Lạc Thần Dật ngồi xuống, nhìn cũng không nhìn Tôn Tiểu Vân, mà mở ti vi, xem tin tức không chuyển mắt.
Tôn Tiểu Vân bị bỏ lơ ở một bên, nụ cười của cô ta cũng cứng đờ lại, vài lần muốn mở miệng, nhưng đều kìm nén xuống.
Càng nghĩ càng giận, nói như thế nào thì cô ta cũng là con gái của thị trưởng, ông ngoại của cô ta còn là tướng quân, khi nào thì gặp phải loại chuyện này, cho tới bây giờ đều là người khác nịnh bợ cô ta. Giờ lại có người bày sắc mặt cho cô ta xem.
Cho dù ở cùng một chỗ với mấy người Ôn Hân Nghiên, thì họ cũng phải nể mặt cô ta vài phần.
Lạc Thần Dật ở bên kia xem tin tức được 30 phút, cảm thấy cũng không sai biệt lắm.
Đứng lên liền đi ra ngoài, đi tới cửa quay đầu lại nói với Tôn Tiểu Vân: "Ba tôi hỏi tôi, thì nói tôi đã về rồi." Nói xong cũng không chờ Tôn Tiểu Vân phản ứng, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Tươi cười của Tôn Tiểu Vân từ từ biến mất, tên Lạc Thần Dật này thật đáng giận. Cuối cùng thì cô cũng đâu có đắc tội với anh chứ? Sao lại không nể mặt như vậy chứ.(đắc tội từ rất rất lâu rồi nha)
Hàn Mai Mai cũng rất nhanh liền biết chuyện về ba Đàm Gia Hi, chuyện này trong tiểu thuyết cũng có xuất hiện, không nghĩ tới nó vẫn xảy ra.
Trong lòng cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuyện của làng du lịch trước đây, mặc dù đã là quá khứ, nhưng đối với hình tượng của Hàn thị vẫn có chút ảnh hưởng.
Hiện tại nhà họ Đàm đảo ngã, di en dan le qu ydo n.co m, Trình Khả Hinh cũng không thể trở mình được rồi.
Hàn Mai Mai suy nghĩ, trong lòng vẫn cảm thấy có chút lo lắng, phân phó trợ lý Triệu tìm người lưu ý hành động của Trình Khả Hinh.
Hàn Mai Mai vốn cho rằng sau khi Lạc Thần Dật chuyển đến cạnh nhà bọn họ, nhất định sẽ ba ngày hai bữa chạy sang nhà bọn họ. Nhưng trái lại không có, mà hai ngày gần đây cũng ít liên hệ hơn.
Cũng không biết Lạc Thần Dật bận rộn cái gì? Hàn Mai Mai phát hiện cô lại có chút nhớ Lạc Thần Dật rồi.
Cô có chút do dự không biết có nên gọi điện cho Lạc Thần Dật hay không? Mới vừa cầm điện thoại, không nghĩ tới điện thoại liền vang, nhưng gọi điện thoại tới không phải Lạc Thần Dật, mà là Ôn Hân Nghiên.
"Mai Mai, chuyện ngày mai đừng quên đó. Tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu. Ngày mai cậu cứ đến đó là được rồi."Ôn Hân Nghiên tự nói.
Hàn Mai Mai kỳ quái nói: "Ngày mai? Ngày mai có chuyện gì sao?"
Ôn Hân Nghiên vừa nghe liền biết Hàn Mai Mai lại quên, tức giận nói: "Không phải đã nói đồng ý rồi sao? Ngày mai cùng chúc mừng sinh nhật với cậu, đừng nói sinh nhật của cậu mà cậu cũng quên đấy nhớ."
Hàn Mai Mai vỗ đầu mình một cái, ngượng ngùng cười nói: "Cậu không nói tớ thật sự sẽ quên mất." Gần đây có nhiều chuyện xảy ra, Hàn Mai Mai không có chú ý ngày tháng.
"Được rồi, tớ biết cậu là người bận rộn, tớ sẽ gửi địa chỉ qua điện thoại cho cậu. Cậu chỉ cần tới là được." Lần này Ôn Hân Nghiên không có trách cứ Hàn Mai Mai nhiều, bỏ qua cho cô rất nhanh.
Hàn Mai Mai đáp ứng, Ôn Hân Nghiên đã chuẩn bị chuyện này cả tháng rồi, sao cô có thể không xuất hiện được chứ.
"Lão Đại, đồ lần trước anh dặn đã đưa đến rồi." Hoàng Mao đưa một cái hộp tới.
Lạc Thần Dật mở hộp ra, sợi dây chuyền này là lần trước cô đã nhìn mãi trên tạp chí, giọt nước mắt màu xanh ngọc, óng ánh trong suốt, nhìn qua thì đơn giản, nhưng lại rất tinh tế, lần đầu tiên nhìn thấy anh liền cảm thấy Hàn Mai Mai nhất định sẽ thích. Lúc này liền phái người ra nước ngoài mua.
Lạc Thần Dật nhìn đi nhìn lại vài lần, lấy điện thoại ra, quay số điện thoại. Điện thoại còn chưa bấm, khóe miệng của anh liền không tự chủ được mà nhếch lên.
Hàn Mai Mai nhìn trên điện thoại hiện lên hai chữ ‘anh yêu’, trên trán hiện ba vạch hắc tuyến. Không cần nghĩ cũng biết nhất định là Lạc Thần Dật thừa dịp cô không chú ý đã thay đổi.
"Mai Mai, em có nhớ tôi hay không?"
Hoàng Mao nghe thấy lão Đại nhà mình dùng cái giọng buồn nôn đấy nói chuyện, da gà toàn thân đều nổi hết lên, di en d an le qu ydo n.co m, thật cẩn thận lui ra ngoài.
"Không có." Hàn Mai Mai nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời, cô không muốn thừa nhận, không muốn thấy Lạc Thần Dật lên mặt.
Lạc Thần Dật giống như đã liệu trước được câu trả lời, cũng không tức giận, tâm tình sung sướng nói: "Mấy ngày nay có hơi bận rộn, không thể đi tìm em. Em không tức giận chứ."
"Không có."
"Vậy ngày mai chúng ta cùng ăn cơm đi, tôi sẽ chọn vị trí." Lạc Thần Dật cười hỏi.
Hàn Mai Mai do dự một chút nói: "Ngày mai không được, tôi đã có hẹn với Ôn Hân Nghiên rồi, muốn ăn cơm cùng với mấy cậu ấy, nếu không hôm khác chúng ta cùng đi."
Hàn Mai Mai không nói với Lạc Thần Dật ngày mai là sinh nhật của cô, cô sợ đến lúc đó Lạc Thần Dật sẽ không cho cô đi ăn chúc mừng với nhóm Ôn Hân Nghiên.
Sau khi Lạc Thần Dật nghe thấy, khóe miệng vừa nhếch lên từ từ hạ xuống, nhàn nhạt nói một câu: "Tôi biết rồi.."
Ngày hôm sau.
Hàn Mai Mai lái xe tới địa điểm mà Ôn Hân Nghiên đã gửi.
Chỉ thấy đó là một ngôi biệt thự màu trắng, phía trước có một cái bể bơi, nhưng hiện tại thời gian cũng đã trễ trời cũng đã tối rồi mà ngôi biệt thự này cũng không có mở đèn, nhìn qua tối đen một mảnh, giống như cảnh tượng bên trong phim kinh dị vậy.
Trong lòng Hàn Mai Mai sợ hãi, tính toán gọi điện thoại cho Ôn Hân Nghiên trước.
Ở phía sau, một đám người từ bốn phía điên cuồng lao tới. Hàn Mai Mai bị hoảng sợ.
"Happy Birthday!" Bọn họ phun ruy băng lên người Hàn Mai Mai.
Gương mặt Ôn Hân Nghiên, Tào An Ny, Tôn Tiểu Vân cũng trong đám người đó.
Hàn Mai Mai còn chưa kịp phản ứng, đã bị bọn họ tung lên trên.
"Được rồi, các cậu mau bỏ tớ xuống đi." Hàn Mai Mai cười lớn.
Cô vốn cho rằng hôm nay cũng chỉ chúc mừng sinh nhật với mấy người, không nghĩ tới đến đây lại nhiều người như vậy.
Trong đó có người quen biết, di en dan l e qu ydo n.co m, cũng có người không biết.
Không bao lâu, bọn họ liền buông Hàn Mai Mai xuống.
Đèn trong biệt thự lập tức được bật.
Chỉ thấy bên trong treo một tấm băng rôn: "Chúc Hàn Mai Mai sinh nhật vui vẻ!"
Ôn Hân Nghiên đi tới đẩy Hàn Mai Mai một cái, đắc ý dương dương nói: "Như thế nào? Cảm động đi!"
Hàn Mai Mai thật sự cực kỳ cảm động, cô ôm lấy Ôn Hân Nghiên, từ nội tâm nói: "Cảm ơn."
Bởi vì cha mẹ bề bộn nhiều việc, trong ấn tượng của cô cũng không có mấy lần được tổ chức sinh nhật, đây là lần đầu tiên có người vì cô mà tổ chức sinh nhật long trọng như vậy.
"Còn chưa xong? Để tớ cho cậu một điều bất ngờ nữa nha." Ôn Hân Nghiên thần bí nói.
"Còn gì nữa?" Hàn Mai Mai hỏi.
"Lát cậu sẽ biết." Tào An Ny ở một bên mím môi cười trộm.
Hàn Mai Mai nhìn Tôn Tiểu Vân, dùng ánh mắt hỏi.
Tôn Tiểu Vân cũng chỉ cười không nói.
"Đi thôi, chúng ta đi vào trước." Ôn Hân Nghiên lôi kéo Hàn Mai Mai đi vào biệt thự.