Nữ Phụ Trà Xanh Thực Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 28: Bước thứ hai mươi tám của trà xanh

Edit: Kieumachnaf

Beta: TVy

******************

Bọn họ cùng nhau nói chuyện ở chỗ này, nhóm Tạ Vân Điềm và Chu Vấn Sâm cũng từ một phòng ký túc xá khác đi ra, nhìn thấy bọn họ tụ tập tập ở đây, cũng nhanh chóng bước lại.

"Chúng tôi không phát hiện ra điều gì cả, ký túc xá số 3 không phải của Lý Lệ, mọi người thì sao?"

Phó Thanh Hứa và Lưu Huống đều lắc đầu, Tạ Vân Điềm nhìn về phía Tô Trầm Ngư, mãi không nhìn thấy Mẫn Tích Chu, nhất thời có một dự cảm không lành, cô ta theo bản năng hỏi: "Mẫn Tích Chu đâu?"

Tô Trầm Ngư hít hít mũi, cố gắng hồi tưởng lại chuyện lúc nãy, sau đó 'ai nha' một tiếng: "Anh ta . . . . . Anh ta hình như bị nhốt lại ở trong toilet."

Mọi người: " . . . . . . "

Vì thế mọi người tiến vào ký túc xá số 1 của Tô Trầm Ngư, biết cô sợ hãi, nên săn sóc để cho cô ở bên ngoài chờ.

"Một mình ở bên ngoài càng sợ hãi hơn." Cô nói như vậy, rồi yên lặng đi theo phía sau Tạ Vân Điềm.

Phó Thanh Hứa ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, anh cho rằng Tô Trầm Ngư sẽ lựa chọn đi theo mình lần nữa, anh cũng không có ý muốn xào CP*, tổ chương trình đã tiết lộ cho anh rằng anh ấy và Tạ Vân Điềm sẽ xào CP, nhưng anh đã từ chối.

(*)Xào couple / Sao tác couple: tạo hiệu ứng cặp đôi cho hai người bất kỳ bằng cách “soi” và tung hint những cử chỉ, hành vi thân thiết của họ, khiến khán giả tưởng rằng họ có tình cảm thật với nhau. Ngày nay việc sao tác rất phổ biến, đặc biệt trong tuyên truyền phim ảnh.

Sở dĩ anh tới tham gia chương trình này là vì sự hứng thú với 《Nhật ký thăm nhà ma》, anh luôn hứng thú với những thứ này.

Tạ Vân Điềm do dự một chút, vươn tay về phía Tô Trầm Ngư, người phía sau một tay nắm chặt, phát hiện tay của Tạ Vân Điềm cũng lạnh lẽo, cô nhỏ giọng nói: "Chị Điềm Điềm, chị cũng sợ hãi sao?"

. . . . . .Ai là chị Điềm Điềm với cô.

"Không có." Tạ Vân Điềm khống chế vẻ mặt, "Chúng tôi tìm ở bên trong ký túc xá số 3 không có gì cả."

"Khi chúng tôi bước vào, tôi cảm thấy có thứ gì đó ở bên trong, Mẫn thiếu bị vài thứ dọa sợ, sau đó hắn bước vào toilet, cửa lập tức bị đóng lại, tôi rất sợ hãi nên bỏ chạy ra ngoài, là tôi không đúng, không nên bỏ hắn ở lại." Mọi người nghe thấy lời tự trách của Tô Trầm Ngư.

Mọi người liền an ủi cô, đây là phản ứng bình thường khi bị dọa sợ thôi.

"Mẫn thiếu?" Chu Vấn Sâm đi tới trước cửa toilet, nhẹ nhàng gõ vào cửa, bên trong không có âm thanh gì cả, sau đó thử vặn khóa cửa, nhưng không được.

"Mẫn thiếu anh ở bên trong sao?"

"Mẫn thiếu anh không sao chứ."

Từ bên trong một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, làm cho mọi người không chế nổi mà nổi da gà: "Muốn hắn trở về với mấy người . . . . . Thì lấy đồ đến đổi. . . . "

"Thứ gì chứ? Ở đâu?"

Giọng nói nhàn nhạt: "Một lá thư, ngay tại khu vực này, ai tìm được trước, tôi sẽ thưởng cho. Phải nhanh đấy, nếu không tôi sẽ tức giận,"

Kính phòng vệ sinh bỗng nhiên có một vết máu chậm rãi loang ra, ngay sau đó xuất hiện rất nhiều dấu vân tay xen kẽ, kèm theo khí lạnh không ngừng tràn ra. Chu Vấn Sâm lập tức lùi về sau hai bước, đúng là quá chân thật rồi, bầu không bị đè nén lên.

"Mẫn thiếu ở đâu?" Tạ Vân Điềm lại hỏi, cô thật sự rất quan tâm Mẫn Tích Chu, cô sợ vạn nhất tên chó điên này sẽ trả thù nếu xảy ra chuyện gì đó.

Giọng nói âm u kia không nói gì.

Lúc này Phó Thanh Hứa đột nhiên hỏi: "Cô là Lý Lệ phải không?"

"Anh đoán xem."

Mọi người: " . . . . . " Giọng điệu của con quỷ này có chút thiếu đánh.

"Được rồi, hiện tại chúng ta phải tìm được lá thư, phải tìm ra lá thư thì mới cứu được Mẫn thiếu đang ở trong toilet." Chu Vấn Sâm nói, "Chúng ta đã đụng phải đường nhánh*."

(*)Chữ hán [支线]: nghĩa là đường nhánh (đường giao thông). Và là thuật ngữ trò chơi điện tử. Đề cập đến các nhiệm vụ ẩn trong trò chơi có thể được hoàn thành mà không cần hoàn thành.

Lưu Huống nói "Tôi vừa mới xem, thì tổng cộng là có mười sáu phòng, chúng ta tìm từng phòng một, chắc chắn có thể tìm ra được lá thư, thuận tiện có thể tìm phòng ký túc xá của Lý Lệ."

"Nơi này không phải là ký túc xá của Lý Lệ sao?" Tạ Vân Điềm nhíu mày.

Lưu Huống có chút đắc ý giơ tay chỉ vào góc tường: "Mấy người xem, ở đó có để một danh sách, trong danh sách không có tên của Lý Lệ, cho nên đây không phải là phòng ký túc xá của Lý Lệ."

Mọi người đi qua, quả nhiên nhìn thấy danh sách có hơi ố vàng kia.

"Tôi và Chu lão sư tìm ở ký túc xá số 3, không phát hiện ra có danh sách." Tạ Vân Điềm nói xong, hỏi Phó Thanh Hứa, "Phòng của mấy người thì sao?"

"Không có." Phó Thanh Hứa khẳng định.

"Ký túc xá số 1 lại xuất hiện danh sách này, mọi người không cảm thấy quá mức rõ ràng sao, giống như là cố ý nói cho chúng ta biết, phòng này không phải là ký túc xá của Lý Lệ, nhưng chỉ có ký túc xá số 1 xuất hiện quỷ . . . . NPC, tôi cảm thấy ký túc xá số không phải là ký túc xá của Lý Lệ, cũng thật là đặc biệt." Tạ Vân Điềm nói xong, lại bổ sung thêm một câu, "Đây chỉ là cái nhìn cá nhân của tôi."

(*)NPC [NON - PLAYER CHARACTER]: là những nhân vật được thiết kế sẵn trong game để hỗ trợ nhân vật của người chơi làm các nhiệm vụ, mỗi NPC trong game đảm nhận các chức vụ khác nhau, do hệ thống quản lý, người chơi không thể lập trình theo ý muốn.

"Vân Điềm nói rất hợp lý." Chu Vấn Sâm đồng ý với quan điểm của cô ta.

Những người khác cũng đều gật đầu.

Lưu Huống thầm nghĩ rằng, may mắn là không chọn nữ nhân này làm mục tiêu, quá thông minh không dễ làm.

Hắn lập tức nhìn Tô Trầm Ngư, cô nương này gắt gao đứng cạnh Tạ Vân Điềm, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo bên hông của Tạ Vân Điềm, ngón tay gẩy một cái.

Vẫn là tính tình của trẻ nhỏ, nhiều người thì không sợ mà còn dám chơi.

"Trầm Ngư . . . . " Hắn vừa mới nói ra khỏi miệng, thì thấy Tô Trầm Ngư bỗng nhiên sợ hãi hét lên, "Các thầy ơi, chúng ta có phương pháp nào nhanh hơn hay không?"

Những người kiểm tra căn phòng cẩn thận nhìn cô với dấu chấm hỏi trên đầu.

"Con ma kia đang ở bên trong toilet, chúng ta có thể trực tiếp đi vào hỏi nha." Tô Trầm Ngư chỉ vào toilet có vết máu còn chưa biến mất, giống như là bị dọa sợ lập tức rút tay lại, "Nó muốn chúng ta tìm thư, chắc chắn là nó biết lá thư ở đâu."

"Mọi người: " ? ? ? " Còn có thể như vậy sao?

"Cửa bị đóng rồi thì hỏi như thế nào?" Tạ Vân Điềm quay đầu lại, liên phát hiện ra cô thản nhiên đang nghịch quần áo của cô ta, vẻ mặt nhất thời khó nói hết.

Tô Trầm lại chỉ bên ngoài: "Ở chỗ hành lang, tôi nhìn thấy bên trong phòng chữa cháy có một cái búa, chúng ta có thể lấy búa ra, rồi đập hư cái khóa này là có thể vào rồi."

Mọi người lần nữa: "? ? ? ? "

Tổ chương trình: "? ? ? ? ? ?" Đậu móa!

"Nếu Mẫn thiếu vẫn còn trong toilet, thì còn có thể cứu hắn ra!" Nói xong, Tô Trầm Ngư cố gắng trợn tròn mắt lên, khiến cho chính mình hết sức vô tội, "Không, không thể sao?"

"Thật ra. . . . . Trầm Ngư nói rất đúng." Không nghĩ đến người đầu tiên đáp lại mình lại là Phó Thanh Hứa, ánh mắt trong suốt của Tô Trầm Ngư nhìn sang, Phó Thanh Hứa đụng phải ánh mắt của cô, có chút không được tự nhiên mà dời đi.

"Chúng ta có nhiều người như vậy, không cần phải sợ một con ma." Trong mắt Phó Thanh Hứa có ý cười nhàn nhạt, "Tổ chương trình cũng chưa từng nói qua rằng, chúng ta không thể động đến quỷ mà."

Vốn dĩ, các khách mời tuân theo nhiệm vụ và một số quy tắc do tổ chương trình đưa ra để định hình lối tư duy của họ, mọi người theo bản năng liền theo manh mối 'quỷ' cung cấp đi, mà Tô Trầm Ngư đưa ra đề nghị đó, trực tiếp lại có hiệu quả, hoàn toàn ngoài quy tắc, chính là . . . . . quá thô bạo.

"Đúng vậy." Lưu Huống vỗ tay một cái, "Trầm Ngư nói đúng, chúng ta trực tiếp phá cửa, hỏi con ma bên trong là được rồi, đơn giản mà trực tiếp."

Tạ Vân Điềm nhịn không được hỏi Tô Trầm Ngư: "Không phải cô sợ sao?"

Cô bắt đầu hoài nghi Tô Trầm Ngư giả bộ sợ hãi.

"Ở cùng với mọi người, tôi cũng không sợ hãi như vậy." Tô Trầm Ngư phản bác vừa có lý mà còn có căn cứ, "Nếu nhiều người thế mà tôi còn sợ, thì tôi đây cũng quá vô dụng rồi."

Tạ Vân Điềm á khẩu không trả lời được: ". . . . . "

Bên phía tổ chương trình.

"Bọn họ thật sự muốn lấy búa chữa cháy phá cửa!"

"Đạo diễn, muốn ngăn bọn họ lại không?"

Đạo diễn không hoảng hốt chút nào, kiểm soát cục diện: "Không cần, đem cửa khóa lại, bọn họ muốn đi lấy búa, không cho bọn họ đi là được."

Dừng một chút, lại nói: "Lặng lẽ cất búa chữa cháy đi."

Nhân viên công tác cảm thán.

"Tô Trầm Ngư này, hoàn toàn không theo quy tắc nào nhỉ."

Đạo diễn cười lớn ha hả: "Như vậy mới càng thú vị."

Cánh cửa 'phịch' một tiếng rồi đóng sầm lại.

Lưu Huống xông tới, vặn khóa cửa vài cái, rồi quay đầu lại nhìn mọi người: "Mở không nổi."

Giọng nữ âm u: "Mấy người không nghe lời, muốn tổn hại đến tôi, mấy người đều phải chết."

Không biết từ đâu có một luồng gió, đèn ký túc xá tắt, bốn phía là một mảnh tối đen, một âm thanh kinh hãi đột nhiên phát ra, đến từ Lưu Huống: ". . . . . .Vừa rồi có cái gì đó như lông nhung đụng vào tôi."

Bóng tối dễ làm cho người ta sinh ra sợ hãi, những điều không rõ trong bóng tối càng làm nỗi sợ hãi thêm trầm trọng, mặc dù biết đó là giả, biết thì biết đó nhưng không có biện pháp khống chế bản năng của mình.

Tạ Vân Điềm cảm giác có cái gì đó thổi một hơi về phía mình, cô theo bản năng liền đưa tay bắt Tô Trầm Ngư ở bên cạnh, cô nhớ rõ là Tô Trầm Ngư luôn ở bên cạnh mình, nhưng cô ta chỉ bắt lấy được khoảng không.

Và có một thứ gì đó lạnh lẽo bắt lấy cô, đó không phải là Tô Trầm Ngư.

Tạ Vân Điềm hất cái thứ đó ra, giọng nói trong nháy mắt cao lên: "Tô Trầm Ngư . . . . Cô đang ở đâu?"

". . . . . .Cô ấy ở đây." Trả lời Tạ Vân Điềm chính là Phó Thanh Hứa, cô gái đang thật cẩn thận kéo góc áo anh.

Tạ Vân Điềm: "? ? ? "

Lưu Huống kêu lên một tiếng.

"Lưu Huống anh bị làm sao vậy?"

"Không có gì . . . . . " Lưu Huống làm sao có thể thừa nhận rằng, bởi vì mình bị dọa mà đụng vào mép giường.

"Mọi người đến bên cửa sổ đi." Giọng nói trầm ổn của Phó Thanh Hứa có ý tứ trấn an, chợt 'đinh' một tiếng, một tia lửa tỏa ra, xóa tan đi bóng tối.

Nhưng mà khi chút ánh sáng này tỏa ra, thì nhất thời dẫn ra vài tiếng hét chói tai.

"Mẹ ơi! ! !" Nhìn theo ánh sáng lờ mờ đó, có thứ gì đó đang đứng trên giường nơi mà Lưu Hướng đập chân vào, thứ đó tự phát sáng, nên có có thể nhìn rõ hình dáng của 'nó', khuôn mặt âm u trắng bạch, khoảng cách với Lưu Huống không tới mười cm.

Ngay sau đó thứ kia liền biến mất tăm hơi một cách nhanh chóng.

Chu Vấn Sâm nhìn lên tường có cái tay lướt qua một cách nhanh chóng, Tạ Vân Điềm trực tiếp bị Tô Trầm Ngư kéo đến bên cạnh Phó Thanh Hứa, rồi ân cần hỏi: "Chị Điềm Điềm, chị không bị sợ chứ?'

". . . . . " Cô không muốn trả lời câu hỏi này.

Cô chỉ muốn hỏi cô ta khi nào thì đã chạy đến bên cạnh Phó Thanh Hứa!

Lúc này, phía bên tổ chương trình một mảnh yên lặng.

Bởi vì sau khi đèn bị cưỡng chế tắt, để cho khách mời không cần phải bạo lực phá hoại, tổ chương trình quyết định 'trừng phạt' nhóm khách mời một chút, vì thế thả ra vài con 'ma', phần lớn toàn là con rối, chỉ có một người là thật, từ dưới gầm giường bò ra, chuẩn bị dọa Tô Trầm Ngư.

Sau đó con 'ma' vừa bò ra giơ tay bắt lấy Tô Trầm Ngư, đã bị Tô Trầm Ngư một đạp giẫm nát tay, tựa hồ Tô Trầm Ngư Bị dọa sợ không hề nhẹ, một trận nhảy loạn, nhảy đến bên cạnh Phó Thanh Hứa, kéo lấy ống tay áo anh, sợ tới mức ngay cả nói cũng không nói nên lời.

Phó Thanh Hứa Đành phải vỗ nhẹ bả vai cô, không tiếng động mà an ủi, sau đó lấy bật lửa ra, để cho mọi người tụ tập ở chỗ anh.

Con 'ma' lùi về dưới giường, nước mắt lưng tròng xoa xoa mu bàn tay bị giẫm đau . . . . Còn không thể kêu lên tiếng!

Hắn hối hận khi đi dọa Tô Trầm Ngư!

May mắn là Tô Trầm Ngư mang giày đế phẳng.

. . . . . 

"Thanh Hứa, cái bật lửa anh lấy ở đâu vậy?"

Phó Thanh Hứa: "Vừa mới tìm được ở ngăn kéo, tôi nghĩ có lẽ sẽ gặp phải tình huống không nhìn thấy nên cầm luôn . . . . . Bây giờ thì nó cũng có ích đó chứ."

"Những thứ đó đều chạy mất rồi . . . . ." Tim Lưu Huống đập loạn xạ, sắc mặt khó coi, lại nhớ đến vừa rồi mình không có 'anh hùng cứu mỹ nhân', "Trầm Ngư có làm sao không?"

"Tôi không sao." Tô Trầm Ngư lặng lẽ lắc đầu.

"Đây là hình phạt đối với chúng ta khi không nghe lời." Chu Vấn Sâm thở dài, "Xem ra chúng ta chỉ có thành thành thật thật đi tìm thư thôi, như vậy 'nó' mới có thể thả chúng ta đi ra ngoài."

Mọi người cũng hiểu được, tổ chương trình sẽ không đồng ý cho bọn họ dùng bạo lực thô bạo để lấy được manh mối, một khi bọn họ làm như vậy, tổ chương trình sẽ tìm cách ngăn bọn họ lại.

Khi đèn được bật trở lại, mọi người liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó cánh cửa 'ọp ẹp' một tiếng, từ từ mở ra.

Đi ra khỏi phòng ký túc xá, đi tới chỗ có cái búa chữa cháy mà Tô Trầm Ngư nói, quả nhiên, bên trong không có cái búa chữa cháy nào cả.

"Vẫn là phân nhóm ra đi tìm thư thôi, như vậy chúng ta mới có thể 'cứu' Mẫn thiếu ra sớm hơn." Chu Vấn Sâm nói.

Rốt cuộc thì Lưu Huống cũng có cơ hội, gấp gáp nói: "Trầm Ngư, chúng ta cùng nhau đi. Tôi thấy lá gan của Phó Thanh Hứa cũng lớn, vừa rồi cũng không có dọa anh ấy sợ, Thanh Hứa đi một mình cùng không thành vấn đề chứ?"

Phó Thanh Hứa: "Không thành vấn đề."

Đôi mắt của Tô Trầm Ngư tha thiết mong chờ nhìn Phó Thanh Hứa, cùng Lưu Huống đi vào ký túc xá số 4.

"Trầm Ngư, nếu cô sợ hãi, cứ ngồi ở chỗ này không cần nhúc nhích, tôi sẽ đi tìm, tránh không cẩn thận nhìn thấy thứ gì đó dọa đến." Lưu Huống lấy ra một cái dựa, ôn nhu săn sóc.

"Tôi cái gì cũng không làm, vậy thì không tốt lắm." Tô Trầm Ngư lắc đầu, "Tôi và Huống ca cùng nhau tìm, hơn nữa có anh ở đây, tôi không sợ."

Lưu Huống nghe thấy những lời này liền cảm thấy cả người thoải mái, hai người tìm kiếm ở trong ký túc xá này, nhưng không có thu hoạch gì cả.

"Có tìm trong toilet không?" Tô Trầm Ngư hỏi.

Lưu Huống do dự một chút, Mẫn Tích Chu chính là vào toilet liền bị nhốt lại, không biết có phải là ở trong toilet bị 'uy hiếp' nên không thể nói chuyện hay không, hay là bị đưa đi nơi khác.

Nhưng quả thật trong toilet cũng có thể giấu bức thư, không tìm không được.

Tô Trầm Ngư nhìn hắn một cái, giống như là đã nhìn ra được sự do dự của hắn, cố lấy dũng khí nhỏ giọng nói: "Huống ca, tôi sẽ đi vào."

"Như vậy sao được." Lưu huống như đinh đóng cột, Lưu Huống một phen đẩy cửa phòng toilet ra, hắn cảnh giác bốn phía, bất quá chẳng phát sinh chuyện gì cả, Lưu Huống ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, bước tới, rồi tiếc nuối nói, "Không có gì cả."

Sau đó hắn nhìn thấy Tô Trầm Ngư đứng ở trước cửa tủ im lặng hai giây, rồi xoay người đi ôm chăn.

Lưu Huống: "?"

Tổ chương trình: " . . . . . . "

Bọn họ nhìn vào màn hình, đồng loạt lâm vào trầm mặc.

Sau khi Lưu Huống bước vào toilet, Tô Trầm Ngư mở cửa tủ ra, bên trong đã sớm chuẩn bị tốt 'quỷ' máu chảy đầm đìa ở đó, theo lý thuyết Tô Trầm Ngư hẳn là sợ tới mức kêu to mới đúng.

Nhưng mà Tô Trầm Ngư chẳng những không có kêu to, ngược lại còn bình tĩnh đóng cửa như vậy.

Có chút không thích hợp đi.

"Có phải là bị dọa choáng váng rồi không?"

"Có khả năng."

Con 'quỷ' trong tủ quần áo cũng mang vẻ mặt chết lặng, hắn chính là con 'ma' bị Tô Trầm Ngư giẫm lên tay ở phòng số 1, nhanh chóng đổi lại trang bị chạy tới phòng này chờ.

Hắn cố ý gõ cửa tủ, tạo ra chút âm thanh, để thu hút dẫn Tô Trầm Ngư mở cửa, kết quả là khi Tô Trầm Ngư mở cửa ra, nhìn hắn một cái, hắn thật sự khó có thể phân biệt rốt cuộc ánh mắt đó có ý tứ gì, cuối cùng chậm rãi khép cửa tủ lại.

Vô cùng bình tĩnh.

. . . . . . Có phải có thứ gì đó không đúng lắm hay không.

Lưu Huống cười nói: "Trầm Ngư, có phải cô muốn mở cửa tủ ra hay không, nhưng lại sợ bên trong có thứ gì đó. Không sao đâu, để tôi."

"Đừng. . . . . "

Lưu Huống một phen mở cửa tủ ra, 'ma' chuyên nghiệp vội vàng làm tốt biểu tình.

"Má ơiiiiii! ! !" Lưu Huống nhất thời bị dọa đột ngột.

Sau vài giây, một cái chăn bay vào, chuẩn xác bao phủ con 'quỷ' một cách chắc chắn.

Lưu Huống: "Hả?"

'Ma': "? ? ?"

Tổ chương trình: "? ? ? ?"

"Mau, thả con ma ra đi!"

Lưu Huống theo bản năng kéo cái cái chăn đang làm cho con 'ma' không thể thoát ra ngoài, không biết Tô Trầm Ngư từ đâu lấy ra một sợi dây thừng, dùng tốc độ nhanh nhẹn đến mí mắt của người xem điên cuồng nháy liên tục, nhanh chóng đem con 'ma' trói lại.

Sau khi trói xong, cô trắng mặt, vẻ mặt sợ hãi: "Ha . . . . . Như vậy, như vậy 'ma' sẽ không thể . . . . . . Không thể dọa đến chúng ta."

Lưu Huống: ". . . . . "

Tổ chương trình: " . . . . . "

Con 'ma' không thể nhúc nhích: ". . . . . "

Nhưng mà cô dọa đến tôi áaaaaa! ! !

Hết chương 28.