Tử Tây Đảo một bãi đất trống, ba người hai nữ một nam đang đứng đối diện với nhau, phía xa xa một lão đầu tử đang nhắm nghiền mắt tựa dưới góc cây hưởng thụ.
" Trầm Lam, tiểu tử ngươi quyết định quay trở về một hồi sao, dù sao vi sư hiện giờ đã trở thành hình người, ước định giữa hai thầy trò ta đã không cần thiết nữa." Mộ Ly lúc này nhìn non nớt tiểu đồ đệ, còn nhớ lúc trước bởi vì tổn thương nguyên khí quá nặng khiến nàng không thể trở về hình người, vì vậy đã ước định với Trần Lam cần đại lượng dương khí từ nhân loại để chữa trị. Nhưng hiện tại nàng đã mượn nhờ kỳ hoa lực lượng mà trở về như trước, vốn đã không cần đến dương khí đến tu bổ. Mặt khác Đông Vực đang là hang ổ của Thái Nhất tông, từ sự kiện lần trước đối mặt với Mộ Tình Tình, Mộ Ly tin chắc phía nàng sẽ huy động lực lượng ráo riết tìm đến bọn họ.
" Thế nhưng mà." Trần Lam còn nhớ ước định của hai thầy trò hắn, nhưng hắn vẫn còn một mục đích để trở về, nhưng lại nghĩ đến an nguy của sự phụ mình, Trần Lam chỉ có thể ấp úng không biết làm sao cho phải.
" Thế nào, có tâm sự cứ việc nói, vi sư không phải là người không hiểu lý lẽ." Mộ Ly ngờ vực nhìn lúng túng Trầm Lam nói.
" Vậy...,vậy thì...." Trần Lam đỏ mặt cuối đầu, dưới ánh mặt trời chiếu xuống càng thêm khả ái. " Sư phụ ngài cũng biết, bản thân ta chính là một kẻ vô dụng, từ nhỏ bị người ức hiếp cho là phế vật, bản thân lại không thể nào khiến cho phụ thân hài lòng.... đệ tử, đệ tử nghĩ muốn cho phụ thân một lần vì ta mà kiêu ngạo, một lần vì ta mà tự hào."
Nói đến đây tiểu thí hài hai mắt đã lưng tròng nước mắt, nhưng bên trong kiên định ngoan cường ánh mắt đối lập hoàn toàn với sự yếu đuối đang thể hiện ra.
Dương Văn Nghi một bên liếc nhìn đánh giá từ trên xuống dưới tiện nghi sư huynh, trong lòng không biết suy nghĩ những gì.
" Cái tên này." Mộ Ly trắng mắt nhìn khiến Trần Lam hốt hoảng, thế nhưng nhìn thấy Mộ Ly lắc đầu thở dài, hắn biết sư phụ sẽ đồng ý ý kiến của hắn.
" Ngươi tiểu tử này, tính cách như vậy ở trong tu chân giới không biết là phúc hay hoạ, mà thôi mà thôi, cha mẹ sinh con trời sinh tính, vi sư cũng không phải là một tên bảo thủ lão đầu." Mộ Ly phất phất tay, ngầm đồng ý để cho Trần Lam trở về gia tộc tham gia tỷ thí.
" Sư phụ, ngài đồng ý, thật tốt quá." Trần Lam nhìn thấy Mộ Ly không phản đối mình, mặc dù không nói có đồng ý hay không nhưng cũng cho thấy không có phản đối.
Nhìn tiểu tử này hai mắt sáng rực vẻ mặt mừng rỡ, mới vài giây trước còn mít ướt rưng rưng hiện nay liền thay đổi một trăm tám mươi độ, Mộ Ly hung hăng trừng mắt thầm nghĩ " hảo tiểu tử thúi, diễn giỏi lắm, chờ đấy cho vi sư."
" Hừ, tiểu thí hài." Bên tai truyền đến tiếng hừ lạnh từ Dương Văn Nghi, phải nói nữ hài tử này một mặt tâm cao khí ngạo, cằm nhọn tinh xảo lúc nào cũng ngước lên cao, một bộ nữ vương cao ngạo khiến người sinh ra chán ghét.
" Ngươi nói ai đó, ta nhưng là sư huynh của ngươi." Trần Lam nghe tiểu sư muội chăm chọc không khỏi giận dữ đi đến chất vấn, miệng nhỏ chu chu không ngừng đối với sư muội thuyết giáo.
" Ta nói ngươi đó thì sao, từ khi nào bổn công chúa là ngươi sư muội hả, bổn công chúa dù sao cũng là hoàng tộc người, bổn công chúa mới là ngươi sư tỷ." Dương Văn Nghi mặt mũi lắm tắm nước miếng, vừa nói vừa hùng hổ tiến đến như muốn đánh nhau hơn thua.
" Bành, bành."
Hai cái bánh bao bổng xuất hiện từ trên đầu cả hai, đau đớn ôm đầu muốn quay sang mắng người nào, chỉ thấy một đôi mắt đỏ đằng đằng sát khí Mộ Ly đang đứng đó.
" Im lặng cho ta, nếu còn tái diễn đừng trách trên đầu nhiều thêm dị vật." Mộ Ly một tiếng rống giận, thanh âm đinh tai nhất óc khiến lá cây không khỏi lay động run run.
" Chuyện gì, chuyện gì, yêu thú tập kích." Tuổi già Diệp Vũ đang hưởng thụ trong mộng đẹp, lúc này đây đột nhiên nghe tiếng rống giận, không khỏi từ trong mộng đẹp đề cao cảnh giác.
Diệp Vũ chỉ thấy đằng xa ba tên thầy trò lúc này đang quay sang hắn gãi đầu cười hề hề, Diệp Vũ trắng mắt cảnh cáo liền tiếp tục mộng đẹp.
Mộ Ly ánh mắt nguy hiểm quay sang hai đồ đệ, bị nhìn bằng ánh mắt như vậy khiến cả hai không khỏi rụt cổ lại.
" Chạy quanh đây 100 vòng, nếu dừng lại đừng trách vì sao cú đấm này cứng." Mộ Ly tay đưa lên nắm đấm, đe doạ nói.
Chỉ tội nghiệp hai người Trần Lam, lúc này đây liền vội vã tuân lệnh, nếu còn tiếp tục ở lại không biết chuyện gì sẽ xãy ra.
Buổi trưa, sau khi hoàn thành một buổi huấn luyện thể năng, lúc này cả hai mồ hôi ước đẫm quần áo, tóc tai bù xù không ra hình người, trên đầu còn không thiếu vài cái bánh bao trang trí.
" Một canh giờ nghỉ ngơi tắm rữa, chuẩn bị chính thức luyện tập." Phía xa Mộ Ly đi đến, trên tay xách theo một con xụi lơ báo đốm, hung tợn cái đầu bị một quyền nát bấy, thảm trạng kinh dị.
Nhìn thấy một màng này vốn đang hưng phấn vì được nghĩ ngơi, cả hai tiểu thí hài bất tri bất giác nuốt nướt bọt, cùn lúc suy nghĩ " nếu đầu ta cứ bị đánh như vậy về sau sẽ ra thế nào."
Xoa xoa u u cái bánh bao trên đầu, cả hai uýnh lên chạy không thấy bóng dáng.
" Hừ, hai tên tiểu quỷ." Mộ Ly nhìn cả hai biến mất trên mặt không thiếu nụ cười khoái chí.
" Nha đầu ngươi biết nấu ăn." Mùi thức ăn lan toả, Diệp Vũ lão đầu chậm chạp đi đến Mộ Ly bên cạnh, bán tin bán nghi nhìn đang cháy đen thịt nướng.
" Lão đầu ngươi cũng biết ta bản lĩnh, chuyện này là nhỏ nhặt mà thôi." Mộ Ly nhe răng cười.
Diệp Vũ nhìn khuôn mặt bỉ ổi kia liền không hề tin tưởng, dứt khoát chạy trốn nơi đây.
" Hừ, không biết hưởng phúc." Mộ Ly chu mỏ quay sang công việc của mình, lúc này hai mắt nàng liền sáng lên, thì ra hai tiểu đồ đệ đã lon ton chạy đến.
" Hai tiểu tử thật đúng lúc, mau mau đến đây ăn thịt nướng, thử xem tay nghê của vi sư xem thế nào." Mộ Ly nói chưa dứt đã đi đến trước mặt cả hai đồ đệ, nhìn cả hai ngơ ngác nhìn trong tay thịt nướng, nàng càng đắc ý thầm nghĩ " thế nào, nhìn ngon đi."
" Sư phụ... cái này... có thể không ăn được không." Trần Lam run run nhìn trong tay đen thui dị vật, ánh mắt cầu xin nhìn Mộ Ly.
" Hửm, tiểu thí hài đang tuổi ăn tuổi lớn, nhanh ăn đi." Mộ Ly vừa nói vừa động thủ, tay đã cầm Trần Lam trong tay thịt nướng nhét vào trong miệng hắn.
" Ưmmmmm." Trần Lam trợn trắng mắt, hai mắt rươm rướm muốn phát khóc.
" Trời ạ, đây là đồ ăn sao." Trần Lam hò hét trong lòng.
" Ta, ta không ăn, dù có chết ta cũng không ăn thứ dơ bẩn... ưnmm." Dương Văn Nghi chưa nói hết, miệng đã bị dị vật bịt kín, một cảm giác buồn nôn dâng lên đến tận não.
" Thế nào ăn ngon đi." Mộ Ly nhìn cả hai ha ha người nói.
" Đây là cho người ăn sao, rõ ràng là muốn hại người." Phun ra trong miệng đen thui thịt nướng, cả hai đau đớn kêu rên.
" Bùm, bùm."
Hai bánh bao thịt lần nữa lại nổi u lên, nhìn cả hai khóc không ra nước mắt, Mộ Ly âm thầm cười trong lòng " Âm chết hai tiểu tử ngươi."
Mộ Ly tính cách phân liệt lại lần nữa tái phát.
Tg: đổi gió hài hước tí, ngày mai sẽ là tu luyện tu luyện khô khan.... Inbox ý kiến, ad fb: facebook.com/tieu.minh.750