Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 36: Kết thúc

Tuyết rơi suốt nửa tháng, Đại Ninh không ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong căn nhà nhỏ ấm áp lười biếng.

Năm nay cô không thích vận động, chú Tiền không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ do điều kiện vùng nông thôn không tốt.

Sắp đến sinh nhật đại tiểu thư, chú Tiền cố gắng hết sức, cuối cùng cũng liên lạc được với ông Kỷ.

Ông lão hỏi thăm tình hình cục cưng nhà mình rồi mới nói: "Trong nhà không có gì, hai ngày trước Ngôn gia đã điều tra rõ rồi, tai nạn của Ngôn Minh Khấu không liên quan gì đến Mặc Giác cả. Ninh Ninh có thể về nhà, đến lúc đó tổ chức tiệc sinh nhật cho con bé luôn.”

Chú Tiền chuyển lời này cho Đại Ninh, Đại Ninh nhìn lịch, hôm nay là ngày 4 tháng 12, cách sinh nhật cô còn 4 ngày.

Thanh Đoàn lo lắng nói: “Ta có trực giác sẽ có biến trong mấy ngày này. Đại Ninh, chúng ta không thể về.”

Giọng điệu Đại Ninh thoải mái: “Đừng lo, bây giờ không thể về được."

Khi đối mặt với chú Tiền, Đại Ninh ra hiệu ông nhìn về phía ngôi làng: "Tuyết vẫn chưa ngừng mà còn đọng dày như vậy. Hiện tại rời núi không an toàn, cho dù chúng ta vội vã đi chăng nữa cũng phải đợi đến khi tuyết ngừng rơi."

Vẻ mặt ông phiền muộn nhìn ra ngoài: "Nhưng sinh nhật của cô thì làm sao đây?"

Đại Ninh: "Vậy khi đó chú với nhóm đầu bếp chuẩn bị một cái bánh kem lớn là được."

Hoàn cảnh năm nay đặc biệt, hiếm khi đại tiểu thư không yêu cầu gì thêm, ông chỉ nghĩ cô trưởng thành thật rồi, gật đầu: "Đến lúc đó phải chuẩn bị một cái bánh thật lớn cho cô."

Nhắc đến cũng khéo, trận tuyết rơi lần này không hề có xu hướng ngừng lại. Đại Ninh giẫm lên nền tuyết, tuyết đọng bao phủ đôi ủng cô.

Một ngày trước sinh nhật Đại Ninh, Triệu Tự vẫn không có tin tức gì, không biết đến cùng cuộc chiến đã diễn ra đến đâu.

“Ta có thể dùng năng lực ngược dòng không gian để nhìn bên kia xem thế nào, nhưng cô cũng biết ta không đủ năng lượng nên chỉ có thể nhìn một lần.” Thanh Đoàn hỏi: "Có muốn xem không?”

Đại Ninh suy nghĩ một chút: "Đừng nhìn Triệu Tự và Thôi Nghiêu, giúp ta nhìn Thân Đồ Phong."

"Được, vậy cô nhắm mắt lại đi."

Đại Ninh nhắm mắt, trong đầu thoáng hiện lên một đoạn hình ảnh. Một người đàn ông trung niên trong bộ đồ vest vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại.

Người này chắc là Thân Đồ Phong.

Không biết nói gì ở đầu bên kia điện thoại, chợt Thân Đồ Phong lên tiếng: "Muốn dùng cha mẹ tên nhóc họ Triệu kia ra để trao đổi mỏ quý? Quả thật đây là biện pháp đơn giản nhất... Còn cô gái trong lòng của Triệu Tự, ừ để tôi xem xét."

Đại Ninh mở mắt ra, Thanh Đoàn thở hổn hển: "Thấy gì không?"

Đại Ninh nói: "Sáng mai người của Thân Đồ Phong sẽ băng qua núi tuyết đến bắt cóc chúng ta."

"Cô ổn chứ?"

"Chuyện đương nhiên."

Từ lời nói ban nãy của hắn ta có thể thấy Triệu Tự đã lấy được mỏ. Thân Đồ Thiệp cố tình không can thiệp. Có người muốn làm bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ núp sau lưng nên đưa ra đề nghị tóm lấy nhược điểm của Triệu Tự để uy hiếp.

Nếu đoán không sai thì người đó là Đỗ Điềm.

1

Đỗ Điềm muốn biết nhân vật chính có thua trong tay Thân Đồ Phong hay không, dù không ngã xuống thì hai bên cũng tổn hại, có lẽ còn diệt trừ được cả Đại Ninh.

Một khi con gái đã kết thù rồi, muốn cởi bỏ cũng không dễ gì.

Đại Ninh gần như phá nát mọi kế hoạch của Đỗ Điềm, sao cô ta không hận. Vì muốn chính xác, Đại Ninh cố tình đi sang nhà bên nhìn, quả nhiên Đỗ Điềm đã đón "mẹ" mình đi rồi, xem ra đã chuẩn bị từ sớm.

Đại Ninh chống cằm: “Nhìn xem, nữ chủ chỉnh nam chủ tới vậy mà chả có việc gì, pháp tắc của thế giới cũng quá bất công.”

Thanh Đoàn yên lặng gật đầu, ai dám nói không phải?

*

Sáng hôm sau, chú Tiền rời giường chuẩn bị bánh sinh nhật cho Đại Ninh.

Hôm nay Đại Ninh dậy khá sớm, chỉ có hai đứa nhỏ Triệu gia vẫn đang say giấc nồng. Cô trang điểm xinh đẹp như thường ngày, lấy áo khoác màu đỏ mặc lên.

Người đầu tiên phát hiện thấy có điều không ổn không phải đám vệ sĩ mà là một người đàn ông lạ mặt với khuôn mặt đen và một thanh niên mặc áo xanh lam.

Người đàn ông mặt đen gõ cửa, gọi Triệu Bình và Triệu An An dậy, nghiêm túc nói: "Ngoài núi có một nhóm người không rõ lai lịch, tôi nghi bọn họ là cấp dưới của Thân Đồ Phong, mọi người nhanh lên, anh Tự có dặn chúng ta đi đường núi."

Đại Ninh đoán chừng người nọ là mật báo do Triệu Tự lưu lại, người của anh ta đúng là hữu dụng thật.

Nghĩ tới nghĩ lui lại thành bực, đám kia toàn ăn không ngồi rồi, tiền lương luôn cao hơn người khác, vậy mà vẫn không bằng người của nhân vật chính.

Sắc mặt Triệu Bình thay đổi, cơ thể căng thẳng, cậu gật đầu nghiêm túc.

Người đàn ông mặt đen nói: “Tôi và A Thập sẽ cõng hai bác."

Bọn vệ sĩ bối rối nhìn nhau. Đại Ninh khẽ thở dài, hy vọng gì ở đám người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển này.

"Còn ngây ra làm gì, một người đi báo chú Tiền tìm chỗ trốn đừng có tới đây, những người còn lại theo tôi.”

Mọi việc diễn ra đâu vào đấy, Triệu Bình dẫm lên nền tuyết dày đặc trên đường, chàng trai rất có tinh thần trách nhiệm lên tiếng: “Đại tiểu thư, cô đi cẩn thận kẻo té, có gì đỡ lấy vai tôi."

Đại Ninh búng trán cậu một cái, không hề cảm ơn nói: “Thằng nhóc xấu xí, biến qua một bên giùm.”

Một đứa Triệu An An là đủ ghét rồi, Triệu Bình còn muốn qua đây nữa.

Triệu Bình bị ghét bỏ cũng không tức giận, cậu đi tới hỏi người đàn ông mặt đen: “Anh Trần, không biết dân làng có sao không?”

Người nọ lắc đầu: “Anh Tự bảo không, Thân Đồ Phong khác với Thân Đồ Thiệp. Hắn làm việc luôn cẩn thận, sợ bị cơ quan pháp luật nhắm vào, phạm tội cũng không dám quá trắng trợn, táo bạo. Mục tiêu của hắn chỉ có bọn cậu, mấy người chỉ cần trốn kĩ là được."

Thấy Triệu Bình vẫn lo lắng, thanh niên áo xanh lam cố gắng làm bầu không khí sôi động: "Đừng lo, không có chuyện gì lớn đâu, anh Tự sắp đến đây rồi."

Cuối cùng cũng tới chỗ đường núi để trốn, ai nấy đều nhẹ nhàng thở ra.

Đại Ninh nhìn con đường sau lưng mình mới đi qua, Triệu Tự lên kế hoạch rất tỉ mỉ, thậm chí còn có người chuyên xử lý dấu chân trên tuyết. Nếu dựa theo kế hoạch của anh ta, có lẽ ngay cả Thân Đồ Phong cũng không tìm ra bọn họ.

Cô nhàm chán phủi tuyết trắng, chỉ mong người bên Thân Đồ Phong thông minh tìm ra dấu vết của cô để lại.

Giữa trời đất chỉ còn một mảng trắng xóa, tuyết lại bắt đầu rơi.

Đột nhiên người đàn ông mặt đen cứng đờ, hắn đứng phắt dậy: “Tại sao chứ!"

Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy hơn chục người đàn ông được trang bị đầy đủ đang tiến về phía họ.

Hắn cắn răng: "Đi! Chạy nhanh đi!"

Bọn họ lập tức cõng hai người già không tiện vận động chạy về phía trước.

Có điều tốc độ của họ sao có thể so với lũ người kia được huấn luyện bài bản, trong nháy mắt mọi người đã bị bao vây.

Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.

Nhóm người kia ngắm ngay mục tiêu là người nhà họ Triệu bèn muốn kéo người qua, người đàn ông mặt đen và thanh niên áo xanh định cứu thì một khẩu súng gí ngay sau đầu họ.

Triệu An An bị một người đàn ông kéo đi, cô bé sợ đến run lẩy bẩy.

Vài người đặt ánh mắt lên người Đại Ninh, cô hất cằm: "Đừng có đụng vào tôi, tôi không phải người Triệu gia. Nếu ông chủ các người dám làm tôi bị thương, hắn ta coi chừng đấy nhé."

Nhóm người lập tức do dự.

Xem ra cũng biết chút ít về thân phận Đại Ninh.

Không đợi chúng đưa ra quyết định, một nhóm người khác đã đuổi kịp tới. Mặt đen vui mừng khôn xiết, anh Tự đến rồi!

Vẻ mặt nhóm người lập tức căng thẳng, có người kéo Triệu An An đến trước mặt, chĩa thẳng họng súng vào đầu cô bé: “Dừng lại, không được bước tiếp!"

Đại Ninh chăm chú nhìn, người đến là Triệu Tự.

Sau lưng Triệu Tự có hơn hai mươi thanh niên theo sau, sắc mặt anh căng chặt, ánh mắt sắc bén: “Thả em ấy ra, chuyện bọn mày đang làm là phạm pháp, Thân Đồ Phong không sợ dẫm theo kết cục của Thân Đồ Thiệp sao?"

Triệu An An hoảng đến mức khóc nấc lên: "Anh ơi, anh ơi..."

Đám người này đều là kẻ liều mạng, đương nhiên không sợ những việc này: “Lấy mỏ quý ở Ổ Đông ra làm trao đổi."

Triệu Tự không chút do dự: “Được!”

Đại Ninh thoáng nhìn sang cô bé, vẻ mặt thiếu niên kiên định, anh không chút do dự từ bỏ nó vì Triệu An An. Cô cụp mắt xuống hỏi Thanh Đoàn: “Có thật Triệu Tự là người đã hại ông ta không?”

1

Thanh Đoàn xấu hổ nói: “Xin lỗi, lúc trước do ta muốn dụ dỗ cô nên mới nói thế, chứ ta thật sự không biết."

1

Đột nhiên Đại Ninh hiểu ra. Đối với cô, ông là người quan trọng nhất nhưng đối với quyển sách này, vai diễn của ông lại nhỏ bé đến mức chả thể gọi là một vai phụ.

Ai lại miêu tả chi tiết về một nhân vật nhỏ không đáng kể?

Đến cả cái chết của cô cũng chỉ tóm tắt vỏn vẹn có một dòng trong sách. Cả đời của họ được lưu lại vài nét bút trong sách, nhỏ bé như hạt cát.

Triệu Tự nói: “Cho dù chuyển cho bọn mày nhưng cũng phải cho tao ít thời gian, đừng làm em ấy và người thân tao bị thương."

Đám người trao đổi ánh mắt, hiển nhiên bọn họ không ngờ gặp được nhóm người Triệu Tự vào lúc này,

Có người thả lỏng nói: "Bọn tao đưa người đi, không đụng gì tới họ, mày lấy thư chuyển nhượng Ổ Đông ra làm trao đổi."

Triệu Tự bình tĩnh cất tiếng: "Được."

Anh đến chậm một bước chỉ đành phải nhượng bộ như vậy. Mỏ không có vẫn kiếm được nhưng họ không thể xảy ra chuyện gì.

Trong đám đông không biết ai hét lên một câu: "Có cảnh sát ở đằng sau Triệu Tự." 

Câu nói này giống như châm ngòi nổ, khiến chớp mắt thần kinh mọi người căng chặt, không biết là ai nổ phát súng đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh đáng sợ này.

Cuối cùng không có cách nào trao đổi tiếp, người Thân Đồ quyết định cá chết lưới rách.

Mặt trời từ từ dâng lên sau núi tuyết, Triệu Tự vội chạy tới bảo vệ Triệu Bình đứng gần nhất, hiển nhiên anh không thể bận tâm người khác.

Đại Ninh nhìn Triệu An An trước mặt tên bắt cóc, cô chưa bao giờ cảm thấy cái chết đến gần với cô bé như thế, một cái xác nhỏ nằm trong nền tuyết chắc hẳn còn lạnh gấp đôi người tuyết.

Lần này không phải cha mẹ Triệu hy sinh mà là Triệu An An.

"Đại tiểu thư!" Vệ sĩ gần như hét lên.

Trái tim Triệu Tự thắt lại, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Đại Ninh ôm lấy Triệu An An lộn một vòng trên mặt đất.

1

Người đàn ông mặt đen và thanh niên áo xanh phản ứng nhanh, gần như lập tức cứu cha mẹ Triệu ra.

Đối phương mất đi con tin, cảnh sát thấy có cơ hội liền không do dự nữa xông vào ra tay bắt giữ bọn người.

"Lập tức ôm đầu và ngồi xổm xuống!”

Trận hỗn loạn bắt đầu một cách bất ngờ, kết thúc cũng rất nhanh.

Một số tên cầm đầu bắt cóc đã chết, những người còn lại cúi rạp xuống bị tước vũ khí.

Triệu Tự thở hắt ra, cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc.

Mặt trời đã lên, tia nắng rực rỡ chiếu xuống con đường núi.

Mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh cho đến khi có một tiếng nấc nhỏ phá vỡ.

Mọi người nhìn sang thì phát hiện Triệu An An đang khóc.

"Oa oa oa đại tiểu thư ơi, chị bị sao vậy..."

Dưới thân cô gái là vết máu nhuộm đỏ cả nền tuyết trắng.

Trong lòng Triệu Tự nhất thời trống rỗng, đầu óc trở nên chậm chạp. Thời gian trôi qua trong nháy mắt chợt dài không hồi kết, ánh mặt trời chiếu vào chỉ khiến người anh rét câm.

Anh buông Triệu Bình ra, lúc đứng lên gần như muốn choáng váng, anh đi đến bên cạnh Đại Ninh.

Áo khoác màu đỏ của cô ấy trải ra như màu duy nhất nở rộ trong mùa đông.

Ngón tay Triệu Tự run rẩy, cẩn thận ôm cô vào lòng.

Hai mắt cô gái mông lung, cặp mắt đã mất đi sự sống nhìn thiếu niên trước mặt.

“Triệu Tự… Tôi cảm thấy hơi khó chịu.”

Một viên đạn găm thẳng vào tim. Máu tràn ra xen lẫn với chiếc váy đỏ cô mặc nở rộ thành từng mảng trong tuyết.

Triệu Tự che miệng vết thương lại, máu cô thấm vào các khe hở ngón tay anh, trong thoáng chốc đó anh gần như phát điên: “Tôi đưa em đi bệnh viện, bây giờ, bây giờ đi.”

Ngón tay Đại Ninh vô lực túm lấy cổ áo anh: “Tôi đau quá, có phải tôi sắp chết rồi không?"

Triệu Tự bế cô lên: "Em không chết, tôi sẽ không để em chết!"

Anh ôm Đại Ninh lên, trong tiếng khóc của Triệu An An, anh chạy dọc theo đường núi đầy tuyết đọng.

Cảnh sát nhìn nhau, có người lắc đầu. Triệu Bình thất thần ngồi dưới đất, một lúc sau nước mắt tuôn rơi.

Triệu Tự chưa từng biết trên đời thì ra còn có con đường dài như vậy.

Trơn trượt, không có điểm cuối, không có ánh sáng.

Chỉ có dòng máu ấm nóng của cô chảy ra làm anh rét run, anh chưa bao giờ sợ hãi một điều gì cả. Trong đầu chỉ biết có liều mạng chạy, không thể...không thể...

Một người như Kỷ Đại Ninh, làm sao có thể chết?

Triệu Tự vấp té một cái ôm Đại Ninh ngã xuống, anh quỳ một gối xuống đất, ôm chặt cô vào lòng.

"Triệu Tự, tôi, tôi đau..." Cô nghẹn ngào ra tiếng: "Đừng chạy nữa, tôi đau lắm."

Một nỗi tuyệt vọng quét khắp người anh, trái tim Triệu Tự cũng đau đến chết lặng. Đau đến không nói nổi, anh không có cách nào cứu được cô, hoàn toàn không có cách nào.

Bình thường cô đã yếu ớt nhưng giờ đây nỗi đau cô phải chịu gần như khiến cô muốn khóc cũng không thể.

Đại Ninh nức nở nói: “Triệu Tự, hôm nay là sinh nhật tôi.”

Triệu Tự nắm chặt nắm tuyết, nháy mắt cảm xúc sụp đổ, nước mắt từng giọt của người thiếu niên rơi xuống trên má cô.

Đôi mắt Đại Ninh dần dần mờ đi.

"Triệu, Triệu Tự."

"Tôi... nghe."

“Tôi, tôi và An An ai dễ thương hơn.”

Máu rỉ ra từ cổ họng Triệu Tự: “Em, em dễ thương nhất.”

"Tôi và em ấy, ai...ai quan trọng hơn.”

Hàm răng anh không nhịn được run rẩy: “Em quan trọng nhất.”

Với anh, mỗi một chữ tựa như đang lăng trì, những câu hỏi này càng tàn nhẫn, đau đớn biết bao.

Cơ thể cô rất lạnh, dù Triệu Tự có ôm cô chặt thế nào đi chăng nữa, nhiệt độ cơ thể của cô vẫn mãi không ấm lên.

Cô gái nhẹ giọng nói: “Đồ lừa gạt, Triệu An An còn sống, chắc anh thấy may mắn lắm.”

"Tôi không lừa em, tôi yêu em, tôi yêu em, tôi đã sớm yêu em, vẫn luôn chỉ yêu mình em."

Đại Ninh hơi mệt mỏi: "Tôi, tôi nhớ nhà."

"Tôi đưa em về."

"Không muốn." Hơi thở cô mỏng manh, con ngươi dần mất đi tiêu cự: "Chú, chú Tiền đưa tôi về. Anh không được phép theo tôi, cũng không được, không được phép chết cùng tôi. Từ trước đến nay, tôi chua từng...chưa từng yêu anh.”

2

Tay cô tuột khỏi người anh, từng bông tuyết rơi xuống rồi dừng trên gò má trắng như sứ của cô gái.

Anh hồn bay phách lạc, khàn giọng gọi: “Đại Đại, Đại Ninh.”

Không ai đáp.

Tuyết rơi dày đặc trên núi, Triệu Tự ôm chặt lấy cô, lần đầu tiên trong đời anh nếm được mùi vị sống không bằng chết.

Anh thì thầm: “Em không yêu tôi cũng không sao, thật sự không sao cả." Anh yêu cô là đủ rồi, cô ấy xinh đẹp, kiêu ngạo như thế, vốn dĩ là người không cần dừng chân vì bất cứ thứ gì trên đời.

Anh lấy con hổ mã não nhỏ trên người mình đặt vào lòng bàn tay cô gái.

Cô nhắm mắt lại, bông tuyết rơi xuống hàng mi dài, vẫn xinh đẹp như thuở đầu gặp gỡ.

Triệu Tự ôm cô đi từng bước xuống núi, anh không biết quãng đường này dài bao lâu, chỉ cảm thấy nó dài như cả cuộc đời mình.

Nhưng nếu cả đời thì tốt biết mấy.

Triệu Tự đã không nhớ nổi con đường sau đó trông thế nào.

Anh chỉ nhớ rõ mình từng đem lòng yêu một thiếu nữ xinh đẹp đến khắc cốt ghi tâm nhưng lại đánh mất cô ấy. Có lúc cô giống như yêu anh cũng có lúc như chả có gì.

2

Năm đó tuyết đặc biệt lớn rơi đứt quãng một tháng, chắn hết núi non.

Tình yêu và niềm vui đời này của anh cũng chôn vùi theo năm đó.

Anh không hỏi thăm quê quán của cô, vẫn xem như cô còn sống khỏe mạnh, chỉ là cô ở một nơi mà anh không thể nhìn thấy.

Thỉnh thoảng Triệu Tự nhớ đến cô, nếu quá đau khổ, anh sẽ thử cố quên cô đi.

Sau đó Lam Dung Dung mang đến cho anh một cái chân đèn.

Triệu Tự đã mua nó vào đêm hội truyền thống ở huyện Hoàn, lúc đó anh chậm chạp, do dự không dám lấy ra.

Chợt anh nhớ ra rất nhiều, rất nhiều chuyện về cô, một đêm đầy sao nào đó, vì quá đói nên cô bị đau bụng cho tỉnh dậy, dáng vẻ chơi xấu làm nũng bắt anh nấu ăn.

Đại Ninh, không biết em còn đau không?

Em đã học cách trưởng thành chưa?