Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 41: Tìm Tới Cửa


Ở thời điểm nhập môn, môn phái ngoài phân phát cho đệ tử mới nhập môn một ít công pháp trường sinh ra, còn có kèm theo một quyển pháp thuật bách khoa toàn thư cấp thấp, bên trong đều là chút thuật hỏa cầu, thuật biến nước, thuật làm nhiều các loại pháp thuật ngũ hành, uy lực của nó bình thường, đều thích hợp cho Luyện khí kỳ tu tập pháp thuật.
Mà bí quyết thiên cổ Lưu Hương đang đột phá ở luyện khí trung kỳ, chỉ có thể tu tập được một hai pháp thuật, một là mê hương huyễn, hai là thuật độc tiễn.
Mê hương huyễn là ảo thuật, tán xuất thể mê huyễn trong hương độc với kẻ địch, thuật độc tiễn không khác gì thuật thủy tiễn, thuạt độc tiễn khác ở chỗ là độc tiễn thật sự được hương độc trong cơ thể ngưng tụ mà thành, bởi vì bên trong nguyên nhân có kịch độc, lực sát thương sắc bén hơn nhiều so với thủy tiễn.
Lâm Nguyệt suy nghĩ một lát, quyết định tu luyện thuật màn nước , mê hương huyenx và thuật độc tán trước.

Thuật màn nước là pháp thuật phòng ngự, đối chuyện này là lúc bản thân an nguy dĩ nhiên muốn tu luyện rồi, còn mê hương huyễn có thể mê huyễn kẻ địch, vào lúc nguy cấp có khả năng giúp mình chạy trốn, còn phần thuật độc tiễn, lực công kích pháp thuật này tương đối mạnh, dĩ nhiên không thể thiếu được.
Trong lòng đã có quyết định, Lâm Nguyệt cũng không bận xuất quan, dự định tĩnh tâm thật tốt để tu luyện pháp thuật.
Chỉ là trong lòng nàng dù có chủ ý tốt, nhưng kẻ khác lại không để cho nàng được như ý, vào lúc nàng đang chuẩn bị nghiên cứu thuật màn nước, bên ngoài thạch thất có một giọng nữ thánh thót truyền tới.
“Lâm sư muội có ở đây không?”
Nghe thấy giọng này, khuôn mặt nhỏ của Lâm Nguyệt trầm xuống! Vị Diệp Khuynh tuyết này đúng là âm hồn không tan mà, nàng ta tới cùng đến làm gì thế?
“Lâm sư muội, ta biết rõ muội ở đây, muội đi ra chút đi, có chuyện tìm muội” Ngoài thạch thất, giọng Diệp Khuynh Tuyết theo không truyền tới, rõ ràng không có ý rời đi.

Trong lòng Lâm Nguyệt mất kiên nhẫn, rõ ràng Diệp Khuynh Tuyết không đạt được mục đích không bỏ qua mà, hơn nữa nàng không muốn trở mặt quá sớm với Diệp Khuynh Tuyết, rơi vào đường cùng đành phải ra ngoài.
“Diệp sư tỷ, có chuyện gì sao?”
Thấy vẻ mặt Lâm Nguyệt lãnh đạm, mắt Diệp Khuynh tuyết lóe sáng, tiện cười thẹn thùng, tiến lên khoác tay Lâm Nguyệt thân mật nói, “Không có gì, chỉ là thấy sư muội đã bế quan ba tháng rồi, hơi lo lắng chút, vì thế mới tới xem chút”
“Diệp sư tỷ có lòng rồi” Lâm Nguyệt mặt không biến sắc lặng lẽ rút tay mình ra, lùi lại sau một bước với Diệp Khuynh Tuyết dãn khoảng cách ra, trong lòng càng thêm cảnh giác.
Nhớ tới một năm qua hành động của Diệp Khuynh Tuyết, Lâm Nguyệt bây giờ vẫn còn nổi giận, nỗi vui sướng vì đột phá tới luyện khí trung kỳ cũng tiêu tan.
Thực ra vào một năm trước, lúc nàng nhập môn chưa lâu, nàng đã phát hiện ra Diệp Khuynh tuyết đã ở trên ngọn núi Đan Hoa này rồi, hơn nữa còn ở trong gian phòng đá cách chỗ nàng không xa, dù hai phòng đá cũng không liền nhau, nhưng khoảng cách chỉ hơn chừng hai mươi thước thôi.

Đã cùng ở một chỗ thì thôi, lúc mới bắt đầu nàng còn là Diệp Khuynh Tuyết đều ru rú ở trong nhà vùi đầu khổ tu, bình thường ít gặp vô cùng, hai người như nước giếng không phạm nước sông.
Phương thức chung sống như vậy, sau hai tháng đã có thay đổi, có lần Lâm Nguyệt đi công đường nghe giảng bào, trên đường đi đúng lúc gặp Diệp Khuynh tuyết, chẳng hiểu sao Diệp Khuynh tuyết liền bám dính lấy nàng, lần nào cũng chẳng có việc gì thì tới dây dưa, cứ mở miệng thì một tiếng sư muội hai tiếng sư muội, tựa như quan hệ giữa nàng ta và Lâm Nguyệt tốt lắm ấy, khiến cho Lâm Nguyệt ở trong công đường bị con em gia tộc Diệp gia trêu chọc khinh thường không ít.
Xui xẻo nhất là, quan hệ “tốt” giữa nàng và Diệp Khuynh tuyết không hiểu sao lại truyền tới chỗ Diệp Chân Chân, Diệp Hồng còn rùa chạy tới cảnh cáo nàng ngừng lại, khiến nàng tức giận chẳng có chỗ phát tiết!
“Ồ? Sư muội đã đột phá luyện khí kỳ tầng ba rồi à?” Diệp Khuynh Tuyết làm như không thấy động tác của Lâm Nguyệt, ánh mắt rơi trên người Lâm Nguyệt, trong mắt lóe lên ngạc nhiên và nghi ngờ.