Phân thân số 3000 mở trừng hai mắt, ánh mắt sắc sảo nhìn qua chàng thiếu niên.
Người thiếu niên mặc một bộ quần áo cũ kỹ dệt bằng sợi gai, làn da đen, vừa nhìn đã thấy là đứa trẻ nghèo khổ.
Nhưng diện mạo của chàng thanh niên này rất anh tuấn, lông mày dày đậm mắt to, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thân hình càng ngay thẳng chính trực.
Thêm nữa thiếu niên này có con ngươi đen nhánh, khiến người ta có cảm giác vững chãi không thể phá được.
“Diệp Phàm sao?” Phân thân trầm giọng hỏi.
“Vâng đại sư huynh, em là Diệp Phàm.” Diệp Phàm chắp tay, cả người vẫn đứng vững ngay thẳng.
“Đại sư huynh, Diệp Phàm đứa trẻ này không tồi, vừa mới giúp em một việc nhỏ, có thể để cậu ta vào học ở võ quán không?” Nhị sư huynh không khỏi nói đỡ cho cậu.
“Có thể.”
Phân thân gật đầu, đôi mắt sắc sảo lại lần nữa nhìn Diệp Phàm.
“Sau này những công việc như chẻ củi gánh nước giao cho em, mỗi ngày làm việc hai canh giờ, bao ăn bao ở, cho phép em ở đây học võ không lấy tiền, không cần nộp học phí.”
“Bao ăn bao ở? Không cần đóng học phí? Làm việc hai canh giờ?”
Diệp Phàm nghe xong trong lòng ngạc nhiên, không phải là đãi ngộ không tốt, mà là tốt hơn tưởng tượng.
Lúc trước Diệp Phàm đã thử tìm các võ quán khác, những võ quán đó hoặc là không muốn thu nhận cậu, hoặc là điều kiện rất hà khắc.
Nhưng mà không ngờ.
Thiết Quyền Võ Quán đại sư huynh, lại cho bản thân nhiều đãi ngộ như vậy thật tốt hơn nhiều so với tưởng tượng rồi, khiến Diệp Phàm kinh ngạc.
Trong lòng Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, lập tức cảm tạ nói: “Em bằng lòng, đa tạ đại sư huynh.”
“Nhị sư đệ, ngươi đưa Diệp Phàm đi sắp xếp chỗ ở đi.”
Phân thân không nhiều lời, tiếp tục nhắm mắt, bắt đầu vận khí, nâng cao thực lực.
“Diệp Phàm sư đệ, đi theo ta, sau này em chính là sư đệ của chúng ta rồi.” Nhị sư huynh khẽ cười đưa Diệp Phàm đi sắp xếp chỗ ở.
Không lâu sau, từ xa truyền tới tiếng của một người con gái, đó hình như là của tiểu sư muội.
Phân thân mở mắt, kích hoạt Thượng Đế Thị Giác, quét xung quanh.
Rất nhanh phân thân phát hiện, tiểu sư muội có chút hơi béo, đang ngại ngùng nhìn về phía Diệp Phàm, hai người đang nhìn nhau.
“Tiểu sư muội là con của quán chủ, cũng là tiểu sư muội được mọi người yêu thương nhất, Diệp Phàm vừa tới đã lọt mắt tiểu sư muội, xem ra thiên mệnh tri tử chính là cậu ta rồi.”
Phân thân vẫn tiếp tục nhắm mắt, phản hồi lại thông tin này cho chủ tử.
Thành Bạch Vân.
Lý Hiên đang đứng ở cửa tiệm luyện đan Bạch Vân, lặng lẽ quan sát phân thân đang bận rộn bên trong tiệm.
Cuối cùng lúc luyện chế đan dược, xuất hiện một số sản phẩm thất bại, cũng chính là đan dược hạ phẩm và trung phẩm.
Những đan dược này có đan độc, Lý Hiên sẽ không sử dụng những đan dược này, dứt khoát mở một tiềm đan dược, bán những đan dược này.
Cho dù trên thị trường lưu hành đều là những đan dược loại này, ai cũng biết là có độc đan, nhưng vẫn dùng, cũng giống như Lý Hiên lúc trước, cũng đã dùng qua đan dược có độc đan.
Hiện giờ đã là tông sư luyện đan khí huyết, mỗi ngày đều là đan dược thượng phẩm, có lúc còn có thể được sử dụng đan dược cực phẩm, đương nhiên sẽ không sử dụng hàng hạ phẩm và trung phẩm nữa.
Đây cũng là nguyên nhân anh bán những sản phẩm thất bại này.
Cũng vào lúc này.
Trong đầu Lý Hiên xuất hiện lời nhắc của tiêu phụ trợ.
[Ding! Phân thân số 3000, ở thành Thiết Thạch, Thiết Quyền Võ Quán phát hiện một thiếu niên có khả năng là thiên mệnh chủ, tên là Diệp Phàm.]
“Diệp Phàm?”
Lý Hiên nhíu mày, lập tức thấy phấn khích.
Diệp Phàm cái tên này thật không tồi, vô cùng ý nghĩa, chỉ dựa vào cái tên cũng khiến người khác có cảm giác khác lạ.
“Cần sắp xếp xong việc trong nhà đã, rồi luyện chế một tốp đan dược, đề phòng thiếu hụt đan dược, ảnh hưởng đến đám người Tần Nguyệt tu luyện.”
Lý Hiên bước nhanh về phía tiểu viện cây liễu, bắt đầu nhanh chóng luyện đan trong phòng luyện đan.
Ba ngày sau.
Lý Hiên đã luyện xong một lượng lớn đan dược, đưa những đan dược thất bại đến tiệm, còn đan thượng phẩm và cực phẩm bản thân giữ lại một chút, còn lại đưa cho đệ tử.
Ngoài ra, Lý Hiên cũng sắp xếp cho phân thân, đưa cho Lục Trường Sinh một chút, cậu cũng là đệ tử của mình, không nên thiếu sót.
Đợi tất cả đều bận rộn hoàn thành xong.
Lý Hiên rời khỏi thành Bạch Vân, mang theo ba mươi phân thân, cưỡi ngựa hùng hổ thẳng tiến về thành Thiết Thạch.
Trên phố náo nhiệt.
Diệp Phàm ôm một đống đồ vật, bất lực đi theo tiểu sư muội dạo phố.
Ba ngày nay tiến độ học của cậu rất nhanh, tưởng chừng như đã sắp đạt được cấp một rồi, kết quả lại bị tiểu sư muội kéo ra ngoài, cậu chỉ có thể bất lực đi theo.
“Diệp Phàm Diệp Phàm, cậu mau nhìn nhà này, vậy mà đã có y phục mới rồi.”
Tiểu sư muội nhìn thấy một tiệm quần áo liền lớn tiếng gọi, quan sát đống y phục mới, trong mắt đều lấp lánh ánh sao.
Diệp Phàm bất lực ngồi ở một bên, cùng lúc suy nghĩ về cuộc sống ba ngày tại võ quán.
Ba ngày này Diệp Phàm cảm thấy may mắn, mọi người đối với bản thân rất tốt, cả võ quán đều cho người khác cảm giác ấm áp.
Nhưng mà.
Trong lòng Diệp Phàm có chút lo lắng.
Bởi vì cậu rất nhạy cảm, có thể thông qua ánh mắt của người khác, phán đoán đối phương đang nghĩ gì.
Người trong võ quán, Diệp Phàm đều có thể thông qua ánh mắt của họ, phán đoán ra đại khái tính cách của đối phương, chỉ có ánh mắt của đại sư huynh, quá lạnh lùng rồi.
Mỗi lần đối diện với đại sư huynh, Diệp Phàm đều cảm thấy trong ánh mắt của đại sư huynh, không có chút tình cảm nào.
Đôi mắt như vậy, chỉ có những người vô tình mới có, người bình thường chắc chắn sẽ không có ánh mắt vô cảm như vậy.
Quan trọng là.
Diệp Phàm phát hiện trên khuôn mặt của đại sư huynh có vết tích hóa trang, giống như diện mạo vốn có, càng báo hiệu ở đại sư huynh có gì đó không đúng.
Diệp Phàm đối với đại sư huynh có sự nghi vấn, quay đầu nhìn tiểu sư muội, không khỏi hỏi.
“Tiểu sư muội, em thấy đại sư huynh là người thế nào?”
“Đại sư huynh? Người rất tốt, thiên tài xuất sắc, đến võ quán không lâu, đã đạt được thực lực cấp bốn.
Sau này đại su huynh chỉ một cú đấm đã giết chết phạm nhân giết người cùng cấp trên đường, cứu được một đứa trẻ, một trận thành danh...”
“Một cú đấm đánh chết người cùng cấp sao? Mạnh vậy sao!”
Diệp Phàm kinh ngạc, có thể một đấm giết chết võ sư cùng cấp, không hề đơn giản, cho thấy rằng đại sư huynh có lực chiến đấu của cấp năm.
“Đúng vật, cha ta nói đại sư huynh trời sinh đã có thần lực, mới có thể mạnh như vậy, hiện giờ võ quán có nhiều người đến học như vậy, đều là vị ngưỡng mộ đại sư huynh mà tới.”
Tiểu sư muội tiếp tục nói, đối với đại sư huynh rất cảm kích.
“Như vậy sao.”
Diệp Phàm cau mày, cảm thấy càng có gì đó không đúng.
Đại sư huynh tốt như vậy, sao có thể có đôi mắt như thế? Có ánh mắt lạnh lùng, thờ ở như vậy?
Diệp Phàm cảm thấy vấn đề bên trong rất lớn, đại sư huynh càng tốt, càng chứng minh có vấn đề, nói không chừng trong đó ẩn giấu cái gì đó.
Ví như đại sư huynh có thể là một ác nhân, cố ý dùng việc tốt để che đậy bản thân.
“Có thời gian, ta phải điều tra một chút, xem xem đại sư huynh rốt cuộc đang che đậy thứ gì, có phải mưu đồ cái gì kinh thiên động địa gì hay không.”
Diệp Phàm thầm nhủ, suy nghĩ xem lúc nào sẽ bắt tay điều tra.