Cơ hồ cả hai đều bỏ qua cái mũ sa trên đầu cô, cứ cọ a cọ. Mặc kệ những ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn về phía mình, hắn vứt bỏ bộ mặt lạnh lùng âm lãnh khi nãy, vô cùng ôn nhu mà hỏi cô:
- Ngươi ăn gì chưa?!
- Hừ! Bổn tọa vừa dậy, đã bị cái tên ảnh vệ của ngươi lôi đi rồi! - cô nhìn nhìn hắn
- Vậy...ta đưa ngươi đi ăn!
Hắn cười nhẹ một cái, tính xoay người rời đi. Trong lòng âm thầm ghi sổ nợ - Ám...lần này ngươi sẽ hảo chết!
........
Ám đang giải quyết một số công vụ cách đó khá xa, chợt "Hắt xì" một cái. Vươn tay xoa xoa mũi đầy khó hiểu. Mà hắc y bên cạnh vẻ mặt vô cùng sửng sốt, vươn tay sờ trán Ám một cái, hỏi:
- Ngươi bị cảm nha~?!
- Hừ! Làm việc của ngươi đi!
Ám lườm y một cái, hất tay y ra, bắt đầu làm thu dọn bãi chiến trường do mình bày ra. Hắc y nhân kia bĩu môi một cái cũng không nói gì nhiều.
.........
Mà ở bên này, khi hắn vừa bước được một bước, nam nhân hoàng bào liền đứng đậy lớn tiếng:
- Hắc Thiên, này là con đi đâu?! Tiểu nữ oa kia là ai?
- Ta đi bồi thái tử phi ăn! - hắn dừng lại cước bộ, trả lời
- Hừ! Hoang đường! Một tiểu oa oa miệng còn hôi sữa mà làm thái tử phi?! Con định bôi nhọ hoàng thất ta?! - Nam nhân kia cơ hồ đã tức giận
- Ta thế thì sao?! - hắn quay người lại, nhìn thẳng vào mắt nam nhân kia, trả lời
- Ngươi...HỖN XƯỢC! QUỲ XUỐNG CHO TAAAAAAA!
Nam nhân đó mặt mày đỏ bừng vì hỏa khí, một chưởng đem cái bàn trước mặt đánh nát không còn hình dạng, chỉ thẳng mặt hắn mà gào thét. Ba nữ nhân bên cạnh bị dọa sợ, run rẩy không dám nói gì. Những người phía sau hắn cũng vô cùng hoảng sợ mà ôm lấy nhau. Vũ Lý Ân nhìn nhìn một chút, "Vèo" cái biến mất dạng. Cô nhìn nhìn, đánh giá nam nhân kia, bĩu môi một cái - Nội lực tầm thường, võ công tầm thường, cái gì cũng tầm thường. Ngay sau đó sắc mặt cô liền trầm xuống, lạnh lẽo mà nói:
- Hừ! Nhân loại tầm thường! Ngươi dám lên tiếng với vương hậu của ta!?
Thanh âm băng hàn của cô thành công làm mọi thứ dừng lại. Nam nhân kia trợn tròn mắt nhìn cô, những người khác đều một vẻ mắt không dám tin nhìn cô chằm chằm như muốn lòi con mắt ra luôn. Hắn thì sắc mặt vô cùng khó coi - vương...hậu?!? Cô nhảy khỏi người hắn, khoanh hai tay trước ngực, hất mặt nhìn nam nhân kia, mũ sa đung đưa a đung đưa. Cảm thấy vướng víu, cô vươn tay vứt chiếc mũ sa đi, triệt để làm nam nhân kia sửng sốt không ít. Hắn mắt lạnh nhìn nam nhân kia nhìn chằm chằm cô, trong lòng thực không thoải mái. Cô nhìn một chút, quay đầu hỏi hắn:
- Tên nhóc con kia tên là gì?!
Mọi người bao gồm cả hắn đồng loạt trợn mắt, một tiểu oa nhi lại gọi một người khác là nhóc con?! Hắn là người hồi phục nhanh nhất, liền nói:
- Mới có sống được 67 năm mà còn lớn giọng ở đây?! Hừ một tiểu tử không biết trên dưới! - cô quay lại nhìn Mạc Sơn Khắc, khinh bỉ
- A...?! - mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh
- TIỂU!OA!NHI!ĐÁNG!CHẾT! - Mạc Sơn Khắc hỏa khí đã sắp phun trào, từng chữ từng chữ rít qua kẽ răng, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn cô
- Quỳ xuống!
Cô nghiêng đầu, nói một tiếng không nóng không lạnh. Ba vị phi tử cùng mấy vị hoàng tử công chúa lần lượt muốn thổ huyết. Dám bảo một đế vương của một quốc gia quỳ xuống!? Này là muốn chết sao?! Hắn cũng kinh ngạc mà nhìn cô, chân muốn động lại không thể động. Mặt khẽ biến sắc, vận nội lực....nhưng vẫn không thể nào cử động. Mấy người kia cũng muốn lủi đi cũng không tài nào cử động được tứ chi. Này....tà môn gì a?! Mạc Sơn Khắc một bụng hỏa khí muốn sung thiên, chỉ muốn một chưởng đem giết tiểu oa trước mặt mình. Nhưng lại không tài nào cử động được, vô cùng khó hiểu. Vận nội lực một đường, vẫn không thể. Đúng lúc ai ai cũng một bụng khó hiểu, cô cất tiếng:
- Quỳ xuống!
"Rầm,Rầm, Rầm.." mấy tiếng, ba vị phi tử cùng mấy vị công chúa hoàng tử không có nội lực liền liên tiếp thay phiên nhau quỳ xuống, khuôn mặt thập phần thống khổ, mồ hôi chảy ra ướt đẫm một mảng y phục. Mà những người có võ công lại cảm thấy cơ thể mình vô cùng khó chịu, hô hấp khó khăn, nội lực rối loạn, lục phủ ngũ tạng như đang chịu một sức ép cực lớn. Mạc Khắc Sơn cố chấp vịn vào long ỷ không chịu khụy xuống như những người khác.Trên người như đang gánh mấy chục tảng đá lớn. Hắn một mặt trắng bệch nhìn cô vẫn đang ung dung đứng trước mặt, trong đầu vô cùng khó hiểu, tò mò về cô. Cô nhìn nhìn vị mẫu thân hắn, quay đầu nhìn hắn. "Tách" một tiếng, áp lực trên người hắn và vị mẫu hậu hắn liền biến mất. Mẫu hậu hắn đã ngất từ lúc nào, khuôn mặt kiều diễm tái nhợt. Hắn khụy một chân, thở dốc nhìn mẫu thân, lại nhìn cô. Trong lòng liền hoảng, ánh mắt này...thật lạnh!! Cô nhìn nhìn hắn một chút, quay lại nhìn Mạc Sơn Khắc, lần nữa nói:
- Quỳ xuống!
"Rầm" một tiếng thật lớn, những người khác ngoại trừ Mạc Sơn Khắc đều đồng loạt quỳ xuống, ngất triệt để. Sàn nhà bằng đá bị lõm một lỗ lớn, màu từ đầu gối họ bắt đầu chảy ra. Nghe thoang thoảng còn có tiếng "Rắc...Rắc...Rắc.." biểu thị xương đã vỡ nát. Hắn hoảng sợ nhìn, lại nghe thấy tiếng động kia, run run mà nắm chặt tay. Mạc Sơn Khắc "Phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi đỏ lòm, nhưng vẫn kiên quyết không khụy gối. Chiếc ghế đằng sau đã có dấu hiệu nứt những đường ngày một lớn. Cô nhìn, nhếch môi một cái, tay giơ lên, sau đó lại từ từ hạ xuống. Mà mỗi động tác của cô, lại tăng thêm sức nặng cho Mạc Sơn Khắc. Mỗi lần hạ xuống là tăng thêm một tấn. Rất nhanh, Mạc Sơn Khắc liền "phốc" một tiếng nữa, triệt để ngã xuống, lâm vào hôn mê, những tiếng "Rắc..Rắc..Rắc..." vang lên. Cô phất tay một cái, quay người nói:
- Bổn tọa đã bảo quỳ xuống..thì ngươi phải quỳ. Không thì ngươi chết!
- Phong nhi....
Hắn giọng yếu ớt gọi cô. Cô nhìn một cái, vươn tay nâng hắn lên, nhìn quanh một hồi. "Vút" một tiếng đã không thấy bóng dáng của cả cô và hắn đâu. Một không gian im lặng, cơ hồ chỉ nghe thấy tiếng thoi thóp rất nhỏ, cùng với mùi máu tanh nồng. Khung cảnh..thật quỷ dị.
------------------------Lời tác giả-----------------------