"Tôi biết, người trẻ tuổi chưa nếm qua khổ. Ông yên tâm, hợp đồng đương nhiên tôi chỉ ký với ông..."
Hàn Mai Mai tức giận, ra oai phủ đầu? Trình Chí Dũng là muốn chứng minh bản thân với mọi người, cô không biết chuyện còn muốn đi tìm ba hỗ trợ.
Thật đúng là con hổ không phát uy, ông cho tôi là HELLO KITTY!
Cô xoay người đi đến phòng đã bao trước.
"Thiếu gia, làm sao vậy?" Quản lí Bích Hải có chút kỳ quái nhìn ông chủ mới nhậm chức này.
"Ông đi điều tra cho tôi, trong phòng bên kia có người nào?" Lạc Thần Dật nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Mai Mai chậm rãi nói.
Quản lí vâng ạ, trong bụng tuy đầy nghi vấn, nhưng cũng không dám hỏi.
Vương tổng tiếp điện thoại xong trở lại phát hiện Hàn Mai Mai đã trở lại.
"Hàn tổng, thật xấu hổ vừa mới có điện thoại quan trọng, tôi ra bên ngoài tiếp một chút."
"Vương tổng, không có việc gì, hôm nay có chút muộn, chúng ta đến đây thôi. Hôm nào, chúng ta lại gặp mặt." Hàn Mai Mai làm ra vẻ có chút mỏi mệt.
Thái độ Hàn Mai Mai làm cho Vương tổng có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng cô sẽ tiếp tục hỏi về chuyện hợp tác của công ty, không nghĩ tới cứ như vậy mà trở về.
Nhưng trên mặt ông ta vẫn không có biểu hiện ra ngoài, cười nói, "Được, vậy thì hẹn lại lần sau. Kỳ thật tôi và ba cô quan hệ rất tốt, lần sau có thể mời ông ấy đi đánh golf."
"Được, ông đã nói, tôi nhất định sẽ chuyển đạt lại cho ông ấy."
Trình Chí Dũng nghĩ đến khuôn mặt Hàn Mai Mai thỉnh cầu mình ra mặt thu phục Vương tổng, trong lòng liền vui vẻ nói không nên lời. Ông ta muốn cho cô biết công ty này tới cùng là do ai định đoạt.
Đêm đó ông ta liền đi tìm Từ Mỹ Phụng bên kia thả lỏng một phen, tìm bà ta làm một lần, đương nhiên thời gian không phải rất dài.
Xong việc, có chút mệt mỏi tựa vào đầu giường.
Điện thoại "Đinh" vang lên, ông ta đưa tay theo trên tủ đầu giường lấy, trong điện thoại di động xuất hiện một tin nhắn nặc danh.
Có chút nghi hoặc địa điểm gửi, nhìn đến ảnh chụp bên trong tin nhắn, cả khuôn mặt ông ta đều đã âm trầm xuống.
"Chí Dũng, sao vậy?" Từ Mỹ Phụng tựa vào trên người ông ta lo lắng hỏi han, "Có phải công ty xảy ra chuyện gì hay không?"
"Bốp" một tiếng, Trình Chí Dũng không nói hai lời liền quăng cho Từ Mỹ Phụng một cái tát, "Đồ ti tiện. Bà nhìn xem đây là cái gì."
Từ Mỹ Phụng bị Trình Chí Dũng đánh khiến khuôn mặt biến sắc, vội vàng nhặt di động bên giường lên, nhìn thấy chân tướng, khuôn mặt cũng từ từ chuyển trắng.
"Chí Dũng đây không phải sự thật, đây đều là có người vu hãm tôi, đúng, đây đều là vu hãm, đàn ông của tôi đều là ông. Tôi làm sao có thể làm loại chuyện này." Từ Mỹ Phụng kích động nói.
"Hừ, vậy bà nói là người nào muốn hại bà?" Trình Chí Dũng phản bác nói.
Từ Mỹ Phụng nghĩ nửa ngày cũng không biết là ai muốn nhằm vào bà ta.
Trình Chí Dũng vừa thấy biểu tình Từ Mỹ Phụng thất kinh, liền biết chuyện này liền là thật. Ông ta không nghĩ đến người đàn bà này lại như vậy, lại dây dưa không rõ với nhiều đàn ông như vậy, liền cảm thấy một trận ghê tởm, chính mình lại còn muốn cưới người đàn bà này, thật sự là điên rồi.
Trình Chí Dũng nghiêm mặt một hồi lâu nói "Tôi xem chúng ta quan hệ cũng cứ như vậy mà kết thúc đi. Căn hộ và bất động sản đều lấy tên bà, trước tôi cho bà rất nhiều tiền, nửa đời sau bà cũng không cần lo nghĩ, tôi đối với bà hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Về sau đừng để tôi lại thấy bà nữa!"
Từ Mỹ Phụng thấy Trình Chí Dũng muốn ném bỏ bà ta, có chút sốt ruột, bổ nhào tới ôm lấy đùi của ông ta nước mắt nước mũi khổ sở cầu xin, "Chí Dũng, là giả, ông phải tin tưởng tôi, nhất định là có người muốn tách chúng ta ra, ông đừng có rơi vào bẫy."
Trình Chí Dũng hung hăng đạp bà ta vừa cảm giác, "Bà đừng đụng vào tôi, bẩn."
Một đạp này của Trình Chí Dũng, không có thủ hạ lưu tình, dùng toàn lực đạp xuống, Từ Mỹ Phụng ôm ngực, cúi đầu, đột nhiên cười to, "Ông nói cái gì, ông nói tôi bẩn? Nếu không phải vì ông không được, tôi sẽ đi tìm đàn ông khác sao?"
Đàn ông sợ nhất người khác nói ông ta không được, mặt Trình Chí Dũng lập tức liền đen, rất tức giận, quả đấm giơ lên vẫn lại là nhịn xuống.
Ghét nhìn bà ta thêm một cái,d ie nd a nl eq u yd o n.c o m vì loại đàn bà này, thật sự là lãng phí thời gian chính mình, lúc trước ông ta là mắt bị mù, mới có thể nhìn tới loại đàn bà này, ông ta bắt đầu mặc quần áo.
"Ông muốn ném tôi đi sao? Ông cho là dễ dàng như vậy sao! Ông cũng không ngẫm lại tôi theo ông nhiều năm như vậy, những chuyện bẩn thỉu của ông, tôi còn không biết sao?" Từ Mỹ Phụng điên loạn nói với Trình Chí Dũng.
Trình Chí Dũng giận quá hóa cười, hung tợn nói, "Dựa vào bà? Vậy bà liền thử đi. Bà liền nhìn xem là bà cho tôi xuống đài trước, hay tôi sẽ cho bà biến mất trước?"
Từ Mỹ Phụng bị ông ta hù sợ, có chút nghĩ lại mà sợ. Nói đến cùng bà ta chỉ là một người đàn bà sống dựa vào đàn ông, rời khỏi ông ta, bà cũng chả là gì cả. Mà Trình Chí Dũng lại khác, ông ta là một người trên vạn người tập đoàn Hàn thị. Trong thành phố cũng là nhân vật có uy tín danh dự. Muốn giết chết bà ta lại không đơn giản sao?
Thấy khuôn mặt Từ Mỹ Phụng trắng xanh, rõ ràng là bị mình nới mấy câu đã bị trấn áp, nhìn đến hiệu quả này, Trình Chí Dũng cực kỳ vừa ý.
Ông ta mặc quần áo tử tế, mở cửa, thấy con gái mình, đỏ hồng mắt đứng ở cửa, sợ hãi nhìn ông ta, trong lòng mềm nhũn, mình còn có một đứa con gái.
"Ba ba, " Trình Khả Hinh nước mắt từ từ chảy xuống, thấp giọng gọi.
Trình Chí Dũng chân dừng một chút, nhìn cô ta một lúc, cái gì cũng không có nói liền rời đi.
Thời điểm Trình Khả Hinh đi vào phòng liền thấy mẹ cô ta ngồi dưới đất trên mặt hồng dấu bàn tay, tóc, biểu tình u oán mang theo phẫn hận, tay nắm thật chặt.
"Mẹ, " Trình Khả Hinh nhẹ giọng gọi. Cô ta có chút lo lắng mẹ cô ta, nhưng trong lòng lại có chút nén giận mẹ cô ta. So với Trình Chí Dũng luôn luôn mới xuất hiện, mình thân là con gái đương nhiên càng thêm hiểu biết sinh hoạt cá nhân của mẹ cô ta, ba cô ta vừa ra cửa, mẹ cô ta liền ăn mặc trang điểm xinh đẹp ra cửa, trở về đều là bộ dáng rạng rỡ. Cô ta đã sớm khuyên, đừng ở bên ngoài làm loạn, nếu như bị ba ba biết liền nguy, mẹ cô ta luôn luôn không nghe, bây giờ còn làm phiền hà cô ta.
Cô ta chỉ có chiếm được lòng Trình Chí Dũng, mới có khả năng đi vào nhà họ Hàn, nếu là đã không thân phận này, thì cô ta cũng sẽ chẳng là gì cả.
Từ Mỹ Phụng ngồi ở bên kia hồi lâu cũng không có phản ứng, Trình Khả Hinh cau mày, lại gọi một lần, Từ Mỹ Phụng vẫn như vậy.
Cô ta thở dài, giơ tay muốn kéo Từ Mỹ Phụng đến trên giường.
Vừa mới đụng tới Từ Mỹ Phụng, Từ Mỹ Phụng điên cuồng mà bỏ tay Trình Khả Hinh ra, sau đó giận dữ hét, "Mày cút đi cho tao." Trình Khả Hinh hoảng sợ.
Lam: Đây chỉ là một phần lễ vật mà Mai tỷ dành cho ba mình thôi, phần lễ vật sau còn nặng hơn cơ