Văn Đan Khê kinh ngạc thấy rõ, Lý Băng Nhạn thoắt cái hóa đá, vì lớn tới tuổi này rồi mà ngoài đầu bếp ra cô chưa từng thấy nam nhân nào chủ động xuống bếp. Đồng thời cô cũng mừng thầm cho Văn Đan Khê, có được người chồng như vậy thì còn cầu gì hơn nữa?
Mặt Thẹo và Hạ hắc tử len lén nháy mắt với nhau, Tần Nguyên cũng trưng ra cái mặt cười nhạo. Trần Tín dưới ánh mắt soi mói của bàn dân thiên hạ cũng hơi thẹn thùng.
Văn Đan Khê phản ứng rất nhanh, cô chộp lấy cái muôi múc một chén mì gà cho Lý Băng Nhạn, vừa cười vừa nói: “Tỷ tỷ, tỷ nếm thử đi.”
Lý Băng Nhạn khách sáo một lát rồi nhận lấy. Sau đó bọn Xuân Thảo bắt đầu lục tục mang thức ăn lên. Vì không ngờ bọn Mặt Thẹo cũng tới nên Văn Đan Khê phải phái sai vặt tới Phiêu Hương lâu lấy thêm ít rượu với thức ăn.
Ánh mắt Trần Tín khóa chặt trên người Văn Đan Khê, Văn Đan Khê chẳng thể làm gì hơn là nếm thử một miếng, khen: “Mì này quả là khác hẳn người thường làm, thịt rất vừa miệng, thơm dịu trơn mượt.”
Trần Tín nghe xong thì cười ha hả làm lộ ra hàm răng trắng bóng, mặt đầy tự hào đắc ý. Những người khác lại cúi đầu cười trộm, mượn cớ ăn mì để che.
Sau khi món ăn được dọn lên đầy đủ thì tất cả mọi người đều ngồi vào bàn, đêm nay Lý Băng Nhạn là nhân vật chính, đương nhiên phải ngồi ghế thượng khách. Văn Đan Khê rất hào hứng, thỉnh thoảng chọc vào vài câu nói đùa để khuấy động bầu không khí. Dần dần nét mặt của Lý Băng Nhạn cũng giãn ra rất nhiều. Bầu không khí trên bàn cơm càng lúc càng sôi nổi. Trần Tín cố tình lấy lòng hai đứa trẻ nên liên tục gắp thức ăn cho chúng, hắn đặc biệt yêu thương chậu mì gà tự tay mình làm, còn múc thêm cho hai đứa hai bát nhỏ. Cuối cùng Tuyết Tùng thật lòng hết nhịn nổi mới rụt rè hỏi: “Thúc thúc, cháu không ăn được làm sao bây giờ?”
Trần Tín cười lúng túng, những người khác cầm lòng không nổi cũng cười phá lên.
Văn Đan Khê bảo Xuân Thảo và Tráng Nha dắt hai đứa nhỏ ra sân tản bộ một lát, Văn Đan Khê vốn muốn nói chuyện với Lý Băng Nhạn thêm một lát nữa, nhưng Lý Băng Nhạn thấy Trần Tín đã đảo vòng trong sân trọn ba vòng nên cũng không tiện chiếm vợ người ta nữa, lập tức từ chối, bảo mình mệt muốn về nghỉ ngơi. Lúc gần đi, cô còn bám vào trêu ghẹo bên tai Văn Đan Khê: “Hai người nhanh nhanh thành thân đi, đừng kéo dài nữa.”
Nói rồi cười tủm tỉm đi luôn. Văn Đan Khê vẫn cười cười, Trần Tín vừa thấy Lý Băng Nhạn đi khuất thì lập tức xáp vào.
Văn Đan Khê lườm hắn, nhấc gót đi về hướng vườn hoa nhỏ, Trần Tín theo sát chân cô.
“Đan Khê, hì hì…”
“Đêm nay mì ăn ngon lắm.”
“Ừ ừ.” Trần Tín lên tiếng trả lời. Bây giờ trên ngực hắn như treo ba cái chìa khóa – vui vẻ, vui vẻ, cực vui vẻ.
Họ ăn cơm tối sớm nên bây giờ trời mới chập tối, người hầu trong viện đã nhóm mấy ngọn đèn lồng treo ở dưới mái hiên. Ánh sáng chập chờn, bóng người mờ ảo. Vầng trăng non đang treo vắt vẻo trên ngọn cây phía chân trời. Khiến Văn Đan Khê sực nhớ tới một câu thơ: “Trăng treo đầu ngọn liễu, người ước hẹn hoàng hôn.” Nói ra thì thật hợp với khung cảnh lúc này.
Trần Tín theo sát cô, hai người nhất thời im lặng không ai lên tiếng. Một cơn gió lạnh thổi lùa qua làm tàng cây bụi hoa vang lên tiếng xào xạc.
Trần Tín hỏi vội: “Nàng có lạnh không?”
Văn Đan Khê lắc đầu, Trần Tín tiện tay cởi bộ đồ đầu bếp choàng bên ngoài ra, sau đó thành thạo tháo luôn áo khoác ngoài, giờ trên người hắn chỉ còn lại độc một chiếc áo chẽn đen, đây là bộ y phục luyện công mà Văn Đan Khê cất công may cho hắn. Hắn choàng y phục lên người Văn Đan Khê rồi nói: “Trời hơi lạnh, ta đã hái vài đóa hoa át mùi trên áo rồi.”
Văn Đan Khê nhẹ giọng hỏi: “Chàng không lạnh sao?”
Trần Tín cười thảnh thơi: “Đây có là gì, vào mùa Đông ta chỉ mặc mỗi bộ áo mỏng còn chẳng thấy lạnh.”
Đoạn hắn bất giác nổi lên ý xấu, tiện đà kéo tay cô qua đặt lên ngực mình, nói với giọng thăm dò: “Không tin thì nàng cứ sờ thử đi, không lạnh tý nào.”
Văn Đan Khê không cự tuyệt, đưa tay sờ soạng ngực hắn một cái, đáp: “Đúng là không lạnh tý nào.” Chẳng những không lạnh mà còn càng sờ càng nóng ấy.
Trần Tín cười cộc lốc, bỗng dưng ngực hắn mềm đi, hóa ra cô đã chủ động dựa vào lòng hắn. Lúc này trên ngực Trần Tín đã treo đầy chìa khóa vui sướng vô bờ bến. Hắn vòng đôi tay rắn chắc mạnh mẽ ra ôm lấy cô thật chặt. Miệng còn thì thầm gọi tên cô.
Trần Tín đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện với Tần Nguyên, bèn đau lòng oán giận: “Cái tên họ Tống kia lại dám tính nạp nàng làm thiếp, sao nàng không nói cho ta biết. Nếu biết sớm thì ta đã cho hắn đi gặp Diêm Vương. Hắn dám sỉ nhục nàng như vậy.” Nhắc tới cơn tức của hắn lại bùng lên.
Văn Đan Khê cọ cọ trong ngực hắn, nói: “Vậy thì sao, nói đi nói lại hắn cũng có được lợi gì đâu, lúc đó ta cũng đã mắng hắn một trận rồi. Chúng ta đừng nhắc tới hắn nữa.”
Trần Tín đáp gấp: “Được được, không nhắc tới hắn nữa.”
Văn Đan Khê gọi khẽ: “Nhị Tín.”
“Ừ?”
“Chúng ta thành thân đi.”
“Hả ——“ Trần Tín mừng tới nỗi cứng lưỡi.
Một lát sau đầu lưỡi hắn mới nhúc nhích lại được, hỏi với giọng không chắc chắn: “Đan Khê, đêm nay nàng không uống rượu chứ?”
“Úi —-“ Đột nhiên eo hắn nhói lên, Văn Đan Khê vừa lấy tay nhéo hắn một cái.
Trần Tín vội vàng đau khổ xin tha: “Được rồi được rồi, nàng không uống rượu.”
“Nàng đã nói là sẽ giữ lời đúng không?” Trần Tín còn chưa vững dạ.
Văn Đan Khê ra vẻ muốn kệ xác hắn, Trần Tín lật đật nói tiếp: “Nàng không trả lời nghĩa là giữ lời, ngày mai ta sẽ đi tìm thầy tướng số chọn một ngày hoàng đạo cho chúng ta ngay!” Trần Tín cảm thấy cơ thể mình lâng lâng bay bổng, có một loại cảm giác hạnh phúc không chân thật chút nào.
“Ừ.” Văn Đan Khê ậm ừ một tiếng coi như đồng ý.
Hai người ôm nhau một lúc lâu thì gió đêm dần trở lạnh. Văn Đan Khê xoa xoa cánh tay của hắn nói: “Được rồi, chàng cần phải về rồi.”
Trần Tín vẫn ôm riết lấy cô không thèm thả: “Không vội, chờ lát nữa đi. Nàng xem ánh trăng đêm nay rất đẹp.”
Lát sau, Văn Đan Khê nhắc lại lần nữa, Trần Tín lại nói: “Chờ thêm lát nữa đã, nàng ngửi thử coi mùi hoa đêm nay thật là thơm.”
Một lần cuối cùng, Văn Đan Khê hết cách đành bất đắc dĩ nói: “Ta mệt.”
Trần Tín nghe đến đây mới lưu luyến buông cô ra, sau đó lò dò đưa cô về phòng, nấn ná ở cửa hồi lâu mới chịu đi.
Ngay hôm sau là tết Trùng Dương. Năm huynh đệ thu xếp nhanh gọn công việc rồi tập hợp lại thật sớm. Trần Tín thì còn ở trên phố tìm một thầy tướng số.
Văn Đan Khê ở Phiêu Hương lâu chuẩn bị tiệc rượu. Vì cả bọn đều là sinh vật thích ăn thịt nên món ăn cô chuẩn bị đều rất đậm vị. Mấy loại như thịt nướng, thịt xào, bún thịt đều là món thiết yếu. Ngoài ra còn làm thêm mấy món mới. Trong đó có cả món hầm hương trà thập cẩm mà trước đây cô thích ăn, đầu tiên nấu chung giò heo, sườn heo, cánh gà, khoai từ và củ cải, rồi bỏ thêm hành tây, gừng, hoa tiêu, cây hồi, cam thảo, thảo mai. Sau đó bỏ túi trà vào nồi rồi hầm với lửa nhỏ. Đó là còn chưa kể bồ câu sữa hầm rượu hoa điêu, với cả lẩu gà khô cực bổ, món này người cha kiếp trước của cô thường nấu cho mẹ ăn, cực kỳ tốt cho cơ thể, hôm nay cô đột nhiên muốn làm món này.
Trước hết cô bảo Xuân Thảo cắt hai con gà béo thành từng miếng nhỏ rồi ướp với nước tương một lát, sau đó xắt nhỏ nhân sâm tươi bỏ vào nồi hầm nhừ trước. Tiếp đó cô bỏ tỏi vào một nồi đã đun nóng khác để phi thơm, thêm đường vào, để lửa nhỏ nấu cho tới khi sậm màu, sau đó mới bỏ gà vào, lại thêm táo đỏ, cây bạch quả và hơn chục quả nấm hương, chờ một chút, cuối cùng mới rót rượu vào. Đợi cho thịt gà thấm vị thì mới đổ thêm canh nhân sâm, để hầm với lửa nhỏ.
Mùi thơm bay ra từ Phiêu Hương lâu nức mũi tới nỗi nửa con phố lân cận đều ngửi thấy, những tên hành khất đã chực chờ ở cửa tửu lâu từ sớm, ngóng cái cổ dài, ngó nghiêng vào trong với vẻ chờ mong. Ngặt nỗi vì hôm nay ăn tết nên khách khứa không nhiều lắm, đồ ăn thừa cũng ít, mà hành khất thì tụ lại ngày một nhiều, vì vậy mới xảy ra tình trạng giành giật. Văn Đan Khê ở sau bếp nghe người báo tin bèn dặn đầu bếp làm nhiều bánh bao thịt hơn, để phát cho mỗi người hai cái, coi như là hành thiện ngày lễ. Cô nghĩ bố thí mãi cũng không phải là hướng giải quyết lâu dài, đợi khi nào rảnh cô sẽ bảo Triệu Lục Cân nghĩ cách tìm việc gì đó cho những người hành khất này làm.
Hành động này của Phiêu Hương lâu lập tức dẫn tới một trận xôn xao vang dội, không chỉ có hành khất đến lĩnh bánh bao thịt mà ngay cả những người đi đường ham lợi nhỏ cũng lẩn vào đoàn người. Trong đó có một tên đạo sĩ chốc đầu. Đạo sĩ kia ăn no rồi còn chưa chịu đi, cứ ngồi ở ngay trước cửa tửu lâu phơi nắng, miệng còn lải nhải lầm bầm.
Trần Tín coi quẻ xong về lại tửu lâu, đạo sĩ chốc đầu vừa trông thấy Trần Tín đã nhướng mí mắt, cất lên chất giọng trong trẻo: “Ta thấy tráng sĩ mặt mày hồng hào, chắc là sắp có đại hỉ.”
Trần Tín vừa nghe câu này thì bất giác đi chậm lại, ngoảnh sang lão đạo, bật cười ha ha: “Không ngờ ông cũng nhìn ra. Hai mươi sáu tháng này là ta có thể thành thân rồi, ha ha, tới lúc đó sẽ mời mọi người ăn bánh bao thịt.”
Lão đạo lại thong thả ngâm: “Gập ghềnh vì cổ nguyệt, tranh đấu bởi mộc gia. Ngang dọc bốn mươi châu, dương danh làm vương phụ.”
Trần Tín thấy lời ông nói có vẻ thú vị, bèn dừng lại quan sát lão đạo này, thấy tuy ông ta ăn mặc lam lũ nhưng cặp mắt rất trong trẻo có thần. Hắn không khỏi thấy kỳ quái trong lòng. Đang mải nghĩ ngợi thì bỗng thấy Văn Đan Khê đẩy cửa sổ trên lầu ra, ló nửa cái đầu gọi với về phía hắn: “Cơm nước xong hết rồi, chàng còn rề rà gì nữa đó!”
Trần Tín vừa thấy Văn Đan Khê lòng đã vui hẳn lên, khi nhìn lại lão đạo cũng thấy vừa mắt hơn bình thường, hắn thò tay vào ngực lấy ra một thỏi bạc rồi ném qua cho lão: “Lão nhân gia, thưởng cho ông, đi mua bánh bao thịt ăn đi.”
Nói xong hắn mỉm cười rồi chạy thẳng lên lầu, lão đạo chốc đầu chỉ cười to ba tiếng, sau đó đứng dậy đủng đỉnh bước đi. Dọc đường có mấy đứa trẻ bám theo đuôi xem náo nhiệt. Chỉ thấy lão đạo này bất ngờ vứt chiếc khăn bẩn bên người đi, rồi trút cả bộ đạo bào cáu bẩn bên ngoài, loáng cái đã từ một ông lão lôi thôi biến thành một đạo sĩ trung niên tiên phong đạo cốt. Làm những người đứng xem bất giác trợn mắt há mồm.
Tần Nguyên đang đợi tới giờ cơm nên nhàn tới buồn chán, bèn mở cửa sổ ngắm cảnh phố đằng xa, trùng hợp thay nhìn thấy một màn vừa rồi. Y đột nhiên kêu lên: “Người đó chính là thầy tướng thuật nổi danh, Lý Thuần Phong, hồi bé ta đã từng gặp một lần!” Nói đoạn chạy hộc tốc xuống lầu đuổi theo, nhưng đâu còn thấy bóng người. Tần Nguyên đứng tần ngần một lúc rồi đành phải hậm hực quay về.
Lên tới lầu bèn hấp ta hấp tấp kéo Trần Tín đang cười phởn qua hỏi: “Đại ca, rốt cuộc vị đạo sĩ lúc nãy đã nói gì với huynh, mau thuật lại cho đệ biết!”
Trần Tín liếc Tần Nguyên với ánh mắt khó hiểu, tức thì gật gù đắc ý nói: “Ông ấy nói ta sắp có đại hỉ, chẳng phải chuyện này quá rõ rồi sao?”
Tần Nguyên vẫn gặng hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Còn.” Trần Tín từ từ nhớ lại: “Ông ấy còn lẩm bẩm: Gập ghềnh vì cổ nguyệt, tranh đấu bởi mộc gia. Ngang dọc bốn mươi châu, dương danh làm vương phụ.”
Tần Nguyên nghe xong thì vỗ tay một cái thật kêu: “Đại ca tốt số, người mai sau có thể khiến đại ca rạng danh nhất định chính là đứa cháu chưa ra đời của đệ.”
Trần Tín nửa tin nửa ngờ. Tần Nguyên còn muốn mổ xẻ vấn đề này thêm, thì lại nghe Mặt Thẹo kế bên hét tướng lên: “Đừng nghe lão già đó nói mò, hồi bé còn có thầy tướng số nói đệ là sao Văn Khúc hạ phàm đây, kết quả là tới giờ đệ mới biết ngót nghét năm mươi chữ.”
Hạ hắc tử cũng hùa theo bảo bói toán không thể tin. Môi Tần Nguyên giần giật, rốt cuộc phải im.
Đúng lúc này, Văn Đan Khê mời mọi người khai tiệc. Sự chú ý của cả bọn lập tức đổ dồn vào bàn thức ăn đầy ắp, tiết mục xen ngang kia đã bị quẳng qua một xó từ đời nào rồi.