Đoàn người đi tới Luyện Cổ phòng. Nơi đây Túy hòa thượng đã có lần tới qua rồi, qua trưởng sở của Lão Vu bà luyện Cổ độc ông ta đã bị mụ phóng Cổ độc đả thương, cũng may được Liễu Tồn Trung kịp thời tiếp cứu Vì vậy Túy hòa thượng chẳng khác gì ngựa quen đường cũ, hăm hở đi trước dẫn đường.
Lúc tiến vào trong Luyện Cổ phòng, Túy hòa thượng nhanh nhảu nói :
- Các ngươi cứ yên tâm theo sau mỗ.
Dứt lời, ông ta lớn bước đi trước tiến vào phía cốc khẩu, nhưng thấy không sơn tĩnh mịch, bốn bề vắng vẻ không một bóng người. Tiến tới căn Hắc phòng lớn rộng, chỉ thấy cửa phòng mở toang, bên trong lưu lại một ít dụng cụ luyện Cổ bị tàn phá.
Túy hòa thượng quơ tay nói :
- Chúng đi hết rồi!
Hoàng Diện Phong Cái nói :
- Tên Bàng Quân giảo hoạt thực, không biết trốn đi đằng nào?
Liễu Tồn Trung bỗng động lòng, nhưng vẫn im lặng không nói năng gì.
Hà Ngọc Trì liền hỏi :
- Đại ca nghĩ gì thế?
Liễu Tốn Trung đáp :
- Đại ca nghĩ... tên Bàng Quân cướp Bang chủ võ lâm đồng đạo đi, chi có thể tới hai địa phương nhưng tính kỹ hai địa phương ấy lại thiếu khả năng nên đại ca lại thôi không nói đến nữa.
Hà Ngọc Trì chẩu môi nói :
- Tiểu muội thích đại ca nói cơ, đại ca nói đi!
Gió núi thổi tua kiếm trắng toát sau lưng nàng phất phới, trông thực là đẹp mắt khôn tả.
Hoàng Diện Phong Cái ti hí hai mắt nói :
- Đúng! Đúng đấy, tiểu đệ nói ra nghe thử để mọi người cùng nhau góp ý kiến mới được chứ.
Liễu Tồn Trung mỉm cười nói :
- Tiểu đệ có hai giả định sau. Bàng Quân cướp lão Bang chủ đi, có thể là định tới Bắc Cố sơn, hoặc là Cái bang Tổng đàn. Tuy nhiên Hứa Thiên Long đã chết rồi, đổng đàn hiện không có cao thủ đối phó được với chúng ta, nên khả năng đó rất ít. Bắc Cố sơn là địa phương bí mật của Miêu Truyền dùng để tạo phản, thế lực hùng hậu, nên lý do y đào tẩu tới Bắc Cố sơn có vẻ vững hơn.
Chàng định nói ra sự lo ngại đối với Hỏa Thần giáo chủ, nhưng cuối cùng lại cố nhẫn nhịn không đề cập tới Túy hòa thượng nói :
Mặc bà nó, sãi gia ca ca này chủ trương tới Tổng đàn trước, sau sẽ tới Bắc Cố sơn phá phách tan hoang một phen.
Liễu Tốn Trung gật đầu đáp :
- Chúng ta muốn quét sạch cửa ngõ, thì Tổng đàn phải là nơi cần đến trước tiên.
Chàng quay lại nói với Xuyên Địa Thử Trần Tứ :
- Trần Tứ, ngươi hãy tới Quan âm các, thông báo với Thi Huyền trưởng lão, Bao Đả Thắng, Y Bất Tử, Tiêu Vạn Lý đại hiệp, bảo họ tới ngay Tổng đàn tiếp ứng.
Trần Tứ tuân lệnh rảo bước đi ngay. Thế là mọi người cùng nhắm Thành Đô tiến phát.
Hãy nói Vu Điền Hỏa Thần giáo chủ, từ khi ở Ma Trảo hàn đầm lấy được Bối Diệp kinh dùng kế Kim Thiền Thoát Xác đánh lừa Liễu Tồn Trung, lẳng lặng bỏ đi. Nhờ có viên Mặc Ngọc tương trợ, luyện thành môn võ công độc bộ ấy rất mau chóng.
Hỏa Thần giáo chủ liền đem tuyệt học Bối Diệp Kinh ấy truyền thụ lại cho đệ tử duy nhất là Đa Mật.
Lão theo đúng mật kế, đổi tên là Hứa Thiên Long đem mười hộp châu báu của Vu Điền tặng cho Vương Hữu trưởng lão Cái bang. Đôi bên liên lạc với nhau chặt chẽ, thế là Hứa Thiên Long đoạt được địa vị Bang chủ Cái bang một cách dễ dàng.
Bước đầu ấy vô cùng trọng yếu vì thế lực của Cái bang bao trùm Trung Nguyên, Hỏa Thần giáo chủ đi nước cờ trên có thể nói kế hoạch của lão ta đã thành công được một phần ba. Mặc khác lão lại ngấm ngầm cấu kết với Thông Thiên Hiểu của Đông Doanh, hầu dễ bề kiến cơ hành sự. Điều này cũng gọi là thành công sơ bộ.
Hỏa Thần giáo chủ hoan hỉ khôn tả, cải trang thành tên vệ binh mặt vàng đột nhập vào doanh trại Ngụy Thắng dương oai khiến Diêm Vương Kiếm Từ Cận với Thất Sát Thủ Túc Xá khiếp sợ đào tẩu, giết chết Tuyết Tiêm Phong mưu dùng tuyệt thế thần công chấn nhiếp Ngụy Thắng để uy hiếp làm theo ý mình. Không ngờ Ngụy Thắng coi cái chết nhẹ tựa lông hồng không chịu khuất phục. Hỏa Thần giáo chủ không biết tính sao đành phải rút lui tìm kế sách khác.
Hiện chúng ta không cần phải nhắc lại chuyện cũ nữa. Hôm đó Hỏa Thần giáo chủ cùng chúng mưu sĩ giáo sĩ hộ pháp sứ giả họp bàn đại sự, bỗng nghe thấy ngoài cửa có người chạy vào truyền báo :
- Đông Doanh Thông Thiên Hiểu cho gửi thư mật tới.
Hỏa Thần giáo chủ nói với chúng mưu sĩ hai bên tả hữu :
- Có lẽ Thông Thiên Hiểu định mời ta tới Trung Nguyên một chuyến chắc.
Một mưu sĩ hỏi :
- Sao Giáo chủ lại biết như vậy?
Hỏa Thần giáo chủ cười đáp :
- Có khó gì đâu. Miêu Truyền âm mưu phản loạn muốn mượn sức người Kim lật đổ hoàng đế, nhưng bị bọn giang hồ hiệp khách phá bĩnh. Thông Thiên Hiểu tuy nhiều thủ hạ tài năng nhưng vẫn không đương đầu nổi với cao thủ Trung Nguyên. Hà hà! Thú thực! Thú thực!
Mưu sĩ lại hỏi :
- Nếu vậy lần này Thông Thiên Hiểu thỉnh Giáo chủ tới Trung Nguyên mục đích là để ngấm ngầm diệt trừ bọn Trung Nguyên cao thủ ư?
Hỏa Thần giáo chủ đáp :
- Chín phần mười là thế rồi, dù có sai cũng chẳng sai là bao đâu!
Trình thư mật lên đây cho ta.
Chỉ thấy một tên giáo chúng áo đỏ hai tay dâng bức thư mật quỳ một gối trình lên.
Hỏa Thần giáo chủ đỡ lấy xem qua một lượt, bất ngờ lớn tiếng cười ha hả đưa cho bọn mưu sĩ hai bên tả hữu xem, đắc ý nói :
- Bổn tọa ước đoán không sai chút nào.
Một tên mưu sĩ hỏi :
- Thiên Sơn thần ni, Hoàng Diện Phong Cái, Túy hòa thượng, Ngữ Minh thượng nhân, mấy tên ấy là người như thế nào?
Hỏa Thần giáo chủ vừa nghe nhắc đến tên mấy người đó, đột nhiên cả giận, lớn tiếng nói :
- Bọn ấy đều là những cao thủ nhất đẳng của Trung Nguyên võ lâm. Bổn tọa sớm muộn gì cũng phải tru diệt chúng.
Mưu sĩ nọ lại hỏi :
- Chẳng lẽ những người này đều là kẻ thù của Hỏa Thần giáo chúng ta hay sao?
Hỏa Thần giáo chủ chưa hết căm giận, trầm giọng nói :
- Các ngươi còn nhớ chuyện lấn trước bổn tòa xuống Hàn đầm lấy Bối Diệp Kinh chứ?
Mưu sĩ tỉnh ngộ đáp :
- Thuộc hạ hiểu rồi. Mấy nhân vật Trung Nguyên này đánh bại mười hồng y giáo sĩ của chúng ta trên bờ hàn đầm rồi xô ngã cây đại thụ phải không?
Hỏa Thần giáo chủ nói dằn từng tiếng một :
- Chính là bọn đó đấy. Sớm muộn gì bổn tòa cũng phải tiêu diệt lũ khốn kiếp này?
Một tên mưu sĩ lại chỉ vào bức mật thư hỏi :
- Còn tên Liễu Tồn Trung là nhân vật như thế nào?
Đông Viện Ngũ Hành đội Ha Mật Kim ngồi dãy phía sau, cất tiếng đáp :
- Ngũ Hành đội chúng tôi khi nhận lệnh tra xét tung tích viên Mặc Ngọc vừa may gặp được tên Liễu Tồn Trung và đã lấy được viên ngọc ấy ở trong người y.
Mưu sĩ nọ nói :
- Võ công của Liễu Tồn Trung so với người hơn kém ra sao?
Ha Mật Kim đáp :
- Không phải mỗ đề cao chí khí người khác mà làm giảm oai phong của mình, trừ phi Giáo chủ đích thân xuất mã bằng không trong Thần giáo chúng ta không một ai địch nổi hắn.
Y vừa dứt lời, những người ngồi quanh đó đều đưa mắt nhìn nhau ngạc nhiên khôn tả. Có một số lộ vẻ hoài nghi đưa mắt nhìn sang Hỏa Thần giáo chủ, chỉ thấy Giáo chủ mỉm cười khẽ gật đầu. Thực là ngoài sự tưởng tượng của mọi người.
Một tên mưu sĩ thắc mắc hỏi kỹ lại :
- Ha Mật Kim, tên Liễu Tồn Trung ấy lợi hại đến thế sao bạn lại lấy được viên Mặc Ngọc trong người hắn?
Ha Mật Kim đáp :
- Chuyện lấy viên Mặc Ngọc mỗ đã bí mật báo cáo với Giáo chủ rồi.
Mưu sĩ nọ lén đưa mắt quét nhìn Giáo chủ thấy Giáo chủ không nói gì nên không dám hỏi nhiều nữa.
Một mưu sĩ khác lên tiếng :
- Khải bẩm Giáo chủ, bức thư mật này của Thông Thiên Hiểu Giáo chủ định đoạt ra sao?
Hỏa Thần giáo chủ cười nhạt đáp :
- Thông Thiên Hiểu là tên lão hồ ly, nhưng bổn tòa cũng không phải là người dễ bị kẻ khác lợi dụng.
Bổn tòa muốn báo thù cho mười hai tên giáo sĩ, đó là việc riêng của Hỏa Thần giáo chúng ta. Còn như tên Liễu Tồn Trung bổn tòa đã suy nghĩ kỹ, không muốn đích thân giết chết gã.
Mưu sĩ nọ chưa biết rõ vội nói :
- Xin Giáo chủ giảng giải rõ cho tôn ý ấy.
Hỏa Thần giáo chủ đáp:.
- Liễu Tồn Trung đối với bổn tòa có tất cả ba ân huệ.
Lão vừa dứt lời, những người có mặt tại đó đều kinh ngạc cực độ. Vì Hỏa Thần giáo chủ từ khi ở Trung Nguyên về thường trầm mặc ít nói, rất ít khi nhắc đến chuyện vừa trải qua, vì vậy bọn mưu sĩ không hề biết sự quan hệ giữa lão với Liễu Tồn Trung.
Hỏa Thần giáo chủ thủng thẳng tiếp :
- Hồi ở trong hàn đầm Liễu Tồn Trung có ơn cứu tánh mạng bổn tòa, đó là thứ nhất. Trao tặng bổn tòa Bối Diệp Kinh, đó là thứ hai.
Nếu như Ha Mật Kim không may mắn gặp được y thì làm sao lấy được viên Mặc Ngọc, đó là điều thứ ba. Vì ân huệ trên cho nên bổn tòa không đích tay giết chết y, bằng không sẽ bị hậu nhân chê cười là vong ân phụ nghĩa.
Bọn mưu sĩ giáo sĩ nghe nói cảm phục sát đất, quỳ sụp xuống đua nhau xưng tụng :
- Giáo chủ nhân nghĩa bao trùm tứ hải, đạo đức lưu truyền vạn thế.
Thuộc hạ rất lấy làm bái phục. Chúc Giáo chủ vạn tuế, vạn vạn tuế?
Tiếng tung hô vạn tuế, vạn tuế vang rền khắp đại điện.
Hỏa Thần giáo chủ khoái trá lớn tiếng cười ha hả nói :
- Miễn lễ, miễn lễ, đứng dậy hết đi.
Chúng mưu sĩ, giáo sĩ lần lượt đứng dậy, về chỗ ngồi.
Hỏa Thần giáo chủ nói tiếp :
- Tuy vậy Liễu Tồn Trung vẫn không phịu phục bổn tọa, thủy chung luôn đương đầu với Hỏa Thần giáo. Chúng ta muốn hoàn thành chính sách đã định, không thể chỉ vì một tên Liễu Tồn Trung mà làm cho trở ngại.
Bấy giờ bỗng có lão mưu sĩ từ phía bình phong bước ra nói :
- Bẩm Giáo chủ, thuộc hạ xin dâng một kế mọn.
Chúng ta hãy phá Đa Mật tới tổng sào La Quỷ, hóa trang làm lão Bang chủ Cái bang để đánh lừa Liễu Tồn Trung, rồi bất thần tập kích ám sát gã. Không hiểu kế này có thi hành được chăng?
Hỏa Thần giáo chủ ngửng đầu lên nhìn, cười đáp :
- Ha Luân lão tiên sinh chớ nên quan ngại. Kế hoạch của tiên sinh xưa nay chưa bao giờ thất thố, có lý đâu bổn tòa lại bác bỏ không dùng đến, mà đã sớm thi hành từ lâu rồi. Bổn tòa hạ mật lệnh cho Đa Mật, tập trung khởi trình xuất phát từ Thành Đô lại thêm Tôn Kha Ba của Thiên Khuyết Thất hiệp trợ. Theo như Vương Hữu trưởng lão như cáo Cô Lâu Giáo chủ cũng sẽ tới đó. Cao thủ bên chúng ta đông đảo như vậy, lại ra tay xuất kỳ bất ý công kỳ vô bị tấn công một cách bất ngờ thì không còn sơ sẩy vào đâu được, mà sớm muộn gì thế nào cũng nhận được tin hay.
Lão mưu sĩ nọ hân hoan nói :
- Nếu vậy thì còn gì bằng, nhưng kế hoạch sau này của chúng ta ra sao?
Hỏa Thần giáo chủ đáp :
- Bổn tòa thì cần đợi tin đã giết được Liễu Tồn Trung tới nơi, sẽ đích thân tới Trung Nguyên một chuyến, giăng một mẻ lưới quơ trọn mấy lão chết dẫm kỳ đà cản mũi ở Trung Nguyên, thanh trừ hết sức trở ngại. Bấy giờ mới có thể thi hành bước thứ ba của kế hoạch.
Một mưu sĩ khác xen lời hỏi :
- Khải bẩm Giáo chủ, nếu vậy mật thư của Thông Thiên Hiểu chúng ta gác lại không lý tới hay sao?
Hỏa Thần giáo chủ cười nhạt đáp :
- Ngươi hãy thay bổn tòa truyền lệnh xuống. Chỉ cần bảo là bổn tòa đã nhận được mật thư, sẽ y hẹn tới nơi.
Chỉ nghe thấy giáo sĩ nọ truyền lệnh ra, tên sứ giả của Đông Doanh ở bên dưới dạ dạ liên hồi, phóng mình lên ngựa đi ngay.
Hỏa Thần giáo chủ cười nhạt không ngớt nói :
- Thông Thiên Hiểu là cái thá gì mà dám lợi dụng bổn tòa! Hắc hắc! Khi bổn tòa thi hành bước thứ ba trong kế hoạch, đó cũng là ngày tận số của Thông Thiên Hiểu.
Bỗng nghe thấy bên dưới lại có người truyền báo, từ La Quỷ tổng sào có người tới cầu kiến Giáo chủ.
Hỏa Thần giáo chủ nghe nói có người từ tổng sào La Quỷ tới, hớn hở quay sang nói với mưu sĩ rằng :
- Tin hạ sát Liễu Tồn Trung đã tới rồi, người này chắc là do Đa Mật Luân phái tới báo tin đấy.
Chúng mưu sĩ vừa được nghe Giáo chủ giảng giải kế hoạch, Đa Mật Luân quả nhiên nắm nhiều ưu thế, Liễu Tồn Trung thế nào cũng bị giết không còn nghi ngờ gì nữa, lập tức đua nhau ca tụng :
- Giáo chủ hồng phúc tầy trời, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Đa Mật Luân thiếu giáo chủ kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Bọn thuộc hạ nhờ thánh đức Giáo chủ, bêu đầu tên Liễu Tồn Trung thị chúng, biểu dương lực lượng vô địch của Hỏa Thần giáo chúng ta.
Lão mưu sĩ ở phía sau bình phong bước ra hơi muộn nên không được nghe lý luận tác chiến của Hoả Thần Giáo chủ, bấy giờ nghe bọn mưu sĩ bảo bêu đầu Liễu Tồn Trung thị chúng liền xen lời nói :
- Truyền giáo chúng khiêng thi thể tên Liễu Tồn Trung vào đây, để trước bửu tòa của Giáo chủ, hài tội hắn xong mới đem ra bêu đầu thị chúng. Đó là cách trừng trị cảnh cáo, sau đó sẽ gởi thư tới Trung Nguyên ra lệnh cho Trung Nguyên võ lâm phải cúi đầu quy hàng nghe hiệu lệnh... hủ hủ...
Vừa dứt lời lão ho lên sặc sụa.
Hỏa Thần giáo chủ cả cười nói :
- Lão tiên sinh nói rất phải, chẳng qua thi thể của tên Liễu Tồn Trung còn chưa kịp gởi tới nơi, đây mới chỉ nhận được tin tức của Đa Mật Luân mà thôi.
Lão mưu sĩ giương đôi mày bạc nói :
- Đó chỉ là vấn đề thời gian, trước sau gì tên Liễu Tồn Trung cũng bị bêu đầu. ý của lão hủ là chúng ta nên cử hành một nghi thức, để giang hồ biết rõ sự lợi hại của Hỏa Thần giáo chúng ta.
Hỏa Thần giáo chủ hoan hỉ khôn tả, hớn hở nói :
- Đúng lắm, đúng lắm! Lão tiên sinh thực là tính toán sâu xa, chúng ta phải làm như thế mới được. Bay đâu cho người vào đi!
Dưới thính sảnh hàng trăm tiếng hô thi nhau vang lên, liền thấy một tên La Quỷ đấu băng vải xanh, theo sau một tên giáo sĩ bước vào.
Tên giáo sĩ quát lớn :
- Quỳ xuống!
Tên La Quỷ nọ có bao giờ được trông thấy khí thế lẫy lừng ấy của Hỏa Thần giáo chủ, người run lên cầm cập dâu dám cưỡng lệnh, vội quỳ sụp xuống ngay.
Hỏa Thần giáo chủ oang oang hỏi :
- Có phải ngươi được Hứa Bang chủ của Cái bang Hứa Thiên Long phái tới đây không?
Tên La Quỷ nọ ngây người ra nhìn Hỏa Thần giáo chủ rồi ngơ ngác nhìn sang hai bên giáo sĩ mưu sĩ ở hai bên tả hữu. Thấy mấy chục con mắt đang đổ dồn cả vào mình, y càng khiếp sợ thêm không biết trả lời ra sao cho phải.
Hỏa Thần giáo chủ càng lấy làm khoái trá, biết tên La Quỷ nọ bị uy thế của Hỏa Thần giáo làm khiếp đến nỗi không biết hối đáp, liền cười ôn tồn hỏi :
- Hứa Bang chủ phái ngươi tới đây, vậy có thơ từ gì không?
Tên La Quỷ nọ trố mắt há hốc miệng ra, khẽ lắc đầu.
Lão mưu sĩ thấy tình hình có vẻ khác lạ, liền nói với Hỏa Thần giáo chủ :
- Chẳng lẽ tên này lại bị câm điếc chăng?
Hỏa Thần giáo chủ đáp :
- Không có lẽ, Đa Mật Luân đâu phải một tên ngốc tử, có lý đâu lại phái một tên câm điếc về thông tin như vậy.
Đoạn lão lại ôn tồn hỏi :
- Y có đưa cái gì thêm về đây cho ta không?
Bấy giờ tên La Quỷ nọ mới chịu khai khẩu đáp :
- Có!
Hỏa Thần giáo chủ nghe nói cả mừng, quay lại nói với tên mưu sĩ :
- Bổn tòa nói có sai đâu. Đa Mật Luân quyết không phái một tên câm điếc về đây.
Đoạn lão lại cười hỏi :
- Y sai người đem về đây cái gì?
Tên La Quỷ đáp :
- Một cỗ quan tài.
Y vừa dứt lời, bọn mưu sĩ ở hai bên tả hữu lập tức vỗ tay hoan hô như sấm động :
- Giáo chủ hồng phúc tề thiên, vạn tuế, vạn vạn tuế? Thiếu giáo chủ kỳ khai đắc thắng mã đáo thành công, thiên tuế, thiên thiên tuế?
Lão mưu sĩ ngoác miệng cười để lộ những chiếc răng bịt vàng, giơ ngón tay cái lên khen ngợi nức nở :
- Giáo chủ thực là tính toán như thần, đúng thực? Lão hữu này thực không sao bì kịp... hù hù... tuyệt diệu quá!
Hỏa Thần giáo chủ hơi nghiêng mình xuống hỏi tên La Quỷ :
- Hiện quan tài để đâu?
Tên La Quỷ đáp :
- Ở một góc đường phía ngoài cửa.
Hỏa Thần giáo chủ hoan hỉ oang oang ra lệnh :
- Mau xuống lệnh khiêng chiếc quan tài ở góc tường ngoài cửa vào đây!
Khoảng thời gian cạn chén trà, chỉ thấy một bọn giáo sĩ xúm xít khiêng một cỗ quan tài tiến vào đặt trước bửu tọa của Giáo chủ.
Chiếc quan tài ấy được chế tạo bằng gỗ thông thượng hảo hạng, bên ngoài sơn đỏ chót trông rất bóng bẩy, trang trọng.
Lão mưu sĩ chép miệng :
- Cỗ quan tài tốt thật? Vu Điền chúng ta, trừ những tăng lữ cao cấp, thì không ai đủ tư cách hưởng thụ loại gỗ quý giá này. Hù hù! Thi thể của địch nhân cuốn lại bằng một manh chiếu cũng được rồi, hà tất phải dùng cách tốn kém như thế này!
Hỏa Thần giáo chủ cười ha hả nói :
- Lão tiên sinh chỉ biết một mà chẳng biết hai, theo bổn tòa điều tra được biết, thì mọi kinh phí của tổng sào La Quỷ đều do viện trợ của người Kim, dù có phí phạm một chút cũng có sao đâu. Hơn nữa, nếu họ hà tiện một chút, lại sợ Hỏa Thần giáo chúng ta chê cười.
Lão mưu sĩ nghe cũng hữu lý, rất lấy làm cao hứng :
- Bây giờ có thể khai quan bêu thủ cấp được rồi.
Hỏa Thần giáo chủ khẽ gật đầu.
Lão mưu sĩ liền truyền lệnh :
- Bay đâu, mở quan tài ra!
Chỉ thấy dưới thềm có tiếng dạ ran, một giáo chúng nhanh nhẹn chạy tới mở nắp quan tài ra. Một mùi hôi thối xông lên nồng nặc khiến ai nấy đều muốn ói mửa.
Mọi người bịt mũi giương mắt nhìn, bất giác kinh hãi cực độ nhất thanh la lớn :
- Đa Mật Luân! Thiếu giáo chủ Đa Mật Luân!
Hỏa Thần giáo chủ thấy đầu óc như muốn vỡ tung, suýt tí nữa thì hôn mê bất tỉnh. Lão nhờ vào mấy chục năm tu vi, cố định thần trợn mắt nhìn kỹ. Hiển nhiên thi thể của Đa Mật Luân dường như đã bị hỏa thiêu, gân cốt co rút, y phục cháy xém quá nứa, da thịt nứt nẻ mặt mũi nát bét trông rất ghê rợn.
Hỏa Thần giáo chủ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi lật đi lật lại xác chết của Đa Mật Luân xem xét một hồi, bất giác ngấm ngầm thất kinh.
Rõ ràng là Đa Mật Luân bị một thứ chưởng lựe cực kỳ hùng hậu đánh chết. Lão nghĩ thầm :
“Hay là y bị một loại lửa có độ cháy lớn lao thiêu chết?”.
Bây giờ bọn mưu sĩ ở hai bên đều kinh hãi đến đứng thừ người ra không tên nào dám thốt lời.
Chỉ thấy gương mặt của Hoả thần Giáo chủ âm trầm lạnh lùng một cách đáng sợ, khẽ hất hữu chưởng một cái, nắp quan tài bay bổng lên úp vào cỗ quan tài.
Lão quơ tay nói :
- Khiêng ra đi, gọi tên La Quỷ nọ vào đây.
Thời gian không đầy cạn tách trà, một tên giáo sĩ dắt tên La Quỷ vừa đưa quan tài tới, bước lên trên bực thềm.
Hỏa Thần giáo chủ lạnh lùng hỏi :
- Ai sai ngươi đem quan tài tới đây?
Tên La Quỷ nọ ngơ ngác đáp :
- Tiểu nhân không biết, tiểu nhân là người làm ruộng ở bên bờ sông Quả Quả.
Hỏa Thần giáo chủ đảo lộn đôi ngươi một vòng, trầm giọng hỏi tiếp :
- Ngươi là người làm ruộng, vì sao lại đem cỗ quan tài kia tới Vu Điền được?
Lão mưu sĩ đứng cạnh đó bổ túc thêm :
- Bằng hữu chớ sợ như thế. Đầu đuôi ra sao, thì cứ tình thực mà khai.
Tên La Quỷ nọ kể :
- Một buổi sáng nọ tiểu nhân đang làm ruộng liền nghe thấy người ta đồn đại tổng sào bị hỏa hoạn thiêu rụi. Không lâu sau, liền thấy một người ăn mặt theo lối quan quân tới nơi bảo rằng: “Người làm ruộng kia, ta là tướng quân hộ doanh của Miêu đại thống chế, có một vị bằng hữu từ Tây Vực tới bị giết hại. Ngươi hãy thay ta đem quan tài trở về sẽ được thưởng năm trăm lượng bạc.” Trời ơi! Tiểu nhân có bao giờ được nhìn thấy một món tiền lớn lao như vậy, liền nhận lời ngay. Vị quan quân nọ lập tức kêu hai tên sĩ tốt, khiêng quan tài lên một chiếc xe lừa, rồi cùng khởi trình với tiểu nhân luôn.
Hỏa Thần giáo chủ hỏi :
- Thế vị quan quân nọ đi đâu rồi?
Tên La Quỷ đáp :
- Tiểu nhân đi xe lừa, tiến vào địa giới của quý giáo. Vị quan quân nọ liền đổi sang một xe lừa khác, bảo tiểu nhân đưa quan tài tới đây, rồi để lại năm trăm lượng bạc, cùng hai tên sĩ tốt quay trở lại.
Nói tới đó, tên La Quỷ thò tay vào trong người móc ra một phong thư hai tay dâng lên cho Hỏa Thần giáo chủ, tiếp :
- Còn có cả bức thư này nữa.
Hỏa Thần giáo chủ cầm lấy xem ngoài bìa thơ, thấy do Đông Doanh thảo liền xé ra đọc từ đầu chí đuôi một lượt. Chỉ thấy râu tóc của lão không có gió mà tự động dựng đứng, cười hắc hắc nói :
- Thông Thiên Hiểu, ngươi giỏi lắm! Lão phu lần này không thể nào chẳng đúng hẹn tới Trung Nguyên một chuyến.
Lão mưu sĩ khom mình hỏi :
- Bẩm Giáo chủ, bức thư ấy viết gì thế?
Hỏa Thần giáo chủ đáp :
- Lão tiên sinh cứ xem sẽ rõ.
Dứt lời lão trao bức thư ấy cho lão mưu sĩ.
Mọi người thuyền nhau xem một lượt. Các mưu sĩ đều nói :
- Đây là kế khích tướng của Thông Thiên Hiểu, lão dự đoán Giáo chủ quyết không rời khỏi Vu Điền một cách dễ dàng cho nên mới cho mua một cỗ quan tài thuộc hảo hạng, để xác Đa Mật Luân thiếu giáo chủ sai người đưa tới tận đây.
Lão mưu sĩ nói :
- Thông Thiên Hiểu bảo Đa Mật Luân bị Liễu Tồn Trung đánh chết, không biết có đáng tin chăng?
Bọn mưu sĩ đều nói :
- Với bản lãnh của Đa Mật Luân thiếu giáo chủ thì tên Liễu Tồn Trung làm sao mà giết chết nổi! Tất nhiên lả phải bị trúng quỷ kế, Thông Thiên Hiểu muốn khích Giáo chủ đích thân xuất mã mới cố ý báo là bị Liễu Tồn Trung đánh chết.
Hỏa Thần giáo chủ thủng thẳng nói :
- Kế khích tướng của Thông Thiên Hiểu là thực, nhưng Ma Đạt Luân bị Liễu Tồn Trung đánh chết cũng không phải là hư.
Lão mưu sĩ dụi dụi mắt hỏi lại :
- Thực thế ư? Tên Liễu Tồn Trung mà có tài cao siêu đến như vậy sao?
Hỏa Thần giáo chủ đáp :
- Đúng vậy. Đa Mật Luân bị giết chết, bổn tòa cũng phải chịu trách nhiệm vì quá khinh thường địch.