Quãng đường dìu Tân Cầm Nhi về phòng, Tân Hoa Hoa cố tình lựa chọn con đường không có ai mà đi.
Tân Phương Phương bên cạnh cũng phải hợp tác, chính là vừa bịt miệng, cầm tay chân Tân Cầm Nhi để nàng ta yên lặng hơn.
Thế là ba bóng dáng lén lén, lút lút không khác ba tên trộm đột nhập vào phủ lấy của cải.
"Ơ... hớ? Nhị tỉ à? Tứ muội nha?" Tân Cầm Nhi tránh thoát tay nàng, dùng hai mắt mê li quan sát khung cảnh, sau dừng ánh mắt tại nàng, Tân Cầm Nhi rất cợt nhã lên giọng : "Nhị tỉ yếu ớt thích nữ tử, lần trước cướp tân nương... Xong bị phụ thân phạt... Tứ muội muội nhỏ nhắn, có hứng thú đi Nam quán với tỉ không!?"
Tân Phương Phương nghe xong lời nói linh tinh, cùng Tân Hoa Hoa giống nhau, khóe môi giật giật, mắt liếc Tân Cầm Nhi, tức giận trừng trừng nàng ta.
"Nhị tỉ, chuyện về tam tỉ, tỉ có thể giữ bí mật cho muội không?" Không biết qua bao lâu, Tân Hoa Hoa đột nhiên thốt lên câu làm Tân Phương Phương ngơ ngác, khó hiểu.
Tân Hoa Hoa thấy biểu cảm nàng thì khẽ thở một hơi, tự kể sự việc xảy ra trước đó cho nàng nghe, nàng hiểu.
Tân Cầm Nhi vốn rời Tân phủ từ sáng, không nói ai ngoài Tân Hoa Hoa. Tân Cầm Nhi nàng ta một mình đi khỏi, chọn cách giả nam để mà tránh né, đề phòng bị ai nhận ra, làm thế tất cả chỉ muốn gặp người trong lòng mình tại Nam quán.
Nam quán này biết đến là nơi giống thanh lâu, nhưng người ở đó là nam nhân chứ không phải nữ nhân.
Tốn bao nhiêu tâm tư đến nơi, buồn thay rằng người Tân Cầm Nhi muốn gặp lại không thích Tân Cầm Nhi, nên người đó khước từ nàng ta, từ chối nói chuyện.
Tân Cầm Nhi chẳng gặp được ái nhân, buồn lòng, sầu tư chọn ở ngoài uống rượu giải sầu chứ không về Tân phủ ngay.
Tân Hoa Hoa biết mọi chuyện, đêm tối chưa thấy Tân Cầm Nhi về, lòng mình sốt ruột, lén đi tìm, mãi sau tìm được người ở tửu lầu, sợ chuyện đến tai Thừa tướng phụ thân, không kêu người đến giúp mà cõng Tân Cầm Nhi say khướt về Tân phủ.
Phần tứ di nương căn bản không biết, tại vì Tân Cầm Nhi và tứ di nương cãi nhau, giận nhau chuyện gì đó, Tân Cầm Nhi không cho tứ di nương quản bản thân, tứ di nương nhất thời tức mình mặc kệ.
Khi Thừa tướng phụ thân hỏi đến, tứ di nương ấp úng nói, chắc rằng sợ Thừa tướng biết chuyện mẫu tử cãi nhau.
Theo nàng, tứ di nương vẫn đinh đinh Tân Cầm Nhi trong phòng, nếu không bà ấy sẽ chẳng im hơi lặng tiếng, để Tân Hoa Hoa đích thân đi giải quyết đâu. Dù sao cũng là nữ nhi thân sinh, khúc ruột ở lòng, thấy con sa chân, sao ngồi yên, yên giấc?
Kể ra Tân Cầm Nhi thật bạo dạn! Thích ai là lao vào luôn! So với nữ tử cổ đại, suy nghĩ phóng khoáng hơn hẳn.
Hoặc là vã quá, vứt liêm sỉ đi.
Chậc chậc, chuyện tình ái của tam muội, phụ thân biết đến là toang, toang hết nữa là người ngoài biết được, tin tức lan truyền, ảnh hưởng mặt mũi Tân phủ, thanh danh các thứ, mất đi nghiêm trọng.
Việc nàng nói không?
Đây là chuyện riêng tam muội, nàng không quyền gì dính tới, kể cả có quyền nàng cũng sẽ chẳng đả động.
Nhưng bên tam muội, vẫn mong tỉnh táo, tam muội biết điểm dừng là tốt, nếu quá đà, mọi việc phơi bày, Tân phủ khẳng định chẳng yên!
Tân Phương Phương ngừng nghĩ, dưới ánh mắt chờ mong của Tân Hoa Hoa nàng gật đầu, ngón trỏ thon dài đặt lên cánh môi mình, cười cười đáp : "Đây là bí mật của chúng ta, an tâm, tỉ không nói gì đâu." Vừa nói, một tay khác nhẹ xoa đầu Tân Hoa Hoa.
Tân Hoa Hoa nhận lấy ánh mắt sáng kia, tự nhiên lòng tín nhiệm, tức thì nét mặt tươi tỉnh, rất ngoan ngoãn nói : "Đa tạ nhị tỉ giúp muội! Có dịp muội sẽ trả ân này!"
Thời gian đầu tiên gặp nhị tỉ, nàng thấy tỉ ấy khó gần, nhưng lúc chủ động tiếp xúc mới thấy tỉ ấy dễ nói chuyện.
Ngày nhờ tỉ ấy giúp vào cung yến, nàng từng hơi giận khi tỉ ấy không chịu, lúc nghĩ lại cảm thấy bản thân vô lí, bởi nhị tỉ rõ không có quyền gì cho nàng vào, nếu thật sự tỉ ấy đem nàng cùng vào e rằng người trong cung trách cứ, nặng hơn có lẽ bị phạt đánh đi!
Lần này nhờ tỉ ấy, tỉ ấy lập tức đáp ứng, phụ thân nói tình thân có thể tin, nàng tin! Tin tưởng nhị tỉ nói được làm được!
Nửa nén nhang trôi qua, Tân Phương Phương cảm giác mắt mình nặng trĩu, cơn buồn ngủ bắt đầu, lúc đấy mới từ biệt Tân Hoa Hoa và trở về chỗ mình.
Đêm nay quà thực mệt mỏi! Cứ ngỡ gặp ma, ai ngờ là gặp phải của nợ! Vác của nợ, bị của nợ nói thích nữ nhân.... Cái tư tưởng của của nợ tam muội, thật nên khen ngợi phong phú hơn người!