Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 57: Tiếp tục

Sau khi Diệp Trăn Trăn tắm rửa xong, đi tới cạnh bàn mở túi du lịch ra.

Lúc đi mặc dù chỉ đơn giản mang theo mấy bộ quần áo, nhưng khi trở về túi du lịch nho nhỏ đã chứa đầy ắp đồ.

Cầm quần áo và đặc sản của thành phố D cất kỹ, Diệp Trăn Trăn mặt mày ủ dột nhìn về cái hộp mật mã trong phòng của Lý Giai Giai.

Hộp làm bằng sắt, hình vuông, cô tìm được trong ngóc ngách của tủ quần áo. Đáng tiếc trên hộp có khóa mật mã, cô thử mấy tổ hợp số đều không mở ra được.

Không cam lòng thử lại sinh nhật của mình, Diệp Trăn Trăn nhìn cái hộp không có dấu hiệu được mở ra, hai tay chống má.

Từ bỏ cuộc chiến với cái hộp, Diệp Trăn Trăn lại tìm tìm trong túi, lén lút tới phòng Quý Triết Ngạn.

Cửa phòng Quý Triết Ngạn không đóng, nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân nhè nhẹ, khóe miệng anh vô thức ẩn hiện ý cười.

"Bác sĩ Quý!" Diệp Trăn Trăn đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau, đu cả cơ thể lên người anh, "Anh xem đây là cái gì?"

Ánh mắt Quý Triết Ngạn quét qua mặt Tiểu Bổn Bổn, khóe miệng cứng ngắc: "Em vậy mà trộm sổ hộ khẩu về?"

Diệp Trăn Trăn kiêu ngạo cười hai tiếng, tiến tới trước mặt Quý Triết Ngạn: "Bác sĩ Quý, em cũng có sổ hộ khẩu, chúng ta có thể kết hôn rồi!"

Quý Triết Ngạn ngước mắt nhìn cô, biểu cảm có chút đau khổ: "Nhưng anh không có sổ hộ khẩu."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Cô nhếch lông mày đặt sổ hộ khẩu lên bàn sách, trực tiếng ngồi xuống bên cạnh chân Quý Triết Ngạn: "Bác sĩ Quý, anh nói quay về muốn thưởng cho em mà."

Quý Triết Ngạn cười cười nói: "Vốn có thường, nhưng bây giờ hủy bỏ."

"Vì sao?!" Diệp Trăn Trăn trừng mắt nhìn anh, giống như phải chịu tủi thân ghê gớm lắm.

"Bởi vì chúng ta còn một món nợ cần tính." Quý Triết Ngạn vòng tay qua eo cô, đem cô ôm vào trong ngực. Tiểu tâm can của Diệp Trăn Trăn vô thức run rẩy, cô nhớ lại trong điện thoại bác sĩ Quý nói có chuyện muốn từ từ nói khi cô trở về.

...

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Tay của Diệp Trăn Trăn chống lên ngực Quý Triết Ngạn tạo một khoảng cách an toàn, nhưng cánh tay ở thắt lưng lại càng dùng sức, Diệp Trăn Trăn không có cách nào lui về sau.

"Anh nghe cảnh sát Tả nói, hình như ở thành phố D em cùng người ta nói chuyện cưới xin rồi?" Quý Triết Ngạn nhếc nhếch khóe miệng, hiện giờ anh còn nhớ rõ giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác của Tả Dịch khi nói chuyện với mình.

Trái tim của Diệp Trăn Trăn lập tức lạnh rồi lạnh, cô biết Lý Tố liên tục bận rộn về chuyện kết hôn của cô, mà nghe nói cuối cùng đã tìm được một người, trong nhà đối phương mở nhà máy chế biến thực phẩm, mặc dù quy mô không lớn nhưng điều kiện gia đình vẫn được coi là khá giả, xứng với gia đình có của ăn của để như nhà cô.

Nhưng mà, nhưng mà... cô cảm thấy mình vô tội! Cô thậm chí nghi ngờ vì việc này mà mình bỏ nhà ra đi!

Cô nhìn Quý Triết Ngạn ẩn hiện ý cười, cũng cười theo: "Bác sĩ Quý, đây đều là chuyện quá khứ, với lại em hoàn toàn không biết rõ tình huống, anh sẽ không để ý chứ?"

"Anh rất để ý." Quý Triết Ngạn lại thu tay chặt thêm.

Cảm thấy lực ở lưng tăng thêm, Diệp Trăn Trăn khó khăn duy trì nụ cười trên mặt: "Không, anh mới không phải là người hẹp hòi như vậy. Trước kia Tần Không đính hôn với em, anh cũng không để ý mà ha ha ha."

Đôi mắt Quý Triết Ngạn bỗng lóe lên, Diệp Trăn Trăn đột nhiên cảm giác mình tự đi tìm chết.

"Lúc em và Tần Không đính hôn, anh không phải là bạn trai em, nhưng bây giờ, em là của anh." Quý Triết Ngạn nói xong hôn lên khóe môi cô, nụ hôn này mặc dù không tính là dịu dàng nhưng lại khiến tim Diệp Trăn Trăn như bị bỏng.

Anh nói, cô là của anh.

Đây là lần đầu tiên bác sĩ Quý thể hiện lòng ham muốn chiếm hữu cô mãnh liệt như vậy, cho dù hiện giờ môi cô bị anh gặm mút đến phát đau, cánh tay sau lưng như muốn khảm vào da, nhưng những điều này so với niềm vui sướng trong lòng cô thì không đáng nhắc tới.

Đầu được đặt nhẹ nhàng lên đầu gối, Diệp Trăn Trăn lúc này mới phát hiện địa điểm đã chuyển lên trên giường, nhưng Quý Triết Ngạn vẫn không hề buông môi cô ra.

Bởi vì trong khoảng thời gian này thường xuyên được luyện tập, hô hấp của Diệp Trăn Trăn đã tiến bộ nhảy vọt, thế là trong lúc đang hôn đến trời đất quay cuồng, Diệp Trăn Trăn vẫn có thể giành thời gian ăn chút đậu hũ của Quý Triết Ngạn.

Trên người khắp nơi bị bàn tay đùa ngịch làm cho ngưa ngứa, Quý Triết Ngạn cuối cùng cũng buông tha đôi môi đáng thương của Diệp Trăn Trăn, như cười như không nhìn cô: "Cảm giác ở tay vẫn tốt chứ?"

Anh thở hổn hển, tóc ngắn ngang trán hơi che khuất đôi mắt, khi nói chuyện lại phả hơi nóng lên mặt cô khiến lòng cô rộn rã như đáng trống...

Diệp Trăn Trăn cảm thấy mình sắp không được rồi.

"Bác sĩ Quý ơi..." Cô vô thức gọi một tiếng, âm thanh mềm nhũng đến bản thân cũng không tin được. Cơ thể Quý Triết Ngạn rõ ràng cứng đờ, anh hơi nhíu mày, chôn đầu vào bên trong gối: "Anh đang..."

Giọng buồn buồn từ bên cạnh truyền sang, Diệp Trăn Trăn ôm người đang đè lên mình, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta tiếp tục được không?"

Quý Triết Ngạn nửa ngày không trả lời, ngay khi Diệp Trăn Trăn cho rằng anh cứ như vậy mà ngủ, người nằm trên đột nhiên nhúc nhích: "Được."

Một tiếng này so với giọng vừa rồi của Diệp Trăn Trăn còn nhỏ hơn, cô hơi sững sờ một chút, cho rằng mình nghe nhầm, thế nhưng Quý Triết Ngạn đã nhanh chóng dùng hành động để chứng minh.

Những điều kiêng kỵ và e dè trước kia mặc dù vẫn còn, nhưng bây giờ anh chỉ muốn làm theo bản năng của mình. Người con gái này là của anh, chỉ có thể là của anh.

"Có đau không?" Anh hơi ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn Diệp Trăn Trăn.

Diệp Trăn Trăn cố kìm hai hàng nước mắt sắp rơi xuống, dùng vẻ mặt đau sắp chết nhìn anh hô lên: "Không đau một chút nào! Ai thử người ấy biết!"

Quý Triết Ngạn cúi đầu, anh biết vào lúc này mà cười thì thật không nên, nhưng xin lỗi anh không nhịn được.

"Chịu đựng một chút..."

Kèm theo câu nói này, là một chuỗi những nụ hôn dịu dàng rơi xuống cơ thể.

Ngày thứ hai, Diệp Trăn Trăn bị chuông di động đánh thức.

Cô cố mở mí mắt, ngay khi mắt còn chưa mở hết, pin điện thoại đã bị Quý Triết Ngạn bạo lực tháo ra.

Trong phòng khôi phục yên tĩnh, Diệp Trăn Trăn vô thức hỏi: "Ai gọi vậy anh?"

"10086."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Cô nhớ hình như cô đổi số điện thoại của Hệ thảo ca ca thành 10086.

Cô nhìn thoáng qua thi thể của cái điện thoại đang nằm trên đất, quyết định bỏ qua.

"Bác sĩ Quý." Cô theo thói quen gọi một tiếng, liền muốn dựa vào người Quý Triết Ngạn, nhưng vì động tác nhỏ này mà khiến toàn thân đau nhức, trong nháy mắt nhớ tới cái gì, ngay cả khuôn mặt cũng đỏ bừng bừng.

"Sao vây em? Có phải có chỗ nào không thoải thái không?" Quý Triết Ngạn cau mày, lo lắng sờ lên trán cô, tốt quá, không bị sốt.

Diệp Trăn Trăn hơi co vào chăn, đem cả mặt vùi xuống không dám nhìn vào mắt Quý Triết Ngạn. Quý Triết Ngạn nhìn cô một cái, đột nhiên khóe miệng cười cười: "Thế nào Cẩu Đản Nhi? Chẳng lẽ em đang xấu hổ? Có muốn cùng anh tiếp tục không?"

Diệp Trăn Trăn: "..."

Bác sĩ Quý lại mở ra tính cách kỳ quái gì đó rồi!

Cô ló đầu ra khỏi chăn, ôm chặt lấy eo Quý Triết Ngạn: "Bác sĩ Quý, anh sẽ chịu trách nhiệm với em chứ?"

Quý Triết Ngạn suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như em không tốt nghiệp đại học, anh sẽ không có ý định chịu trách nhiệm."

Mặt mũi Diệp Trăn Trăn lập tức xị xuống, giống như sắp khóc đến nơi: "Bác sĩ Quý, em chưa từng học đại học, em mù chữ, em, em chỉ biết trông siêu thị thôi QAQ."

Quý Triết Ngạn thẫn thờ một chút, đột nhiên trái tim đau nhói. Anh cẩn thận ôm Diệp Trăn Trăn vào ngực, cúi đầu hôn một cái lên mí mắt cô: "Đúng là đồ ngốc."

Biểu cảm của Diệp Trăn Trăn lập tức trở lên đáng thương: "Em, em thi đỗ học viện mỹ thuật, nhưng không có tiền đóng học phí."

Bác sĩ Quý là tiến sĩ đi du học, cô chỉ là nhân viên siêu thị văn hóa cao trung... Nhân sinh làm sao có thể tàn nhẫn như vậy!

"Dù sao, dù sao em cũng là người của bác sĩ Quý rồi! Bác sĩ Quý, nếu anh vứt bỏ em, em sẽ đến bệnh viện tố cáo anh!" Diệp Trăn Trăn vừa nói vừa ôm Quý Triết Ngạn chặt hơn, giống như một giây sau Quý Triết Ngạn sẽ đạp cô xuống giường vậy.

Quý Triết Ngạn vuốt vuốt tóc cô, cụm trán với cô nói: "Ừm, em giờ đã là người của anh rồi."

Lỗ tai Diệp Trăn Trăn đỏ bừng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Quý Triết Ngạn ôm cô một hồi, mới hơi buông lỏng tay: "Đói bụng không? Anh đi nấu bữa sáng, em muốn ăn gì?"

Diệp Trăn Trăn vừa nhắm mắt vừa cọ cọ lên người Quý Triết Ngạn, nói: "Bác sĩ Quý làm em đều muốn ăn."

Quý Triết Ngạn mỉm cười hôn một cái lên mặt cô, xoay người xuống giường: "Em ngủ thêm đi, bữa sáng nấu xong anh sẽ gọi."

"Vâng..." Cả cơ thể Diệp Trăn Trăn đều không có sức lực, nói xong cũng buồn ngủ nhắm mắt. Quý Triết Ngạn thấy cô hô hấp đều đều mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nhà lớn Diệp gia, Tả Dịch mang theo một đám cấp dưới đào bới khắp nơi trong vườn.

Lý Tín Nhiên nhìn thoáng mặt trời trên đầu, dùng tay quạt quạt: "Lão đại, hung khí thật sự chôn trong vườn hoa?"

Tả Dịch cười nói: "Thím Chu đã chỉ đường như thế, kiểm tra một chút cũng không mất gì."

Lý Tín Nhiên nhíu mày: "Sẽ không phải do chính bà ta chôn ở trong vườn chứ?" Còn nói cái gì mà có người đánh ngất mình, chẳng qua vì làm quấy nhiễu phán đoán của cảnh sát.

Tả Dịch không trả lời anh ta mà cúi đầu nhìn bùn đất dưới chân. Hung thủ mang theo hung khí rời khỏi hiện trường, bình thường đều sẽ vứt trên đường, nhưng ở đây lại chọn ở hiện trường phát hiện án, đúng là không phổ biến. Cho nên lúc đó bọn họ bỏ qua khu vực xung quanh Diệp gia, lại thêm mảnh đất này lúc trước trùng hợp được thay mới, căn bản không khiến bọn họ nghi ngờ.

Anh ta nhìn thoáng qua phía cửa, Vương Nhị Cẩu lo lắng nhìn sang bọn họ bên này. Ánh mắt của Tả Dịch trầm xuống, ông ta đứng như vậy từ buổi trưa.

"Tìm thấy!" Giọng nói cao vút của Hầu Tử vang lên, như một thanh kiếm sắc bén, phá vỡ bầu trời.

Thật có lỗi hôm nay tác giả thú tính đột phát liền để bác sĩ Quý thất thân!

Nhất định là do trăng tròn có lỗi!