Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 14: Cái cốc

Giang Dịch Thần đang muốn tìm Hứa Mạt đàm phán chuyện tối hôm qua chưa thực hiện được, thế mà không ngờ lại bắt gặp cảnh Hứa Mạt cùng Lục Tử Hoành ôm nhau thắm thiết. Vì người con trai này mà cô đột nhiên muốn giải trừ hôn ước với hắn? Giang Dịch Thần đánh giá Lục Tử Hoành từ đầu đến chân một lần.Tuy người con trai này thoáng nhìn không tệ nhưng hắn tự nhận có thể cùng mình đánh đồng là không nhiều, tên đó so với hắn thì có gì hơn chứ?

Giang Dịch Thần phục hồi lại tinh thần, mới ý thức đến mình thế nhưng lại so sánh Lục Tử Hoành với bản thân. Thật sự là hoang đường! Hắn sao lại muốn so đo với tên kia cơ chứ.

Hứa Mạt lại ngẩng đầu nhìn, vừa rồi Giang Dịch Thần đứng ở đó, giờ đã không có một bóng người.

Hắn đi rồi.

Trên bàn cơm, Hứa Mạt và Lục Tử Hoành hai người gắp đồ ăn cho nhau, bộ dáng thật ngọt ngào, nhưng lại khiến cho không khí trên bàn cơm càng thêm kì quái.

Giang Dịch Thần rầu rĩ không vui. Từ Tiểu Cẩn bởi vì Giang Dịch Thần trầm mặc, còn có mấy ngày trước đây ở trong hôn lễ Giang Đông Linh phát sinh chuyện không mấy vui vẻ, lòng có tâm sự, mặt ủ mày chau, cơm ăn vào trong cổ họng giống như nuốt phải bột phấn, khó chịu vô cùng. Cô ta cảm thấy Giang Dịch Thần tựa hồ có một chút thay đổi, cũng không biết có phải do cô ta nhìn nhầm hay không. Đối với tương lai của hai người cô ta luôn dự cảm sẽ có điềm xấu.

"Em rất gầy, ăn nhiều chút bằng không đứa nhỏ thiếu dinh dưỡng, phát triển không tốt liền phiền toái." Giang Dịch Thần gắp đồ ăn cho Từ Tiểu Cẩn.

Nghe thấy câu nói của Giang Dịch Thần, Từ Tiểu Cẩn trong lòng dâng lên một trận lo lắng. Chắc là cô nghĩ nhiều mà thôi, sau hôn lễ ngày đó anh đã nói với cô ta, khôi phục lại hôn ước chỉ là kế tạm thời, chờ sóng gió đi qua, hạng mục làm ăn của Giang gia tốt lên hết thảy liền qua đi......

Một bữa cơm đang ăn thật là quái dị, Lục Tử Hoành và Giang Dịch Thần nước sông không phạm nước giếng, thế nhưng lại đôi khi thấy trong không khí có ma sát, nhất là thời điểm Lục Tử Hoành thân thiết với Hứa Mạt.

Cao Tĩnh thường thường giảng hòa, ra sức giảm bớt căng thẳng leo thang trong không khí, nói không ít chuyện thú vị thời niên thiếu của Hứa Mạt, Giang Dịch Thần và hắn.

"A Thần, cậu và Hứa Mạt hẳn là ba bốn năm trước đã quen biết nhỉ?" Cao Tĩnh nói.

"Là mùa hè ba năm về trước, không sai biệt lắm thì chính là giờ phút này." Giang Dịch Thần nói.

Hứa Mạt lườm Giang Dịch Thần, liếc mắt một cái. Là giờ phút này sao? Sao cô lại nhớ là mùa thu cơ nhỉ.

Nói đến chuyện Hứa Mạt và Giang Dịch Thần lúc mới gặp, sự thật thật làm cho người ta hộc máu. Đó là lúc ở hội đấu giá đồ cổ, Giang Dịch Thần nhìn trúng bức tranh chữ "tri âm tri kỷ" của Phó Đường Đại, định tặng cho cha hắn - Giang Chấn Hoa làm lễ vật mừng thọ vì ông vô cùng yêu thích tranh chữ.

Bức tranh đó cũng không phải do tuyệt thế danh tiếng nào làm ra, thời điểm giá lên 70 vạn đã không có người lên tiếng nữa, ai biết được Hứa Mạt hứng trí, cố tình cùng hắn đẩy giá lên đến 380 vạn mới dừng lại, làm cho hắn dùng hơn 200 vạn để có được! Giang Dịch Thần hiện tại nhớ tới đều cảm thấy đỉnh đầu bốc khói. Cái cô gái này dường như từ nhỏ chính là khắc tinh không cho hắn sống yên ổn.

"Anh Tiểu Tứ, anh tuổi cũng lớn rồi, sao còn không mang chị dâu về cho mọi người chiêm ngưỡng?"

Hứa Mạt rốt cục chủ động mở miệng, miễn làm cho Cao Tĩnh một người đơn độc nói chuyện.

"Không vội, nam nhi ba mươi tuổi mới lập gia đình, anh còn trẻ không thể dễ dàng rơi vào hố lửa đâu." Cao tĩnh nói.

"Nhưng mấy nam thanh nữ tú như các em thật khiến anh quan tâm nhiều hơn. Anh đây cũng không quanh co long vòng chi cho mệt. Lần này mời các em tới nhà, thứ nhất muốn cho các em tham quan nhà anh, chơi đùa vui vẻ. Thứ hai cho các em nói chuyện rõ ràng, khơi thông mọi vấn đề khúc mắc trong lòng. Người lớn trong nhà có cố kỵ tính toán gì thì kệ họ, hôn nhân đại sự mỗi người đều quan trọng. Các em đều là bạn tốt mà anh coi trọng, tình như tay chân, anh không muốn nhìn thấy các em tự tổn thương nhau, xích mích với nhau."

Tuổi trẻ là cho phép phạm sai lầm, mà nếu lần này sai phạm quá sâu, đời trước và đời này lặp lại như cũ, thời gian sau này muốn thay đổi liền quá muộn rồi.

Cao Tĩnh lời vừa ra, mấy người trong phòng không lập tức trả lời, Giang Dịch Thần trầm mặc, mặt vẫn âm trầm đứng lên nói:

"Với em, việc của mình không cần người khác nhúng tay, còn anh cũng đừng nữa lo lắng!"

Giang Dịch Thần ngữ khí không tốt kéo Từ Tiểu Cẩn, liền đi ra ngoài.

Cao Tĩnh nhíu mày, đứng lên hai ba bước đến trước mặt Giang Dịch Thần ngăn lại:

"Cậu có biết? Anh lại nhìn ra là cậu vẫn không biết gì hết! A Thần, tự cậu nói đi, cậu tính toán xử lý đứa nhỏ trong bụng Tiểu Cẩn như thế nào?" Cao Tĩnh hùng hổ hỏi, Giang Dịch Thần nhất thời không trả lời được. Hắn hiện tại đang tiến thoái lưỡng nan, thà mặc kệ tin đồn bên ngoài, áp lực trong nhà hắn tự gánh lấy.

Hứa Mạt chưa bao giờ thấy Cao Tĩnh nổi giận như vậy, với mọi người hay bạn bè anh em anh luôn ôn hòa, khoan dung như một người anh lớn.

Mấy người ở đây đều là đương sự của mọi chuyện rắc rối thời gian vừa qua, thật xấu hổ, Hứa Mạt cũng không dám mở miệng khuyên can gì cả. Tầm mắt lơ đãng thấy Lục Tử Hoành đang nhìn cô. Chống lại tầm mắt cô, Lục Tử Hoành khóe miệng vểnh vểnh lên cười với cô. Hứa Mạt thấy anh tươi cười, phiền muộn trong lòng liền cứ thế mà tiêu tan. Dưới bàn ăn Hứa Mạt nắm lấy tay Lục Tử Hoành.

"Tôi muốn xử lý như thế nào là việc của tôi, không cần phải anh cùng những người khác nhúng tay vào!" Giang Dịch Thần một chút cũng không nhượng bộ.

"Anh đây chỉ muốn nghe xem cậu tính xử lý chuyện này như thế nào mà thôi! Hứa Mạt, em tính toán thế nào với cô gái này?"

Cao Tĩnh không biết Giang Dịch Thần và Hứa Mạt là vì tiền tài ích lợi mới giả vờ khôi phục hôn ước.

Giang Dịch Thần cười lạnh một tiếng:

"Cô ấy muốn làm sao bây giờ có thể khống chế được chắc? Anh muốn biết thì tự mình đi hỏi cô ấy một chút đi. Bất quá, đối với bạn gái của bạn, anh cho dù thưởng thức thì tốt nhất vẫn nên khắc chế lại một chút!"

Giang Dịch Thần nói xong lôi kéo Từ Tiểu Cẩn đứng bên người đi về phía cửa.

"Anh Cao Tĩnh, Thần, hai người đừng như vậy, chuyện mấy ngày hôm trước ở quán bar......Đều là hiểu lầm a."

Từ Tiểu Cẩn biết Giang Dịch Thần tất nhiên bởi vì Cao Tĩnh ghen tị, sốt ruột nóng gan

Trước đó vài ngày, cô bởi vì quá khổ sở, một mình đi quán bar, vừa đúng gặp Cao Tĩnh. Cao Tĩnh đối với cô vẫn còn hảo cảm, tạm biệt bạn bè, cùng Từ Tiểu Cẩn ngồi xuống. Chất cồn rất nhanh có tác dụng, Từ Tiểu Cẩn nước mắt rơi như mưa, đem bi thương khổ sở mấy ngày qua, trút hết ra một trận. Hiểu được đầu đuôi câu chuyện, Cao Tĩnh liền đưa ra quyết định phải giúp Từ Tiểu Cẩn. Bất luận nói lời an ủi, dịu dàng thế nào cũng đều không có tác dụng. Cao Tĩnh định mang Từ Tiểu Cẩn đang say khướt về nhà thì Giang Dịch Thần lại vừa vặn tìm đến, bắt gặp hai người đang ôm nhau. Cao Tĩnh vừa nghe xong chuyện xưa củaTừ Tiểu Cẩn, tâm tính vốn hướng nội, nhìn thấy cô gái ôn nhu dịu hiền liền thích, trông thấy Giang Dịch Thần nhất thời trong lòng đều là lửa giận. Vì thế, hai người đàn ông khí thế bừng bừng nhanh chóng phát sinh ma sát, Giang Dịch Thần không cẩn thận bị thương, đột nhiên Từ Tiểu Cẩn chạy tới, một bạt tai  đánh trúng mặt cô, lúc đó trong quán bar một mảnh hỗn loạn, hắn cũng không rõ ràng lắm đến cùng cô bị thương làm sao.

Dưới cơn tức giận, Từ Tiểu Cẩn liền đi theo Cao Tĩnh, mãi đến tiệc cưới ngày đó, cô mới suy nghĩ cẩn thận, làm một quyết định, cố lấy dũng khí đi tìm Giang Dịch Thần.

Đây chính là nguyên nhân ngày đó Giang Dịch Thần và Cao Tĩnh đanh mặt nhìn nhau, cho nhau sắc mặt cổ quái.

Cơm trưa tan rã trong bầu không khí không vui, Cao Tĩnh đã thông báo buổi chiều là thời gian tự do hoạt động, buổi tối đi tới đỉnh núi mở tiệc lửa trại ăn đồ nướng. Biệt thự này là dựa vào sườn núi mà xây lên, trên cao nhìn xuống dưới thành thị rời xa nơi ồn ào náo động, phong cảnh nơi núi rừng trong lành hiếm thấy.

Thời điểm lúc ba người bọn họ tranh chấp, Hứa Mạt và Lục Tử Hoành đã đi ra ngoài. Hôm nay trời đầy mây, mát mẻ chứ không giống hai ngày trước nóng rực như thiêu đốt. Ở trên núi không khí trong lành tươi mới, cây xanh bao phủ làm cho con người thoải mái vui vẻ. Hứa Mạt và Lục Tử Hoành dắt tay nhau tới sườn núi cách căn biệt thự không xa, cùng ngồi xuống tảng đá nghỉ chân, tay trong tay nắm lại thành hình dạng đan xen chặt chẽ.

"Này......" Hứa Mạt nghiêng người tựa lên bờ vai Lục Tử Hoành hỏi: "Anh thật sự không tính

đi du học sao?"

"Anh không đi."

Lục Tử Hoành trả lời, cô tựa hồ cảm giác được giọng nói từ tính vọng lại từ trong lồng ngực anh, hầu kết cũng cao thấp dao động. Cô liền sờ sờ cằm và hầu kết của anh, thế nào mà trước kia không phát hiện ra, anh cũng thật nam tính nha.

"Anh là muốn cho em cảm thấy mặc cảm tội lỗi, sau đó áy náy với anh liền không dám rời anh đi có phải hay không?"

Bàn tay to, thô ráp của anh cầm lấy tay cô vội la lên: "Đương nhiên không phải, anh sẽ không trói buộc hay hạn chế tự do của em." Hiện tại sẽ không, về sau cũng sẽ không.

Hứa Mạt cười đến không có ý tốt, tay kia thì nắm lấy chóp mũi anh:

"Đùa anh thôi! Xem anh gấp gáp chưa kìa.Ha ha."

Một cô gái véo mũi một người con trai trông thật có chút buồn cười nhưng cũng thật ngọt ngào. Lục Tử Hoành bắt lấy cánh tay đang véo mũi anh, đem hai tay cô bao lấy trong ng bàn tay anh, nhn cô thật lâu:

"Anh đương nhiên biết em đang trêu chọc anh, nhưng nếu anh chẳng như vậy, em sẽ thực tức giận."

Người này, trong đầu cũng thực mưu mẹo nha.

"Vậy anh tính toán về sau như thế nào nuôi em a?" Hứa Mạt hỏi Lục Tử Hoành.

Tiền đồ, sự nghiệp đối với một người đàn ông mà nói là vô cùng trọng yếu, cô không muốn anh vì cô mà buông tha cho tiền đồ tốt đẹp của mình. Anh là một người luôn hướng về phía trước, sẽ không cam tâm tình nguyện sống cuộc đời tầm thường vô vị. Nghĩ vậy, cũng càng khiến anh quyết tâm ở lại, vì cô mà bỏ đi cơ hội được đào tạo chuyên sâu. Mười năm trước, xuất ngoại du học vẫn là chuyện tiền đồ rộng mở vô cùng.

"Em chê anh nghèo sao?"

Lục Tử Hoành hỏi Hứa Mạt, thần sắc nhìn như không có gì khác, nhưng cô nhìn ra nơi đấy mắt anh có một tia không yên. Anh đang lo lắng. Bởi vì Giang Dịch Thần sao? Đúng vậy, Lục Tử Hoành không phải là một đại thiếu gia con nhà giàu từ khi sinh ra giống như Giang Dịch Thần.

Chính là chuyện tình cảm cho tới bây giờ không phải do tiền tài và địa vị quyết định nữa, lấy vật chất làm trụ cột, Hứa Mạt chưa bao giờ thèm để ý tới tiền bạc, cũng chả buồn ngó tới địa vị. Đời trước, người con trai này đã chờ đợi cô 10 năm, tới mạng mình cũng cho cô, còn cái gì có thể so sánh đây? Cô còn cần do dự cái gì nữa?

"Đương nhiên vô cùng ghét bỏ." Hứa Mạt giả bộ mất hứng, Lục Tử Hoành trong nháy mắt ánh mắt ảm đạm xuống, Hứa Mạt ngữ khí lập tức thay đổi:

"Nhưng anh cứ cố gắng đem gả cho em đi, giàu có thăng tiến đều từ hai bàn tay trắng mà lên, nghe nói ba em ngày xưa cũng từ quán bán giày da mà trở lên giàu có như bây giờ."

Lục Tử Hoành hai mắt lại sáng lên, nụ cười tỏa nắng, răng trắng cũng lộ cả ra, cô liền thử gõ gõ vào hàm răng trắng lóa đó. Lục Tử Hành ôm cô vào trong lòng, kích động không biết nói cái gì bây giờ, liền đem Hứa Mạt ôm chặt hơn nữa.

"Mạt, em là người con gái tốt nhất thế giới.... em là cô gái tốt nhất."

"Anh hiểu là tốt rồi, điểu ti*."

"Cái gì là điểu ti?"

"Chính là một loại...... Một loại người rất có tiềm lực."

"Anh đây nhất định là điểu ti."

(*) điểu ti (屌丝): là tiếng long, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.

Hứa Mạt bị Lục Tử Hoành ôm, trong lòng cảm giác hạnh phúc như đang lơ lửng trên tầng mây, sau khi rùng mình, cô phát hiện bản thân đã lưu luyến không rời được vòng ôm ấm áp của anh rồi.

Nhàn nhã hơn nửa năm từ sau khi tốt nghiệp, Hứa Mạt cũng muốn bắt đầu công tác. Hứa Mạt hỏi tính toán của Lục Tử Hoành, anh nói muốn mở một của hàng gốm sứ. Cô nghe xong thấy ý tưởng này vô cùng tốt, cô đã từng xem anh làm gốm, cô nhìn qua so với gốm sứ trứ danh còn tinh xảo và độc đáo hơn rất nhiều.Thiên phú quả thật thần kỳ. Lục Tử Hoành mang ra một chiếc cốc sứ nhỏ nhắn to hơn ngón tay cái chút chút, trắng hồng xen lẫn, dùng một dây tơ hồng xuyên qua đặt vào lòng bàn tay Hứa Mạt.

"Đây là cái gì? Cái cốc?" Hứa Mạt đánh giá vật nhỏ trong lòng bàn tay, hồng hồng trăng trắng thật lóa mắt.

Lục Tử Hoành nắm giữ tay cô:

"Anh đời này chỉ làm một chiếc cốc, là chiếc cốc duy nhất......"

Tặng cô cái cốc nhỏ, mang theo cả đời tâm huyết trong đó. Hứa Mạt vui vẻ nhận lấy.

"Anh vì sao không làm to lên chút nữa?"

"Như vậy không tiện mang theo, em mỗi ngày có thể mang bên người."

"Anh đây là yêu cầu em phải mang theo bên người hàng ngày sao?"

"....."

"Được rồi, em phê chuẩn."

Hứa Mạt cùng Lục Tử Hoành tựa vào nhau ngắm cảnh phía xa, ngồi tới xế chiều cũng không thấy nhàm chán, ngược lại cảm thấy thật thư thái, vui vẻ. Cô nhìn vào cổ tay đeo chiếc cốc nhỏnhỏ trong lòng vui sướng thỏa mãn. Từ nay, nếu anh mà mang đồ anh làm tặng cho người con gái khác sẽ vứt bỏ anh cả đời, cô sẽ tức giận đập nát cái cốc này cùng anh đường ai lấy đi!

"Anh sao không hỏi em chuyện gì đã xảy ra trong thời gian vừa qua hay sao?" Hứa Mạt do dự hồi lâu, rốt cục hỏi ra thắc mắc trong lòng. Cô và Giang Dịch Thần đã khôi phục hôn ước, Lục Tử Hoành lại chưa bao giờ hỏi cô.

Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy: "Bởi vì anh tin tưởng em. Cho nên anh không hỏi."

Anh đang nói dối, không phải bởi vì tin tưởng cô mà không hỏi, mà là...... Cho dù mọi chuyện là thật, anh cũng không có biện pháp buông tay để cô rời đi. Cho dù cô đối với anh là ảo mộng, là độc dược anh vẫn vui vẻ chịu đựng, cam tâm tình nguyện rơi vào cạm bẫy tình yêu. Chỉ cần cô thích là đủ rồi...... Trong lòng Lục Tử Hoành cũng cảm thấy mình hèn mọn, khinh thường bản thân lại yêu hèn mọn như vậy, nhưng vẫn nhất quyết không muốn buông tay cô ra......

Chạng vạng, ánh nắng chiều hồng bao phủ khắp nơi, đỉnh núi trên bầu trời xanh thẳm càng thêm xanh ngắt. Cao Tĩnh lại mời đến đây thêm vài người thuyết giảng, vợ chồng Giang Đông Linh nghe nói buổi tối có tiết mục đốt lửa trại nướng đồ ăn, cũng chạy như điên đến góp vui. Mặt khác hai vợ chồng còn tranh cãi với nhau chuyện săn bắn như thế nào mới là có khinh nghiệm phong phú.

Trên đỉnh núi phía nam có một khe suối, nước chảy róc rách, lửa trại liền được đặt bên cạnh dòng suối nhỏ, mặt đất bằng phẳng rải rác rất nhiều đá cuội gần mép nước. Cao Tĩnh giới thiệu Lục Tử Hoành xem như lần đầu gặp mặt làm quen với mọi người.

Thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, cánh đàn ông nhận nhiệm vụ đi nhặt củi, còn các cô theo chân bác thợ săn đi chuẩn bị đồ ăn. Giang Đông Linh mỉm cười, phân công công việc cứ như đang ở xã hội thời nguyên thủy ấy. Ông chồng Lý Lộc Cát phát huy hình tượng nam tính galant tối đa.

Đêm trên núi, lửa trại hừng hực, gỗ cháy được ba tấc kêu giòn vang "tách tách". Ngọn lửađiểm từng chấm nhỏ, bay lên bầu trời. Lửa và khói giống như một đóa sen rực đỏ cháy bùng trên tảng đá.

Mọi người ngồi vây quanh lửa trại.Với kĩ năng thành thạo nhuần nhuyễn, bác thợ săn nướng con thỏ nhỏ vàng ươm, dậy mùi thơm tỏa ra xung quanh.

Tương lai sau này sẽ rất ít có dịp tụ hội cùng nhau quây quần vui vẻ như bây giờ. Cao Tĩnh và Giang Dịch Thần nhìn không khí xung quanh liền nhớ đến thời niên thiếu. Hiện tại nghĩ lại, thời gian tuổi trẻ không biết khi nào thì đã dần dần trôi qua.

Cao Tĩnh và Giang Dịch Thần ở mặt ngoài giống như quên đi những chuyện xích mích của nhau, mấy người đàn ông tụ hội ngồi một chỗ cùng nhau uống chút rượu, hứng trí bừng bừng chơi trò chơi đoán que gỗ dài ngắn. Một người nắm một đầu que gỗ, người còn lại đoán que gỗ nào ngắn nhất, đoán không trúng sẽ phạt uống rượu.

Hứa Mạt, Từ Tiểu Cẩn, Giang Đông Linh ba cô gái ngồi ở một bên, không khí có chút trầm mặc. Giang Đông Linh nhìn thoáng qua Từ Tiểu Cẩn, trong lòng kỳ quái. Không biết Cao Tĩnhnghĩ như thế nào, gọi cô nàng này tới làm cái gì thế không biết? Biết rõ cô ta chen chân vào hôn nhân của Giang Dịch Thần và Hứa Mạt mà vẫn mời cô ta đến.

Giang Đông Linh cố ý cùng chị dâu tương lai trò chuyện không thèm để ý tới Từ Tiểu Cẩn. Từ Tiểu Cẩn sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, chỉ luôn cảm thấy bản thân vô cùng xấu hổ. Cô có kiên trì tự tôn cùng kiêu ngạo, mà lúc này, sự kiên trì thanh tao ấy đều biến thành một cái giá rẻ mạt đầy buồn cười.

Giang Đông Linh hàn huyên một hồi, sau đó bị chồng Lý Lộc Cát kéo qua, giúp hắn đoán dài ngắn. Vì thế chỉ còn lại hai người Từ Tiểu Cẩn và Hứa Mạt, giống như bên cạnh lửa trại nóng ấm là hai con người lạnh như băng tự trầm mặc ngồi một bên.

Lúc cô tính sang bên kia tham gia náo nhiệt thì Từ Tiểu Cẩn bỗng nhiên nói với cô: "Thực xin lỗi."

Cô liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Vì sao phải nói xin lỗi tôi?"

"Ngày đó là tôi nhất thời quá khổ sở, Cho nên......" Từ Tiểu Cẩn dừng một chút: "Tôi hiện tại đã biết rõ rồi, cô và Thần khôi phục hôn ước là kế tạm thời để làm hài lòng hai nhà cho nên ngày đó là do tôi không tốt đã làm cô khó xử."

"Cô sao lại biết được đó chỉ là kế tạm thời mà không phải do Giang Dịch Thần luyến tiếc không buông tôi ra?" Hứa Mạt tức giận cố ý nói như vậy.

"Anh ấy sẽ không lừa dối tôi!"

Hứa Mạt khinh thường hừ lạnh. Đúng vậy, đời trước Giang Dịch Thần cũng chưa bao giờ lừa tình cảm Từ Tiểu Cẩn, hắn đối với tình nhân che chở đủ điều.

"Nhưng tôi lại lừa anh ấy, tôi...... Không có mang thai."

"Cái gì?!"

Hứa Mạt khó có thể tin.

Cô ta không có mang thai? Vậy, ngày hôm đó cô ta nói dối?

Từ Tiểu Cẩn đặt tay ở trên bụng, ánh lửa bập bùng chiếu ngược vào đôi mắt đen hơn đêm tối mang chút vẻ yêu dã. Hứa Mạt lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ Từ Tiểu Cẩn cũng không phải người mà bấy lâu nay cô luôn cho rằng ôn nhu thiện lương và nhu nhược mà không có chủ kiến.