Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi

Chương 35: Chương 35


Thấm thoắt, “Tầm Yêu” đã phát sóng được hơn phân nửa, độ nổi tiếng của Giang Dịch Hành càng ngày càng lớn.
Mọi người đều đang thảo luận về Giang Dịch Hành – diễn viên mới xuất đạo với kỹ năng diễn xuất vô cùng xuất chúng.

Chỉ là tân binh này hơi kỳ lạ, không có một ai tồn tại trong giới giải trí mà không có vết tích, còn người này như một tờ giấy trắng vậy, tra kiểu gì cũng không được.
Tuổi tác của Giang Dịch Hành được công bố ra là hai mươi lăm tuổi, nhưng quãng thời gian hai mươi lăm tuổi trở về trước của anh dường như không có bất kỳ dấu vết nào… Giống như người đàn ông này đột nhiên xuất hiện từ hư không vậy.
May mắn thay fan hâm mộ không quá để ý đến những điều này, họ chỉ vui mừng vì sau này bảng xếp hạng các nam thần cổ trang lại có thêm một tiểu thịt tươi mới, sau đó cắt video làm tư liệu để up lên douyin.

Những thứ khác không quan trọng, chỉ cần không có lịch sử đen nghiêm trọng thì những chuyện phía sau thân thế của ngôi sao, fan hâm mộ cũng không để ý nhiều.
Sau khi nổi tiếng chính là có show thực tế chủ động tìm tới cửa.
Buổi chiều một ngày nọ, Ngưu Lâm gọi điện đến báo tin ngày mai Giang Dịch Hành đi quay một chương trình tạp kỹ.
Happy Show là một chương trình tạp kỹ lâu năm, độ nổi tiếng của show bắt đầu từ những năm trước đến hiện giờ, thậm chí chưa từng có dấu hiệu bị chèn ép bởi các chương trình tạp kỹ tràn lan khác hiện nay.
Nguyên nhân chính là do Happy Show luôn biết cách nắm bắt tâm lý khán giản, mời đến chương trình những vị khách mà khán giả hiện đang quan tâm nhất, không nhất định phải là ngôi sao hoặc nghệ sĩ lớn.

Thậm chí có một khoảng thời gian khán giả được phép bỏ phiếu cho những người mà khán giả thích, muốn được mời đến nhất.
#Ai là người trong lòng quý khán giả muốn mời tới ở kỳ tiếp theo#
Sau đó căn cứ theo kết quả bỏ phiếu, kỳ tiếp đó thật sự mời những vị ngôi sao kia làm khách mời.

Hiện tại ở Happy Show chủ động mời đoàn phim “Tầm Yêu” cũng là minh chứng cho sự nổi tiếng của bộ phim cũng như diễn viên trong đoàn.
Giang Dịch Hành trầm ngâm trong chốc lát sau đó hỏi: “Cả đoàn làm phim đều đi?”
Ngưu Lâm đang bận bịu ở bên kia điện thoại, âm thanh gõ phím lạch cạch truyền đến, “Cũng gần như vậy.”
Giang Dịch Hành nhìn chiếc đồng hồ cổ treo trên tường, quả lắc lắc lư đều đặn từng nhịp, kim đồng hồ chậm rãi xoay tròn, đã hơn tám giờ tối rồi cô còn chưa về nhà.
“Khương Nhan cũng đi?”
Bên kia, Ngưu Lâm dừng một chút, sau đó cười khẽ một tiếng, “Có đi, chỉ là không ở lại lâu được.”
Đoạn quảng cáo bộ trang sức trước đó của Khương Nhan phản ứng khá tốt, bởi vậy ES quyết định bộ sưu tập trang sức mùa thu – đông tới cũng do Khương Nhan làm đại diện phát ngôn.
Thời gian hơi gấp, Khương Nhan chỉ có thể quay xong quảng cáo mới chạy qua.
Giang Dịch Hành cúp điện thoại, ngồi trong phòng khách, mấy ngày nay Khương Nhan bận rộn không ngừng, ngày nào cũng quay đến tận tối mịt mới về.
So với cô, đúng là Giang Dịch Hành có vẻ nhàn nhã hơn.

“Nhàn rỗi” ở một khía cạnh khác cũng chứng minh bạn chưa hoàn toàn nổi tiếng, Giang Dịch Hành nhìn nhận vẫn rất thấu đáo.
Tám giờ sáng hôm sau, Ngưu Lâm cho người đưa Giang Dịch Hành đến trường quay của Happy Show.
Trong khi đó, Khương Nhan đến studio để quay quảng cáo.
Chủ đề quay quảng cáo hôm nay là về tình yêu và hôn nhân, một trong những bộ sưu tập thu – đông của ES, được thúc đẩy chủ yếu vào năm sau.
Khương Nhan mặc bộ lễ phục kiểu cổ điển màu đỏ, thiết kế cúp ngực, tà váy bồng bềnh không theo quy tắc nào, lộ ra một làn da trắng như tuyết, đỏ trắng tương phản càng làm nổi bật làn da trắng muốt.

Để không làm mất đi vẻ đẹp của trang sức, chuyên gia trang điểm chỉ makeup nhẹ cho Khương Nhan, lớp trang điểm tươi tắn nhưng không quá nhạt nhẽo, thậm chí còn có mấy phần phù hợp với chủ đề cô dâu đang hạnh phúc.
Mái tóc màu đen được búi cao, lộ ra cái cổ thon dài, trên đó còn đeo một chiếc vòng cổ lộng lẫy, những viên kim cương nhỏ lấp lánh xung quanh viên ruby đỏ như máu bồ câu ở trung tâm, không lấn lướt chiếm spotlight mà thay vào đó làm sợi dây chuyền này càng thêm phần rạng rỡ.
Khương Nhan hơi nghiêng người, sau đó nhẹ nhàng đặt tay ở trước ngực, trên ngón tay áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương được tạo hình kim cương khảm 4D vừa cổ điển mà hào phóng.
Ánh sáng tập trung tại vị trí của trang sức, ánh sáng chiếu vào phản xạ lại trên bề mặt kim cương, làm cho toàn bộ trang sức càng thêm sáng ngời lấp lánh, đó chính là lợi thế của việc khảm 4D.
Khương Nhan cúi đầu mỉm cười, ưu nhã mà lại cao quý, khiến người khác không khỏi sinh ra một suy nghĩ đồ quý giá như vậy chỉ có thể hợp với người cao quý và thanh nhã như cô mà thôi.
Nhiếp ảnh gia chụp liên tiếp vài tấm ảnh, chọn các góc độ khác nhau, không thể không nói việc quay chụp như vậy cũng là một loại hưởng thụ.
Mặc dù chỉ là một động tác đơn giản nhưng vẫn phải chụp trong một thời gian dài, chụp hết đợt này nhiếp ảnh gia quyết định nghỉ ngơi một chút rồi chụp đợt tiếp theo.
Lúc này, có nhân viên công tác tới giúp Khương Nhan tháo dây chuyền xuống, sau đó bỏ vào trong hộc tủ để lát nữa chụp tiếp.
Khương Nhan phải chụp trong một thời gian dài nên cổ hơi cứng, An Hạ choàng cho cô chiếc áo bên ngoài.

Hai người đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì một âm thanh vang lên “tách”, sau đó studio chìm vào trong bóng tối.
Thay đổi ánh sáng đột ngột làm cho mọi người rơi không thể thích nghi với môi trường.
“Là cúp điện.” Lúc này có một giọng nói của nhân viên truyền đến.
Trong bóng tối vô biên, thỉnh thoảng tiếng sột soạt sột soạt vang lên, không biết người đó đang đi lại hay đang làm gì.
Trên mặt đất đủ loại dây điện chằng chịt, nếu không cẩn thận sẽ trượt chân ngã ngay, Khương Nhan quyết định ngồi yên một chỗ chờ đợi.

Lần cúp điện này kéo dài ước chừng khoảng một phút ngắn ngủi.
Khi ánh đèn sáng trở lại, bởi vì chói mắt mà mọi người trong studio vô thức nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra lần nữa đã thích nghi được với ánh sáng trong phòng, vị trí của mọi người trong phòng cơ bản đều không có thay đổi so với lúc đầu.
Có điều, ngay lập tức có người phát hiện ra vấn đề kinh thiên động địa, không thể không hét lên.
Không thấy dây chuyền đâu nữa, lúc nãy vừa mới tháo từ cổ Khương Nhan xuống để trong hộc tủ nhưng giờ không thấy nữa.
Dây chuyền này có giá trị không nhỏ, hơn nữa là sản phẩm của một trong những nhà thiết kế hàng đầu từ ES.
Trùng hợp như vậy không khỏi khiến mọi người không khỏi liên hệ với chuyện bị cúp điện vừa rồi, là có người nhân lúc hỗn loạn đã trộm nó đi? Đây gần như là câu trả lời duy nhất, vậy là ai đã lấy? Mọi người bắt đầu suy đoán dồn dập.
Trong nhất thời, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía ngăn tủ, suy nghĩ chủ quan của con người là điều gì đó rất kỳ diệu.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều thấy được…Ừm…Khoảng cách giữa Khương Nhan và cái tủ đựng đồ rất gần, gần đến mức chỉ cần duỗi tay ra là với tới.
Nhưng mà sao có thể là Khương Nhan chứ? Với giá trị của cô, sợi dây chuyền này mặc dù quý báu nhưng trước mặt cô cũng không đáng nhắc tới.
Vậy đến tột cùng là ai làm?
Các quản lý cấp cao của ES nhận được tin lập tức điều người đến, ngay sau đó phong tỏa hiện trường ngăn tất cả mọi người trong studio với bên ngoài phòng ngừa việc ai đó nhân cơ hội này để mang sợi dây chuyền đi ra ngoài.
Khương Nhan nhíu mày nhìn nhân viên của ES vội vàng, lại nhìn đồng hồ, có lẽ không tham dự Happy Show được rồi nên càng cảm thấy bực bội hơn, một công ty lớn mà để mắc sai lầm cơ bản như vậy.
Khương Nhan ra hiệu cho An Hạ, ngay lập tức An Hạ hiểu cô muốn gì nên đi qua thương lượng với nhân viên.
“Ngại quá, chị Khương Nhan nhà tôi còn có một sự kiện phải tham gia nữa, anh xem thế nào?” An Hạ không nói hết lời, ý tứ rất rõ ràng.
Người phụ trách của ES nhất thời khó xử, vạn phần không thể đắc tội với Khương Nhan, nhưng vụ việc mất dây chuyền là chuyện lớn của công ty, mỗi một người ở đây đều bị nghi ngờ.
“Hay là để nhân viên bên tôi xác nhận một chút đã rồi tiễn chị Khương đi.”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng lập tức lạnh đến mức đóng băng.
Khương Nhan giận quá bật cười: “Ý anh là muốn soát người?”

Người phụ trách nghẹn lời, im lặng như ngầm thừa nhận.
“Chị Khương, chị đừng làm khó tôi.” Giọng của người phụ trách vang lên lần nữa, nhưng lại có thêm một chút tự tin.
Tóm lại người thì đã làm phật lòng rồi nên cũng chẳng ngại thêm mấy phần, dù sao chuyện lớn của công ty vẫn phải làm.
Khương Nhan khoanh tay trước ngực, dựa vào chiếc tủ, động tác ưu nhã, quay qua An Hạ bên cạnh nói: “Báo cảnh sát đi.”
An Hạ đang định lấy điện thoại ra, người phụ trách từ trấn tĩnh biến thành mất bình tĩnh, “Chị Khương cần gì phải làm như vậy, chuyện này mà truyện ra ngoài thì ai cũng tổn hại.”
ES cũng không phải công ty vô danh, Khương Nhan đang là tiểu hoa đán nổi tiếng nhất.

Nếu hai phe vì việc này mà dắt nhau đến đồn cảnh sát thì phóng viên sẽ phóng đại nội dung lên chắc chắn rất khó coi.
Quan trọng hơn là sẽ ảnh hưởng tới lượng tiêu thụ, thậm chí với độ hot của Khương Nhan thì rất có thể sản phẩm này sẽ bị fan hâm mộ của cô tẩy chay ngay sau khi ra mắt.
Nghĩ đến điểm này, người phụ trách xoa xoa tay, cười nịnh nọt: “Chị Khương đâu cần làm khó cho một nhân viên quèn như tôi đúng không, tôi đây cũng chỉ vì nghĩ đến danh tiếng của chị mà suy sét thôi.”
“A?” Khương Nhan nhíu mày, khí thế lạnh lùng: “Vậy mà tôi không biết các người đang suy sét vì danh dự của tôi đấy?” So với “Ý kiến hay” của ES chẳng bằng dứt khoát một chút.
Người phụ trách hiển nhiên cũng lúng túng, trong lòng cảm thấy vừa rồi mình lỡ lời, thậm chí còn úp một cái nồi lớn, trước mặt mọi người không nể mặt mũi của Khương Nhan, hiện giờ cái bậc tam cấp cũng không có để mà xuống nước.
Lúc này An Hạ âm thầm gửi tin nhắn cho Ngưu Lâm, giải thích đơn giản đầu đuôi câu chuyện, loại chuyện này vẫn nên để chị Lâm ra tay xử lý vẫn hơn.
Lúc này, Happy Show bởi vì quay buổi tối nên giờ đang diễn tập vòng đầu tiên.
Ước chừng thời gian thu hình sẽ được chia thành ba phần, giới thiệu thăm hỏi đơn giản, phần chơi trò chơi, cuối cùng là phần kết show.
Dựa theo kế hoạch thì hẳn là Khương Nhan sẽ xuất hiện ở phần chơi trò chơi.
Lần đầu tiên Giang Dịch Hành tham gia kiểu show tạp kỹ như thế này, Ngưu Lâm nhất định phải quan sát chăm chú, lúc nhận được tin nhắn của An Hạ, Ngưu Lâm đang ngồi ở hàng ghế khán giả xem mọi người đang bắt đầu chia người chơi trò chơi..