-Haha, ngươi nghĩ ta sẽ chịu thua ngươi hay sao, ngươi sai rồi, ta sẽ không và mãi mãi cũng không haha. Một giọng nữ vang lên đầy điên cuồng, trong căn phòng ẩm thấp chật hẹp này.
Chỉ thấy căn phòng không có bất cứ đồ đạc nào cả, chỉ có duy nhất 1 cái ghế, dưới nền đất được lót bởi rơm, trong đó có một vị cô nương với khuôn mặt cực kì xinh đẹp, mắt đen óng ánh như viên pha lê,đôi chân mày lá liễu, cái mũi cao cao hoàn mỹ, đôi môi đỏ căn mọng đầy quyến rũ, nhưng biều tình trên mặt làm phá hủy đi tất cả, quần áo làm bằng vải thô, rách đủ chỗ và bị bao vây bởi một đám nam tử hán râu hùm vai gấu, vị cô nương này, không ai khác là Liễu Nhược Phi
Bên cạnh lại là một vị cô nương khác nữa đang ngồi nhàn nhã trên ghế, và nhìn tình cảnh trước mắt, mắt to mày ngài, cái mũi nhỏ nhắn, môi hồng nhợt nhạt, trang phục sang trọng, tuy bề ngoài không nói là xinh đẹp mà chỉ đến mức thanh tú, nhưng không hiểu vì sao, dù là bề ngoài như vậy nhưng lại rất thu hút người khác mà không hiểu lí do vì sao lại như thế, cô nương này… Tất nhiên là Hoa Lam Y.
Hiện tại trên gương mặt của Lam Y đã nở một nụ cười mỉa mai:
-Không phải lúc trước ngươi rất cao quý hay sao? Mà bây giờ,*cười khinh* vẻ cao quý đó đâu rồi nhỉ? *cười châm biếm* để xem hoàng hậu, A, lộn rồi, phải nói là cung nữ mới đúng chứ hốhố *cười che miệng*. Tiếng cười ngưng lại, vẻ mặt trở nên lạnh thấu xương- Xem ngươi có chịu thua hay không? Các ngươi, xử lí tên nô tỳ này đi. Vừa nói vưà xoay người rời đi
-Ngươi được lắm trước thì đi theo nịnh nọt, nói cái gì mà muội sẽ giúp tỷ có được tình cảm của hoàng thượng, haha *cười dại* , tất cả, tất cả đều chỉ là lời nói dối, ngươi cứ đi đi, dù ta có chết ta cũng sẽ theo ám người haha. Liễu Nhược Phi la hét điên cuống, như người điên. Mặc kệ cho ai nghe đi nữa
Khi Nhược Phi thấy Lam y đã đi xa thì vẻ mặt lúc nãy còn điên khùng mà bây giờ đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt không biểu cảm.
Cô chậm rãi nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái sang phải đánh giá từng tên mặt gấu này. Kết luận lại chỉ có 1 câu:Xấu đến quên trời quên đất, ô nhiễm môi trường…”
Nói chung không có từ gì để diễn tả hết vẻ đẹp này ra cả, mỗi người một vẻ.
Nhưng những tên đó đều có chung một điểm chung, đó là đều háo sắc, bọn hắn đều nhìn cô bằng ánh mắt dâm ô, thèm nhỏ dãi. *cười khinh bỉ*
Những tên đó cởi hết áo ra, để lộ ra thân thể đầy ghẻ lỡ, nhìn chúng cô không khỏi có cảm giác nôn mửa.
Chờ họ đến gần, Một tay cô vòi vào trong áo, lấy ra một thanh kiếm nhỏ, để theo chiều dọc của cánh tay, lựa chọn thời cơ…
“Rẹt” “Rẹt” “Rẹt” “Rẹt” “Rẹt”
1 nhát dao cùng lúc chém vào 5 tên đó. Nhanh gọn lẹ. Máu tươi bắn lên khắp người cô. Nhưng cô cũng không quan tâm cho mấy.
*ĐỨNG LÊN* phủi lớp bụi còn dính trên áo, nhìn xuống nên rơm, nở một nụ cười nhạt. Nhưng nụ cười còn chưa tắt hẳn trên môi cô thì… Một mũi tên từ đâu bay tới
“Cuối cũng vẫn không thoát khỏi nó” Đôi mắt dây lên sự tuyệt vọng, không để cô suy nghĩ nhiều nữa, một phát bắn xuyên tim.
“Đau quá” Cơn đau lan tràn đến từng tế bào.
“Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ …” Cho đến khi chết cô vẫn còn nhớ đến người đó... chết không nhắm mắt.
Hồn lìa khỏi xác, bay đi về nơi cần đến, vừa đi vừa ngủ một giấc (là ma mà cũng ngủ nha. NP: kệ ta, nhiều chuyện)
Tỉnh lại, trước mắt cô là một căn phòng kì lạ, nói sao đây nhỉ, nói chung là rất lạ. Có 1 cô gái khoãng 23 tuổi ngồi trên ghế rồi nhấn nhấn cái miếng dài dài kia (bàn phím a). Cô lại gần xem sao, thấy cái miếng vuoogn vuông đó phát ra ánh sáng kì quái (màn hình mt a). Sau một thời gian tiếp thu những thứ kì lạ này. Cô nhìn thẳng vào màn hình, thấy nó có xuất hiện chữ… thấy lạ nên đọc
-Haha, cuối cùng cũng xong 1 chương, mỗi tay quá đi. Cô gái ngồi trên ghế nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, khuôn mặt của cô gái đó cũng bình thường thui.
“Ầm ầm” Máu nóng nổi lên, sau khi cô đọc hết những chữ trên màn hình “haha thì ra, thì ra, tất cả những gì xảy ra đến với cô đều do 1 tay tên này tạo nên, haha được được, cô chỉ là nữ phụ thôi mà, làm bàn đạp thế thôi” chắc mọi người thắc mắc tại sao Nhược Phi lại nói như thế nhỉ? Vì khi NP đọc thì phát hiện tình tiết trong đó giống y hệt với việc trong đó
(Nội dung truyện ra sao thì đến chương thích hợp thì tác giả là ta sẽ giải đáp nha)
Đôi mắt đen láy của cô ánh lên sự thống hận, cô đưa tay chụp lấy cổ của tên t/g đó, bóp thật mạnh, nhưng, đáng tiếc, cô là linh hồn mà, tạm tha cho ten này.
Cục tức không có chổ xả, cô xoay người nhìn về phía màn hình máy tính. Tất cả những cảm xúc từ trước đến giờ cô phải che dấu, cứ thế mà tuôn trào. Dù biết mình không thể làm gì được nó, nhưng bản năng cứ thế mà hoạt động.
Cô dùng hết tốc lực, phóng lên, sử dụng chiêu liên hoàn cước.Vừa đá vào, thì hiện tượng kì lạ xuất hiện. Cả người cô bị hút vào bên trong, cô cứ giữ mãi tư thế đó mà bị cái màn hình đó hút vào, không biết trời trong mây gió gì cả,.....