“Anh hai.” Phượng Như Ảnh vừa hô to vừa chạy nhào tới, quỳ rạp xuống trước người Hồng Bưu, vẻ mặt đau thương.
Nghe thấy tiếng la của Phượng Như Ảnh, từ động tác của anh, ánh mắt của Mộc Vân Phong từ từ di chuyển đến trên người Hồng Bưu, nhìn thấy anh ta ngã xuống trước mặt mình, phần áo trước ngực đã bị nhiễm máu đỏ, trong mắt phút chốc lạnh lẽo dần. Quay đầu nhìn về phía nơi vừa phát ra tiếng súng, nhìn thấy phát súng bắn vào Hồng Bưu xuất phát từ người Hồng Thanh.
Đằng đằng sát khí.
Tên đàn ông đáng chết, nghĩ muốn giết mình. Như vậy thì cô cũng muốn cho anh ta nếm thử mùi vị chết chóc. Đưa tay lấy một con dao găm từ trên người ra, nhẹ nhàng giương lên. Dao găm sắc bén bay thẳng tới chỗ Hồng Thanh, lại phóng trúng vào người Hồng Thanh lần nữa, khiến anh ta vừa mới đứng lên định bỏ chạy thì lại phải té ngã trên mặt đất lần nữa.
Máu tươi bắt đầu phun ra từ trong miệng Hồng Thanh, anh ta mở to mắt nhìn về phía cửa xe, chỉ còn cách một bước thôi lại khiến anh ta chết không nhắm mắt.
Chỉ còn một chút nữa thôi là anh đã có thể chạm vào cửa xe rồi, sau đó lái xe rời đi. Không ngờ cuối cùng anh ta vẫn phải chết dưới dao của Mộc Vân Phong.
Nếu như vừa rồi anh ta không bắn Mộc Vân Phong, thì có lẽ anh ta có thể sống lâu hơn một chút. Nhưng mà, trên đời này không có nếu như, mà phát súng của anh ta cũng không bắn trúng Mộc Vân Phong, làm sao Hồng Thanh cũng không ngờ Hồng Bưu sẽ đỡ phát súng kia cho Mộc Vân Phong.
Mộc Vân Phong nhìn Hồng Thanh đã chết dưới dao của mình, lúc này mới hơi quỳ xuống đến gần bên cạnh Hồng Bưu, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao vậy?”
Tại sao phải cứu cô, tại sao lại đỡ phát súng đó cho cô?
Cho tới nay trong lòng Mộc Vân Phong thì Hồng Bưu là kẻ thù giết cha của cô, thế nhưng bây giờ anh ta lại cứu mạng cô. Cô không biết tại sao Hồng Bưu lại muốn cứu mình, lại không thể không thừa nhận ân tình này của anh.
Vừa rồi nếu như không phải anh ta lấy thân đỡ, như vậy thì người nằm trên mặt đất đã là cô rồi. Mộc Vân Phong là người ân oán phân minh, thù là thù, ân là ân, cho nên phần ân tình này cô sẽ thừa nhận.
“Thực xin lỗi, tôi đã giết lầm cha em, hiện tại tôi trả lại em một mạng, chỉ hy vọng em có thể sống tốt với Tiểu Thụy.” Hồng Bưu nhìn Mộc Vân Phong, trong mắt tràn đầy chân thành tha thiết. Anh sẽ không nói cho Mộc Vân Phong biết, anh cứu cô không chỉ vì anh nợ cô, mà là bởi vì anh không nỡ để cô chết, anh muốn cô phải sống thật tốt, thật khỏe.
Kể từ sau khi biết mình giết lầm Mộc Đồ, trong lòng anh luôn bị lương tâm khiển trách. Anh thật muốn xin lỗi Mộc Vân Phong, cũng muốn xin lỗi Phượng Như Ảnh.
Nếu như không phải anh bị kích động, không phải anh tin lời đồn đãi rồi đi giết lầm Mộc Đồ, như vậy thì Mộc Vân Phong sẽ là tiểu công chúa của Thanh bang, người người yêu thương, Phượng Như Ảnh vẫn là bộ đội đặc chủng như xưa rồi.
Nghe được lời nói của Hồng Bưu, Mộc Vân Phong sững sờ, trong nháy mắt liền hiểu được. Hồng Bưu này là muốn chuộc tội, muốn cứu cô một mạng để cô tha thứ cho anh ta.
Nhưng cô tha thứ cho anh ta thế nào đây? Anh ta là kẻ thù giết cha, nhưng bây giờ thành ân nhân cứu mạng cô. Cô nên để Hồng Bưu lấy công đền tội sao?
Trong lòng Mộc Vân Phong rối rắm. Nhưng vừa nghĩ đến cha và anh em Thanh bang chết thảm, mấy trăm mạng người đều chết vì Hồng Bưu, lòng Mộc Vân Phong từ từ lạnh đi, lạnh nhạt nói: “Anh đã cứu tôi một mạng, chuyện này tôi thừa nhận, nhưng muốn tôi tha thứ cho anh, không thể được, ân là ân, thù là thù.”
“Tiểu Phong.” Phượng Như Ảnh nhìn qua vẻ mặt lạnh lùng của Mộc Vân Phong, lại nhìn sang vẻ mặt Hồng Bưu đã tái nhợt vì mất máu quá nhiều, trong lòng đau xót. Anh biết trước mắt không phải thảo luận vấn đề tha thứ hay không tha thứ, thật sự nếu không đưa Hồng Bưu đến bệnh viện thì lành ít dữ nhiều.
“Vân Phong...” Hồng Bưu nghe được lời nói lạnh lùng của Mộc Vân Phong, đau lòng đến không cách nào thở được. Cảm thấy sinh mạng từ trên người mình trôi đi, anh đưa bàn tay ra muốn sờ mặt của Mộc Vân Phong, nghĩ trước khi chết muốn vuốt ve người mình yêu mến một chút. Nhưng bàn tay đưa ra một nửa, cuối cùng sức lực không chống đỡ nổi, rơi xuống.
“Anh hai.” Phượng Như Ảnh nhìn Hồng Bưu ngất đi, đau đớn kêu lên một tiếng, anh run rẩy đưa tay thử hơi thở của Hồng Bưu, cảm giác được hơi thở yếu ớt, từ từ yên lòng. Sau đó ôm lấy anh ta đi về phía xe.
Bất kể như thế nào, chỉ cần Hồng Bưu còn lại một hơi thở, anh cũng sẽ không để cho anh ta chết.
Xe nhanh chóng phóng đi, Mộc Vân Phong nhìn vẻ mặt sắc lạnh của Phượng Như Ảnh, cô vươn tay đặt lên bàn tay đang lái xe của anh, lặng lẽ an ủi.
Cô không muốn nhìn thấy Phượng Như Ảnh như vậy, anh như vậy lại khiến cho Mộc Vân Phong cảm thấy mặc dù anh đang bên cạnh cô, lại giống như bị ngọn núi trùng trùng ngăn cách, làm thế nào cũng không thấy rõ.
“Yên tâm đi, anh ta sẽ không sao đâu.” Mộc Vân Phong quay đầu liếc nhìn Hồng Bưu trên ghế phía sau, nhẹ nhàng nói. Cũng may mặc dù phát súng bắn trúng ngay trước ngực, máu chảy rất nhiều, nhưng hơi lệch khỏi tim như vậy, chỉ cần bọn họ có thể mau chóng chạy tới bệnh viện cấp cứu, như vậy anh ta nhất định không nguy hiểm đến tính mạng.
“Ừ.” Phượng Như Ảnh gật đầu một cái, chạy xe với công suất tối đa, xe chạy trong đêm giống như một ngôi sao băng xẹt qua, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ xe đã sớm chạy đi rất xa.
Rất nhanh, bọn họ đã đến bệnh viện.
Từ trên xe bước xuống, Mộc Vân Phong liếc mắt một cái lập tức nhận ra đó là bệnh viện mà cô đã từng ở lại. Vội vã đi tới đại sảnh, Mộc Vân Phong chạy đi tìm bác sĩ, Phượng Như Ảnh thì đang ôm Hồng Bưu tiến về phía phòng phẩu thuật.
“Ai da.” Một tiếng kêu đau truyền đến, Mộc Vân Phong ngẩng đầu. Khi cô thấy rõ đã đụng vào ai thì kinh ngạc nói: “Tại sao lại là em, cô y tá nhỏ xinh đẹp.”
“Là chị à, chị Mộc.” Cô y tá nhỏ cũng vừa ngẩng đầu muốn nhìn thử xem đã hơn nửa đêm rồi mà ai lại chạy loạn ở trong bệnh viện này. Nhưng không ngờ vừa nhìn lại là người quen, sự vui sướng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Cô ấy chính là cô y tá nhỏ xinh đẹp đã từng chăm sóc cho Mộc Vân Phong, Tiểu Thiền.
“Chị có chuyện gì sao?” Cô y tá nhỏ thấy nét mặt của Mộc Vân Phong có vẻ gấp gáp, lập tức hỏi. Hôm nay đến phiên cô trực, vừa lúc cô bước ra từ trong một phòng bệnh, không hề nghĩ rằng lại đụng phải người quen như thế.
“Em giúp tôi tìm bác sĩ đến phòng phẩu thuật gấp, có người bị trúng đạn rồi, phải làm phẩu thuật ngay.” Mộc Vân Phong nói một hơi với Tiểu Thiền xong, tự mình đi về phía phòng phẩu thuật.
Mặc kệ như thế nào thì Hồng Bưu cũng là anh trai của Phượng Như Ảnh, hơn nữa là trúng đạn vì cô, mặc dù anh ta là kẻ thù giết cha của cô, Mộc Vân Phong hận không thể giết anh ta chết đi. Nhưng lại không muốn anh ta chết vì cứu mình. Cũng không muốn Phượng Như Ảnh mang gánh nặng áy náy đau lòng.
Mộc Vân Phong vừa tới phòng phẩu thuật không lâu, còn chưa kịp nói chuyện với Phượng Như Ảnh, cô y tá nhỏ cũng đã dẫn theo một người đàn ông trung niên cùng đi tới.
Nhìn thấy Mộc Vân Phong lập tức giới thiệu: “Đây là bác sĩ ngoại khoa của chúng em - bác sĩ Hồ.”
“Bác sĩ Hồ, ông khám cho bệnh nhân trước đi. Tình trạng của anh ấy thật sự không ổn lắm.” Phượng Như Ảnh vừa nghe bác sĩ tới, đứng dậy lại thấy Hồng Bưu đã nhắm mắt lại, lập tức vội vàng lên tiếng.
Nghe được lời nói của Phượng Như Ảnh, cô y tá nhỏ và bác sĩ Hồ cùng nhau đi tới, liếc thấy người nằm ở trên giường bệnh thì cùng kêu lên: “Tại sao lại là anh ấy?”
Rất dễ nhận thấy hai người bọn họ đều biết Hồng Bưu. Như vậy, Hồng Bưu lại chính là ông chủ lớn của bọn họ, là người tương đối có danh tiếng ở thành phố B, bọn họ không biết mới là lạ đấy.
“Làm phẩu thuật cho bệnh nhân trước đi.” Mộc Vân Phong đã sớm biết bọn họ sẽ nhận ra Hồng Bưu, nhưng trước mắt cứu người là quan trọng hơn.
“Tiều Thiền, mau chuẩn bị dụng cụ phẩu thuật.” Bác sĩ Hồ vừa cẩn thận bước lên kiểm tra vết thương của Hồng Bưu, vừa phân phó cho Tiểu Thiền.
Đợi Tiểu Thiền vội vã rời đi, bác sĩ Hồ lại quay sang nói với Phượng Như Ảnh: “Giúp tôi một tay mau khiêng bệnh nhân lên bàn phẩu thuật đi.” Nói xong hai người cùng nhau làm, chuyển Hồng Bưu từ chiếc giường nhỏ lên trên bàn phẩu thuật.
Người vừa được đặt xuống, bác sĩ Hồ lập tức làm một vài việc chuẩn bị trước khi phẩu thuật, sau đó đuổi Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong đi ra ngoài.
Nhìn cánh của phòng phẩu thuật bị đóng lại, lại nhìn ánh đèn ở trong đó, sự lo lắng lơ lửng trên khuôn mặt Phượng Như Ảnh. Hai mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào tay nắm của cánh cửa phòng phẩu thuật, cũng không nháy mắt.
Bên trong là anh trai của anh, anh mãi mãi nhớ rõ ví như Hồng Bưu đã che chở cho anh như thế nào, đã không để cho các bạn nhỏ khác bắt nạt anh như thế nào.
Hiện tại anh trai anh lại là vì anh, vì hạnh phúc của anh mà đỡ phát súng kia thay cho Mộc Vân Phong. Điều này làm cho trong lòng Phượng Như Ảnh càng thêm áy náy với Hồng Bưu.
Anh còn nhớ rõ lần trước Mộc Vân Phong rơi xuống vách núi anh còn trách tội Hồng Bưu, đối với anh ấy lạnh nhạt hết mấy ngày. Lần này nghĩ thật vất vả cuối cùng người một nhà cũng đoàn tụ, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
“Anh hai, anh nhất định phải cố chịu đựng đó.” Trong lòng Phượng Như Ảnh lặng lẽ nói.
“Ảnh, đừng lo lắng quá.” Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh đã mất hồn mất vía, vỗ vỗ vào vai anh, rồi đứng dậy đi sang một bên.
Vừa rồi cô vội vàng rời đi, còn chưa kịp sắp đặt lại chuyện của Hồng Kinh Thiên, không biết là thuộc hạ của cô có xử lý tốt hay không, cô phải xem qua một chút.
Hiện tại Hồng Kinh Thiên này chính là một quân cờ của bọn họ, một quân cờ có thể phơi bày ra cả một thế lực phía sau.
Mở tai nghe không dây ra, Mộc Vân Phong kết nối liên lạc với Trần Tinh, mở miệng hỏi: “Xử lý Hồng Kinh Thiên xong chưa?”
“Lão đại yên tâm, bây giờ ông ta đã ở trên xe của chúng ta rồi, bọn tôi đang muốn dẫn về đây.” Lời nói của Trần Tinh ung dung truyền đến. Anh vẫn luôn theo dõi Hồng Kinh Thiên, chỉ là không có ra tay mà thôi.
Nếu như không phải thấy Mộc Vân Phong vội vàng rời đi như vậy, bọn họ cũng không xuất hiện để xử lý Hồng Kinh Thiên. Mặc dù lúc rời đi Mộc Vân Phong cũng không có nói gì với bọn họ, nhưng Trần Tinh biết Hồng Kinh Thiên vẫn còn có chút công dụng với bọn họ, cho nên trực tiếp bắt lão ta lên xe của mình.
“Thế này, các anh bắt ông ta về Hồng Nhan Các đi, rồi giao ông ta cho các cô ấy là được, các anh tiếp tục theo dõi nơi đó cho tôi.” Nghe thấy Hồng Kinh Thiên đã ở trên xe của Trần Tinh rồi, Mộc Vân Phong thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt là bọn họ biết phải làm sao, bằng không ông ta chạy mất, thì sẽ là một thiệt thòi lớn.
“Tuân lệnh.” Trần Tinh vừa nghe được sắp xếp của Mộc Vân Phong, thì không nói thêm nữa lập tức lên tiếng. Ngẫm lại một chút nghĩ đến lúc bọn Mộc Vân Phong vội vã rời đi, nhớ tới âm thanh của tiếng súng kia, Trần Tinh lo lắng hỏi Mộc Vân Phong: “Lão đại, cô không sao đó chứ.”
“Yên tâm đi, tôi không sao.” Mộc Vân Phong nhẹ nhàng trả lời một tiếng, xong tắt kết nối với Trần Tinh, bắt đầu liên lạc với các chị em trong Hồng Nhan Các.
Nghe được lão đại của mình không có chuyện gì, Trần Tinh quay đầu xe chạy về hướng Hồng Nhan Các. Nghĩ đến có thể lập tức thấy được cô nàng lạnh lùng kia, trên mặt Trần Tinh tràn đầy vẻ chờ mong.
Sắp đặt mọi chuyện xong, Mộc Vân Phong trở lại bên cạnh Phượng Như Ảnh, cô mới vừa ngồi xuống thì cửa phòng phẩu thuật đã mở ra.
“Bác sĩ Hồ, bệnh nhân như thế nào rồi?” Phượng Như Ảnh vội vàng bước lên phía trước, lập tức nắm lấy Bác sĩ Hồ mở miệng hỏi. Lúc này nhìn qua thì dáng vẻ của anh không hề giống như một đại ca hắc đạo chút nào.
“Yên tâm đi, viên đạn đã được lấy ra rồi, bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm rồi.” Bác sĩ Hồ cởi khẩu trang xuống, nói với hai người, sau đó xoay người sang phân phó Tiểu Thiền và cô y tá khác đưa Hồng Bưu vào phòng bệnh cao cấp.
Hai người đi theo phía sau, cho đến khi vào phòng bệnh, Mộc Vân Phong càng nhìn càng thấy quen thuộc, đi một vòng quanh phòng, khiến Tiểu Thiền thực sự khó hiểu mà hỏi: “Chị Mộc, chị đang nhìn cái gì vậy?”
“Không có gì, hình như tôi đã từng ở qua căn phòng này.” Mộc Vân Phong vừa nói vừa đi về phía cửa sổ, vừa nhìn vừa kéo màn cửa sổ ra, thật đúng là phòng cô đã từng ở.
Có lẽ không quá quen thuộc với căn phòng này, nhưng cô lại nhớ rất rõ những cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
“Đúng rồi, đây chính là căn phòng mà chị từng ở lại đó ạ.” Tiểu Thiền cũng cười cười, sau đó động tác trên tay trở nên vội vàng.
Chờ khi sắp xếp xong xuôi cho bệnh nhân, Tiểu Thiền dặn dò qua một chút về những việc cần chú ý, sau đó mới rời đi.
Thấy Tiểu Thiền đi khỏi, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ. Nhìn sắc mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều của Hồng Bưu, ánh mắt của Mộc Vân Phong loe lóe. Cô nhớ lại tình huống lần đầu tiên khi gặp Hồng Bưu ở chỗ này, cô nhớ khi đó bọn họ còn đánh nhau một trận.
Hơn nữa trận đó cô đã bị thua, còn bị Hồng Bưu ôm lên giường. Nghĩ tới đây Mộc Vân Phong quay đầu liếc nhìn Phượng Như Ảnh vẫn ngồi thẳng tắp ở bên giường chờ Hồng Bưu tỉnh lại, rồi mở cửa phòng nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Cô có chút không chịu nổi loại không khí này, nhất là phòng bệnh này sẽ làm cô nhớ đến nhiều chuyện. Trong đầu Mộc Vân Phong lại hiện ra cái cảnh trước khi bị hôn mê của Hồng Bưu, cô nhớ lại cảnh anh ta đưa tay về phía mình. Mặc dù nửa chừng đã rũ xuống, nhưng trực giác nói cho Mộc Vân Phong biết, Hồng Bưu là muốn đưa tay ra sờ vào mặt cô.
Điều này khiến Mộc Vân Phong hoang mang và khó hiểu, cô không hiểu tại sao lúc ấy Hồng Bưu lại làm như vậy.
Khẽ lắc đầu, Mộc Vân Phong quyết định không suy nghĩ thêm nữa, cô ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, ánh mắt lại nhìn về phía phòng bệnh, không biết là đang nghĩ cái gì.
Lúc này cửa phòng bệnh lại nhẹ nhàng mở ra, Phượng Như Ảnh đi ra với vẻ mặt tiều tụy. Anh ngồi bên cạnh Mộc Vân Phong, đưa tay kéo bờ vai của Mộc Vân Phong ôm sát vào người.
Hòa quyện với hơi thở trên người Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh cảm thấy yên tâm hơn. Mới vừa rồi anh thật sự vô cùng lo lắng, mặc dù Mộc Vân Phong luôn an ủi anh rằng Hồng Bưu sẽ không sao. Nhưng anh vẫn không an tâm, giờ mới hiểu được tình cảm của Hồng Bưu còn sâu nặng hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều.
“Nghỉ ngơi một chút đi.” Mộc Vân Phong cũng đưa tay ôm lấy thắt lưng của Phượng Như Ảnh, hai người tựa vào nhau cùng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mộc Vân Phong biết Phượng Như Ảnh vẫn lo lắng cho Hồng Bưu, tinh thần vẫn còn căng thẳng lắm. Bây giờ Hồng Bưu phải thoát khỏi nguy hiểm, sự căng thẳng tinh thần vào lúc này mới buông xuống được, mới có tâm tư nghỉ ngơi một chút. Mộc Vân Phong nắm thật chặt thắt lưng của Phượng Như Ảnh, tựa cả người vào người anh.
Gợi tình diệu dàng đưa đẩy trong hành lang nho nhỏ này. Khi Tiểu Thiền đẩy xe y tá từ trong thang máy đi ra, thấy một cảnh như vậy trong mắt lóe lên một chút hâm mộ, sau đó từ từ nở nụ cười.
Chân bước khe khẽ, cẩn thận đẩy xe đi qua phía trước của hai người, rất sợ làm đôi tình nhân nồng nàn kia giật mình.
Thế nhưng, Mộc Vân Phong bọn họ là ai chứ, mặc dù Tiểu Thiền bước đi rất nhẹ nhàng, nhưng lúc Tiểu Thiền vẫn đang nhẹ nhàng đi qua phía trước thì bọn họ đã lập tức mở mắt ra.
Nhìn thấy hai người đột nhiên mở mắt, Tiểu Thiền sợ hết hồn. Làm sao cô cũng không ngờ bản thân đã nhẹ tay nhẹ chân như vậy rồi, vậy mà hai người này lại tỉnh táo.
“Thật xin lỗi.” Tiểu Thiền áy náy nhìn hai người cười một tiếng, đứng ở trước mặt bọn họ.
Phượng Như Ảnh liếc thấy đồ trong xe đẩy của Tiểu Thiền, biết là cô đi tiêm cho Hồng Bưu, ngay sau đó khoát tay nói: “Không có gì đâu, chúng tôi cũng vừa tỉnh lại thôi.”
“Đi thôi, chúng ta cũng đi xem anh ta tỉnh chưa đi!” Mộc Vân Phong nhìn Tiểu Thiền cười một tiếng, đứng dậy theo Phượng Như Ảnh và Tiểu Thiền vào phòng bệnh.
Trong phòng Hồng Bưu còn chưa tỉnh lại, rất yên tĩnh. Chỉ nghe được tiếng rơi xuống từng giọt của bình chất lỏng, tí tách tí tách.
Mấy người rón rén vào phòng, đóng cửa phòng lại, Tiểu Thiền bước tới kiểm tra bình dung dịch đang treo ngược. Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong ngồi xuống một bên ghế sa lon.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ của Tiểu Thiền, Mộc Vân Phong nghĩ đến thời gian lúc trước cô ấy từng chăm sóc cho mình, nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Em làm sao vậy?” Cảm thấy cô gái bên cạnh đang vui vẻ, Phượng Như Ảnh quay đầu sang hỏi.
“Không có gì.” Ngay sau đó Mộc Vân Phong cười một tiếng, tựa người vào người Phượng Như Ảnh nói: “Em lại chợp mắt một lúc đây, mệt mỏi quá.”
Vừa nhắm mắt lại, lập tức ngủ thật say. Có Phượng Như Ảnh ở bên cạnh, Mộc Vân Phong thật sự an tâm mà ngủ, thật bình tĩnh.
Phượng Như Ảnh nhìn Mộc Vân Phong tựa vào người mình, nhìn dáng vẻ của cô nói ngủ liền ngủ mất, trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Cứ như vậy Phượng Như Ảnh lẳng lặng nhìn Mộc Vân Phong, nhìn thật lâu thật lâu, thậm chí ngay cả Tiểu Thiền rời đi rồi mà anh cũng không biết. Cho đến lúc chân trời hé sáng, mãi đến khi cảm giác có một ánh mắt sáng quắc chiếu lên trên người của bọn họ.
Chợt quay đầu lại nhìn về nơi ánh mắt truyền đến, không ngờ Hồng Bưu lại tỉnh. Phượng Như Ảnh nhìn Hồng Bưu cười cười, sau đó vẫn liếc mắt nhìn Mộc Vân Phong đang tựa vào người anh mà ngủ say sưa như trước với vẻ mặt dịu dàng.
Xa xa trên giường bệnh, Hồng Bưu nhìn thấy hình ảnh hai người cùng tựa vào nhau thật đẹp đẽ, trong mắt tối sầm lại, đau đớn từ trong lòng lại truyền đến, lại dời ánh mắt sang chỗ khác.
Hồng Bưu biết anh ta không nên có ý nghĩ khác đối với Mộc Vân Phong, nhưng mỗi một khoảnh khắc thấy cô, lại nhịn không được mà đau lòng.
Hồng Bưu đang suy nghĩ, nếu như anh không giết cha của cô, như vậy thì người ở bên cạnh cô có phải là anh hay không. Nhưng trên đời này không có nếu như, mà chỉ có sự thật, cho nên cả đời này anh nhất định phải vượt qua ý nghĩ đau đớn này, hoặc là trừ khi anh có thể tìm được một người có thể thay thế Mộc Vân Phong.
Thế nhưng làm sao có thể dễ dàng tìm được người như vậy được chứ, nếu như dễ dàng tìm được, anh cũng sẽ không cô đơn nhiều năm như vậy.
Đè nén cảm xúc trong tận đáy lòng mình, Hồng Bưu lại chuyển ánh mắt về phía Phượng Như Ảnh, phát hiện Mộc Vân Phong đã tỉnh lại, mà hai người còn đang đi về phía anh.
“Anh đã tỉnh lại rồi sao?” Vẻ mặt Phượng Như Ảnh rạng rỡ, nhìn Hồng Bưu. Rốt cuộc anh cũng đã tỉnh lại, mình cũng có thể hoàn toàn yên tâm rồi, kế tiếp chỉ cần tịnh dưỡng thật tốt, Phượng Như Ảnh tin tưởng không bao lâu nữa Hồng Bưu sẽ lại là một đại ca sinh khí dồi dào.
“Anh không sao, để cho các em lo lắng rồi.” Hồng Bưu nhìn hai người, nhìn thấy bọn họ thủy chung nắm tay nhau, trong mắt ảm đạm không dứt, nhưng lại không thể không miễn cưỡng gượng cười.
“Không sao là tốt rồi, bọn tôi sẽ tìm người đến chăm sóc cho anh.” Mộc Vân Phong lạnh lùng nói, trong mắt chỉ có sự lạnh nhạt. Cô vẫn không thể thay đổi thái độ với Hồng Bưu, mặc dù tối hôm qua là anh ta đã cứu cô.
“Các em có chuyện phải làm thì đi mau đi, ý tá trong bệnh viện sẽ chăm sóc cho anh.” Hồng Bưu quan tâm cười, anh biết trong lòng Mộc Vân Phong vẫn luôn có một nút thắt với anh, dù anh làm thế nào cũng rất khó cởi bỏ được. Nhưng anh không trách cô, bởi vì anh có lỗi với cô trước.
“Nếu đã như vậy, thế thì bọn tôi đi trước đây.” Mộc Vân Phong nói xong, lập tức lôi kéo Phượng Như Ảnh rời đi.
“Tiểu Phong.” Phượng Như Ảnh đứng ở bên giường, bất động rất lâu vì không đồng ý với thái độ hiện tại của Mộc Vân Phong, nhưng lại không thể làm gì. Anh không có cách khuyên nhủ Mộc Vân Phong phải đối xử với Hồng Bưu giống như đối với anh, bởi vì anh hiểu rõ cái nút thắt này.
“Được rồi, anh ở lại đi, em đi xử lý một chút chuyện.” Mộc Vân Phong liếc mắt đã lập tức nhìn ra tâm tư của Phượng Như Ảnh, vì vậy buông tay anh ra, tự mình rời đi.
Cô biết lúc này Phượng Như Ảnh vẫn không yên lòng để Hồng Bưu ở lại đây một mình, anh lo lắng Hồng bang sẽ có người tới đối phó Hồng Bưu.
Nếu đã như vậy, cô cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, có thái độ đó là đối với Hồng Bưu, còn với Phượng Như Ảnh cô hoàn toàn chung thủy đặt anh ở trong lòng, cô không muốn làm khó anh.
Mộc Vân Phong xuống lầu đi về phía bãi đậu xe, tay mới vừa đặt lên trên cửa xe, đột nhiên có một chiếc xe lao nhanh tới, thắng gấp dừng ở trước mặt cô.