Nữ Tế Nan Đương

Chương 18

Mặt trời thiêu đốt, Tô Na đội mũ lưỡi trai nhảy lên xe bus có điều hòa, miệng không ngừng nói: “A Thế, chúng ta lấy xe của cha đi cũng được mà, sao phải đi xe khách?”

Tiêu Thế ngồi bên người cô, cười nói: “Mạch Ngôn cũng bận rộn nhiều việc, nếu mà cần phải dùng xe thì làm sao? Hắn có phải là rỗi rãi như chúng ta đâu?”

Tô Na bĩu môi, hồ nghi nhìn y: “Trước kia không phải anh rất chán ghét cha em sao?”

“Sao lại chán ghét?” – Tiêu Thế dở khóc dở cười – “Chỉ là có chút sợ thôi.”

“Vậy giờ anh không sợ nữa?”

Tiêu Thế nhíu mày nghĩ nghĩ, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Hẳn là, có chút hiểu lầm chậm rãi được tháo gỡ, giống như là cách nhau một vách tường băng, nay mới dần dần tan, mới đột nhiên phát hiện, hóa ra, người ở bên kia tường thực sự rất… đáng yêu.

“Anh….” – Tiêu Thế đang muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên, điện thoại của Tô Na reo.

“Là chú Trần.” – Sắc mặt Tô Na có chút xấu hổ, không còn chút nào trêu ghẹo, cung kính nghe máy.

Chú Trần là đối tượng tái hôn của mẹ Tiêu Thế.

Mười năm trước, cha Tiêu Thế mang theo món nợ mười vạn chạy trốn, ông ấy im lặng ở bên cạnh bảo vệ mẹ y.

Tám năm trước, mẹ y cuối cùng cũng đã không muốn chờ đợi, cho nên nói với Tiêu Thế, từ nay gọi chú ấy là cha.

Năm năm trước, mẹ Tiêu bị bệnh nặng, Tiêu Thế muốn đưa bà đến N thành, lại bị chú Trần dùng câu “Tôi sẽ ở bên cô ấy tới chết.” để ngăn cản.

Cúp máy, Tô Na nói với Tiêu Thế: “Chú Trần nói mẹ bị bệnh nặng, sáng nay phải nhập viện, muốn chúng ta đến đó.”

Đôi mắt Tiêu Thế ảm đạm, Tô Na thở dài, cầm tay y.

Chữ hiếu là trên hết, cho dù đối phương đã có người mà mình yêu thương suốt đời bên cạnh, cho dù là con trai, cũng không thể chia cách hai người.

Vừa mới biết mẹ mắc bệnh, không phải không có khổ sở đau đớn, nhiều năm như vậy, cho dù tiêu tốn biết bao tiền tài và tâm huyết, nhưng vẫn phải nhìn cảnh người kia tiều tụy dần đi.

Nóng lòng, không thể chần chừ được nữa.

Đến bệnh viện, Tiêu Thế nôn nóng kéo Tô Na đến thẳng phòng bệnh.

Mẹ Tiêu thoạt nhìn đã không còn nguy hiểm, mái tóc hoa râm được gài bằng một chiếc tram hoa, ánh mắt nhu hòa ngồi nhìn người đàn ông đang chăm chú gọt táo bên cạnh.

Tiêu Thế đứng ở cửa nín thở nhìn.

Người đàn ông ngồi cạnh giường gọt táo, mí mắt ửng đỏ, nhìn động tác vụng về.

“Lần này nằm viện lại tốn bao nhiêu?” – Thanh âm mẹ Tiêu vẫn còn chút suy yếu, nồng đậm chua xót – “Anh không cần phải tốn tiền như vậy nữa, tương lai…”

Tay chú Trần dừng lại, nhíu mày nhìn bà: “Tương lai cái gì, em cứ yên tâm dưỡng bệnh là được.”

“Lão Trần…” – Mẹ Tiêu cúi đầu, nhìn ngón tay phù thũng, xanh tím đáng sợ - “Em tình nguyện chết như vậy, còn hơn là liên lụy đến anh, đến con.”

Một quả táo nhét vào tay bà, chú Trần giúp bà nắn bóp các ngón tay: “Nói cái gì mà ngu ngốc thế hả.”

Tô Na vẫn còn ít tuổi, hơn nữa vẫn còn ỷ lại, làm nũng cha mình, cho dù có chạy đến tận cùng thế giới, thì vẫn là một đứa trẻ lưu luyến gia đình, chưa gặp trường hợp nào sinh ly tử biệt trầm trọng như vậy, hốc mắt đã hoe đỏ.

Tiêu Thế xoa xoa mái tóc ngắn của cô, đẩy cửa bước vào.

“Mẹ.” – Tiêu Thế đi đến phía bên kia giường bệnh, cúi người ôm lấy mẹ mình.

“A Thế… Na Na?” – Chú Trần đã báo cho hai người, nên mẹ Tiêu cũng không kinh ngạc, còn cười sung sướng, vẫy vẫy Tô Na – “Làm sao thế? Mắt đỏ vậy, không ngủ được à con?”

“Vâng.” – Tô Na miễn cưỡng cười cười, quả thực còn khó coi hơn là khóc, tiến đến cầm lấy tay bà – “Mẹ, đợt trước con bận việc, chưa đến thăm mẹ được, con xin lỗi.”

Tô Na đáng yêu lại hoạt bát, mẹ Tiêu rất thích cô, hai người cũng có rất nhiều chuyện để nói.

Chú Trần tuy rằng rất yêu mẹ Tiêu, nhưng không thích hài tử của bố Tiêu để lại, bao năm rồi mà ngay cả nụ cười cũng không có. Tiêu Thế còn nhớ rõ, sau lần mình gọi cha đó, đối phương nhìn mình với ánh mắt đạm mạc “Tôi không không phải cha cậu.”

Lạnh đến mức trái tim đóng băng luôn.”

Lần này có chút phản ứng khác thường, chú Trần chỉ chỉ cửa, đứng dậy ra ngoài.

Đáy lòng Tiêu Thế trầm xuống, yên lặng đuổi theo.

Chú Trần tựa vào hành lang bệnh viện, lấy bao thuốc lá trong túi ra, một nữ y tá đi ngang qua liếc mắt, thanh giọng nói: “Trong bệnh viện không được hút thuốc.”

Ngón tay ông xấu hổ dừng lại, đút bao thuốc vào túi.

Tiêu Thế dựa vào bên cạnh ông: “Còn bao lâu nữa?”

“Không biết.” – Cổ họng chú Trần khô khốc, trầm giọng nói – “Chỗ tụ nước gần đây thường xuyên bị đau, người ta nói là tế bào ung thư không có cảm giác đau, không biết có phải thật không nữa.

“Nga.” – Tiêu Thế nuốt nước bọt, chua xót không nói nên lời.

Chú Trần liếc mắt nhìn y: “Cậu với Tô Na thế nào?”

“A?” – Tiêu Thế không yên lòng hỏi lại, mãi mới hồi phục tinh thần – “Cái gì… thế nào?”

Chú Trần hừ một tiếng: “Hồi năm trước khi hai người kết hôn, tôi đã thấy có gì đó không ổn. Cô gái đó còn trẻ, vẫn còn là sinh viên, thật sự có thể an tâm ở nhà làm nội trợ?”

Tiêu Thế cười cười, đã có chút không cao hứng, dù sao đó cũng là cuộc sống hôn nhân của mình: “Cô ấy sẽ thành thục dần thôi.”

“Thế thì tốt.” – Khóe môi cương trực của chú Trần hơi hạ xuống, vẫn là thần sắc không quan tâm như mọi khi, nhưng lo âu trong mắt thì không giấu được – “Mẹ cậu và tôi không có con, không phải là do tôi không thể sinh, mà là bà ấy không muốn, cậu có biết không?”

“A…” – Tiêu Thế ngạc nhiên.

Cái này thực sự là y không hề biết.

Y vẫn nghĩ là do chú Trần lớn tuổi, cơ thể không còn khỏe khoắn nữa, hàng không đủ -_-|||

Chú Trần nhìn y, bộ dáng đầy oán hận nói: “Cậu với Tô Na định chừng nào thì sinh con đây? Mẹ cậu muốn ôm cháu lâu lắm rồi, cậu muốn bà chết mà không nhắm mắt sao?”

Bốn chữ “Chết không nhắm mắt” thật sự rất nghiêm trọng, nhất là ở nơi như bệnh viện, tràn đầy đau thương của sinh lão bệnh tử.

Ngay cả người nhà của bệnh nhân các phòng bên cạnh, mấy đứa trẻ con cũng dừng nô đùa, quay đầu nhìn hai người.

Không biết cửa phòng bị mở ra khi nào, Tô Na đứng ở cửa, luống cuống giải thích: “Mẹ. Mẹ ngủ rồi, nên em ra ngoài nhìn xem…”

Bất ngờ có một đứa nhóc chạy qua, làm rơi túi xách của cô.

Tiêu Thế nhíu mày, vội vàng bước đến đỡ cô đứng dậy, thuận tiên cúi xuống nhặt mấy tờ giấy bay tứ tung.

Giấy trắng mực đen, từng chữ đập vào mắt y.

Tô Na cứng đờ người.

Tiêu Thế nhìn tờ giấy, yên lặng ngẩng đầu lên: “Na na?”

“Từ Cam Túc về mấy hôm em mới biết.” – Tô Na cúi đầu – “Tối hôm qua… Chưa kịp nói cho anh.”

Chú Trần lấy tờ giấy trong tay Tiêu Thế, ngắm nghía một chút, nở nụ cười, đánh giá cái bụng vẫn đang bằng phẳng của Tô Na: “Tám tuần?”

“… Vâng ạ.”

“Tốt, nhớ giữ gìn sức khỏe.” – Chú Trần nhét tờ giấy xét nghiệm vào tay Tiêu Thế, mỉm cười mang theo tin tức long trời lở đất vào phòng bệnh – “Tôi đi nói cho mẹ cậu.”

Nhất thời, hành lang bệnh viện chỉ có hai người Tiêu Thế và Tô Na.

Tiêu Thế nhặt mấy thứ còn lại lên, để vào túi xách, nhưng không đưa cho Tô Na, ngược lại nhẹ nhàng ôm đối phương vào lòng, tiếng nói không giấu được niềm vui sướng: “Sao không nói sớm cho anh biết chứ?”

“….”

“Vì biết mang thai nên mới bỏ Cam Túc về sao?”

“Ừ.” – Tô Na gục mặt vào ngực Tiêu Thế, tay nắm chặt.

Hai người cứ ôm nhau như vậy thật lâu, người được lên chức cha Tiêu Thế nắm chặt tay Tô Na, nhưng cô lại có vẻ hờ hững.

“A Thế…” – Móng tay Tô Na cắm chặt vào lòng bàn tay, chần chừ nói – “Em… Mai… Em đi bỏ đứa nhỏ này, được không?”