Nữ Phụ Thế Kỉ 31

Chương 6: Ra khỏi nhà

Chiều muộn, chân trời tản mác một loại không khí tiêu điều.

Gió, khẽ cuốn những chiếc lá khô vướng vào đôi giày thể thao đắt tiền, hai lon nước ngọt lăn lông lốc trên mặt đất. Đôi mắt đen đầy vẻ sợ hãi nhìn chiếc ghế đá trước mặt giờ trống không.

"Tiểu Nhan!"

~*~

"Có người muốn nhảy lầu!"

Tiếng kêu thất thanh của ai đó làm Tịch Nhan giật mình, hàng trăm con người từ tứ phía ùa lại đồng loạt nhìn lên cao. Tịch Nhan bị chen lấn trong đám đông rối loạn cố đưa mắt nhìn lên tầng thượng của tòa nhà trước mặt. Ở nơi đó, một người con gái đang đứng vắt vẻo trên ban công bệnh viện. Hai tay cô ta nắm chặt thanh xà, cả người đu ra khỏi lan can ngửa đầu nhìn lên trời. Chỉ cần buông nhẹ tay là rơi thẳng xuống đất.

Những tiếng ồn làm náo động cả một khu trung tâm. Các bác sĩ cùng y tá của bệnh viện cũng đã có mặt bên ngoài, người nào người ấy bịn rịn mồ hôi. Sợ hãi là thế, lo lắng là thế nhưng cũng chưa thấy ai dám lên trên khuyên can bệnh nhân. Họ chỉ biết đứng im mong người con gái trên cao kia đừng làm chuyện dại dột trước khi cứu hộ tới, nếu không danh tiếng cái bệnh viện này sẽ đi tong.

"Người đó là ai, sao lại làm chuyện dại dột như vậy?"

"Nghe đồn là con gái thất lạc của một vị chủ tịch nào đó. Lúc nãy trong bệnh viện có người gọi điện thông báo, vị chủ tịch và phu nhân sắp tới đây rồi."

"Còn nữa, nghe nói mấy hôm trước cô ta phải nhập viện vì shock, hôn mê rồi mà trên tay vẫn ôm cái xác của đứa con nhỏ tuổi. Liệu có phải vì mất con mà nghĩ quẩn không?"

Lời bàn tán của ba người bệnh nhân bên cạnh đều lọt vào tai Tịch Nhan, tuy ngoài mặt không biểu hiện nhưng không thể phủ nhận cô cũng có chút lo lắng. Chỉ là một chút thôi, cô cũng không phải hạng người vô tình đến mức nhìn người ta muốn tự vẫn mà không chút mảy may. Nhưng là trong tình trạng bị chen lấn thế này muốn thở cũng khó chứ đừng nói tới thương xót.

Nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng thằng nhóc vừa nói chuyện với cô, tay lại bị ai đó nắm chặt. Cúi đầu muốn biết kẻ biến thái lợi dụng thời cơ lại chỉ thấy cậu nhóc hồi nãy đang ra sức kéo cô tách ra khỏi đám đông, hớt hải chạy về phía cầu thang bộ hướng lên tầng thượng.

Vậy là chỉ vài phút sau Tịch Nhan đã có mặt trên tầng thượng khu bệnh viện mười tầng sau pha chạy bộ cầu thang mệt nghỉ. Vì có chuyện xảy ra nên tất cả các thang máy đều tạm ngưng hoạt động. Tránh hiện tượng người dân vì tò mò mà kéo nhau lên kích động bệnh nhân. Đứng thẳng người nhìn quanh một vòng, sân thượng rộng lớn vắng tanh yên tĩnh. Ngoài cô ra cũng chỉ có người con gái đang thờ ơ đứng trên lan can kia.

Không đúng! Còn thằng nhóc tám tuổi lôi cô lên đây kia nữa, nghĩ vậy, tử mâu lam nhạt vô thức tìm kiếm quanh sân thượng.

Trời buổi sáng mưa to là thế mà giờ nắng lại trở lên gay gắt, nắng chiều dội xuống người cô, đổ cái bóng dài xuống sân bỏng rát. Thằng nhóc đó đang đứng im dưới nắng, đôi mắt đen sâu thẳm ngập tràn yêu thương nhìn người con gái vẫn đang chênh vênh trên sà lan tầng thượng.

Nắng gắt gao xuyên xuống chói mắt!

Cảm thấy có người lại gần, người con gái đó xoay người lại. Đôi chân trắng noãn bám hờ vào vách tường di chuyển, mỗi hành động đều khiến những con người cả trên lẫn dưới giật thót tim. Tịch Nhan đờ đẫn nhìn, đó là một người con gái còn rất trẻ, có lẽ cũng chỉ hơn Tịch Nhan vài tuổi. Khuôn mặt kiều diễm phảng phất nét u buồn tang thương, đôi mắt tử đằng tím giống như đã khóc quá nhiều mà trở lên khô cạn. Nếu không phải có chút xanh sao yếu ớt do điều trị thì đó quả thực là một người con gái vô cùng xinh đẹp. Người con gái đó nhìn Tịch Nhan, mục quang lúc buồn bã lúc bi ai, khi thân quen khi lạ lẫm. Thật sự là vô cùng diễm lệ.

Hai người cứ đứng im như vậy không biết bao lâu, giống như hai đóa hoa bách hợp khiến người ta không khỏi mê đắm. Gió thổi làm rối loạn mái tóc nâu, không hiểu sao đối với người con gái trước mặt Tịch Nhan lại có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc. Cô như đi lạc trong dòng cảm xúc hỗn độn tới khi người con gái cất lời đánh thức. Giọng nói ấy trong như tiếng ngọc vỡ, mộng mị khiến người ta cảm thấy mơ hồ.

"Cô là ai?"

"Tôi tên Tịch Nhan!"

Giống như bị thôi miên, Tịch Nhan vô thức trả lời mà chính cô cũng không hiểu vì sao. Người con gái đó bỗng nhìn thẳng cô, hai tay buông xuống, thản nhiên ngồi vắt vẻo trên xà lan can. Hai chân đưa đẩy đùa nghịch cùng gió giống như vẫy vùng trong một cái hồ tử thần, chờ đợi sóng cuốn xuống chìm trong màn đêm bất tỉnh.

Chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng đủ gây ra tai nạn chết người.

"Tịch Nhan! Cô tới đây làm gì?"

Tiếng nói ấy lại vang lên, giống như đang mơ lại giống như thực tại.

"Tôi..." Tịch Nhan ấp úng, bất chợt nhận ra mình giống như một kẻ vô duyên đi lạc tới đây. Cũng không hiểu vì sao chỉ vì câu nói của một thằng nhóc không quen không biết lại để mặc nó lôi tới nơi này. Cúi đầu nhìn xuống thằng nhóc hồi nãy, vẫn là cái ánh mắt nhìn cô như van xin. Phải rồi! Nó muốn cô cứu mẹ của nó, vậy... "Tôi tới đây cứu cô!"

"Cứu tôi?"

Khuôn mặt yêu diễm thoáng chút ngạc nhiên, người con gái khó tin lặp lại lời Tịch Nhan, đôi môi đỏ khẽ cong lên nụ cười yêu mị.

"Tại sao cô phải làm chuyện dại dột như vậy?"

"Tịch Nhan, để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện. Vài năm trước, thế giới này từng tồn một người con gái mười bốn tuổi giản dị, ngây thơ. Cuộc sống của nó trong sạch tựa một trang giấy trắng luôn bị người ta tẩy bỏ những thứ dơ bẩn. Vì quá chán ghét bị gò bó, nó tự mình trốn ra khỏi nhà trải nghiệm cuộc sống xa lạ bên ngoài. Trốn tránh tới một thành phố sầm uất, rồi bị người ta lừa gạt. Số tiền ít ỏi đem theo bị cướp mất, người ta bán nó vào một quán bar làm gái tiếp khách. Sỉ nhục, lăng mạ, cuộc đời nó lần đầu tiên cảm thấy thống khổ đến vậy. Cứ ngỡ rằng cuộc sống đến đây là chấm dứt, vào giờ phút nó yếu đuối nhất lại được một bàn tay đưa ra giúp đỡ. Nó không ngần ngại nắm lấy bàn tay ấy, nắm lấy bàn tay của một thiếu niên mười bảy rồi sa vào yêu lúc nào không biết. Nó yêu anh ta sâu đậm, nhưng càng yêu lại phát hiện ra anh ta càng hời hợt. Tới lúc biết được anh ta cứu nó chỉ là vì cá cược với bạn bè nó lại phát hiện ra mình đã mang thai. Ôm đứa con yếu ớt ra khỏi bệnh viện, trước đó vì yêu mà không muốn thì tới giờ lại là không dám về nhà. Lăn lộn khó khăn suốt mấy năm trời để nuôi con, công việc khổ cực thế nào cũng làm qua. Đáng tiếc, đứa con đó chỉ vừa tròn tám tuổi đã bị "ông nội" nó sai người giết hại vì sợ ảnh hưởng danh tiếng."

Người con gái trầm giọng, quá khứ phủ một lớp bụi mờ như cơn bão lũ ồ ạt kéo về, trái tim co thắt dữ dội, đau rã rời. Một người con gái, mười bốn tuổi mang thai, mười năm tuổi bế con, tới khi hai mươi ba tuổi lại tự mình ôm lên cái xác của đứa con đã chết. Như vậy, thật quá sức chịu đựng.

Không gian như chìm sâu vào im lặng, im lặng đến nghẹt thở, ngoài im lặng cũng chỉ có tiếng gió khẽ rít trên sân thượng của buổi chiều tàn. Đôi mắt kia không còn là giống như mà thật sự đã vì khóc quá nhiều tới mức không thể rơi lệ. Tám tuổi? Bị ông nội sát hại? Tịch Nhan cúi đầu nhìn thằng nhóc đứng cạnh cô, nó đứng dưới nắng, nhưng lại không đổ bóng. Bàn tay đưa lên muốn chạm vào khuôn mặt xanh sao kia lại chỉ có thể xuyên qua. Để lại cho con người một cảm giác lạnh đến thấu xương.

Bất giác nhếch môi tự giễu cợt, cảm giác này thật quá quen thuộc. Quen thuộc đến mức lạ lẫm. Tại sao ư? Lúc còn là Lâm Di cô từng làm người thực vật ba năm do một vụ tai nạn, tới khi tỉnh lại cứ mỗi đêm trăng tròn sẽ nhìn thấy những thứ đáng sợ. Lúc đầu vì quá sợ hãi cô không dám ra đường, nhốt mình hai tư trên hai tư trong một căn phòng sặc mùi tỏi dán đầy tường bùa chú. Sau này đã quen cô lại coi họ giống như người dương, thậm chí còn không phân biệt được đâu là hồn ma đâu là người sống. Cuộc sống trở nên hòa đồng, đi tới đâu cũng có người nói chuyện. Nhưng thật không ngờ dị nặng đó lại theo cô tới tận đây.

"Người con gái mười bốn tuổi đó là cô?"

"Phải!" Không ngần ngại trả lời, đôi mắt tử đằng nhìn lên trời dường như ngấn lệ. Tịch Nhan như chết lặng. Nỗi đau của một người mẹ mất con, tự tay mình ôm lên cái xác lạnh lẽo của đứa con đã chết thê lương biết nhường nào. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sự đau khổ đó nào ai thấu được.

Rắc!

Âm thanh xụp đổ vang lên, Tịch Nhan chưa kịp định thần đã thấy người con gái đó ngã tụt xuống. Cô sợ hãi tột cùng, chạy tới nắm chặt bàn tay đang chới với trên không. Dưới kia, tiếng hét sợ hãi của cả ngàn người như chọc thẳng vào màng nhĩ cô. Cánh tay đập vào bờ tường đau đến tê dại.

Người con gái ngẩng đầu nhìn Tịch Nhan, trong đôi mắt đó bi thương cùng cực, tử đằng hiện rõ sự thống khổ bi ai. Giọng nói trong veo như cầu xin sự giải thoát.

"Tịch Nhan! Buông tay tôi ra!"

Tịch Nhan ra sức lắc đầu, mồ hôi rịn ra ướt đẫm trán. Cô không thể, người khác ra sao cô không quan tâm, nhưng cô thật sự không muốn nhìn người con gái này chết. Bỗng giật mình nhận ra cô và cô ta chưa hề quen biết, trong kí ức của chủ thể cũng chưa từng xuất hiện gương mặt hoàn mĩ kia. Nhưng tại sao, tại sao nhìn cô ta rơi vào nguy hiểm lòng cô lại đau, giống như nhìn thấy một người thân sắp rời xa mình vậy.

Bàn tay nhỏ nhắn vịn chặt thành lan can, nếu giờ cô buông tay người con gái này sẽ gián tiếp bị cô hại chết. Hơn nữa... Hơn nữa thằng nhóc đó muốn cô cứu mẹ nó.

Phải! Chỉ là ép mình kiếm ra một lí do cũng được, bằng mọi giá cô phải cứu được người này. Dù cho bàn tay ấy không muốn níu tay cô, dù cho danh giới giữa sự sống và cái chết chỉ là một sợi dây mong manh cô cũng phải kiên cường giữ lấy.

"Nếu tôi nói tôi nhìn thấy con cô thì sao?"

Thấy người con gái vẫn im lặng như không tin vào tai mình, Tịch Nhan tiếp giọng.

"Nếu tôi nói con trai cô muốn tôi tới đây cứu cô thì sao?

"Tịch Nhan, cô điên sao? Con trai tôi chết rồi! Nó đã chết rồi! Tôi thực sự không chịu đựng được nữa! Thả tay ra đi, tôi xin cô!"

"Không chịu được thì buông bỏ đi, tự mình sống một cuộc sống vui vẻ. Cô nói cô đau, tôi đâu phải không biết đau là gì. Từ nhỏ đã phải đi xin ăn kiếm tiền, tới khi được đủ ngày ba bữa thì bị người ta giày vò, cả tâm hồn lẫn thể xác đều đau hơn cô gấp trăm lần. Không có ba, lại bị chính mẹ ruột căm ghét, cuộc sống đó cô đã từng trải qua bao giờ chưa. Cô từ nhỏ đã được sống sung sướng, được ba mẹ yêu thương, cuộc sống của cô tôi ganh tị cũng không được. Nghĩ thử xem, nếu cô chết rồi người nhà của cô sẽ ra sao? Đứa con luôn đi bên cạnh mà cô không nhìn thấy sẽ ra sao? Nhìn thấy cô như vậy nó có vui không? Ba và mẹ của cô sắp tới đây, nhìn thấy cô nằm dưới kia họ sẽ cảm thấy như thế nào? Cô cũng đã làm mẹ, cô muốn chính mắt nhìn thấy đứa con đứt ruột đẻ ra ngừng thở lắm sao? Tin tôi, tôi có thể nhìn thấy hồn ma, tôi có thể nhìn thấy con của cô đang ở bên kia nhìn chúng ta. Lên đây đi được không?"

Tịch Nhan từ tốn thốt lên từng câu, giọng nói của cô trở nên nhỏ bé trước gió. Câu nói ấy là nói cho người con gái hay cho chính cô nghe? Nỗi đau của cô, dù có xé ruột xé gan ra cũng không thể sánh bằng. Cúi đầu chờ đợi, chờ đợi người con gái ấy nắm lấy tay cô, chờ đợi một cuộc sống mới mở ra.

"Trang giấy trắng của cô rách rồi thì dán lại, bị dơ bẩn thì tẩy bỏ đi. Mặc dù mãi mãi không còn nguyên vẹn như trước nhưng sự thay đổi của nó khiến nó trở nên kiên cường hơn. Đau một lần sau này sẽ không thấy đau nữa."

...

Xe cứu hộ đã tới cửa bệnh viện, lúc đưa người con gái ấy lên cũng là lúc Tịch Nhan kiệt sức. Vệ sĩ đứng chật cả sân thượng, cặp vợ chồng quyền quý hớt hải chạy tới ôm lấy con gái vừa mừng vừa sợ hãi. Gặp lại con sau bao nhiêu năm tìm kiếm, trên gương mặt người phụ nữ phúc hậu chảy xuôi từng giọt lệ lo lắng, người đàn ông ôn tồn vỗ lưng an ủi vợ con mình. Gia đình đoàn viên, còn gì có thể diễn tả.

Tịch Nhan đứng một bên nhìn gia đình hạnh phúc, cô không chịu nổi quay đi, đôi mắt xanh cay xè không ngăn được giọt nước nóng bỏng trào xuống gò má. Cô cũng muốn có một người mẹ như vậy, một người cha như vậy, một gia đình ấm áp bằng nửa vậy thôi cũng được. Nhưng là, tất cả đều không có, cô chỉ có những người thân nhìn cô bằng ánh mắt đầy cay nghiệt.

Gió vẫn quật vào người cô, nhưng tới lúc này cô đã không còn sức gánh chịu. Khung cảnh trước mặt một trận mơ hồ choáng váng, cô cũng chẳng biết mình đang ở đâu mà ngã gục xuống đất. Tịch Nhan lịm đi, thân thể yếu ớt mệt lả trên đất. Quên đi mọi thứ để mặc cho bản năng đưa đường dẫn lối. Cuộc sống này tới bao giờ cô mới được giải thoát. Ván cờ nắm trong tay, nhưng cô đâu thể tự điều khiển số phận của chính mình. Vẫn là phải chờ người ta an bài sắp đặt.

Liệu trò chơi này, cô có thắng?

~*~

Trời về khuya, bóng đêm buông xuống mặt đất những màn sương se lạnh. Chiếc xe ô tô sang trọng đỗ lại trong con ngõ vắng lặng mờ nhạt bóng đèn, hoàn toàn trái ngược với khung cảnh nhộn nhịp của khu phố phồn hoa bên ngoài. Ồn ào và sôi động.

Mạnh Thành Lăng ngồi trên xe im lặng nhìn Tịch Nhan ngủ. Tóc nâu tùy ý buông xõa xuống đôi vai gầy, khuôn mặt yêu diễm thanh thuần, mi mắt khép lại mệt mỏi. Chân mày thỉnh thoảng khẽ cau lại như đang nhìn thấy những thứ đáng sợ trong mơ. Hơi thở đều nhẹ nhõm như không lại giống như phảng phất chút gì đó u buồn. Cô lúc này giống như tháo bỏ lớp ngụy trang mạnh mẽ, trở vệ làm một đứa con gái vô đỗi giản dị. Nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác sợ hãi chỉ dám nhìn mà không dám động vào.

Thật kì lạ, tại sao trước đây Mạnh Thành Lăng không nhìn thấy những thứ này của cô. Trong mắt anh, Tịch Nhan trước kia là một con người lẳng lơ đầy dơ bẩn. Anh chỉ mải mê nhìn vào sự thuần khiết của Tịch Du mà quên rằng bên cạnh mình luôn có một người con gái sẵn sàng hy sinh cả tính mạng để cứu anh. Để rồi lăng mạ cô, để rồi sỉ nhục cô, tới bây giờ đột nhiên lại thấy hối hận. Anh như thế này là vì cái gì?

Vì cô thay đổi?

Không! Như vậy còn chưa đủ! Là vì những lời hôm trước cô đã nói với anh. Vì hôm nay anh đã nhìn thấy cô vật vã liều mạng cứu người. Hay còn vì một lí do khác?

Tịch Nhan mở mắt, cô thất thần như người bị mất đi hồn vía. Nếu không nghe thấy tiếng thở đều còn tưởng cô quên cả hô hấp. Không quan tâm mình đang ở đâu, chỉ ngồi im lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính. Ánh đèn mờ nhạt hắt xuống đường, cô cứ nhìn như vậy, xa xăm chờ đợi không biết bao lâu.

"Tịch Nhan..."

Mạnh Thành Lăng sốt ruột nhìn cô, miệng muốn mở lời lại không dám lên tiếng. Cuối cùng chỉ đành thốt lên hai chữ "Tịch Nhan".

Hai tiếng này đánh mạnh vào tim Tịch Nhan, giống như đánh thức cô khỏi cơn mộng tưởng hão huyền. Bao nhiêu năm đi theo anh ta, khổ sở để được nhận lại hai chữ này cũng là chưa từng có. Họa chăng chỉ là gọi thẳng họ tên cô đầy phẫn nộ để bảo vệ Tịch Du. Hai tiếng này sao nghe ngọt vậy? Ấm áp vậy? Nếu không phải nhìn thấy trước mặt là Mạnh Thành Lăng cô còn tưởng ai đó gạt cô, muốn nhìn thấy cô vui sướng trong mộng tưởng.

Nhưng...

Ngọt thì sao?

Ấm áp thì sao?

Cô nguyện đui mù để tin rằng người vừa gọi cô không phải Mạnh Thành Lăng. Phải! Dù ngoài mặt có lạnh nhạt thế nào cô cũng không thể phủ nhận trái tim đang đập loạn, co thắt đau lên từng trận. Chủ thể yêu anh ta, cô có làm thế nào cũng không khỏi rung động. Thậm chí tin rằng nếu bây giờ anh ta hỏi cô một câu "Tịch Nhan! Em không khỏe sao?" Cô cũng sẽ ngay lập tức mà òa khóc.

Nhưng là, Mạnh Thành Lăng trong nguyên tác chỉ có thể nói những lời đó với Tịch Du. Còn với cô, không bao giờ!

"Mấy giờ rồi?"

Hỏi một câu không đầu không cuối, Tịch Nhan vẫn không hề nhìn anh ta lấy một cái. Cô muốn thoát khỏi những suy nghĩ viển vông kia, nếu không cô sẽ rơi lệ lúc nào không biết.

Vốn dĩ chỉ là một câu hỏi khéo, nếu là Mạnh Thành Lăng thường ngày sẽ thừa có thể nhìn ra cô là có ý gì. Nhưng hôm nay anh lại trở nên luống cuống, y như một kẻ ngốc bị bắt quả tang cúi đầu nhìn đồng hồ. Tại sao đối diện với sự lãnh đạm đến xa lạ kia anh lại biến thành như vậy. Điều đó ngay cả người thông minh như Mạnh Thành Lăng cũng không thể giải đáp.

"Chín giờ..."

Còn chưa kịp nói hết câu đã thấy cô lẳng lặng mở cửa xe. Cảm thấy có chút vướng víu, Tịch Nhan cúi xuống liền thấy chiếc áo khoác nam vẫn choàng trên người mình. Mùi hương quen thuộc truyền vào mũi, là áo khoác của Mạnh Thành Lăng!

Thật tốt bụng! Anh ta không sợ dơ áo à? Mà không, chiếc áo đắt tiền này chắc chắn sẽ bị anh ta ném bỏ, đồ vật chỉ cần cô chạm vào Mạnh thiếu gia có chết cũng không bao giờ sờ đến.

Thấy Tịch Nhan vẫn thẫn thờ nhìn áo khoác, Mạnh Thành Lăng còn chưa kịp mở lời đã thấy cô bước xuống xe thẳng tay đem áo khoác của anh vứt vào sọt rác. Dù gì cũng là vứt bỏ, chi bằng để cô giúp anh ta không cần tốn nước rửa tay.

"Tịch Nhan!"

Mạnh Thành Lăng định thần vội vàng mở cửa xe chạy theo Tịch Nhan, tới khi nắm được tay cô lại chỉ biết im lặng. Khung cảnh này, giống hệt ngày hôm trước, những câu nói vô tình Tịch Nhan nói ra như lũ vỡ bờ đập vào tai anh, đau rát.

Tịch Nhan cúi đầu, nhìn bàn tay bị giữ chặt lại nhìn Mạnh Thành Lăng khó hiểu khiến anh ta thất thố buông tay.

"Giờ cũng muộn rồi, tôi đưa em về!"

Tịch Nhan quay người lại, cảm thấy có chút khó tin. Đừng nói cô, ngay cả người đối diện cũng không thể tin đó là lời anh nói. Cứ coi như tìm đại một lí do cũng được, anh thật sự cảm thấy không muốn rời xa cô.

"Mạnh thiếu gia! Cảm ơn anh đã giúp tôi, nhưng tôi không nghĩ chúng ta thân thiết đến vậy. Tôi có thể tự về, không cần bận đến anh."

Tịch Nhan bình thản nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mĩ quá độ của Mạnh Thành Lăng. Khuôn mặt này đẹp đến mức đã nhìn biết bao năm vẫn thấy chưa đủ. Nếu là Tịch Nhan trước kia, chỉ cần liếc mắt một cái cũng cảm thấy hạnh phúc nói không lên lời. Nhưng cô bây giờ lại khác, chưa cần nhìn cũng cảm thấy thù hận ngập người.

Ngữ khí nói ra, khoan thai điềm đạm không một chút phẫn nộ căm ghét nhưng vẫn khiến người đối diện không kìm nổi chột dạ. Phải! Họ đâu có thân thiết tới vậy, lí do của anh quá lố rồi!

Tịch Nhan quay đi, gió lạnh lùa vào khiến cô bất giác rùng mình. Nhưng cơn gió ngoài kia có lạnh đến đâu cũng không thể bằng cái lạnh trong lòng người. Tim cô đã bị những con người kia rạch nát, vết thương khép miệng giờ lại rỉ máu, cô đã đau tới mức không thể đau hơn. Nói cô muốn trả thù? Không hề, dù có giết chết đám bạc tình kia nỗi đau của cô cũng không thể giảm bớt. Nói cô muốn tha thứ lại càng không. Cô cũng chỉ là một con người, không phải thánh thần. Mà con người thì không bao giờ có thể bỏ qua cho những kẻ đã từng muốn cướp đi mạng sống của mình.

Mạnh Thành Lăng đứng im giữa đường, nhìn chằm chằm bóng hình người con gái đã đi khuất vào màn đêm. Trong lòng dâng lên những cỗ cảm xúc hỗn độn.

Thất vọng!

Đau đớn!

Kinh hãi!

Phẫn nộ!

Lại cúi đầu tự khinh miệt chính mình. Anh lấy quyền gì thất vọng? Lấy quyền gì phẫn nộ? Thậm chí anh còn không thể oán trách gì được cô, chỉ có thể tự nhủ cô làm vậy rất đúng. Trước đây chính anh đã đối xử với cô tệ bạc gấp trăm lần, một câu kia còn chưa đủ nói lên sự chán ghét của cô với anh.

Thật kì lạ! Mẫn Tịch Nhan, hình như Mạnh Thành Lăng tôi tới giờ mới nhận ra, từ trước tới giờ tôi đối với em đều đã sai! Sai hoàn toàn!

~*~

Về nhà, Tịch Nhan chết lặng đứng dưới sân nhìn đám đồ đạc bị quăng bừa bãi. Vali, quần áo, ngay cả chiếc laptop cũng bị chôn vùi dưới chiếc áo đồng phục và mấy quyển sách điện tử như vật phế thải. Một cái sân phủ đầy đồ vỡ nát. Toàn là của cô!

Mẫn Tịch Du mặc bộ đồ ngủ khuyến rũ đứng trước cửa khinh miệt nhìn Tịch Nhan, chờ tới khi người máy vứt nốt cái khung ảnh xuống đất vỡ tan tành mới mỉm cười thỏa mãn. Lại quay vào gọi vọng.

"Dì! Chị Nhan về rồi!"

Tịch Nhan còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy mẹ cô hùng hổ tiến lại tát cho một bạt tai. Chỉ là một bạt tai, cô quen rồi! Bị tát tới chảy máu còn chịu được, nhưng sao hôm nay nó lại đau đến mức khiến cô quỵ xuống đất. Có lẽ cô đã quá kiệt sức rồi.

"Con nhỏ này, sao mày dám cho người đánh Tiểu Du hả? Nếu không phải có Lãnh tổng ở đó thì em mày đã thành ra thế nào rồi?"

Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn "Mẹ", đây là lần đầu cô gặp mẹ Tịch Nhan từ lúc bước vào thế giới này. Thật giống như trong nguyên tác, từng làm gái nên cách trang điểm cũng vô cùng "đặc biệt". Phải! Là lần đầu tiên mà đã bị cho ăn bạt tai. Một màn chào mặt vô cùng ấn tượng, cô thật may mắn!

"Mẹ" cô nói cô sai người đánh Tịch Du? Lại là trò mới của nữ chính, nhưng lần này có chút quá đà. Cô thừa nhận mình cũng vô cùng muốn rạch nát lớp mắt lạ kia ra, nhưng là cô chẳng thừa tiền. Một người phải đi xin làm thêm như cô mà lại có tiền thuê người đánh nữ chính được nam chủ bảo bọc hai tư trên hai tư kia thì đúng là chuyện lạ. Nhưng chuyện lạ đó đã xảy ra trong căn nhà này hơn chục năm, lâu đến mức nó từ chuyện lạ lại trở thành chuyện thường tình.

"Con không làm!"

Phủ định ngắn gọn mặc dù biết chỉ là dư thừa, mẹ của cô sẽ không bao giờ nghe lời cô nói. Nhưng người ta đã nỡ khởi đầu cô cũng phải ùa vào mà diễn cho trọn vở kịch.

"Mày còn cãi, vậy mấy vết thương trên người Tiểu Du là từ đâu ra? Không lẽ nó tự làm mình bị thương để đổi tội cho mày."

Tiểu Du? Thật ngọt, tại sao bà ta chưa từng gọi Tịch Nhan bằng ngôn từ mĩ miều ấy. Nhìn người mẹ ruột đang nâng niu vết thương trên cổ tay Tịch Du, Tịch Nhan tự cười khinh bỉ. Thật đúng là diễn kịch cũng phải có căn cơ, không biết Mẫn Tịch Du kiếm đâu ra vết thương còn chưa to bằng hột đậu kia khoe mẹ kế khiến bà ấy đau lòng tới vậy. Cô ta tự làm mình bị thương hay nhờ người làm bị thương cô làm sao biết được.

"Dì à, con không sao, dì đừng mắng chị Nhan nữa!"

"Con còn nói không sao, bị thương thế này khi nào ba con về dì biết ăn nói sao?"

"Con không sao thật mà dì!"

Mặc kệ hai người trước mặt giả tạo rót mật vào tai nhau, Tịch Nhan vẫn ngồi dưới đất im lặng. Cô có thể nói gì được, họ giả tạo đã được bao nhiêu năm, người ngoài nhìn thấy còn tưởng mẹ con ruột. Dì ghẻ con chồng, trên đời này không ngờ cũng tồn tại bánh đúc có xương!

"Mày còn ngồi chết đó làm gì, còn không mau đem những thứ rác rưởi này ra khỏi nhà. Cái nhà này không chứa chấp nổi đứa như mày, tao không đuổi khi nào dượng mày về cũng đuổi mày đi!"

Chốt lại cũng chỉ là một câu này, đây cũng là thứ cô cần. Đuổi cô ra khỏi nhà thôi, có cần văn vẻ nhiều lời như vậy không. Nói hay thật, nhắc đến Mẫn Thiên Ngạo làm gì? Không phải chỉ là một cái cớ che mắt người ngoài thôi sao. Mẫn gia này trước giờ đều là hai mẹ con họ hoành hành làm chủ, người đàn ông duy nhất cũng chỉ là "vị vua bù nhìn" không hơn không kém.

Tịch Nhan cúi đầu lẳng lặng nhét đồ đạc vào vali. Cô mệt mỏi đứng dậy, cúi chào người mẹ ruột tôn kính rồi kéo vali quay đi. Chuyện này cũng chỉ là theo nguyên tác, không sớm thì muộn cô cũng phải ra khỏi nhà. Đi sớm một chút cũng tốt, cô càng đỡ đau đầu. Dù sao cái nhà này vốn dĩ cũng không dành cho cô, cô không hợp với những nơi xa hoa như vậy.

Kéo vali đi không biết bao lâu, Tịch Nhan cứ vậy lang thang trên đường. Thế giới này cô chẳng biết ai, bạn bè không có làm sao nhờ người giúp.

Dừng lại trước một khu trọ dột nát nhìn tưởng như có thể xụp đổ bất cứ lúc nào. Tấm bảng trọ mờ tới mức không nhìn rõ chữ. Tịch Nhan cứ đứng như vậy nhìn vào trong cho tới khi người đàn ông bước ra hỏi han.

"Cô muốn thuê phòng?"

Không trả lời chỉ gật đầu nhẹ một cái. Số tiền tiết kiệm của chủ thể không phải vô biên, vả lại hiện giờ cô còn chưa kiếm được việc làm. Nơi này cứ coi như ở được đi? Người ta sống được cô cũng sẽ sống được.

Hơn nữa, nơi này cách xa Mẫn gia, rất rất xa!

...

Tịch Nhan mở cửa, cách cửa cũ kĩ dù nhẹ tay thế nào cũng không thoát khỏi những tiếng "kọt kẹt" ghê rợn. Kéo vali để vào một góc, cô loạng choạng lần mò trong tối tìm đến giường. Cũng không thèm nhìn xem nơi mình phải sống như thế nào, cô mệt mỏi nằm xuống mơ màng thiếp đi như người đã chết. Cô thật sự không còn chút sức lực nào hết.

Đôi giày thể thao từ ban công bước vào, Khắc Hy lo lắng nhìn người con gái không một chút phòng bị ngủ trên giường. Người cậu lúc này mờ ảo như một làn khói, bất cứ thứ gì cũng có thể xuyên qua. Bước chân muốn lại gần Tịch Nhan lại không dám, cậu sợ cái lạnh của mình sẽ còn khiến cô mệt hơn.

Đôi mắt đen không chút tiêu cự im lặng nhìn cô như vậy, thời gian chầm chậm trôi. Nếu được, cậu chỉ muốn giây phút này mãi mãi dừng lại, nhưng là nếu điều đó có thể xảy ra thì Khắc Hy cậu đã không thành ra cái dạng này.

Tịch Nhan mê man trong mơ, cô mơ thấy mình trở về là Lâm Di. Vui vẻ đùa nghịch cùng những đứa em, quanh cô có ba, có mẹ, có cả Tịch Kiều. Họ đều nhìn cô cười ấm áp.

Trên hàng mi cong vút như cánh bướm lúc này chợt lăn xuống một giọt nước trong veo, lạnh ngắt.

Đến cuối cùng, nước mắt cũng chỉ có thể rơi lúc cô không tự kiểm soát được chính mình.

Lớp mặt lạ này, tới khi nào mới có thể tháo bỏ?

............................

Nữ phụ thế kỉ 31

Chap 6: Ra khỏi nhà

Búp bê Mù

Cảm ơn đã đọc!

.......Sẵn sàng nhận gạch đá.......