Đôi mắt Dạ Tư Lăng âm u nhìn cô, khó có thể tưởng tượng nổi nếu anh ta lưu lại trên cơ thể xinh đẹp này những dấu vết lộng lẫy đủ loại sắc màu, sẽ là thể nghiệm như thế nào đây!
Tư vị kia, nhất định thần hồn đảo điên, cực kỳ vui thích.
Mà Hạ Lâm vẫn thiêm thiếp mê man, vùng vẫy bên trong cơn ác mộng kinh hoàng. Cô muốn tỉnh dậy, nhưng mặc cho giãy dụa thế nào cũng không thấm vào đâu.
Dạ Tư Lăng ngắm nhìn phần gáy trắng nõn thon dài như thiên nga trắng của cô, đường vai gáy tạo thành góc 90 độ, cùng với hõm xương quai xanh sâu hút. Anh ta đưa tay khẽ chạm, ngón tay vừa dừng lại, cả người liền phủ xuống cắn lên.
Cơn đau bất ngờ ập đến, Hạ Lâm chống chọi lại theo bản năng. Cô cảm thấy không thoải mái, muốn tỉnh lại. Nhưng cho dù vũng vẫy thế nào cũng vô dụng, cơ thể giống như bị thôi miên.
Đúng lúc này, bên tai chợt truyền đến tiếng chuông báo nửa đêm, tiếng gốm đá va chạm đặc biệt rõ ràng.
Trong phút chốc, giấc mộng tựa vũng lầy, tựa sương mù của cô đột nhiên tản ra sạch sẽ, không thừa lại một chút, phảng phất như chưa từng tồn tại.
Hạ Lâm tỉnh lại, mở to đôi mắt. Thứ đầu tiên xuất hiện là Dạ Tư Lăng, em rể của cô, người đàn ông của Hạ Thù.
Dạ Tư Lăng nhìn Hạ Lâm, "Đến lúc tỉnh lại rồi"
Hạ Lâm nghe vậy, ký ức từng chút từng chút khôi phục lại. Cô đã đến nơi này rất lâu rồi, có một thứ cô luôn ghi nhớ rõ mồn một.
Đó là mỗi ngày đến nửa đêm, cô sẽ tỉnh lại.
Mà các thời điểm khác cô đều rơi vào trạng thái mộng mị.
Chỉ là...
Đột nhiên, vùng xương quai xanh truyền đến cơn đau ngày càng rõ ràng.
Cô nhíu mày cúi đầu, phát hiện bản thân đang ở bên trong suối nước nóng, còn Dạ Tư Lăng...
Anh ta... trên người anh ta không có lấy một mảnh vải!
"Anh!"
Dạ Tư Lăng, "Đệ nhất công tử? Đêm nay để tôi nếm thử, rốt cuộc vị công tử này có bao nhiêu chân thật"
Chỉ là tư thế và cự ly này, cộng thêm sức lực phụ nữ trời sinh không thể địch lại đàn ông, cô không nắm chắc có thể thoát ra từ bàn tay anh ta.
Tâm tư khẽ chuyển, hai cánh tay trơn nhẵn như ngọc đã đặt lên vai Dạ Tư Lăng, giọng nói yêu kiều, "Có phải Hạ Thù chưa từng thỏa mãn được anh?"
Giọng nói Dạ Tư Lăng đã khản đặc, "Vào lúc này, đừng nhắc đến cô ta"
Đôi mắt sâu hun hút của Hạ Lâm long lanh nhìn Dạ Tư Lăng, "Người ta thích kích thích, chúng ta chơi cái khác đi?"
Cô nâng tay chạm lên cổ người đàn ông, ngón tay ấm nóng khe khẽ vuốt ve yết hầu anh ta, cả người quyến rũ tựa yêu tinh.
Hạ Lâm càng thêm buồn nôn, muốn ói vào mặt anh ta, nhưng vẫn kiềm chế lại, "Ngoan, nhắm mắt lại đi"
Âm thanh quá mức ướt át, đủ để cho bất cứ người đàn ông nào trở nên điên cuồng, Dạ Tư Lăng hiển nhiên không phải ngoại lệ.
Anh ta nhắm mắt lại, bàn tay gấp gáp trượt trên đùi cô theo bản năng.
Hạ Lâm nhìn Dạ Tư Lăng, đùi như cố ý cọ lên tay anh ta, nụ cười trên mặt chớp mắt tiêu tán, trái tim đột nhiên đập kịch liệt.
Trốn?
Hiển nhiên sẽ thất bại, cô có lẽ sẽ biến thành con ngốc, bị lưu đày đến quốc gia chiến loạn, sau đó ù ù cạc cạc mà chết đi, vị trí kế thừa tổng thống cũng rất hiển nhiên sẽ rơi vào trong tay anh ta rồi.
Nhưng không trốn, đợi chờ vị Tam thiếu trăng hoa thành tính nhà họ Dạ hủy đi trong sạch của cô sao?
Ngại quá, về phương diện này, cô ưa sạch sẽ, ngại bẩn!
Ngón tay cô xoay tròn, từ yết hầu anh ta trượt xuống dưới, giọng nói ướt át ngày càng yêu kiều, "Vậy anh nói, người ta có thể làm gì cho anh đây?"