Nữ Thám Độc Thi

Chương 11: Ngừng thời gian

Diệp Thu Hùng áp giải Hoàng Ngạo đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Hạ Thạch thì ở lại chỉnh lý tài liệu vụ án. Anh nhanh chóng xem sơ qua một lần ghi ghép mà Hoàng Ngạo đã ký tên lên, nếu như không có vấn đề gì, thì ngày mai có thể giao đến cơ quan kiểm soát xin phép bắt giữ.

Lúc này điện thoại của Hạ Thạch vang lên. Anh lấy điện thoại ra nhìn, cuộc gọi đến là một số lạ.

"A lô?" Hạ Thạch nghe cuộc gọi.

"Hoàng Ngạo nhận tội rồi chưa?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lạc Tỉnh.

"Là cô à? Ừm, nhận rồi."

"Hoàng Y Lài cũng là do ông ta giết?"

"Đúng vậy."

"Liên quan đến quá trình giết chết Hoàng Y Lài, ông ta nói như thế nào?"

"Ông ta nói sau khi kêu Hoàng Y Lài lên sân thượng, nhân lúc cô ấy không chú ý, đẩy cô ấy xuống dưới..." Lông mày kiếm của Hạ Thạch nhíu lại, "Sao vậy?"

Lạc Tỉnh trầm mặc vài giây: "Hung thủ giết chết Hoàng Y Lài không phải là Hoàng Ngạo!"

Hạ Thạch ngẩn ra một lát: "Tại sao?"

"Gặp mặt rồi cùng anh giải thích. Anh trông chừng ông ta, ông ta có khả năng muốn tự sát."

"Tự sát?"

Hạ Thạch đột nhiên nghĩ tới, Mã Quan Vinh là bị Hoàng Ngạo dùng lưỡi dao cắt cổ họng mà chết.

Vậy lưỡi dao đó đâu?

Hoàng Ngạo rời khỏi phòng thẩm vấn đã mấy phút rồi nhỉ? Bây giờ ông ta đang ở trong nhà vệ sinh sao?

Hạ Thạch nghĩ tới đây, trong lòng rùng mình, thầm kêu không ổn!

Anh lập tức nhanh chóng hít một hơi, ngay sau đó thì tập trung tinh thần, để lực ý niệm trong đầu bộc phát ra ngoài.

Đột nhiên, không khí xung quanh anh dừng lưu động.

Hạ Thạch nhanh chóng đi ra khỏi phòng thẩm vấn, mấy hình cảnh đang trực ban đều bị dừng lại, không hề nhúc nhích.

Hạ Thạch khiến thời gian ngừng lại rồi! Bây giờ ngoại trừ anh, tất cả sự vật trên thế giới này đều ngừng chuyển động.

Lúc tiểu học lớp năm, Hạ Thạch trong lúc vô tình phát hiện ra mình sở hữu dị năng ngừng thời gian. Lúc mới bắt đầu anh chỉ có thể khiến thời gian ngừng lại vài giây, sau đó trải qua luyện tập 20 năm, bây giờ thì có thể khiến thời gian ngừng lại khoảng một phút.

Lúc này anh chạy vào nhà vệ sinh, chỉ thấy Diệp Thu Hùng bị dừng lại đứng ở bên ngoài cửa ngăn, trước khi thời gian ngừng lại thì anh đang hút thuốc, khói mà anh nhả ra lúc này đang dừng ở trên đỉnh đầu của anh, không nhúc nhích tí nào.

Cửa ngăn kia thì đang đóng lại.

Hạ Thạch nhanh chóng đi tới trước cửa ngăn, hai tay vịn cửa ngăn, hai cánh tay dùng sức, kéo thân thể lên trên, sau đó một cước đạp lên chốt cửa, lấy chốt cửa làm điểm tựa, chống đỡ cả thân thể.

Thân thủ của anh vô cùng tốt, muốn hoàn thành động tác này đối với anh mà nói, là chuyện nhỏ.

Chỉ thấy thông qua khe hỡ giữa cửa ngăn và trần nhà, thò đầu nhìn xuống, vậy mà nhìn thấy Hoàng Ngạo trong phòng ngăn trên tay cầm một lưỡi dao, đang vạch về hướng cổ họng của mình!

Lúc này lưỡi dao đang kề sát cổ họng của ông ta, cổ họng đã bị vạch ra một đường nhỏ, phun ra mấy giọt máu tươi ngưng đọng lại trong không trung. Nếu như không phải là Hạ Thạch ngừng thời gian lại, giờ phút này, Hoàng Ngạo sớm đã đi đời nhà ma.

Hạ Thạch từ khe hở bò vào trong phòng ngăn, lấy đi lưỡi dao trên tay Hoàng Ngạo. Cùng lúc đó anh phát hiện ra Hoàng Ngạo đã cởi giày chân trái xuống, xem ra trước đó ông ta chính là giấu lưỡi dao ở trong giày, lừa gạt qua phía cảnh sát.

Ngay sau đó, Hạ Thạch mở cửa phòng ngăn ra, đi ra ngoài, đồng thời để cửa khép hờ.

Cuối cùng, anh nhanh chóng chạy về phòng thẩm vấn.

Một phút lập tức sắp tới. Nếu như trước khi thời gian khôi phục anh không trở về phòng thẩm vấn, vậy thì camera sẽ quay được hình ảnh anh bỗng nhiên mất tích trong phòng thẩm vấn.

Anh không muốn chuyện mình sở hữu dị năng bị người khác phát hiện.

Sau khi đi vào phòng thẩm vấn, Hạ Thạch trở về trên vị trí mà trước khi ngừng thời gian mình ngồi, vừa ngồi xuống, thời gian liền khôi phục lại.

Anh và Lạc Tỉnh ở vẫn còn đang gọi điện thoại.

"Đợi tí gọi lại cho cô."

Cứ như vậy, "tự sát?" mà Lạc Tỉnh nghe ở trong điện thoại và "đợi tí gọi lại cho cô" hai câu này là dính liền nhau.

Hạ Thạch cúp điện thoại, đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Lúc này những hình cảnh đang trực ban kia đều khôi phục lại hành động.

Hạ Thạch đi đến nhà vệ sinh lần nữa. Diệp Thu Hùng vừa nhìn thấy anh đi vào, vội vàng vứt thuốc lá xuống đất: "Đang ở bên trong, ông ta nói muốn đại tiện."

Hạ Thạch đi tới, đẩy cửa phòng ngăn ra, chỉ thấy Hoàng Ngạo cúi đầu, hình như đang tìm thứ gì đó.

Hạ Thạch cúi người xuống, giả vờ như ở trên đất nhặt được gì đó, sau đó mở lòng bàn tay ra. Thứ đặt trong tay của anh chính là lưỡi dao mà vừa rồi lúc thời gian ngừng lại anh lấy đi từ trên tay của Hoàng Ngạo.

"Đang tìm cái này sao?"

Hoàng Ngạo vừa nhìn lưỡi dao trên tay của Hạ Thạch, nhất thời mặt như màu đất, biểu cảm trên khuôn mặt cũng gần như muốn đọng lại.

"Tôi... tôi..."

"Tại sao muốn tự sát?"

Hoàng Ngạo còn muốn nói dối: "Tôi... tôi không phải muốn tự sát... Tôi là muốn... muốn bắt vị cảnh sát bên ngoài kia... Ưm, bỏ trốn..."

"Vậy cổ của ông tại sao lại bị thương?"

Hoàng Ngạo sờ cổ của mình, quả nhiên trên ngón tay lập tức dính một ít vết máu. Ông ta có chút hoảng hốt nói: "Này... không cẩn thận quẹt thương..."

Hạ Thạch biết lúc này ông ta không chịu nói thật, cũng không lãng phí thời gian gặng hỏi, xoay đầu phân phó với Diệp Thu Hùng bị tình cảnh trước mắt kinh hãi đến chảy mồ hôi đầm đìa: "Triệt để soát người ông ta, sau đó đưa ông ta tới phòng giam, tối nay cậu trông chừng ông ta cả đêm, đừng để xảy ra bất trắc gì nữa."

"Vâng, vâng, lão đại." Sau khi Diệp Thu Hùng hoàn hồn lại, khúm núm trả lời.

"Còn nữa, đây chắc hẳn chính là hung khí giết chết Mã Quan Vinh." Hạ Thạch bỏ lưỡi dao vào trong một túi vật chứng, giao cho Diệp Thu Hùng, "Cậu bảo La Ba qua đây đưa này tới bên khoa kỹ thuật kia tiến hành xét nghiệm."

"Vâng!"

Đi ra khỏi nhà vệ sinh, Hạ Thạch lập tức gọi cho Lạc Tỉnh: "Cô ở đâu? Tôi qua đó tìm cô."

Anh rất muốn biết, tại sao Lạc Tỉnh lại biết Hoàng Ngạo định tự sát.

Hơn nữa Lạc Tỉnh còn nói Hoàng Ngạo không phải là hung thủ giết chết Hoàng Y Lài, này lại là tại sao?

"Tôi ở tòa 17 Hoa Hạ Tân Thôn, sân thượng, anh qua đây đi, tôi đợi anh."

Sân thượng của tòa 17 Hoa Hạ Tân Thôn, chính là nơi Hoàng Y Lài té lầu.

Khi Hạ Thạch đến sân thượng, thì đã sắp 12h rồi.

Mây đen gió lớn, gió lạnh phả vào mặt.

Một cô gái tóc ngắn đứng ở mép sân thượng, đưa lưng về phía anh, không hề động đậy.

Hạ Thạch không kiềm được nuốt nước miếng một cái.

"Lạc Tỉnh?"

Cô gái tóc ngắn chậm rãi quay đầu lại, chính là Lạc Tỉnh.

"Cô đến nơi này làm gì thế?"

Lạc Tỉnh không trả lời, hỏi ngược lại: "Hoàng Ngạo không sao chứ?"

"Chết không thành." Hạ Thạch hít một hơi, lại hỏi, "Hoàng Ngạo nói sau khi ông ta kêu Hoàng Y Lài đến sân thượng, nhân lúc cô ấy không chú ý, đẩy cô ấy xuống dưới. Tại sao cô chỉ dựa vào câu này thì có thể kết luận Hoàng Ngạo không phải là hung thủ giết chết Hoàng Y Lài?"

Lạc Tỉnh hình như không có ý trả lời, trầm mặc không nói.

Hạ Thạch tiếp tục hỏi: "Còn nữa, tại sao cô lại biết người giết chết Mã Quan Vinh là Hoàng Ngạo? Lúc đó cô nói ở hiện trường vụ án ngửi thấy được mùi hương nước hoa Cổ Long. Nhưng tôi đã xem qua chai nước hoa Cổ Long đó trên bàn của Hoàng Ngạo, thời gian giữ mùi của chai nước hoa Cổ Long đó cực ngắn, sau khi người rời đi, căn bản không thể nào ở trong không khí lưu lại mùi hương!"

Lạc Tỉnh nhìn Hạ Thạch một cái, lạnh lùng nói: "Câu hỏi của anh cũng thật nhiều, tôi chỉ chọn một câu trong đó để trả lời."

"Cái nào?"

"Câu thứ nhất."

"Tại sao cô lại biết Hoàng Y Lài không phải là do Hoàng Ngạo giết?"

"Là tại sao tôi lại đến đây?"

"Cô nói."

"Bởi vì tôi muốn đến gặp Tang Hạo. Nhưng mà trước khi gặp anh ta, tôi muốn đến sân thượng mà Hoàng Y Lài té lầu xem thử, đúng lúc thì anh gọi cho tôi."

"Gặp Tang Hạo?" Hạ Thạch đã đoán được ý đồ của Lạc Tỉnh, "Cô hoài nghi anh ta?"

Lạc Tỉnh gật đầu: "Nếu như người đi lên sân thượng mà Mã Quan Vinh nhìn thấy không phải là Hoàng Ngạo, vậy có khả năng nhất là ai chứ? Chính là Tang Hạo."

"Tại sao cô lại biết người mà Mã Quan Vinh nhìn thấy không phải là Hoàng Ngạo?"

"Không phải nói chỉ trả lời một câu hỏi thôi sao?" Lạc Tỉnh lạnh lùng nói.

"Được thôi."

Lạc Tỉnh nhìn xung quanh một cái, hỏi: "Vị trí Hoàng Y Lài té lầu là đâu?"

"Địa điểm té lầu là mặt đông của tòa nhà này." Hạ Thạch vừa nói vừa đi đến mép mặt đông sân thượng, "Chắc hẳn chính là nơi này."

Lạc Tỉnh đi theo qua đó nhìn một cái, chỉ thấy bên mép có một ống nước rỉ sét lốm đốm.

Cô ngồi xổm xuống sờ ống nước đó, sau đó ngẩng đầu hỏi Hạ Thạch: "Anh có ảnh của hiện trường Hoàng Y Lài tử vong không?"

"Trong xe tôi có hồ sơ điều tra của vụ án này. Cô muốn làm gì?"

"Không có gì. Đi thôi, đi tìm Tang Hạo trước."