Dương Hạ Tuyết quay đầu, giả bộ ngọt ngào tiếp đón Mặc Lãnh Phong nhưng khi thấy hắn cứ nhìn chằm chằm Lam Thiên và Tử Y ở phía sau mình thì cô lại cảm thấy bức bách. Khẽ đẩy hai đứa trẻ của mình lên trước, cô bảo chúng:
" Hai đứa lên nhà thay quần áo đi! "
Lam Thiên và Tử Y như nhận được tín hiệu bèn nhanh chóng tiến lên trước, lúc bước qua Mặc Lãnh Phong chúng nhanh chóng cúi chào hắn rồi cố gắng chạy thẳng lên lầu, nhưng chưa đặt chân lên được bậc thang hai đứa trẻ đã bị một giọng nói kéo giật lại:
" Đứng đó!!! "
Mặc Lãnh Phong phát ra âm điệu băng lãnh khiến Lam Thiên và Tử Y bắt buộc phải chôn chân lại một chỗ. Dương Hạ Tuyết bỗng cảm thấy căng thẳng, cô chen ngang vào ngay lập tức:
" Mặc Lãnh Phong anh muốn làm gì? "
" Cô đừng qua đây! " Mặc Lãnh Phong cắt ngang lời cô, đôi mắt tím thẫm của hắn ánh lên vẻ quyết tâm cao độ khiến Hạ Tuyết cảm thấy chột dạ. Dường như cô nhận ra sự khác lạ của hắn, một sự khác lạ nguy hiểm, bắt buộc cô phải ngăn chặn ngay lập tức nhưng khi Hạ Tuyết chưa kịp xuất thủ Mặc Lãnh Phong đã kéo hai đứa trẻ lại, bắt chúng nhìn vào mắt hắn. Lúc này Hạ Tuyết mới cảm thấy không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, cô hô lên:
" Mặc Lãnh Phong, anh đừng hòng làm gì bọn nhỏ! "
Mặc Lãnh Phong cười lạnh, hắn tự tin nói với cô:
" Tôi sẽ không làm gì bọn chúng, nhưng việc cô căng thẳng như vậy khiến cô tự hỏi hay cô mới là người có chuyện gì mờ ám đấy! "
Hạ Tuyết cắn chặt môi, tay cũng nắm lại ở gấu quần. Mặc Lãnh Phong khi thấy cô bị động như vậy bèn cười khẩy nhìn vào bọn nhóc:
" Nào, hai nhóc ta có chuyện muốn hỏi! "
Hai trái tim nhỏ bé bỗng thót lên một nhịp, Mặc Lãnh Phong biết vì hắn đang đặt tay lên mạch tượng của hai đứa trẻ. Nhưng dù đã bị hắn nắm thóp, Lam Thiên vẫn tỏ ra bình tĩnh, nói:
" Chú muốn hỏi gì ạ? "
Mặc Lãnh Phong nheo mắt, vẫn muốn nói dối hắn sao? Thật nực cười.... nheo đôi mắt đẹp đẽ, y hỏi bọn nhóc một câu đơn giản:
" Hai nhóc đã đi đâu hôm nay! "
Lam Thiên và Tử Y cứng người, nhìn nhau, Tử Y chỉ tay:
" Hôm nay hai người được ta điều đi theo hai nhóc bị đánh ngất ở trong một khu rừng ngoại thành, hai nhóc biết không? "
" Hừ, anh hỏi trẻ con những thứ ngớ ngẩn như vậy, chúng biết thế nào được! " Hạ Tuyết ở đằng sau lên tiếng trào phúng, cốt để cứu nguy tình hình. Mặc Lãnh Phong bị cô chen ngang bèn cao giọng :
" Dương Hạ Tuyết, tôi đã nói cô đừng can dự vào kia mà! "
Hạ Tuyết càng cáu gắt, cao giọng:
" Nhưng anh đang hỏi cung hai đứa nhóc con, anh bị làm sao vậy? Tôi đưa chúng đi học về rồi đi chơi muộn, chỉ có thế thôi anh còn muốn gì? "
" Chỉ thế thôi! " Lần này đến lượt Mặc Lãnh Phong cười trào phúng:
" Cô nghĩ Mặc Lãnh Phong tôi là thằng nhóc lên ba sao? Nếu như vậy cô giải thích sao về hai người vệ sĩ bị đánh ngất kia? Dương Hạ Tuyết, đừng có coi thường tôi! "
Hạ Tuyết nhếch môi, nói:
" Ồ, hai tên đó à, tôi thấy chướng mắt quá nên đánh chúng rồi quăng vào rừng, có vấn đề gì sao? "
" Dương Hạ Tuyết, cô càng ngày càng muốn chống lại tôi rồi đó? "
Mặc Lãnh Phong càng híp chặt mi, hắn tiến càng ngày càng sát cô, vì hắn quá cao nên Hạ Tuyết như bị nuốt chửng trong bóng đen của hắn nhưng cô không lùi bước. Dương đôi mắt bạc xinh đẹp, cô tự tin nhìn hắn:
" Thì sao, luật đâu có nói tôi không được đánh mấy tên vệ sĩ của anh. Chúng ngáng chân tôi thì tôi quét rác mà thôi! "
Hạ Tuyết nhún vai với hắn đoạn lướt nhanh qua Mặc Lãnh Phong, không kịp để hắn có dịp gọi với lại mình, ôm Lam Thiên và Tử Y ba chân bốn cẳng lên lầu, không quên nói lại một câu:
" Tôi khuyên anh lần sau có thuê vệ sĩ thì nên thuê người mạnh mẽ một chút. Yếu quá tôi đấu lại chán lắm! "
Giọng nói cô vang vọng khắp cầu thang khiến cho Mặc Lãnh Phong như nuốt phải một cục tức lớn. Một lúc sau có tiếng chuông điện thoại vang lên rõ rệt bên tai, hắn bèn nhanh chóng bắt máy, ở đầu dây Chung Cận Nhiên đã chờ sẵn:
" Tiên sinh "
" Cậu tìm được gì rồi! "
Chung Cận Nhiên nói thêm vào:
" Không có gì thưa tiên sinh, tôi đã kiểm tra, GPS trong điện thoại và trong xe của Dương Hạ Tuyết chỉ rõ trong hai tiếng cô ấy mất tích và người của chúng ta bị đánh ngất cho thấy Dương Hạ Tuyết chỉ lái xe đi vòng quanh qua thành phố, không có một dấu hiệu đi quá tầm kiểm soát. Tiên sinh hay là cô ấy chỉ chướng mắt với vệ sĩ của chúng ta mới đánh ngất họ ở khu rừng? "
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh rậm rì của tiếng điện thoại phát lại, Chung Cận Nhiên chờ Mặc Lãnh Phong phát mệnh lệnh nhưng chẳng có được gì, cuối cùng mãi một lúc sau mới nghe được thanh âm của hắn:
" Lục soát toàn thành phố, tìm xem có đối tượng khả nghi nào không, báo cáo lại cho tôi! "
" Tiên sinh, ngài nghi cô ta có hậu thuẫn? "
" Đúng, nhất định phải có người giúp sức mới có thể vượt qua được tai mắt của chúng ta. Mặc kệ thân phận Dương Hạ Tuyết, người của Dương gia chắc cũng đang truy tìm cô ta, cậu cho người đi làm nhanh! "
" Vâng tiên sinh! " Chung Cận Nhiên gật đầu, y đã hiểu, định ngắt máy thì lại nghe thấy lời ngăn cản của Mặc Lãnh Phong:
" Khoan đã, Cận Nhiên! "
" Vâng tiên sinh! "
" Việc thuyết phục cô gái nhỏ kia thế nào rồi! "
Chung Cận Nhiên giật mình, mắt ngước nhìn căn phòng nơi Daisy đang ở trong rồi nói:
" Cô ấy vẫn còn rất đề phòng tôi "
" Tất cả nằm ở cậu, ép cô ta phải nói ra tất cả những gì cô ta biết về Dương Hạ Tuyết hiểu chưa? "
Chung Cận Nhiên ngập ngừng một chút, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp nhưng hay tức giận kia mà thẫn thờ một chút. Nghĩ vậy Chung Cận Nhiên lại bắt buộc chính mình phải tỉnh táo, hắn tự hiểu đối với hắn mệnh lệnh của Mặc Lãnh Phong mới chính là tuyệt đối:
" Vâng, thưa tiên sinh, tôi sẽ xúc tiến tất cả! "
Mặc Lãnh Phong hài lòng, hắn ngắt điện thoại, khẽ nhếch khoé môi. Hắn không tin mình sẽ không thể cho khuất phục được Hạ Tuyết, dù cô có tiểu xảo đến đâu, che giấu tốt tới đâu, cũng sẽ có một ngày y mang những bí mật đó ánh sáng.
Mà hơn nữa...nhẩm tính ngày tháng trong đầu, Mặc Lãnh Phong cười tàn nhẫn...
****
Dương Hạ Tuyết chuẩn bị nước tắm, xong xuôi mới gọi với vào trong. Hai đứa trẻ nghe vậy thì nhìn nhau một hồi, cuối cùng chúng bước rón rén xuống dưới giường, cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Hạ Tuyết đã chờ sẵn, cô cầm khăn lông tắm rồi vỗ vào thành bồn, nói:
" Hai đứa vào đi! "
Lam Thiên và Tử Y nhìn nhau, vô cùng lưỡng lự, cứ đứng mãi ngoài cửa không chịu vào. Hạ Tuyết thấy vậy bèn cau mày:
" Nào, hai đứa còn đứng đó làm gì, vào đi! "
Tử Y kéo áo Lam Thiên, cậu bé nhìn đứa em đang khó xử của mình, nghĩ ngợi một lúc bèn làm nũng:
" Mẹ, bọn con lớn rồi, bọn con muốn tắm một mình! "
Hạ Tuyết tròn mắt, cười bảo:
" Ồ, hai đứa mấy ngày nay toàn tự tắm, mẹ muốn tắm cho hai đứa một lần không được sao, nào vào đi! "
Tử Y nghe thế thì xua tay, cô bé loay hoay ra hiệu:
_Bọn con cũng đủ tuổi rồi, mẹ để bọn con tự làm đi mà!!!_
" Vâng, vâng! " Lam Thiên hùa theo, Hạ Tuyết thấy vậy thì cũng không suy nghĩ nhiều, cô cũng cho rằng Lam Thiên và Tử Y thật sự cũng mắc cỡ. Dù sao bọn trẻ cũng lớn, cũng cần phải hõ những kĩ năng cơ bản, cô cũng phải để cho chúng phải trưởng thành thôi.
Hạ Tuyết cảm thấy không có gì sao trái thì đứng lên nói:
" Thôi được rồi, mấy đứa thích tự tắm bây giờ thì mẹ sẽ chiều hai đứa nhưng nhớ ra ngoài sau khi xong, đừng có nghịch ngợm kẻo bị cảm đấy, rõ chưa? "
" Vâng bọn con hiểu rồi! " Lam Thiên khẳng định chắc nịch rồi chỉ trực chờ Hạ Tuyết ra khỏi phòng tắm cậu bé vội đóng cửa lại, sau đó đứa trẻ bỗng thở một hơi dài nhẹ nhõm.
_ Anh_ Tử Y ra dấu hỏi lại Lam Thiên _ Thật may quá! _
Lam Thiên như sợ Hạ Tuyết nghe thấy cũng phải nói bằng ký hiệu:
_ Ừ, anh không chắc có thể giấu mẹ được bao lâu nữa! _
Lam Thiên vô cùng hoang mang, cậu bé có thể cảm nhận được sự biến đổi của cơ thể, tuy không rõ ràng nhưng chắc chắn ngày một hiện hữu. Tử Y nhìn anh rồi cúi đầu, cô bé suy nghĩ một chút, cuối cùng ra hiệu:
_ Anh, hay mình...mình hỏi người đó đi!!!_
Lam Thiên giật mình, cậu bé lập tức phản bác:
_ Không!!! Anh không cho phép, em không thấy chú ấy khiến mẹ và chúng ta khổ thế nào sao? Hỏi thì chú ấy sẽ bắt chúng ta làm gì mẹ _
_ Nhưng, anh à, cái bớt trên người anh! _
Lam Thiên kiên định, cậu vỗ vai Tử Y hòng trấn an cô bé rồi cương quyết:
_ Không sao, anh tin mẹ sẽ cứu chúng ta, anh nhất định tin như thế! "
_ Nhưng!?_
_ Y nhi, chú Ronald là bác sĩ giỏi như vậy, không lí nào chú ấy không tìm ra thuốc giải, chờ một chút anh sẽ khoẻ lại thôi! _
Tử Y đau lòng, cô bé lại đưa mắt nhìn đến cái vết bớt xám dài trên ngực trái của Lam Thiên. Nó đen, đặc và đáng sợ trên cơ ngực nhỏ nhắn, trông thật ghê rợn như màu sắc của tử thần vậy!
***
Đêm càng về khuya càng yên tĩnh, Tử Y không thể ngủ, cô bé lăn qua lăn lại trên giường, rồi nhìn sang giường của anh. Cô bé không thể quên được vết bớt xám rộng đó, nó làm cô bé chỉ muốn khóc. Cô bé biết một lúc nào đó nó cũng sẽ xảy đến trên cơ thể mình, hay kinh khủng hơn tước đoạt mạng sống của anh trai cô.
Quá sợ hãi đến mất ngủ, Tử Y ôm con thỏ bông nhỏ bé theo mình, nhìn lại Lam Thiên đang ngủ trên giường rồi mới mở cửa ra ngoài. Cô bé đi lang thang trong căn biệt thự mênh mông nay chỉ được soi rọi bởi ánh trăng.
Tất cả thật hào nhoáng, đẹp đẽ nhưng sao lạnh lẽo quá, cô muốn chạy sang phòng ôm mẹ nhưng lại sợ mẹ sẽ phát hiện ra điều kì lạ ở mình.
Cô bé muốn về nhà,, trở về New Zealand, sống một cuộc sống giản dị như trước kia cũng được, không có cha cũng không sao, không cần học một ngôi trường giàu sang, gia thế. Thà như vậy còn hơn để mẹ phải chịu khổ, anh trai phải chịu đau đớn, cô bé muốn về nhà, rất muốn về nhà.
Tử Y ngồi dưới chân cầu thang ôm chú thỏ bông, mặt vùi vào gối thật muốn khóc, chợt có ai đó chạm vào vai cô bé khiến Tử Y giật nảy, gạt phắt tay người đó ra. Bị kháng cự người đàn ông nhoẻn miệng cười, đôi mắt hoàng hôn sâu thẳm đáp lại đầy uy mãnh:
" Ồ, ta không ngờ có một chú thỏ ướt ở đây đấy! "
Tử Y ngạc nhiên nhìn bóng người cao lớn kia, không khỏi bất ngờ, miệng cứ phát ra những thanh âm ồn ào không rõ tiếng.
***
Mặc Lãnh Phong đứng trước lò sưởi, hút thuốc, trời đông lạnh khiến hơi thuốc tràn vào phổi hắn một cách đầy sảng khoái. Thế nhưng khi y đang tận hưởng hơi thuốc kia thì lại có tiếng ho khe khẽ của một cô bé con ở sau lưng hắn
" Khụ, khụ!!! "
Quay đầu, Mặc Lãnh Phong nhìn cô bé có mái tóc đen dài đang ngồi thu lu trước lò sưởi, tay ôm cổ, phát ra tiếng ho nhỏ tới mức như sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn. Mặc Lãnh Phong cau mày, hình như Hạ Tuyết từng nói với hắn trẻ con rất mẫn cảm với thuốc lá nên cô mới cấm hắn hút thuốc, bằng không cô đã để hắn ung thư phổi mà chết rồi. Nghĩ vậy hắn bèn vứt điếu thuốc và lò sưởi rồi đứng đợi, quả nhiên tiếng ho đứt quãng rồi ngừng hẳn.
Tử Y ngước cặp mắt hai màu rồi làm ký hiệu đơn giản: