"Mai Mai, thuốc mỡ này là bạn anh mang từ nước ngoài về. Đúng lúc chỗ cậu ta còn, nghe nói rất hiệu quả, sẽ không lưu lại sẹo. Em dùng thử xem, nếu hiệu quả tốt, anh sẽ bảo cậu ta mang tới cho em vài hộp nữa." Lục Giai Duệ cười nói với Hàn Mai Mai.
"Cảm ơn, anh Giai Duệ, khiến anh lo lắng rồi." Hàn Mai Mai cười nói, sau đó nhận thuốc mỡ.
"Em cám ơn gì chứ, chuyện này đều tại anh không tốt, nếu không tại anh, tay em cũng sẽ không thành ra như vậy." Lục Giai Duệ áy náy nói.
"Anh Giai Duệ, không liên quan tới anh, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi." Hàn Mai Mai lại không để chuyện này ở trong lòng.
Mà Lạc Thần Dật ở ngoài cửa nghe thế cảm thấy căng thẳng, lập tức đẩy cửa đi vào.
Mặt hai người trong văn phòng thấy Lạc Thần Dật đột nhiên xuất hiện đều có chút ngoài ý muốn.
"Sao anh lại tới đây?" Hàn Mai Mai thốt ra.
Lạc Thần Dật không trả lời đến lời cô, ánh mắt chăm chú rơi vào trên tay cô.
Hàn Mai Mai có chút mất tự nhiên,di e nd a n l e q u y d o n. co m, không tự nhiên giấu tay ra phía sau, bọn họ vẫn chưa nói chuyện này với Lạc Thần Dật, chỉ sợ anh sẽ chuyện bé xé ra to.
Lạc Thần Dật rất nhanh liền thu hồi ánh mắt lại, đi qua vô cùng thân thiết ôm vai Hàn Mai Mai, cười nói với Lục Giai Duệ: "Lục thiếu, đã lâu không gặp."
Lục Giai Duệ thấy tay Lạc Thần Dật đặt ở trên vai Hàn Mai Mai, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên, lại cười nói: "Lạc thiếu, xin chào."
Lạc Thần Dật mỉm cười nói: "Anh tới thăm Mai Mai nhà chúng tôi sao? Chuyện của cô ấy anh không cần quan tâm, có tôi ở đây rồi."
"Mai Mai, em nói đúng không?" Lạc Thần Dật quay đầu sủng nịch nhìn Hàn Mai Mai nói.
Hàn Mai Mai thấy ánh mắt Lạc Thần Dật liền lóe lên uy hiếp, thật giống như đang nói ‘em dám nói không, nhất định em sẽ chết’.
Hàn Mai Mai đành phải gật đầu một cái.
Lạc Thần Dật lộ ra vẻ mặt vừa ý, quay đầu nhìn Lục Giai Duệ.
"Như vậy tôi an tâm rồi, vậy thì phiền toái Lạc thiếu rồi." Lục Giai Duệ cười nói, đồng thời cũng cảm giác được miệng có vị đắng.
"Lục thiếu, cùng ăn cơm với chúng tôi đi. Tôi đã dặt chỗ ở Bích Hải." Lạc Thần Dật rộng rãi nói.
Lục Giai Duệ cười nói: "Không cần, tôi còn có chuyện, tôi đi trước đây." Anh ta cũng không muốn ở lại làm bóng đèn, thấy người khác ân ái.
"Như vậy sao, thật đáng tiếc, vậy chúng ta hẹn lần sau nha." Giọng Lạc Thần Dật mang theo đáng tiếc nói, giống như thật sự tiếc cho Lục Giai Duệ vậy.
Lục Giai Duệ đáp ứng, đi lên trước dặn dò Hàn Mai Mai: "Mai Mai, nhất định phải bôi thuốc đúng giờ đó."
"Được, em biết rồi." Hàn Mai Mai đáp.
Lục Giai Duệ vừa đi, biểu tình của Lạc Thần Dật liền không tốt, nâng tay Hàn Mai Mai lên, khẩn trương nhìn, cau mày: "Sao lại thành như vậy?"
Hàn Mai Mai cúi đầu nói: "Một chút ngoài ý muốn."
"Hừ." Vừa rồi Lạc Thần Dật ở ngoài cửa đã nghe được, chuyện này có liên quan tới Lục Giai Duệ, muốn làm vậy để có được tấm hình kia, anh lại hung dữ nói: "Sau này em gặp Lục Giai Duệ ít thôi."
"Chuyện này thật sự không liên quan tới anh Giai Duệ, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi..." Hàn Mai Mai thấy mặt Lạc Thần Dật càng đen hơn, không dám nói tiếp.
"Lại còn anh Giai Duệ, em rất thân với anh ta sao?" Lạc Thần Dật nặn ra từ kẽ răng.
Hàn Mai Mai thấy Lạc Thần Dật như vậy biết anh thật sự tức giận, cũng không dám phản bác, chuyện này có chút chột dạ,di e nd a n l e q u y d o n. co m, nói như thế nào thì cô cũng không nói với anh đúng lúc.
Lạc Thần Dật thấy Hàn Mai Mai như vậy, thở dài một hơi, sau đó cầm lấy thuốc mỡ bên cạnh, xem hướng dẫn sử dụng, sau đó vặn mở nắp, lấy một ít thuốc mỡ, động tác nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho Hàn Mai Mai.
Trong lòng Hàn Mai Mai mềm nhũn, lấy lòng nói: "Anh đừng tức giận mà. Cùng Giai... Không liên quan đến Lục Giai Duệ, chỉ ăn cơm với anh ấy mà thôi. Là người phục vụ không cẩn thận rót nước vào tay em. Em chỉ không muốn khiến anh lo lắng, cho nên mới không nói với anh. Đây chỉ là vết thương nhỏ, không có vấn đề gì..."
"Đừng cử động." Lạc Thần Dật cúi đầu nhìn không ra biểu tình, quá một hồi lâu, anh đột nhiên nói: "Lần sau em có xảy ra chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho anh đầu tiên."
"Được." Hàn Mai Mai không chút do dự đáp ứng.
Lạc Thần Dật nâng cằm của cô lên hôn xuống: "Em phải nhỡ kỹ anh là bạn trai của em."
Trong lòng Hàn Mai Mai dao động...
Gần đây Hàn Mai Mai cũng có chút phiền não, ông ngoại Hàn vẫn thúc giục cô đi xem mắt, cô có chút dao động, hay là trực tiếp ngả bài với ông ngoại, ngay tại thời điểm cô do dự, cô nhận được điện thoại của một người, người kia còn dặn cô không được nói với Lạc Thần Dật.
"Chú, xin chào." Hàn Mai Mai nhìn người đàn ông trung niên ngồi đối diện, trong lòng có chút bất an, cô biết Lạc Vĩ Kỳ gọi cô đến đây nhất định có liên quan đến Lạc Thần Dật.
Lạc Vĩ Kỳ gật đầu một cái, cũng không lên tiếng, nghiêm mặt nhìn Hàn Mai Mai, nhìn không ra biểu tình gì.
Thời điểm Lạc Vĩ Kỳ nghiêm mặt, vẻ mặt càng khiến người ta sợ hãi hơn, trong lòng Hàn Mai Mai lại có một loại dự cảm không tốt, cũng không dám tùy tiện mở miệng trước.
Rất lâu, Lạc Vĩ Kỳ hắng giọng một cái, chậm rãi nói: "Thần Dật đã nói với tôi, hai đứa đang quen nhau?"
"... Đúng vậy."
"Tôi cảm thấy hai người không phải cực kỳ thích hợp." Lạc Vĩ Kỳ đi thẳng vào vấn đề nói.
Thái độ Lạc Vĩ Kỳ đối với cô trực tiếp như vậy,di e nd a n l e q u y d o n. co m, khiến Hàn Mai Mai có chút kinh ngạc, cô nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Vĩ Kỳ, là kỉ niệm ngày thành lập tập đoàn Hàn thị, ông ấy còn để cho Lạc Thần Dật nhảy với cô một điệu, hiện tại thái độ của ông ấy sao lại thay đổi lớn như vậy?
"Tôi nói một lần nữa, tôi không tán thành hai đứa quen nhau. Tôi cảm thấy tính cách hai đứa không thích hợp. Mà Hàn tiểu thư, điều kiện của cô tốt như vậy nhất định có rất nhiều người đàn ông tốt theo đuổi . . ."
Trong lòng Hàn Mai Mai có chút không thoải mái, cô biết vì sao Lạc Vĩ Kỳ đột nhiên không vừa mắt cô, tính tình của cô có phần mâu thuẫn, cô cảm thấy chuyện hai người yêu nhau, người ta không cảm thấy không thích hợp, vì sao người khác còn muốn xoi mói vào.
"Hàn tiểu thư, cô nên hiểu ý của tôi." Mặt Lạc Vĩ Kỳ không chút thay đổi nhìn Hàn Mai Mai.
Trong lòng Hàn Mai Mai đã nghĩ tốt lý do thoái thác, còn chưa nói ra miệng.
"Ba, ba làm gì vậy?" Giọng Lạc Thần Dật đột nhiên xuất hiện.
"Thần Dật, sao con lại tới đây ?" Lạc Vĩ Kỳ có chút bối rối, rất nhanh lại trấn định lại, như là nghĩ tới cái gì, trừng mắt nhìn Hàn Mai Mai một cái.
Hàn Mai Mai bị trừng có chút không hiểu, chẳng lẽ ông ấy tưởng rằng cô báo cho Lạc Thần Dật? Đây thật đúng là oan uổng cho cô.
"Ai bảo ba gọi cô ấy tới đây." Lạc Thần Dật không vui nói với Lạc Vĩ Kỳ.
Lạc Vĩ Kỳ bị Lạc Thần Dật dùng giọng điệu như vậy nói chuyện ở trước mặt người ngoài, cũng có chút khó chịu, cứng rắn nói: "Tôi là trưởng bối, tôi không thể gặp cô ta sao?"
"Chuyện của con không cần ba lo, con muốn ở cùng một chỗ với ai, ba cũng đừng xen vào." Lạc Thần Dật nói xong câu đó liền lôi kéo Hàn Mai Mai đi ra ngoài.