Cuối cùng, Lăng Sấm lại đưa thêm cả Chúc Tinh, còn Điền Đậu Đậu và Tôn Húc Xuyên thì tự bắt xe về. Lăng Sấm lên kế hoạch đường đi, đầu tiên là đưa Chúc Tinh về nhà, sau đó đến Lương Tinh Tinh, cuối cùng trên xe chỉ còn lại anh và Điền Miêu Miêu.
Trời đã tối, xe của hai người ngang qua chợ đêm cổng Bắc, lúc này vẫn có người đang ở đó phát sóng trực tiếp, Điền Miêu Miêu nhìn những người bên ngoài cửa sổ, rồi nói với Lăng Sấm bên cạnh: “Xem ra chợ đêm cổng Bắc của chúng ta đúng là chợ đêm hàng đầu nhỉ, đến cả người nổi tiếng mạng cũng đến đây để hưởng ké sức nóng.”
Lăng Sấm khẽ cười một tiếng, rồi rẽ vào ngã rẽ phía trước: “Nhưng Hầu tổng lại nói chúng ta hưởng ké độ phổ biến của công viên Ánh Sao kìa.”
“Hừm, anh ta được lên lượt tìm kiếm nóng này, còn không phải là nhờ vào độ phổ biến của chúng ta sao?”
Lăng Sấm lại bật cười, lên tiếng: “Nói cũng phải.”
Tuy nhiên, chắc hẳn Hầu tổng thực sự rất không muốn nhận độ phổ biến kiểu này đâu.
“Qua hôm nghỉ chợ này, ngày mai sẽ có nhiều người đến hơn.” Điền Miêu Miêu tự hỏi không biết mai có nên chuẩn bị thêm chút đồ nướng hay không?
Lăng Sấm nói: “Chắc sẽ khá đông, dù sao thì hôm nay cũng mới lên tìm kiếm nóng mà.”
Mặc dù mai là ngày làm việc, nhưng nói không chừng sẽ có rất nhiều người cố ý đến hóng chuyện.
“Vậy ngày mai mọi người phải cố gắng lên, phải kiếm lại phần của ngày hôm nay mới được.”
Khóe miệng Lăng Sấm cong lên độ cong thật đẹp: “Ngày mai, Miêu tổng lại định bày bán hàng đến rạng sáng sao?”
“Còn có cách nào nữa đâu, dù sao thì đâu phải ai cũng có biệt thự to như Lăng tổng.”
Lăng Sấm mỉm cười không lên tiếng, chẳng mấy chốc xe của anh đã đến khu nhà của Điền Miêu Miêu, rồi dừng lại ngoài cổng, Điền Miêu Miêu vừa tháo dây an toàn, vừa nói với anh: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì, nhớ cầm Thanh Mai nhé.” Lăng Sấm sợ cô bỏ lại Thanh Mai nên nhắc một câu.
“Không quên được đâu, đâu là quả mà tôi vất vả tự hái mà!” Trước đây, khi ở thôn Thanh Tịnh, Điền Miêu Miêu không ít lần trèo cây ăn trái. Đến thành phố A thì chẳng còn cơ hội để thể hiện hoạt động này nữa, hôm nay hái Thanh Mai trong vườn nhà Lăng Sấm, cũng coi như được quay về tuổi ấu thơ.
Lăng Sấm nhìn túi Thanh Mai cô xách trong tay, mỉm cười, nói: “Ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.” Điền Miêu Miêu đóng cửa xe, nhìn Lăng Sấm lái xe rời đi, mới quay người đi vào khu nhà.
Nhân viên bảo vệ trông thấy cô, bèn hóng chuyện hỏi han: “Tiểu Điền, kia là bạn trai cô sao? Tôi thấy chiếc xe này đưa đón cô mấy lần rồi.”
Điền Miêu Miêu bị hỏi như vậy, mới nhận ra rằng, hóa ra Lăng Sấm thường xuyên đưa đón cô sao? Đâu có nhỉ!
“Bình thường anh không ghé chợ đêm cổng Bắc ạ? Đó là ông chủ Lăng ở chợ đêm.” Điền Miêu Miêu cố làm ra vẻ nghiêm túc, đáp.
Đúng là nhân viên bảo vệ rất ít khi đến chợ đêm ăn uống, bọn họ làm việc kiếm đâu ra thời gian rảnh, tuy nhiên cái tên ông chủ Lăng lại như văng vẳng bên tai một cách khó hiểu: “À, tôi biết, là ông chủ Lăng bán cơm chiên, nghe nói đẹp trai lắm, rất nhiều cô gái trẻ thích anh ấy.”
Ồ, nói vậy là thông rồi này, chẳng phải tiểu Điền cũng là cô gái trẻ sao?
Nhưng giây tiếp theo, nhân viên bảo vệ lại nảy ra câu hỏi khác: “Mấy người bán hàng tại chợ đêm cổng Bắc kiếm được nhiều tiền vậy sao?”
Tuy rằng ông ta không mua được xe sang, nhưng cũng đã từng nhìn thấy, chiếc xe vừa rồi đưa Điền Miêu Miêu về, không đến vài trăm vạn thì chẳng mua nổi.
Điền Miêu Miêu đoán rằng anh ta đang muốn nói đến xe của Lăng Sấm, nhưng chuyện riêng của Lăng Sấm cô cũng không muốn tùy tiện nói ra, vì vậy chỉ mỉm cười với nhân viên bảo vệ, rồi quẹt thẻ vào cổng. Mà nhân viên bảo vệ lại tự động diễn giải nụ cười vừa rồi của cô, anh ta có hơi muốn đổi việc rồi.
Điền Miêu Miêu về đến nhà, thì Điền Đậu Đậu đã tắm xong, thấy cô về cậu ấy còn cố ý cười đểu một tiếng: “Hơ, có anh Sấm đưa thì đã làm sao, chẳng phải vẫn về muộn hơn em à?”
Vì Lăng Sấm đưa Chúc Tinh và Lương Tinh Tinh về trước, đi hơi lòng vòng, nên muộn hơn Điền Đậu Đậu cũng là bình thường, Điền Miêu Miêu nhìn cậu ấy một cái, rồi xắn ống tay áo lên: “Đột nhiên chị nhớ ra, hình như hôm nay còn một trận đánh em chưa ăn.”
“…” Điền Đậu Đậu nhanh chóng phi về phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, còn khóa luôn nữa.
Điền Miêu Miêu nhếch khóe môi nhìn vào cửa phòng của cậu, mới lấy quần áo ngủ và khăn tắm rồi cũng đi tắm.
Ngày hôm sau, quả nhiên việc buôn bán tại chợ đêm cổng Bắc thực sự rất nóng, hơn nữa còn có rất nhiều chủ phòng phát sóng trực tiếp đến, nói muốn phát sóng cho mọi người xem về sự khôi phục kinh doanh của chợ đêm cổng Bắc.
Điền Miêu Miêu phát hiện ra rằng, chợ đêm cổng Bắc không những nuôi sống các chủ hàng là bọn họ, mà còn nuôi cả một nhóm số lượng lớn chủ phòng phát sóng trực tiếp nữa.
Mặc dù Điền Miêu Miêu đã chuẩn bị thêm một chút xiên nướng, nhưng hoàn toàn không tăng nhanh tốc độ nướng, hôm nay nhiều người đến như vậy, nên thời gian chờ cũng theo đó lâu hơn.
“Bà chủ, chúng tôi còn mề gà và mỡ bò, vẫn chưa thấy lên, bọn tôi sắp ăn hết chỗ này rồi.”
Điền Miêu Miêu nghe thấy có khách đang gọi mình, bèn lập tức đi đến nhìn, đồ ăn mỗi bàn gọi cô đều ghi lại, bàn này đúng là có mề gà và mỡ bò, theo lý thì đáng lẽ phải lên cùng những món khi nãy rồi.
“Đợi một chút, để tôi hỏi xem sao.” Cô vào trong xe, hỏi Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh: “Mề gà và mỡ bò của bàn số một vẫn chưa nướng à?”
Điền Đậu Đậu bận đến mức chẳng ngẩng đầu lên nổi: “Nướng rồi mà, chẳng phải khi nãy đã đưa cả cho chị rồi sao?”
“…” Hàng lông mày của Điền Miêu Miêu khẽ giật: “Vừa rồi không phải của bàn số hai hả?”
Động tác của Điền Đậu Đậu hơi khựng lại, cậu nhìn cô đáp: “Chết cha, bàn số hai cũng có mề gà và mỡ bò, chẳng lẽ lẫn vào nhau rồi.”
“…” Điền Miêu Miêu đi ra giải thích với khách, nói sẽ nướng lại cho họ ngay, đối phương lại không muốn đợi nữa, nên cứ thế thanh toán và rời đi luôn.
Điền Miêu Miêu lại xin lỗi họ lần nữa, sau đó đi đến bàn số hai xem sao, quả thực là mề gà và mỡ bò có nhiều hơn vài xiên. Điền Miêu Miêu không tiện thu thêm tiền của người khác, dù sao thì cũng là lỗi của mình, tuy nhiên khách ở bàn đều là khách quen, nên lúc thanh toán họ vẫn bù thêm tiền cho cô.
Điền Miêu Miêu cứ tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, nào ngờ buổi tối dọn hàng về nhà lại thấy có người gửi liền mấy tin nhắn mắng chửi cô vào nhóm. Ý chính là phàn nàn đồ nướng của họ quá chậm, hơn nữa còn lên nhầm món, nhưng lại chẳng có tí gì bồi thường.
Điền Miêu Miêu: “…”
Nếu mấy người muốn bồi thường thì sao không nói luôn lúc đó, nếu nói thì chắc chắn cô sẽ giảm giá cho họ mà. Hơn nữa, người này sau khi gửi một tràng tin nhắn mắng chửi cô xong thì rời luôn khỏi nhóm, làm cô muốn nói lại cũng chẳng được.
Điền Miêu Miêu ngồi khoanh chân trên giường, hít thở vài lần, tự thuyết phục bản thân: “Không được tức, không được tức, tức phát bệnh chẳng ai đỡ cho.”
Sau khi tự thuyết phục được bản thân, Điền Miêu Miêu vẫn cầm điện thoại lên, nhắn tin giải thích vào nhóm.
AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Hôm nay, đúng là chúng tôi lên nhầm món, nhưng khi giải thích tại trận đối phương không hề nói muốn bồi thường, khi đó tôi rất bận, cũng không cân nhắc đến việc này, lần tới sẽ để ý hơn ạ. Ngoài ra, về vấn đề đồ nướng chậm, là vì nướng từ thịt sống nên chẳng thể nhanh hơn được, nếu mọi người không muốn ăn đồ chiên qua dầu thì chỉ đành kiên nhẫn một chút thôi!:3.”
AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Đợi sau này có tiền, tôi đổi sang cửa hàng lớn, mua bếp nướng dài nhất, để mười sư phụ nướng đồ cho tôi, như vậy thì mọi người sẽ không cần xếp hàng nữa rồi.”
Dự tính xong tương lai, Điền Miêu Miêu còn gửi lì xì vào nhóm, chỉ cần giành được sẽ được đổi năm xiên đồ nướng miễn phí.
Đến lúc Điền Miêu Miêu phát lì xì, Lăng Sấm mới xuất hiện trong nhóm, sau khi giành xong lì xì, anh lật nhật ký trò chuyện trước đó. Vốn đĩ đang cau mày thật chặt, nhưng khi nhìn thấy giấc mơ của Điền Miêu Miêu thì lại không kìm được mà thấp giọng bật cười.
Lăng Sấm: “Ủng hộ giấc mơ của Điền tổng, cố lên, mua bếp nướng dài nhất, mời nhiều sư phụ nhất.” *Biểu tượng đầu chó*
Điền Miêu Miêu: *Khẽ cười*
Phỉ Phỉ: “Hahahaha, chị Miêu Miêu có thể mời mười sư phụ đẹp trai được không, như vậy thì cho dù bọn họ nướng có lâu thì em cũng chẳng để ý đâu.”
Không Cần Ớt: “Khi nãy người kia nói lên nhầm món là đưa nhầm sang bàn của bọn tôi, vì bọn tôi gọi món giống họ, nhưng lại không phát hiện ra. Tuy nhiên, nếu muốn bồi thường thì có thể nói thẳng, không dám nói trước mặt bà chủ Điền sau đó lại vào nhóm chửi người, chửi xong còn thoát ra khỏi nhóm.” *Biểu tượng ngoáy mũi*
Điền Đậu Đậu: “Hôm nay em nướng nhầm món, thật sự xin lỗi mọi người, hôm nay bận quá.” *Khóc*
Phỉ Phỉ: “Tôi biết ngay là tên nhóc nhà anh mà, hại chị Miêu Miêu của bọn tôi ăn mắng.”
Anh Vương: “Mọi người bây giờ hung hăng quá, cứ cho là có lên nhầm món cũng không cần phải chửi người ta trong nhóm, rõ ràng là việc có thể giải thích ngay tại chỗ mà.”
Phỉ Phỉ: “Đúng thế, ở đấy thì ngại không muốn đòi tiền, xong xuôi rồi càng nghĩ lại càng thấy mình bị thiệt, nên mới chạy vào nhóm phát ti3t.” *Ngoáy mũi*
Mặt trăng không sáng: “Bọn họ chịu thiệt cái gì? Món không mang lên cho họ cũng đâu có lấy tiền của họ.” *Cười khóc*
Dì Trần: “Làm ăn buôn bán sẽ có những lúc mắc sai lầm, Miêu Miêu cũng không cần để bụng đâu.”
Lăng Sấm: “Vốn dĩ là cô ấy không cần phải để bụng, phải là Điền Đậu Đậu để bụng mới đúng.”
Điền Đậu Đậu: Quỳ.jpg
Điền Miêu Miêu vẫn đang đọc tin nhắn trong nhóm, bỗng nhiên lại nhận được lì xì của Lăng Sấm, cô mở ra xem, là 188.88 tệ.
Điền Miêu Miêu: “Sao anh lại gửi lì xì cho tôi thế?”
Lăng Sấm: “Cô đừng quá để ý đến mấy câu mắng chửi kia, làm ăn chắc chắn sẽ gặp phải những kiểu người như vậy.”
Điền Miêu Miêu: “Tôi biết rồi, hơn nữa đúng là hôm nay bọn tôi lên nhầm món, chỉ là tôi không ngờ khi ở đó bọn họ chẳng nói chẳng rằng, kết quả sau đó lại mắng chửi trong nhóm.” *Chán nản*
Lăng Sấm: “Có lẽ do biết rằng đánh không lại cô, nên chỉ dám lên mạng mắng chửi.” *Đầu chó*
Điền Miêu Miêu: “Cảm ơn anh đã an ủi, thực sự rất thuyết phục.” *Mỉm cười*
Lăng Sấm nhìn màn hình cười vài tiếng, rồi lại gửi cho cô một lì xì 188.88 tệ. Điền Miêu Miêu nhận lì xì, và nhắn lại cho Lăng Sấm: “Cảm ơn Lăng tổng, sau này mười sự phụ đẹp trai sẽ phục vụ ngài đầu tiên!”
Lăng Sấm: “Tôi thích ăn đồ Miêu tổng tự nướng hơn.”
Điền Miêu Miêu: “Được, không thành vấn đề.”
Vốn dĩ Điền Miêu Miêu còn thấy đang ôm cục tức trong lòng, nhưng lúc này cả cơ thể lẫn tâm trí đều đã bình thường rồi, quả nhiên tiền vẫn là một thứ rất tốt.
Tuy nhiên, bản thân cũng không tiện nhận không tiền của Lăng Sấm, nên cô định khi nào có cơ hội sẽ mời anh ăn một bữa. Trong khi cô còn đang phân vân về chuyện này thì một đồng nghiệp trước đó làm cùng khách sạn đã gửi cho cô một tấm thiệp mời cưới.
Mối quan hệ giữa người đồng nghiệp này và Điền Miêu Miêu khá tốt, cô cũng biết ngày cưới của cô ấy đang đến gần, vì vậy khi đột ngột nhận được “Quả bom đỏ” này thì cô cũng chẳng mấy bất ngờ.
Phạm Hinh Dư: “Miêu Miêu, cô ngủ chưa, lễ cưới của tôi được lên kế hoạch vào cuối tháng nè!”
Điền Miêu Miêu nhìn thấy cô ấy gửi tin nhắn đến cho mình, bèn trả lời: “Được, đến khi đó tôi sẽ tới đúng giờ.”
Phạm Hinh Dư: “Còn một việc nữa, có thể phiền cô làm phù dâu cho tôi được không? Phù dâu mà tôi hẹn đổ bệnh vào viện mất rồi, ngày cưới không đến được.” *Che mặt*
Điền Miêu Miêu: “Á, nhưng mà tôi chưa từng làm phù dâu bao giờ, nên không có kinh nghiệm.”
Phạm Hinh Dư: “Không sao, một phù dâu còn lại rất có kinh nghiệm, đến khi đó cô cứ làm theo cô ta là được.”
Phạm Hinh Dư: “Phù dâu sẽ có quà kỷ niệm và lì xì riêng đó!” *Đầu chó*
Điền Miêu Miêu: “Cô nói vậy như thể tôi vì quà kỷ niệm và lì xì nên mới đồng ý làm phù dâu đó!.” *Xấu hổ.jpg
Phạm Hinh Dư: “Hahahaha, vậy tôi thêm cô vào nhóm phù dâu phù rể nha!”
Giây tiếp theo, Điền Miêu Miêu phát hiện mình đã vào một nhóm mới, trong nhóm có tổng cộng sáu người, một trong số đó có ảnh đại diện giống hệt Lăng Sấm.