Sau vài ngày tĩnh dưỡng, cuối cùng Lăng Trầm cũng bình phục hoàn toàn. Ngày nào anh cũng làm bạn với Đường Hoan, đi dạo khắp nơi cùng cô, tiện thể thu thập đồ ăn vặt và tinh hạch cho cô.
Tuy anh không thể hiện gì ra mặt nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía thủ đô, hiển nhiên, anh muốn trở lại nơi đó. Một thiên tài y học như anh mà phải sinh hoạt nơi núi rừng dân dã, không dính dáng chút nào tới phòng thí nghiệm thì thật sự là chuyện đáng tiếc, huống chi anh còn là người cực kỳ kiêu ngạo, bị chơi một vố như vậy, nếu anh không quay về trả thù thì không phải là anh nữa rồi!
“Tôi cảm thấy, chúng ta nên tìm cơ hội trở về!” - Đường Hoan quơ chân múa tay để diễn đạt suy nghĩ của mình.
Lăng Trầm xoa đầu cô đầy yêu chiều. Anh cảm thấy cách nuôi thú cưng của cha anh đúng là có chút sai lầm, ông ấy không nên giam cầm thú cưng của mình, cũng như xích thú cưng lại bằng xích sắt, bởi vì anh phát hiện, khi Đường Hoan vui nhất là lúc cô được thoải mái tự do chơi đùa.
“Đúng là cần tìm cơ hội để quay về nhưng không phải hiện tại, chúng ta cần chờ thêm một thời gian nữa.” - Lăng Trầm nhàn nhạt nói.
Đường Hoan nghiêng đầu thắc mắc.
Cực kỳ kiên nhẫn, Lăng Trầm giải thích với cô: “Bởi vì lúc này, chúng ta không có quân bài chủ chốt nào, nếu cứ thế quay về căn cứ thủ đô, để bị phát hiện thì sẽ gặp nguy hiểm. Muốn quay về cũng phải quay về một cách vẻ vang, nắm quân bài chủ chốt trong tay mới khiến kẻ khác không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Đôi mắt cá chết của Đường Hoan bắt đầu bùng lên ngôi sao sáng, lời nói của anh, nghe có vẻ rất ghê gớm!
Nhìn thấy dáng vẻ sùng bái của nữ xác sống xấu xí, khuôn mặt Lăng Trầm bất giác toát lên vẻ yêu chiều. Anh cực kỳ thích cảm giác chung sống hòa hợp, có sự ăn ý này, điều đáng tiếc duy nhất là Đường Hoan không phải người nên hai bên đã gặp chút khó khăn khi giao lưu với nhau.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ tới thành phố lân cận, tìm một phòng thí nghiệm còn sử dụng được. Chờ ca ca nắm con át chủ bài trong tay, chúng ra sẽ quay về thủ đô. Từ giờ trở đi, ca ca sẽ không để em phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa.”
Lăng Trầm dùng những ngón tay thon dài chải tóc cho Đường Hoan.
…..
Cạnh thủ đô là một thành phố cấp địa khu[1].
Lăng Trầm tìm tới viện nghiên cứu lớn nhất của thành phố này một cách cực kỳ dễ dàng, vì vậy, xác sống Hoan còn đoán rằng anh nắm rõ vị trí của tất cả các viện nghiên cứu và phòng thí nghiệm trên khắp cả nước, nếu không, anh đã chẳng quen đường quen nẻo, tìm được một nơi nghiên cứu còn khá nguyên vẹn như vậy!
Ngoài Lăng Trầm và Đường Hoan, Mộ Bạch cũng theo tới viện nghiên cứu mới. Lăng Trầm kiên quyết phản đối Mộ Bạch đi theo, nhưng, biết làm thế nào khi “trời đất rộng lớn, đường ai nấy đi”[2], nơi bọn họ đến được thì Mộ Bạch cũng tới được.
Tuy rằng thực lực của Lăng Trầm nhỉnh hơn Mộ Bạch một chút nhưng Mộ Bạch cũng không yếu hơn anh là bao, nếu thật sự bất chấp mà đánh một trận thì chỉ có thể lưỡng bại câu thương mà thôi. Cho nên, khi Mộ Bạch đi theo, Lăng Trầm không vui nhưng cũng vẫn im lặng kiềm chế, không gây khó dễ.
[2]大路朝天各走一边: có thể hiểu là những người xa lạ, hoặc hai người trong một mối quan hệ tan vỡ thì cuộc sống, “con đường” của họ không liên quan tới nhau.
Lăng Trầm có thể nhẫn nhịn như vậy chẳng qua cũng vì thái độ của Đường Hoan. Có vẻ như thú cưng bé nhỏ của anh không mấy hứng thú với tên vua xác sống này, cô vẫn luôn duy trì khoảng cách và lạnh nhạt với cậu.
Lăng Trầm vô cùng vừa lòng.
Cô là của một mình anh! Cô không hề tỏ ra gần gũi với bất cứ ai, vậy là đủ! Nếu cậu ta muốn đi theo thì để cậu ta đi theo, cho cậu ta tức chết! Lăng Trầm ngạo kiều nghĩ.