Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 24

Edit: Yunchan

Tần Nguyên lắc lư cây quạt khá là phong độ, ung dung nói: “Các đệ, hoàng đế chưa lo mà thái giám đã gấp rồi à.”

Mặt Thẹo trừng hai mắt lên sửng cồ: “Lão Nhị, huynh dám nói mình không đau lưng không, huynh xem mấy hôm nay chúng ta sống thế nào hả? Suốt ngày nề nếp phép tắc y chang đại cô nương, chỉ sợ chọc cho đại ca nổi khùng.”

Tần Nguyên nghe mà trầm ngâm giây lát, nhỏ giọng đáp: “Ừm, thật ra thì ta có một ý.”

Mặt Thẹo và Hạ hắc tử vừa nghe có cách thì nhanh nhảu chen đầu tới, trưng ra tư thế chăm chú lắng nghe.

Tần Nguyên tiếp lời: “Hôm nay ta vào phòng đại ca, hình như thấy huynh ấy đang viết gì đó, các đệ đây ai rảnh thì tới đó lấy, có dịp nào thích hợp thì giao cho Văn cô nương, ừm, giống như lần trước vậy.”

Hạ hắc tử nhớ lại chuyện lần trước thì xị mặt, miệng ngoác rộng như cái gáo: “Lão Nhị, ngươi đừng hãm hại ta, lỡ Văn đại phu cho thêm một quả tim heo thận heo hay bộ phận nào đó của heo, đại ca trách tội thì ta không gánh nổi đâu.”

Tần Nguyên cười xảo quyệt, dùng cây quạt vỗ vỗ vào cái đầu to của hắn, rồi nói với hàm ý sâu xa: “Ngươi dốt quá, thật ra ngay lúc đại ca nói ra câu đó thì đã hối hận rồi, nhưng huynh ấy không vứt mặt mũi đi được. Các ngươi cứ việc tới đó, bất kể Văn cô nương trả về vật gì, huynh ấy cũng có cớ để đi tìm cô ấy, hiểu chưa?”

Hạ hắc tử há miệng, ngẫm lại một hồi mới bừng tỉnh, lập tức bật ngón cái khen tấm tắc: “Lão Nhị, thảo nào hai ta được người khác khen là có học thức nhất núi Nhạn Minh, ngươi đúng là đảm nhiệm cái danh này cực tốt.”

Ánh mắt Tần Nguyên lóe lên, cười ra vẻ khiêm tốn: “Đi đi, quan sát thật kỹ hành động của đại ca.”

Hạ hắc tử cười khà khà rồi chạy như bay vào phòng Trần Tín hầu hạ.

Lúc này Trần Tín đang buồn bực đi tới đi lui trong phòng một cách bất an. Đồ đạc trên bàn bị hắn lật tung tới ngổn ngang. Hạ hắc tử đi vào mở lời: “Tướng quân, trong phòng ngột ngạt, ngài ra ngoài một lát cho mát đi ạ.”

Trần Tín nói mà chẳng buồn suy nghĩ: “Hừ, trời nóng tới mức làm người ta bực dọc.” Nói rồi mặt ủ mày chau bước ra khỏi phòng.

Hạ hắc tử ở đằng sau gọi với theo: “Tướng quân, thuộc hạ dọn phòng một chút rồi sẽ tới ngay.”

Trần Tín chẳng thèm đếm xỉa tới hắn, lê bước rũ rượi ra ngoài.

Hạ hắc tử chớp thời cơ nhanh tay xốc tung đồ đạc trên bàn. Chữ trên tờ giấy này hệt như gà bới, không phải, tờ giấy khác viết câu “Nữ tử và tiểu nhân khó dưỡng”, chả phải lời hay ý đẹp gì, không phải luôn. Lục lọi cả buổi trời rốt cuộc hắn cũng tìm được một tờ giấy, trên đó viết mấy chữ “Văn Đan Khê Văn Đan Khê Đan Khê”.

Hạ hắc tử cười trộm, gấp lại rồi nhét vào lòng. Nhưng nghĩ lại, hắn sợ tới lúc đó Văn Đan Khê lại nghi là hắn viết hộ, bèn tìm thêm mấy tờ bố cáo do Trần Tín tự tay viết trước đây để mang kèm theo.

Rạng sáng hôm sau, ba người lại cùng nhau vào thôn Thanh Khê lần nữa. Lần này Mặt Thẹo còn đặc biệt vác theo hai bao lúa mạch, một túi đậu xanh và nửa túi đậu tằm, hắn vẫn còn nhớ nhung cái món ăn vặt lần trước. Trong khi Hạ hắc tử thì nhớ lời Tần Nguyên dặn, mua một cái đầu heo to để xách qua.

Văn Đan Khê không ngờ ba người này lại quay lại nhanh như vậy. Nhưng cô vẫn rất hợp tác không hỏi Quách Đại Giang khó chịu chỗ nào. Vả lại còn hết sức tự nhiên giao cho Mặt Thẹo và Hạ hắc tử nhiệm vụ giã lúa mạch và xay số đậu tằm với đậu phụ mà cô ngâm tối qua, để cô làm bánh bột lọc. Phân công công việc cho mỗi người đâu đó xong xuôi, cô mới bắt tay vào làm đầu heo kho.

Nam nhân làm việc nặng rất nhanh, thành thử hơn một canh giờ sau đã nghiền xong đậu và lúa mạch. Văn Đan Khê bỏ chúng vào trong nồi đun nóng, khuấy đều tới khi chín, cuối cùng tắt lửa, xới vào trong chậu để nguội sau đó đúc bánh bọt lọc.

Từng chiếc bánh đúc ra có màu trong suốt óng ánh, Văn Đan Khê vắt chúng ra thành từng khối lớn, sau đó cắt ra thành từng miếng nhỏ, rắc muối và xịt thêm nước tương, giấm, tỏi băm và dưa leo xắt sợi, dầu vừng, lá bạc hà, rồi bỏ thêm vào hành lá đã thái nhỏ. Ăn vào để giải nhiệt rất tốt. Thêm hai đĩa thịt đầu heo phối với bánh màn thầu, nhìn qua đã phát thèm. Mặt Thẹo nuốt nước miếng ừng ực, xoa xoa hai tay, chỉ cần chủ nhân phát lệnh là phóng lên bàn ăn ngay lập tức. Ai dè đúng lúc này, cổng sân lại bị đập rầm rầm.

Khách tới nhà chính là ba người nhóm Tống Nhất Đường, bữa nay Tống Nhất Đường đã đổi sang bộ y phục ánh trăng, thần sắc đã dễ nhìn hơn hôm qua rất nhiều. Hắn đi đủng đỉnh vào sân, Mặt Thẹo nhác thấy đã sinh lòng cảnh giác, trông hệt như sư tử xù lông.

Văn Đan Khê đứng lên chào hỏi: “Tống công tử đã khỏe hơn chưa?”

Tống Nhất Đường mỉm cười gật đầu: “Hôm qua đa tạ Văn đại phu đã ra tay cứu giúp, giờ ta đã đỡ hơn rồi. Bài thuốc trị đau đầu kia rất hữu dụng.”

Văn Đan Khê cười điềm đạm đáp: “Không cần khách sáo, trị bệnh cứu người là thiên chức của ta, chỉ cần có ích là tốt rồi.”

Tống Nhất Đường hỏi: “Chẳng hay Văn đại phu có chữa được bệnh đau nhức chân không?”

Văn Đan Khê nghĩ ngợi giây lát, ở hiện đại nó gọi là bệnh phong thấp.

Cô chỉ im lặng một chốc rồi dè dặt đáp: “Vậy phải coi tình hình cụ thể, chẳng hay người bị đau ở đâu, nguyên nhân bệnh là gì? Phải biết rõ thì mới khẳng định được.”

Tống Nhất Đường nhắc tới nguyên nhân bệnh thì giọng hơi hạ xuống: “Người bệnh là gia mẫu của ta. Nguyên nhân là do nhiễm phong hàn sau khi sinh.”

Văn Đan Khê chú ý thấy lúc y nói tới đoạn phong hàn sau khi sinh, trong mắt lóe lên một tia hàn quang chớp nhoáng.

Văn Đan Khê vờ như không phát hiện ra, đáp với sắc mặt bình tĩnh: “Ta phải gặp tận mặt người bệnh thì mới khẳng định được.”

Tống Nhất Đường thở dài tiếc nuối, chậm rãi nói: “Chờ ta về lo liệu xong chuyện nhà, có lẽ sẽ quay lại làm phiền Văn đại phu lần nữa, tới lúc đó xin Văn đại phu đừng khước từ.”

Văn Đan Khê cười cười, nghĩ đối phương chỉ đang nói lời khách sáo mà thôi. Trông bề ngoài người này nhất định là có thân phận bất phàm, bao nhiêu danh y nổi tiếng không mời, sao lại thỉnh một lang trung nông thôn gà mờ như cô chứ?

Tiếp đó thị vệ thanh y lại móc ra một thỏi bạc, nhờ Văn Đan Khê bốc thêm vài đơn thuốc tránh nóng, tiện thể lấy thêm một ít Thương Nhĩ tử và đường đỏ. Văn Đan Khê cấp tốc bốc thuốc, phân loại rồi gói kỹ lại, giao cho thị vệ thanh y. Đợi việc xong xuôi, Mặt Thẹo và Hạ hắc tử lập tức bắn ánh mắt lấp lánh về phía ba người này, lèm bèm trong bụng, tới lúc biến rồi.

Ai ngờ, Tống Nhất Đường cứ như chẳng phát hiện ra, chỉ quay đầu nhìn thức ăn trên bàn, thị vệ thanh y vừa thấy công tử nhà mình có điều thắc mắc thì vội lên tiếng hỏi thay: “Xin hỏi Văn đại phu đây là món gì? Trước nay chúng ta chưa từng gặp.”

Văn Đan Khê đáp: “Đây là bánh bột lọc do ta tự làm. Các vị có muốn nếm thử không?”

Thật ra Văn Đan Khê biết người này rất thận trọng trong ăn uống, nên chỉ mời xã giao lấy lệ thôi. Nào ngờ Tống Nhất Đường như thể đổi nết, được đà đáp luôn: “Văn đại phu đã mời thịnh tình như vậy mà ta từ chối thì bất kính, đành nếm thử thôi.”  Dứt lời, tiện thể chọn đại một chỗ ngồi.

Mặt Thẹo há hốc mồm ngơ ngác, chửi thầm, tên này mặt dầy còn hơn mình, người ta xã giao mà hắn lại tưởng thật.

Văn Đan Khê đành phải lấy thêm ba bộ chén đũa nữa. Thị vệ hắc y muốn thử qua thức ăn như lúc trước, nhưng Tống Nhất Đường lại xua tay cản. Hắn nhẹ nhàng dùng đũa gắp một chiếc bánh bột lọc đưa vào miệng nhấm nháp, rồi cao giọng khen: “Mát lạnh ngon miệng, trơn mềm dễ chịu, rất ngon.”

Mặt thẹo ngồi bên dẫu môi xem thường, sau đó ăn cực lực cho hả giận.

Văn Đan Khê múc thêm hai chén cho hai vị thị vệ, hai người được Tống Nhất Đường cho phép mới nhận lấy. Thành ra bữa cơm này trôi qua trong bầu không khí hết sức kỳ cục, sau khi ăn xong hai nhóm gần như cáo từ cùng một lúc.

Bọn Hạ hắc tử chờ thời tiết mát hơn rồi đi làm thêm chút chuyện, tới khi trời chạng vạng thì ghé ngang qua Văn gia lần nữa, lúc này Hạ hắc tử mới lôi tờ giấy ra rụt rè đưa cho Văn Đan Khê.

Văn Đan Khê cho rằng mấy người này lại giở trò như lần trước, cô nhận lấy nhìn vào, đập ngay vào mắt là tên cô được viết với nét chữ giương nanh múa vuốt, bút pháp nguệch ngoạc ẩu tả, nhìn qua đã biết ngay chủ nhân của nó nhất định rất bộp chộp cẩu thả.

Hạ hắc tử lo Văn Đan Khê không tin mình nên lật đật giải thích: “Văn đại phu, đây thật sự là chữ của tướng quân bọn ta. Không tin cô cứ so với mấy tờ công văn ngài ấy tự viết đi, chữ của ta với ngài ấy khác nhau hoàn toàn.”

Văn Đan Khê gật đầu, bình luận đúng trọng tâm: “Chữ ngài ấy nhìn còn khó coi hơn huynh.”

Hạ hắc tử nghe xong thì cười hề hề, lập tức ưỡn thẳng ngực lên, chữ Tướng quân còn chẳng đẹp bằng hắn, hắn nhảy nhót ăn mừng chút đỉnh không được à!

Văn Đan Khê nhìn mặt giấy rồi lật tiếp ra mặt sau, thấy trên đó vẽ một con nhím, đứng thẳng bên cạnh là một con chó bự đang trợn cặp mắt tròn xoe lườm con nhím kia, trông cứ như muốn nuốt tọng con nhím vào bụng, nhưng không biết làm sao để xuống miệng.

Bọn Hạ hắc tử và Mặt thẹo thộn mặt ra, họ chỉ thấy tên của Văn Đan Khê ở mặt trước, chứ đâu biết ở mặt sau còn vẽ thứ trời đánh này? Con nhím không phải đại diện cho cô sao? Còn con chó kia tất nhiên là đại ca, giờ biết làm sao đây?

Mắt Hạ hắc tử đảo tít lên, lập tức nảy ra một ý: “A, Văn đại phu, hay là cô cũng vẽ một bức tranh đi.”

Mặt Thẹo hớp tớp chen mồm: “Đúng đúng, cô vẽ một bức Đại vương bát(*) đi.”

(*) Con rùa bự, tiếng lóng trong tiếng Trung là “Đồ con rùa”.

Quách Đại Giang mất kiên nhẫn lườm hắn một cái, Mặt Thẹo hết cách đành ngậm miệng lại.

Văn Đan Khê cười hiền lành, đối phương thiếu đầu óc nhưng cô đâu có thiếu. Đối phó với người bướng kiểu này thì cách tốt nhất là lờ tịt hắn đi.

Cô gấp bức vẽ lại rồi khẽ mỉm cười đáp: “Thôi, không cần đâu. Ta chẳng buồn chấp nhặt với người như thế làm gì. Trời không còn sớm nữa, các vị nên về nhanh đi.”

Ba người đành chịu, rục rịch đứng dậy.

Văn Đan Khê bổ sung thêm: “Đúng rồi, trong nồi vẫn còn thịt đầu heo, các vị mang về nhé.”

Quách Đại Giang nghĩ ăn xong rồi còn gói mang về thì hơi kỳ, vội khoát tay từ chối: “Không cần đâu, cô cứ giữ lại đi.”

Hai mắt Hạ hắc tử bỗng sáng vụt lên, thảo nào Lão Nhị bảo hắn mua đầu heo, quân sư đúng là thông minh, hắn mang đầu heo về cho Tướng quân, sau đó chẳng nói gì để ngài ấy tự đoán là xong rồi.

Văn Đan Khê tìm giỏ bỏ thịt đầu heo vào, rồi lấy thêm một miếng bánh bột lọc to đùng còn dư lúc sáng được treo trong giếng làm lạnh, cho họ mang theo luôn thể.

Mặt Thẹo mặt dầy nói: “Văn đại phu, cô trộn giùm bọn ta luôn đi.”

Văn Đan Khê cười cười, nhờ Lý thẩm trộn thức ăn cho họ rồi xếp lại vào giỏ đựng. Sau đó nói: “Các vị cứ về thẳng đừng dừng lại đâu nhé, không thì bánh hư đấy.”

Ba người nhanh nhảu trả lời đồng thanh, xách giỏ đồ ra về.

Trên núi Nhạn Minh, trong mái đình hóng mát tọa lạc giữa sườn núi, Tần Nguyên mặc chiếc áo mùa hè màu xám bằng sợi đay đơn giản, phe phẩy cây quạt, chốc chốc lại ló đầu ra ngoài ngó nghiêng chung quanh.

Lưu đầu bếp trong quân lê cái chân béo ú ngắn tũn chạy tới nơi xin chỉ thị: “Đại tướng quân Nhị tướng quân, xin hỏi bao giờ thì dùng cơm tối?”

Trần Tín bực mình xua xua tay: “Đã nói rồi, không ăn.”

Lưu đầu bếp đành phải vái chào lui ra.

Tần Nguyên nhàn nhã thưởng thức trà lạnh, đúng lúc này, bọn Mặt Thẹo và Hạ hắc tử tay xách giỏ tay ôm hộp sải bước đi tới.

Mặt Thẹo mới tới đã chạy ào lên tâng công trước nhất: “Đại ca Nhị ca, các huynh coi bọn đệ mang đồ ngon về cho các huynh này.”

Nói rồi mở hộp đựng thức ăn ra, sau đó sai một tiểu lâu la vào lấy chén đũa.

Trần Tín nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, hờ hững gắp một chiếc bánh bột lọc, Hạ hắc tử cắt thịt đầu heo làm đôi rồi bưng lên, nửa còn lại đặt nguyên xi trên bàn.

Trần Tín vừa ăn vừa hỏi: “Mua ở đâu vậy? Vị cũng tạm chấp nhận được.”

Hạ hắc tử cười hì hì đáp: “Tướng quân, không phải mua mà có người tặng.”

Trong lòng Trần Tín đã biết ai tặng, nhưng vẫn hỏi bâng quơ như không biết gì: “Là ai?”

Mặt Thẹo giành trả lời: “Tất nhiên là Văn đại phu.”

Trần Tín nghe xong thì lòng bỗng dâng lên cơn mừng rỡ không nén nổi, nhưng vẫn không thể hiện ra nét mặt, hắn giả vờ thâm trầm, gật gù nói: “Ừm, coi như cô ta biết điều.”

Tần Nguyên cười mập mờ hỏi: “Nhưng mà, tại sao Văn đại phu lại tặng đầu heo cho các đệ? Hay là lại có sự tích gì chăng?”

Trần Tín vừa nghe câu này thì trừng ba người với ánh mắt sắc lẻm, lạnh giọng hỏi: “Nói đi, các ngươi lại lén làm chuyện gì sau lưng ta?”

Sống lưng Hạ hắc tử hơi cứng lại, vô thức giơ tay lau lau trán.

Tần Nguyên nhướng mày, hỏi bằng giọng rất dị: “Hắc tử, ngươi nói xem nào.”

Hạ hắc tử liếc Tần Nguyên đầy ngụ ý: Tối qua ngươi hứa rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm cho bọn ta đó.

Tần Nguyên như đi guốc trong bụng Hạ hắc tự, nháy mắt trấn an: Đừng sợ, ta đảm bảo giùm cho.

Hạ hắc tử thấy có người cổ vũ, nhất thời tim không đập nhanh mà lưng cũng không cứng nữa. Hắn hắng giọng nói thật dõng dạc: “Tối qua thuộc hạ dọn phòng cho tướng quân, vô tình nhìn thấy một bức tranh đẹp nên bèn cất lại, nào ngờ hôm nay lại bị Văn đại phu vô tình ngó thấy. Lúc gần đi, Văn đại phu mỉm cười đầy thâm ý, rồi bảo thuộc hạ mang đầu heo về đây.”

Mặt Trần Tín sầm xuống, hỏi: “Nói, bức tranh ngươi cho cô ta xem vẽ gì?”

Mặt Thẹo chõ mồm vào: “Cái này đệ biết, là vẽ con chó bự cắn con nhím nhỏ.”

… Cả đình lặng ngắt như tờ.

Mặt Trần Tín căng phình tới mức đỏ bừng, hắn đứng bật dậy ngay tức khắc, Hạ hắc tử sợ rúm người vội lui ra sau mấy bước.

Ánh mắt sắc bén như dao găm của Trần Tín đảo quanh dò xét bọn Mặt Thẹo và Hạ hắc tử, sau cùng rơi xuống nét mặt thảnh thơi của Tần Nguyên.

Tần Nguyên chẳng buồn nhìn hắn, chỉ nhìn nửa cái đầu heo còn nguyên xi trên bàn. Rung đùi lẩm bẩm với giọng đắc ý: “Lần trước tặng tim heo là để chỉ thiếu đầu óc, lần này tặng đầu heo để ám chỉ điều gì?”

“RẦM!”

Trần Tín dộng mạnh xuống bàn, mâm đĩa trên bàn nhảy hết lên theo cơn địa chấn, bỗng nghe hắn hét lên phẫn nộ: “Cô ta lại dám nói ta là đồ đầu heo!”

Mặt Thẹo không sợ chết còn đổ thêm dầu vào lửa: “Chưa chắc đại ca là đầu heo, không chừng cô ấy nói huynh là óc heo —-“

Mọi người: “…”