*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Su Bà Bà
Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm lên trên giường. Anh không thích đồ vật của bản thân dính phải hương vị nào đó mà mình không thích. Vậy nên anh không bao giờ chia sẻ bất cứ thứ gì với người khác, bởi vì cảm thấy ghê tởm chứ huống chi là đồ vật riêng tư như giường ngủ!
Hơn nữa, anh cũng không thích ngủ cùng người khác. Nhưng từ sau lần ngủ cùng cô tối hôm đó ngoài ý muốn lại làm anh cảm thấy sảng khoái và an tâm.
Ôm thân thể thơm tho mềm mại vào trong lòng ngực, Liễu Hạo Ngọc do dự một chút nhưng vẫn ôm cô vào trong ngực.
Chuyện cả đêm Chu Mẫn không về nhà họ Giang thế nhưng không một ai biết. Tuy Nguyễn Như có gọi điện thoại cho mẹ Giang nhưng có điều là khi tài xế trở về thì đã chuyển lời của Nguyễn Như nói cho mẹ Giang nên bà đã yên tâm hẹn đám bạn cùng chơi mạt chược suốt đêm.
Ba Giang là người nghiêm túc, hơn nữa, ông một lòng nhào vào việc ở công ty nên thường xuyên đi sớm về trễ. Ông luôn sắm vai là “Người bay trên không trung” trong nhà nên tất nhiên là cả gia đình không ai phát hiện chuyện cô không ngủ qua đêm ở nhà của Nguyễn Như và cũng không hề về nhà!
Khi Chu Mẫn cả người nhức mỏi được một chiếc xe hơi màu đen có vẻ ngoài bình thường đưa về tới nhà thì biệt thự nhà họ Giang lại phá lệ an tĩnh.
Lúc này, mặt trời trên cao rất chói, cánh cổng to lớn nhà họ Giang đóng chặt, Chu Mẫn cứng đờ cả người vì bị Liễu Hạo Ngọc thần sắc ưu nhã ôm vào trong lòng ngực. Biểu tình của anh quá mức thanh đạm giống như thứ anh ôm trong lòng ngực chỉ là một con rối gỗ. Ngược lại với anh là Chu Mẫn bây giờ đã có chút phẫn nộ trong lòng.
Không biết có phải là do lại lần nữa xảy ra quan hệ với Liễu Hạo Ngọc hay không mà lúc này đây lại ngoài ý muốn đánh vỡ cục diện bế tắc cô vẫn luôn băn khoăn không biết làm như thế nào. Bây giờ, khi Chu Mẫn đối mặt với Liễu Hạo Ngọc thì đã bớt đi chút xấu hổ lúc trước!
“Đi xuống đi.” Liễu Hạo Ngọc với sắc mặt ưu nhã cao quý đã mở miệng. Anh vừa nói vừa không chút để ý lấy một chiếc di động ra từ trong ngăn đựng đồ rồi nhét vào tay cô. “Cầm lấy.”
Nói xong, anh nâng mặt Chu Mẫn lên rồi nhẹ nhàng dán đôi môi lạnh lẽo lên trên cánh môi đỏ mềm mại của cô. Sau một hồi liếm mút gặm cắn, anh mới buông cô gái đã có chút thở hồng hộc và thân thể tuy cứng đờ nhưng không dám giãy giụa mạnh ra.
Thấy môi cô bị hôn đến có chút đỏ bừng phát sưng và toàn thân đều giống như tràn đầy dấu vết của anh, Liễu Hạo Ngọc mới vừa lòng vỗ vỗ đầu cô.
“Ngoan, nhớ kĩ lời tôi nói, tôi gọi khi nào thì tới khi đó. Nếu không thì… Nhưng rõ ràng là tối hôm qua còn có bộ dạng bất kham không thể thừa nhận nổi, vậy mà chỉ sau một đêm lại hoàn hảo hơn phân nửa. Bạn học Giang thật là lợi hại a! Nếu không phải hôm nay tôi có việc thì tôi sẽ không thả em trở về đâu… Bạn học Giang, tôi cảm thấy em nên đi học lại đi! Xin nghỉ lâu cũng không phải là chuyện nữ thần kiêm học bá (học sinh giỏi toàn diện nhất nhì) nên làm…”
Chu Mẫn kéo kéo khóe miệng, trong lòng hơi hơi kìm nén. Sáng hôm nay, khi tỉnh lại từ trong lòng ngực của Liễu Hạo Ngọc, cô liền phát hiện trình độ tự chữa lành của thân thể mình hình như càng thêm cường hãn. Rõ ràng là ngày hôm qua, tiểu huyệt của cô đã bị Liễu Hạo Ngọc đâm rách nhưng hôm nay lúc tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy cả người nhức mỏi, hai chân nhũn ra!
Chu Mẫn không khỏi cảm thán, Hệ thống đúng thật là cho cô một thân thể làm mãi không hư và có khả năng khôi phục mạnh mẽ a!
Nhưng câu nói sau cùng ẩn hàm uy hiếp của Liễu Hạo Ngọc kia cô nghe hiểu, còn không phải là bảo cô đi học sao?
Đi thì đi, ai sợ ai!
Chu Mẫn căm tức nhìn Liễu Hạo Ngọc nhưng lại bị ánh mắt nóng bỏng của Liễu Hạo Ngọc nhìn đến mức hạ thể tê rần, cô co rúm, nam chủ quá đáng sợ, vẫn không nên đắc tội mới tốt!
Chu Mẫn lập tức gật gật đầu, sau đó liền gấp không chờ nổi mà muốn đẩy cửa xe ra rồi nhảy xuống. Có điều cô đã quên là hiện tại, cả người mình đang bủn rủn, chiếc xe lại trải qua quá trình cải tạo đặc biệt nên chỉ dùng một chút lực thì không thể mở ra.
Chu Mẫn quay đầu lại nỗ lực nói cho bản thân ngàn vạn phải nhịn xuống, đây là nam chủ, nhưng cô lại không biết rằng hai mắt cô lúc này tựa như muốn phun hỏa nhưng khóe miệng lại treo tươi cười so với khóc còn khó coi hơn. “Bạn học Liễu, hình như anh chưa… mở… khóa!”
Liễu Hạo Ngọc nhìn biểu cảm của Chu Mẫn, anh nhịn không được mà lộ ra một nếp nhăn thật nhỏ khi cười trên mặt. Thấy Chu Mẫn nghẹn đến mức đầy mặt đỏ bừng, anh lúc này mới duỗi tay ấn chỗ nào đó mà cô không biết, cửa xe phát ra một tiếng vang nhỏ, Chu Mẫn mới mở được cửa xe ra.
Chu Mẫn hiện tại hận không thể tìm một miếng đất để chôn bản thân hoặc là chôn nam chủ xuống, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, không biết là vì tức hay là xấu hổ. Cô quá dùng sức vụt ra ngoài nhưng lại đã quên bản thân mình hiện tại chính là người nửa tàn phế, hai chân cô còn chưa chạm xuống đất thì bên hông có cảm giác bủn rủn đánh úp lại.
Suýt nữa thì cô sẽ té ngã chổng vó trên mặt đất nhưng may mắn là Liễu Hạo Ngọc đã nhanh tay lẹ mắt duỗi tay kéo cô lại xong Chu Mẫn mới mượn lực đứng vững vàng được. Ngay cả lời cảm ơn cũng không nói, cô khập khiễng giống như chạy nạn thất tha thất thểu chạy về hướng biệt thự nhà mình.
Liễu Hạo Ngọc ở phía sau nhìn người chạy đằng trước thì nhịn không được cười, sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn nhìn trên màn hình hiển thị cái tên ‘Tô Tiểu Tiểu’, anh thu liễm tươi cười, ánh mắt trầm xuống.
“Được, em cứ đợi ở chỗ đó, anh sẽ nhanh tới!” Liễu Hạo Ngọc nói xong rồi lại lần nữa nhìn nhìn Chu Mẫn đã không còn bóng dáng, sau đó mới bắt đầu khởi động động cơ rời khỏi đường lớn trước biệt thự nhà họ Giang.
Về đến nhà, cô liền tắm rửa. Hôm qua làm xong quá muộn, hơn nữa, cả người lại nhức mỏi nên Chu Mẫn hong khô đầu tóc xong liền bò lên trên giường. Trong khi cô đang ngủ ngon lành thì chiếc di động đặt ở trên tủ đầu giường lại liều mạng rung lên.
Chu Mẫn còn chưa mở mắt ra thì từ đầu bên kia đã truyền đến thanh âm tràn đầy chất vấn của Nguyễn Như. “Tiểu Mẫn! Hôm qua cậu và bạn học Liễu Hạo Ngọc đã đi đâu vậy? Vì sao tối hôm qua tớ không gọi được cho cậu? Cậu cùng bạn học Liễu không phát sinh chuyện gì chứ? Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì? Là đang hẹn hò sao? Chúng ta là bạn tốt. Nếu… Nếu cậu đang hẹn hò với bạn học Liễu thì không được gạt tớ! Hơn nữa, cho dù nam thần có là bạn trai của cậu thì cậu cũng không cần phải che giấu và không chịu thừa nhận. Tớ sẽ không đoạt bạn trai của cậu, hai ta chính là bạn thân đáng tin cậy mà? Nếu không phải là người yêu thì tại sao tối hôm qua bạn học Liễu lại ôm cậu? Bạn học Liễu có tiếng ở trường là không gần phái nữ mà? Hơn nữa, Tiểu Mẫn, cậu đừng quên, ở trường học còn có một Tô Tiểu Tiểu, cô ta cũng không phải là loại người dễ đối phó!”
Vừa nghe có người tiếp điện thoại, đầu dây bên kia liền hỏi dồn dập vài chục vấn đề liên tiếp như bắn pháo hoa.
Tối qua, mới trải qua một hồi lao động chân tay nên Chu Mẫn hiện tại rất rất buồn ngủ mà giờ còn phải tiếp thu câu hỏi người khác đặt ra liên tiếp, cho dù tính tình cô có tốt đến mấy thì lúc này cũng có chút nhịn không được.
Mạng sống của cô thường xuyên phải chịu sự uy hiếp từ 484, mỗi một lần xuyên qua còn phải lấy lòng các nam chủ trong chuyện, mặc kệ bản thân cô có bằng lòng hay không thì cô cũng nhất thiết phải phát sinh quan hệ với bọn họ, cô bây giờ cũng đã đủ nghẹn khuất muốn chết!
Cô là Chu Mẫn chứ không phải Giang Mẫn! Tuy Giang Mẫn và Nguyễn Như là bạn thân của nhau nhưng theo cô thấy thì cũng không phải thật sự tốt đến mức có thể nói chuyện theo kiểu nông nỗi này. Hơn nữa, cô là Chu Mẫn, cô không hề có chút ý muốn thân cận với Nguyễn Như, tuy đã có ‘cộng tình’ nhưng đó cũng chỉ là dùng ở trên người nam chủ!
Tình cảm của cô được thành lập dựa trên trình độ nhiệt tình của đối phương nhưng đối chiếu với chuyện xảy ra ở phòng ăn ngày hôm qua thì… Mặc dù mỗi lần gặp nam chủ, chỉ số thông minh của cô luôn có vấn đề nhưng không đại biểu rằng cô thật sự ngốc. Tốt xấu gì thì ở thế giới của mình, cô cũng là tinh anh kim lãnh trà trộn trong đàn người.