng đã lướt thẳng tới chỗ ngồi của Lưu Chính Ngạn. Chiếc ghế thái sư của Chính Ngạn hồi nãy là do một tên võ sĩ áo xanh khiêng tới, nhưng ở dưới mặt đất chỗ đó có phủ một tấm thảm đỏ trên có thêu hình Long Phượng. Tồn Trung vừa đặt chân lên tấm thảm đó, đang định bước tới bỗng cảm thấy dưới chân chuyển động, rồi đột nhiên tấm thảm nọ trũng xuống. Đồng thời nơi chính viện có tiếng chuông báo động nổi lên inh ỏi, đèn đuốc bỗng sáng rực khắp nơi, tiền hậu, tả hữu khắp bốn phía đều lố nhố bóng của bọn kiếm thủ áo xám.
Đang lúc ấy bỗng có thanh âm của Thông Thiên Hiểu cười nói :
- Các vị thấy kế nghi binh này của mỗ ra sao?
Tồn Trung thấy có điều bất ổn, vội giở khinh công tuyệt diệu ra tung mình nhảy ra khỏi tấm thảm đó, tai đã nghe thấy Tố Tố thất thanh la lớn :
- Liễu đại ca cẩn thận phía sau lưng.
Tiếng nói của nàng vừa dứt, thì có mấy thanh kiếm đã nhắm phía sau lưng chàng đâm tới. Tồn Trung không kịp suy nghĩ cây trủy ở tay mặt đã khua luôn một vòng, liền hất văng những thanh kiếm đó.
Tiếp theo đó, chàng vội lăn luôn về phía góc tường, rỗi mới đưa mắt quan sát, thì thấy có hơn trăm tên kiếm thủ áo xám, trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ, vây phủ trùng điệp. Có tiếng khen ngợi của Lưu Chính Ngạn :
- Sư gia tính toán không sai mảy may nào khiến Lưu mỗ phen này thật rất cảm phục.
Thông Thiên Hiểu cười nói :
- Thuộc hạ thường nghe đồn Cái bang Liễu Tồn Trung cũng là một tên căn cơ mưu lược, võ công lại cao siêu xuất kỳ. Nếu là những tên tầm thường khác, tại hạ dám chắc đã bị sa xuống dưới tấm thảm rồi. Tuy vậy, ta cứ cho vây bọc chặt chẽ bốn phía, y khó lòng thoát khỏi phen này.
Lưu Chính Ngạn cười ha hả, nói :
- Lần này bắt được tên Liễu Tồn Trung, chỉ sợ lão già Lữ Di Hao cũng phải cúi đầu, nghe mệnh lệnh của mỗ. Ha ha... ha ha... Lần này Lưu mỗ đã làm tròn được trách nhiệm của Hoàn Nhan Xương đại sư giao phó. Ha ha... ha ha...
Bỗng có giọng thánh thót của Tố Tố nói :
- Ý, các ngươi hành động lén lén lút lút như vậy, đâu có hảo hán.
Tốn Trung vừa nghe nàng nói dứt liền cảnh giác vội ngước mắt nhìn có hai tên kiếm thủ áo lam, tay cầm một tấm lưới rất lớn định quăng xuống. Tồn Trung vội lướt sang bên, thuận tay hất ngược lên một thế. Chỉ nghe thấy có hai tiếng kêu “lộp bộp”, hai tên nọ đã bị chưởng phong của chàng quét trúng, ngã xuống bên dưới.
Lúc này, bỗng ở góc phía Đông có tiếng hò hét nổi lên, hơn trăm tên võ sĩ áo xám, trường kiếm tuốt trần, như một đàn ong đổ xô tới.
Tồn Trung thét lớn một tiếng, bỗng đưa tay về phía sau rút thanh đao gài ở trên lưng ra, tấn công luôn.
Chỉ trong nháy mắt, đã có hơn mười tên kiếm thủ té lăn ra đất.
Thanh đao này chàng đã lấy được của một tên kiếm thủ trên chòi canh, vốn chỉ là một thanh đao tầm thường, nhưng chàng mới đâm chém dọc ngang vài thế đã hạ luôn hơn mười tên, và còn làm cho những trường kiếm thật sắc bén của hàng trăm tên đều bị sứt mẻ.
Ngay lúc đó, ba thanh trường kiếm đâm tới. Tồn Trung liền hất một cái, thanh đao đã rời khỏi tay bay ra, đâm suốt ngực một tên.
Tiếp theo đó, chàng hét lớn một tiếng, vận Chấn Thiên tâm pháp lên tả hữu chưởng liên hoàn đẩy ra.
Chỉ nghe những tiếng lùng bùng nổi lên. Kế đó là những tiếng kêu la thảm khốc. Hơn mười tên võ sĩ đứng gần đã bị Chấn Thiên tâm pháp đánh bắn ra ngoài xa hơn trượng, đầu vỡ toang, óc phọt ra tung tóe, những tên đứng ở phía xa thấy vậy đều kinh hoảng đến ngẩn người ra.
Tồn Trung cũng không dám luyến tiếc, vội tung mình nhảy lên trên mái ngói, nhưng tai đã nghe thấy có hai tiếng cười nhạt.
Ô Lý, Khắc Tô sớm đã đợi chờ trên đó từ hồi nào, hai tên quái nhân ngoại vực này vừa thấy Tồn Trung nhảy lên đã vội nhảy xổ tới vây chặt luôn.Tiếp theo đó liền nghe thấy xương cốt của Ô Lý kêu răng rắc. Y đã vươn tay ra nhằm thẳng đầu Tồn Trung chộp tới. Tồn Trung suy tính tình thế trước mặt nhận thấy mình phải tốc chiến tốc quyết mới mong cầm được phần thắng lợi. Chàng liền thét lớn một tiếng vận chưởng vào cánh tay đẩy ra.
Chỉ nghe thấy bốp một tiếng. Tiếp theo đó là những tiếng lách cách, Ô Lý không chịu nổi oai lực của Chấn Thiên tâm pháp bị đẩy lùi về phía sau hơn mười trượng, mái ngói liền bị y dẫm vỡ nát. Tên Ô Lý này mặt mũi vốn đã rất xấu xí, lần này lại vừa mới tiếp xúc với đối phương một chưởng đã bị thất thế. Hồi nãy y đã khoác lác trước mặt Thông Thiên Hiểu chỉ một trong năm chiêu cũng có thể đánh bại được Vô Trần đạo sĩ, người đứng đầu Vũ Trụ ngũ kỳ, nay bị chưởng phong của đối phương đẩy lùi về phía sau lia lịa cho nên bộ mặt xấu xí của y trông lại càng khó coi cực độ.
Y liền quay sang Khắc Tô, nói :
- Vì nhất thời sơ ý mỗ mới bị tiểu tử tấn công lén một cách đột ngột. Ngươi hãy tấn công phía sau để mỗ áp đảo phía trước, cho tên này nếm mùi lợi hại một phen mới nguôi được cơn giận này.
Khắc Tố liền ứng tiếng đáp lại rồi y như một bóng ma lướt luôn ra phía sau lưng Tồn Trung. Ô Lý bỗng rống lên một tiếng rất quái dị, miệng hô lớn :
- Mông ba cách địa.
Khắc Tố vừa nghe dứt, tay đã vươn ra, chộp thẳng vào sau gáy Tồn Trung. Đồng thời miệng y cũng hô :
- Mông ba lạt đăng.
Ô Lý vừa nghe thấy y thốt Mông ba lạt đăng hữu chưởng đã nhanh như chớp nhằm Thái Dương huyệt của Tồn Trung vỗ tới. Tiếp theo đó, miệng y lại hô :
- Mông ba lặc mặc.
Khắc Tố vừa nghe dứt, đã không do dự gì hết, bỗng giơ tay ra chộp vào khoảng không một cái. Thế chộp này tuyệt nhiên không phải là chộp Tồn Trung mà chỉ chộp vào nơi cách chàng chừng hai thước. Nhưng cái chộp của y vừa tới đích, thì Tồn Trung vì tránh né thức mông ba lạt đăng của Ô Lý, nên người vừa lướt sang bên thì đỉnh đầu chàng lại vội đúng tầm chộp của đối phương khiến Tồn Trung phải giật mình kinh hoảng né tránh thoát thế chộp đó trong dường tơ kẽ tóc.
Kế đó lại nghe thấy Ô Lý hô tiếp :
- Mông ba bát hát.
Khắc Tố vừa nghe dứt đã không do dự gì cả, tả hữu song chưởng liên tiếp nhằm mười hai đại huyệt của Tồn Trung vỗ tới. Hai tên quái nhân này cứ nhảy nhót tả hữu, trước sau tấn công lia lịa chiêu thức quái dị và lợi hại không sao tưởng tượng được.
Thì ra hai quái vật Ô Lý và Khắc Tố này vốn sinh trưởng ở Thổ Lỗ Phồn, cho nên đã học hỏi cùng thấu triệt được thuật hợp kích rất độc đáo của người Hồi, rồi sáng tạo ra được một pho Mông Ba trận thức. Hai người phối hợp với nhau một cách cực kỳ thần diệu, khi đã hợp lực lại thì oai lực tăng lên hơn lúc độc đấu gấp bội. Một khi đã giở trận thức đó ra chúng chưa từng gặp tay đối thủ, cho nên Mông Ba trận thức lại còn được bọn chúng đặt cho một cái tên là Trường Thắng trận.
Thống soái của Kim quốc, Hoàn Nhan Xương, vốn có dã tâm xâm chiếm miền Đông Nam, cho nên đã không tiếc vung vãi tiền của cùng nhân lực. Những người có sở trường gì đều được y thâu dụng cả. Chính y đã đưa hai quái nhân ngoại vực này vào Đông Doanh để hiệp trợ Lưu Chính Ngạn đối phó với những nhân vật hiệp nghĩa của võ lâm Trung Nguyên.
Trong lúc Khắc Tố sử dụng thế “Mông Ba bát ngát” tấn công phía sau lưng Tồn Trung, thì thế “Mông Ba lạt đăng” của Ô Lý đã uy hiếp hai bên hông chàng.
Tồn Trung đột nhiên cả giận, vận kinh lực lên phía sau lưng, song chưởng liên hoàn đánh ra. Chỉ nghe thấy những tiếng “bùng bùng” nổi lên. Ô Lý bị kình lực Chấn Thiên tâm pháp của Tồn Trung quét trúng, liền đánh văng ra phía xa hơn trượng. Tiếp theo đó chỉ nghe thấy những tiếng kêu “răng rắc”, mái ngói bị sức nặng của Ô Lý đè xuống bị thủng một lỗ lớn. Y liền bị rớt xuống bên dưới. Tình hình này tất nhiên y không chết cũng bị thương nặng.
Đồng thời, phía sau lưng Tồn Trung cũng bị Khắc Tố đánh trúng một chưởng. Chàng cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, miệng liền thổ ra một búng máu tươi thấy tối sầm, lảo đảo ngã về phía trước. Nhưng linh đài của chàng nổi lên một ý niệm, là chàng không thể để cho đối phương giết chết một cách dễ dàng. Vì Lữ Di Hạo, Bang chủ của Cái bang rất kỳ vọng vào chàng, sự ký thác đại cuộc Trung Nguyên của Vô Trần đạo sĩ, lại còn việc Tố Tố vì đi tiếp ứng cho mình mà bị tạm giữ, lai lịch và thân thế của Trần cô nương. Tân Khí Tật cố thủ cửa ngõ Trấn Giang, liều mình chống chọi với Kim, đang trông đợi sự trợ giúp của chàng chưa hoàn tất thì không thể nào buông xuôi, phó thác cho số mệnh được...
Tồn Trung đột nhiên tinh thần phấn chấn, gầm lên một tiếng tung mình đứng bật dậy, nuốt khẩu máu tươi vừa đưa lên cổ họng vào trong bụng, tiến từng bước một tới trước mặt Khắc Tô.
Thấy khí thế hùng dũng kinh người của chung, tên Khắc Tô kinh hoảng đến tay chân cuống quít, trong lòng liền nảy sinh khiếp sợ. Y ở Thổ Lỗ Phồn đã trải qua trăm trận mà chưa lần nào gặp trường hợp tinh thần bị uy hiếp như thế. Hôm nay gặp phải chiến khí kiên cường của thanh niên này, khiến y quá khiếp đảm, cứ thối lui về phía sau lia lịa.
Đang lúc ấy, bỗng nghe thấy phía Tây Nam có tiếng cười hắc hắc nổi lên. Một hán tử, trên đầu cột một chiếc khăn trắng, đã tung mình tới trước mặt Tồn Trung ngăn cản, cười rất âm hiểm, nói :
- Liễu Tồn Trung, chúng ta lại có dịp tái ngộ.
Tồn Trung đưa mắt nhìn. Thì ra tên nọ là Cát Đạt Tố, đạo tọa đại đệ tử của Tôn Kha Ba. Xem như vậy, đủ thấy hai tên Sài Đạt Mộc, Cổ Đạt Lạt, khắc cũng đang ẩn núp ở đâu đây. Có lẽ cả tên đại ma đầu Tôn Kha Ba cũng đã tới nơi. Lúc này Tồn Trung lưng lại vừa bị trúng một chưởng của Khắc Tô, thương thế không phải là nhẹ. Trong lòng chàng đang thất kinh bỗng nghe thấy Khắc Tố nói :
- Cát Đạt Tố phải nên cẩn thận, chưởng lực của tên tiểu tử này rất bá đạo đấy.
Cát Đạt Tố hừ nhạt một tiếng như không thèm để ý nói :
- Chưởng lực của tên này quái dị như thế nào mỗ đã sớm lãnh giáo rồi, cũng chẳng có gì đáng lấy làm lạ cả.
Kỳ thật Cát Đạt Tố đã ẩn núp gần đó quan sát trận chiến từ lâu.
Y thấy Tồn Trung đã bị Khắc Tố đánh trúng một chưởng phải thổ máu tươi lảo đảo ngã ngồi trên mái ngói. Lúc này chẳng qua là chàng chỉ còn một chút chí khí bồng bột như ngọn lửa bùng lên trước khi tắt ngỏm mà thôi. Khắc Tố là người trong cuộc nên không thấy rõ điều đó, đã bị khí thế mãnh liệt của Tồn Trung áp đảo phải kinh hoảng thối lui. Thấy vậy y liền nhân cơ hội đó nhảy ra luôn để chiếm lấy tiện nghi cùng ra tay đánh lại đối phương để tỏ tài ba cùng oai phong của mình.
Tồn Trung xem xét tình hình trước mắt, chàng nhận thấy mình phải giở toàn lực ra mong chỉ trong mấy chiêu giải quyết cục diện trước mặt. Bằng không, nếu để bọn chúng quây quần chặt, thì chắc không còn cơ hội nào thoát thân nữa. Chàng liền quát lớn :
- Cát Đạt Tố, động thủ đi?
Cát Đạt Tố biết Tồn Trung đã thọ trọng thương, không thể gượng lâu được, y liền cố ý kéo dài thời gian, liền cười nham hiểm, nói :
- Ngươi làm gì mà nóng nảy đến thế! Nếu ngươi muốn chết sớm thì càng hay, cứ tự ra tay kết liễu tính mạng của mình đi, để khỏi làm bẩn đến tay chân của mỗ.
Tồn Trung vốn là một người tâm trí rất tinh tế, chàng liền thấy rõ ngay chủ ý trong câu nói của đối phương, cho nên chàng vẫn thản nhiên tiếp tục nói :
- Nếu Cát đại hiệp không bằng lòng chỉ giáo, thì một dịp khác chúng ta sẽ tái ngộ vậy.
Dứt lời chàng tung mình lướt ngang sang bên, định rút lui, bên tai đã nghe thấy có tiếng cười nhạt, Cát Đạt Tố đã nhảy tới trước mặt, giương năm ngón tay ra như năm cái móc sắt chộp tới.
Tồn Trung vội nghiêng người, tả chưởng từ phía dưới vỗ ngược lên. Cát Đạt Tố đã nếm mùi chưởng lực của Tồn Trung. Tuy lúc này biết chàng đã bị thọ trọng thương nhưng y vẫn không dám liều lĩnh ra tay chống đỡ. Y liền thi triển chiêu thức trong môn Vu Viên công ra để quây quần chặt lấy đối phương, cứ nhảy nhót quanh người Tồn Trung không ngớt, khiến chàng không còn dịp nào để thoát thân.
Khắc Tố thấy lúc này đã có Cát Đạt Tố tham chiến, đã lấy lại được sự bình tĩnh, lại từ phía sau tấn công tới. Tuy Mông Ba trận thức của y một người thi triển, sự lợi hại đã giảm đi rất nhiều, nhưng công lực của y vốn rất thâm hậu, nên thế công cũng không phải là tầm thường.
Tồn Trung lúc này lại lâm vào thế lưỡng đầu thọ địch cực kỳ nguy hiểm. Chàng nhận thấy muốn thoát thân, trừ khi liều mạng để xông vào chỗ chết để kiếm lấy con đường sống, thì khó lòng thoát khỏi được cơn nguy nan này.
Nghĩ đoạn, chàng lại phấn chấn tinh thần, né mình tránh khỏi thế chộp của Khắc Tố rồi lướt tới cạnh Cát Đạt Tố, hét lớn một tiếng, chưởng lực ào ạt đánh ra.
Chỉ nghe thấy “bình bình” hai tiếng vang lên Cát Đạt Tố tuy đã sử dụng thế “Bạch viên khiêu động” né tránh, nhưng vẫn chậm nửa bước, bị dư kình của Chấn Thiên tâm pháp quét trúng, bắn về phía sau mấy trượng, lăn luôn xuống mái nhà.
Tiếc thay thương thế của Tồn Trung lúc này đã phát tác, kình lực bị suy giảm rất nhiều. Bằng không, Cát Đạt Tố đã bị toi mạng tại chỗ rồi.
Khắc Tô thấy Tồn Trung oai thế vẫn dũng mãnh như vậy, cũng phải giật mình thất kinh, vội thối lui về phía sau quay mình bỏ chạy đã nghe thấy phía sau lưng nổi lên tiếng quát tháo như điên như khùng, kình phong bão táp ập tới.
Khắc Tố phải lăn mình xuống mái ngói mới tránh thoát được thế công lợi hại ấy. Lúc này trong viện, bọn kiếm thủ áo xám bỗng từ bốn phương tám hướng đổ dồn tới tay tên nào tên ấy đều giơ cao bó đuốc.
Tồn Trung không dám luyến chiến, vội tung mình lướt qua đầu bọn chúng, nhảy sang những mái nhà đối diện. Trong Đông Doanh lúc này bóng người trùng điệp, tiếng hò hét quát tháo khắp nơi. Bọn chúng đồng thanh hô lớn :
- Chớ để cho tên tiểu từ Cái bang chạy thoát!
Sau đó, liền có bóng người nhảy lên trên mái ngói, Tồn Trung nép mình vào góc một mái nhà cạnh đó im hơi lặng tiếng, không dám động đậy.
Tiếp theo đó liền nghe thấy Khắc Tố lớn tiếng nói :
- Tên tiểu tử ấy đã bị ta đánh trúng một chưởng thương thế rất nặng, không thể nào chạy xa được, tất nhiên y còn ẩn núp đâu đây.
Các ngươi phải lùng kiếm cho kỹ, bắt cho được y mới thôi. Bọn kiếm thủ dạ ran, rồi chia nhau đi khắp nơi cùng kiếm, Tồn Trung vẫn nép mình trên mái ngói, rồi từ từ chuyền sang một góc mái ngói cạnh đó.
Vừa rồi ra sức giao đấu với Cát Đạt Tố cùng Khắc Tố, chân nguyên đã hao mòn không ít, thương thế ở lưng phát tác, chàng lại thổ ra hai khẩu máu tươi, liền cảm thấy chân tay mỏi nhừ, đầu váng mắt hoa toàn thân nhức nhối cực độ.
Nếu chàng không có một ý chí chiến đấu bền bỉ thì đã sớm chịu đựng không nổi. Chàng thở hổn hển một hồi, đưa mắt nhìn, thấy bốn phía không có bóng người. Chàng vội gượng vận sức nhảy sang mái ngói đối diện thì bỗng thấy phía sau lưng có một luồng kình phong quét đến. Đã có hai mũi kiếm đâm tới nơi.
Tồn Trung vội thò tay vào trong người rút một mũi trủy ra, hất văng hai thanh trường kiếm vừa tấn công lén. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bọn võ sĩ áo xám đã từ bốn phương tám hướng đổ xô tới vây chặt lấy chàng, đồng thời lớn tiếng hô :
- Tiểu tử ở đây rồi! Tiểu tử ở đây rồi!
Mươi thanh trường kiếm đã từ trước sau, tả hữu đâm tới. Tồn Trung cố vận tàn lực lên, hùng dũng như con mãnh hổ, đánh bắn được mười tên võ sĩ đó về phía sau.
Bọn kiếm thủ nọ thấy khí thế của chàng vẫn còn dũng mãnh như vậy đều hoảng sợ, không dám tiến lại gần, chỉ đứng hò hét ở ngoài xa để trợ oai.
Tiếp theo đó, lại có tiếng người hô :
- Bọn bây cứ quây chặt lấy y, chớ để cho y tẩu thoát.
Tồn Trung đã nghe tiếng nói đó là của Khắc Tố, liền đưa mắt nhìn, thì đã thấy Khắc Tô, Sài Đạt Mộc, Cổ Đạt Lạt ba người tay nắm trường kiếm, đứng theo hình chữ “phẩm” ở cách đó không xa.
Bọn võ sĩ áo xám thấy ba người tới nơi mừng rỡ hò reo vang trời.
Hơn trăm thanh trường kiếm đều tua tủa chỉ thẳng về phía Tồn Trung tấn công.
Tồn Trung lúc này vì thương thế phát tác rất trầm trọng, thần trí đã có vẻ mơ hồ, nhưng khả năng phản ứng của chàng vẫn nhanh nhẹn dị thường. Chỉ thấy bóng trủy thấp thoáng, chàng đã gạt rơi hết những thanh trường kiếm đâm tới gần.
Tiếp theo đó, lại có những tiếng kêu “ối chà” nổi lên. Thì ra những tên khác đã bị thanh trủy của chàng tiện đứt cổ tay. Lúc ấy ba thanh trường kiếm của Khắc Tô, Sài Đạt Mộc, Cổ Đạt Lạt đã theo hình chữ “phẩm” đâm tới. Khi mũi kiếm của Cổ Đạt Lạt sắp đâm trúng hông Tồn Trung, trong lòng y chợt thấy bất nhẫn vì nhận thấy bên mình đã ỷ đông người mà quây quần chặt một đối thủ đã bị thọ thương như vậy dù có thắng cũng chẳng được vẻ vang chút nào, cho nên trường kiếm của y mới hơi chậm lại.
Bỗng nghe thấy Sài Đạt Mộc hô :
- Ra tay cùng lúc càng tàn độc, đó là tôn chỉ của Vu công môn.
Mũi kiếm của y đã nhằm hông bên phải Tồn Trung đâm tới. Tên Khấc Tố ở phía sau cũng thừa cơ phạt vào ngang lưng Tồn Trung một kiếm.
Đột nhiên Tồn Trung thét lên một tiếng, lăng không phi thân lên. Nhưng chàng bỗng cảm thấy không sao vận nổi chân khí lên toàn thân được nữa. Ngọn trủy không phát huy được oai lực của môn Chấn Thiên tâm pháp, thế thức chậm hẳn lại.
Chỉ nghe thấy phập một tiếng, mũi kiếm của Sài Đạt Mộc đã như một con linh xà đâm trúng vào hông của chàng sâu đến nửa tấc. Một luồng máu như một mũi tên bắn vọt ra.
Tồn Trung liền kêu hự một tiếng, thì lúc ấy kiếm quang của Khắc Tố đã quét tới phía sau lưng.
Tồn Trung cố nghiến răng phịu đau, không quản đến vết thương ở dưới hông, vội nghiêng người sang bên, mũi trủy ở tay trái đã nhanh như điện chớp nhằm Thiên Đình huyệt của Khắc Tố đâm tới.
Khắc Tố giật mình thất kinh, vội nghiêng đầu né tránh, nhưng y bỗng cảm thấy một bên tai lạnh toát. Thì ra một chiếc tai của y đã bị mũi trủy lia trúng, rớt xuống dưới đất. Y đau quá rống lên một tiếng thảm khốc. Tuy vậy, chỉ giây lát sau khắp thân thể của Tồn Trung lại bị trúng một số kiếm thương của bọn võ sĩ áo xám, máu tươi ướt đẫm mình mẩy. Lúc này trông chàng chẳng khác nào một con người được nhuộm máu.
Bọn võ sĩ thấy Tồn Trung trúng thương khắp mình mẩy đều lớn tiếng hô :
- Giết!
- Hãy lấy tính mạng của y đi!
- Phải băm vằm y ra từng mảnh!
Bọn chúng lớn tiếng reo hò, vang dậy khắp vùng, gươm đao múa lên tua tủa, bao phủ rất chặt chẽ. Không bao lâu sau, Tồn Trung cảm thấy tay chân bải hoải, máu từ những vết thương cứ chảy ròng ròng xuống không ngớt. Chàng lại bị trúng thêm hai nhát kiếm, lảo đảo suýt té lăn ra mái ngói, sau Đạt Mộc thấy Tồn Trung tay chân đã có vẻ hỗn loạn, lại càng ra sức tấn công như vũ bão. Tồn Trung chỉ còn biết miễn cưỡng múa cây trủy chống đỡ.
Chỉ nghe đến “soạt” một tiếng, vai trái chàng lại bị đâm trúng một kiếm, người lảo đảo ngã về phía Cổ Đạt Lạt. Cổ Đạt Lạt thấy vậy vội nhảy tránh sang bên, không thừa cơ hội tấn công. Sài Đạt Mộc trợn mắt quát tháo :
- Cổ Đạt Lạt, sao ngươi cứ ngẩn người ra như thế, không cho y một kiếm kết liễu tính mạng của y đi?
Cổ Đạt Lạt có vẻ bất nhẫn đáp :
- Y mình mẩy đã thọ trọng thương, chúng ta lại cậy đông để hiếp đáp người đơn thân thế cô, sẽ không tránh khỏi sự cười chê của giang hồ.
- Câm mồm! Tôn chỉ của chúng ta là: Phải tận diệt lòng thương xót kẻ địch. Sau rồi thế nào nữa?
Cổ Đạt Lạt vội tiếp :
- Sự tàn khốc cần phải có!
Sài Đạt Mộc lại đọc :
- Càng tàn càng khốc, càng ác càng độc.
Cổ Đạt Lạt vội tiếp :
- Đó là phúc của Vu Công môn chúng ta.
Sài Đạt Mộc nói :
- Đúng lắm. Nếu thế, tại sao không càng tàn càng khốc càng ác càng độc?
Cổ Đạt Lạt chần chừ giây lát, rồi miễn cường giơ kiếm lên, nhẹ nhàng đâm về phía Tồn Trung một thế.
Tồn Trung thấy vậy, trong lòng liền sinh ra cảm kích nghĩ thầm :
- “Xem như vậy, đủ rõ tên Cổ Đạt Lạt này vẫn còn có chút nghĩa khí. Nếu ta xông về phía y, chắc có lẽ y không liều mạng ngăn trở đâu.”
Nghĩ đoạn chàng liền vung mũi truỵ lên, gạt trường kiếm sang bên tung mình lướt tới cạnh Cổ Đạt Lạt rồi nhảy luôn xuống dưới đất.
Tiếp theo đó liến nghe thấy tiếng quát mắng của Sài Đạt Mộc :
Cổ Đạt Lạt, tại sao ngươi lại để cho y lọt khỏi vòng vây chạy thoát như vậy?
Cổ Đạt Lạt vội đáp :
- Sức lực của y vẫn còn dũng mãnh cực độ, tiểu đệ không làm sao ngăn cản nổi.
Kỳ thật lúc này mình mẩy đã trúng thương khắp nơi lại bị vết thương chưởng lực của Khắc Tố phát tác, Tồn Trung đã sớm sức cùng lực kiệt rồi thì làm sao còn đủ sức xông pha khỏi vòng vây của những cao thủ thượng thừa đó nữa? Chỉ vì Cổ Đạt Lạt thấy Tồn Trung tuy khắp người máu đã ướt đẫm, nhưng chính khí vẫn lẫm liệt, oai mãnh, mặt không hề lộ chút khiếp sợ, trong lòng liền nảy sinh ái mộ, cho nên y đã không ra tay ngăn trở.