Nữ Tư Tế

Chương 56: Cairo



Edit & Beta: Thập Tam Thoa
“Hai đứa mau câm miệng!” Từ sau lưng, O’Connel quát.
Hai đứa trẻ lập tức im bặt, Imhotep nói: “Mau dẫn con bé về.”
“Chúng tôi lập tức sẽ đi Cairo, nhưng phải đi cứu người, đến lúc đó…….”
“Được rồi, tôi sẽ đi đến gặp mặt với các người.”
“Imhotep, con gái của anh đang đeo vòng tay, sau bảy ngày phải tìm được kim tự tháp ở Ahm Shere, đến lúc đó sẽ có một trận chiến. Hi vọng anh…..”
“Tôi không quan tâm, tôi chỉ cần con gái bình an trở về.” Imhotep vẫn cứ nói chuyện nhàn nhạt, nhưng có thể nghe ra đang tức giận.
Aisha nghe thấy vòng tay đang đeo trên tay con gái thì chỉ biết lắc đầu, con bé kia đúng là bướng bỉnh, hiện thời còn xảy ra chuyện như vậy? Nhắc mới nhớ, diễn biến trong phim cô vẫn còn nhớ khá rõ. Vì thế nói: “Con gái anh trong bảy ngày mà không đến được kim tự tháp sẽ chết đó.”
Imhotep thế này nóng nảy nói: “Các anh chờ đấy tôi lập tức đến Cairo.” Anh treo điện thoại nói với Aisha: “Chúng ta xuất phát thôi.”
Aisha không ý kiến, cô chuẩn bị chút đồ và tiền liền cùng Imhotep ngồi xe lửa đến Cairo. Mà Imhotep tuy rằng không nói gì, nhưng có thể nhìn ra anh đang rất lo lắng. Aisha an ủi anh nói: “Không sao đâu, anh nhất định có thể cứu con.”
“A, con của hai người bị bắt cóc hả?” Giọng nói của một cô gái vang lên bên người Aisha.
Aisha kinh ngạc, trực tiếp tựa vào ngực Imhotep, anh cũng nhanh chóng ôm lấy cô vào trong ngực lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”
Musar cười nói: “Ờ, tôi chỉ là trở về Cairo mà thôi.”
Aisha hỏi: “Nhà anh ở Cairo sao?”
Musar cười: “Đúng, các người có thể đến làm khách của tôi.”
Aisha lắc lắc tay: “Cảm ơn, không cần.”
Musar lại hỏi: “Nói thật, con gái em bị bắt cóc sao? Tôi có thể giúp.”
Imhotep vươn tay, chứa đựng uy hiếp nhìn hắn: “Musar, đây là chuyện trong nhà ta, không liên quan đến ngươi, nếu muốn nhúng tay vào ta đây sẽ không nể tình.”
Aisha vội kéo tay anh lại, đến giờ anh vẫn không thèm để ý tình huống chung quanh, nơi này nhưng là trên xe lửa, vừa ra tay không chết cũng có người bị thương. Tuy nhiên lòng anh rất rõ ràng, vợ mình sẽ không có chuyện, mình cũng không có chuyện, cho nên càng ngày càng muốn làm xằng.
Imhotep nhẫn nại, thu tay lại nhưng sắc mặt cũng không mấy tốt.
Musar chỉ cười nói: “Được rồi được rồi, anh không thích tôi sẽ không làm.”
Ba người rốt cục bình tĩnh ngồi xuống, không khí vẫn có chút không được tự nhiên. Vì bảo vệ chính mình, Aisha như cũ tựa vào ngực Imhotep. Thật ra là Imhotep từ đầu đến cuối cũng không nới tay, giống như chỉ cần anh buông tay cô sẽ chạy mất.
Aisha cảm thấy cách làm của anh là không tin tưởng cô, thế mới nói, nếu một người đàn ông không quan tâm mình, cô có lý do gì để phiền não chứ. Không bằng như hiện tại, ngược lại khẩn trương cô phải an tâm.
Tựa đầu lên trước ngực Imhotep, cho rằng nếu hai người thân mật như vậy Musar sẽ biết khó mà lui, nhưng người đàn ông này……. Hiện tại phải gọi là cô gái này mới đúng, không thèm để ý, ngồi ở đối diện cười tươi như ánh mặt trời sáng lạn, thế nào cũng không đi.
Khóe miệng Aisha co rút, hắn ta là đang cố ý?
Hắn không đi Imhotep sẽ không buông tay, ngồi thẳng đến lúc xe lửa dừng ở bến Cairo, Musar lúc này bỗng mở miệng cười hỏi: “Ngài Imhotep không xuống sao?”
Imhotep trấn định đứng lên nắm chặt tay Aisha, dáng anh cao lớn hiện còn mặc một bộ quần áo màu đen nhìn thật sự rất cá tính, anh lôi kéo cô đi, từ sau lưng nhìn cứ như cha dắt tay con gái.
Musar đi ở phía sau bọn họ, cứ nghĩ hắn sẽ còn dây dưa, ai ngờ đến cửa nhà ga nhìn bọn họ vẫy vẫy tay nói câu bảo trọng sau đó tự mình rời đi.
Sau khi hai người đến Cairo, người vẫn không thấy đâu, thời đại này vẫn chưa có điện thoại di động, tự nhiên liền khó mà liên lạc. Tuy nhiên, hai người lại biết bảo tàng Cairo trưng bày rất nhiều đồ khai quật từ Hamanaptra, vì thế cách đó không xa tìm một khách sạn ở tạm.
Khách sạn có tất cả mười lăm tầng, hai người ở tầng cao nhất, chỉ cần cúi đầu có thể nhìn thấy viện bảo tàng. Aisha cảm thấy mình càng lúc càng tiêu tiền như nước, thế nhưng vẫn hồ nháo theo anh, chỉ ở một ngày đã khoa trương thế này?
Đại tư tế của chúng ta là loại người nào? Trước kia ở Ai Cập cổ, chỗ ngồi cũng là bên cạnh vua Pharaoh, luôn là nhân vật chức cao quyền trọng, tuyệt đối sẽ không hạ thấp thân phận của mình mà đi cùng những người ở tầng lớp thấp hơn. Ngồi xe lửa cũng là muốn mua hết cả toa xe, nhưng vé đã bán hết mà Aisha cũng cản anh lại nên mới buông tha cho.
Hiện tại anh đứng ở cửa sổ to nhìn xuống bảo tàng bên dưới nói: “Em ở nơi nào nghe qua nếu đeo vòng tay tử thần thì chỉ có thể sống bảy ngày?”
Aisha không thể nói là trước kia xem qua phim ảnh nên mới biết, tuy hiện tại cũng đã có phim ảnh nhưng nếu ngồi giải thích cho Imhotep, sợ là anh sẽ phát cuồng, đúng, anh nhất định sẽ không cho phép mình chỉ là một nhân vật hư cấu trong phim.
Trước kia Aisha cũng không nghĩ mình sẽ yêu một nhân vật hư cấu, nhưng lúc này anh đứng bên cạnh một cách sinh động, đầy cảm xúc, hết thảy lý do đều bị cô nuốt xuống chậm rãi tiêu hóa.
Sau khi tiêu hóa xong, cảm thấy hiện tại cũng rất hạnh phúc.
“Trước kia từng nghe Musar nói qua, nhưng không biết sau khi anh ta chuyển kiếp có nhớ hay không.” Loại giải thích này mặc dù đề cập đến người anh không thích, nhưng tốt hơn ngồi giải thích vòng vo nhiều.
Imhotep hơi híp mắt, anh đứng lưng luôn thẳng, nhưng lúc này ngón tay ở bên hông không ngừng động.
“Anh không phải nói con rất mạnh mẽ sao?” Aisha từ phía sau ôm lấy anh, hai người lúc ở gần nhau luôn tìm cách an ủi đối phương.
Imhotep gật đầu nói: “Đúng, con bé so với ai càng kiên cường hơn, anh tin tưởng con bé.”
Bọn họ cứ như vậy đứng trước cửa sổ, cùng đợi người xuất hiện.
Trời dần về đêm, từ xa một đám người đi vào bảo tàng Cairo. Mà một cô gái trong đó nhìn lên khách sạn, mỉm cười với tầng cao nhất, chạy đến bên người Hafez nói cái gì đó.
Hafez lên tiếng, hướng khách sạn mà đi.
Đương nhiên, những điều này Aisha đều không thấy được, là Imhotep nói cho cô biết. Mắt anh dù không phải thiên lý vạn nhãn, nhưng chuyện này từ xa đều nhìn thấy rõ.
“Anck-Su-Namun hình như có thể cảm ứng được vị trí của anh. Cô ta thật sự là chấp nhất với tình yêu hay là quá mức lấy anh làm trung tâm? Anh rõ không yêu cô ta, nhưng cô ta trước sau như một vẫn truy đuổi anh. Em thật sự ghen tị!” Aisha vốn muốn nói chuyện để thay đổi không khí, nhưng Imhotep giống như không nghe thấy lời cô, nói: “Cô gái gọi là Evelyn kia vừa bị người nâng vào bên trong.”
“Cái gì?” Aisha cũng không mấy ngạc nhiên, dù sao kịch tình vẫn luôn vĩ đại như vậy. Tuy người đeo vòng tay từ con trai của Evelyn thành con gái cô.
Hai người đang nhìn về phía bảo tàng, thì có người bỗng nhấn chuông cửa, có vẻ là Hafez.
Imhotep mở cửa phòng Hafez liền quỳ xuống: “Chủ nhân Imhotep, chúng tôi đã lấy được vòng tay tử thần, mời ngài đến bảo tàng bên dưới, tôi sẽ tự tay dâng lễ vật cho ngài.”
Imhotep liếc mắt nhìn Aisha một cái, vòng tay tử thần không phải ở trên tay Made sao, vì sao lại ở trong tay hắn ta?
Aisha lúc này nhớ ra cái bọn hắn lấy được là giả, nhưng vì Evelyn ở bảo tàng cho nên người cũng sẽ nhanh đuổi tới.
Imhotep lại không biết, anh cảm thấy đi theo bọn người này có thể tìm được con gái. Do đó, gật đầu nói: “Được, ta đi cùng các ngươi, xem xem lòng trung thành các ngươi là thật hay giả.”  Anh đưa tay, Aisha nắm lấy tay anh.
Ở Ai Cập cổ, khi tham dự bất cứ ngày hội nào, vợ chồng đều sẽ như vậy nắm tay nhau cùng đến. Đây là phong thức chính quy, cũng có thể nói là cách đạt được sự tôn trọng cùng tán thành của người xung quanh.
Imhotep nắm lấy tay cô, đột nhiên có loại cảm giác kiêu ngạo, ở Ai Cập cổ anh mơ cũng không mơ đến một ngày như thế này.
Aisha cũng có cùng cảm thụ, cô ngẩng đầu nhìn anh cười.
Đi vào bảo tàng, nơi này bày trí rất nhiều đồ cổ Ai Cập, cũng có rất nhiều người. Thật không biết Hafez làm cách nào mà có thể đi vào tự do thế này? Hình như trong phim có nói hắn từng làm bảo vệ bảo tàng, xem ra là có nhân mạch.
Những người đó nhìn thấy Imhotep đều quỳ xuống, cho dù là Anck-Su-Namun cũng quỳ theo. Imhotep đi vào bên trong, Hafez tiếp lấy một cái hộp trong tay người da đen mày rặm mắt to. Hắn quỳ xuống trên mặt đất đem hộp giơ cao nói: “Chủ nhân, người xem.”
Aisha muốn cười, nhưng cảm thấy làm như vậy thật mất hình tượng nên nhịn xuống. Chờ đến lúc Imhotep mở hộp ra, bên trong nhưng là một găng tay bằng đồng kỵ sĩ. Anh cầm nhìn một chút, gần đây anh cũng có học chút tiếng anh, cho nên đọc: “Made in London?”
Cái này thật sự đủ, Aisha cười mà không ngừng được, ôm bụng nói: “Đúng là lỗi thời, cũng là đồ mười năm hơn ấy chứ!”
Hafez kinh ngạc lớn tiếng nói: “Sao có thể như vậy, vì sao lại như vậy?” Hắn cầm lấy găng tay kỵ sĩ mà nhìn, quả nhiên nhìn thấy một chuỗi từ ngữ làm người ta quẫn bách.
Hắn đối với tên mày rậm mắt to kia nói: “Lock-Nah, chuyện này là thế nào?”
Lock-Nah nói: “Chuyện này, tôi cũng không rõ. Nhưng tôi nghĩ nhất định là Ardeth Bay giở trò.”
Aisha cười đủ, cô nhìn Lock-Nah cảm thấy thân phận của hắn ta có chút khả nghi, nhớ được hình như hắn luôn nhằm vào Ardeth Bay, xem ra là có quen biết.
“Anh là?” Aisha rất hiếu kỳ hỏi.
Lock-Nah nhìn thoáng Imhotep một cái, trong mắt hắn Imhotep như vậy nhưng là có chút tôn kính hoặc nói là có chút e ngại. Hắn cúi người nói: “Phu nhân, tôi gọi là Lock-Nah, từng là hộ vệ của Pharaoh.”
Aisha giật mình, trách không được những người này lại quen thuộc Hamunaptra như vậy, còn lấy được thật nhiều đồ. Lại có Anck-Su-Namun có thể cảm ứng được Imhotep, trách sao trong điện ảnh có thể hồi sinh Imhotep. Tuy nhiên, hiện tại tất cả đều đã thay đổi.